Thiên Triều Tiên Quan

Chương 30: 30 Ngọc Thô Chưa Mài Và Đan Thanh Mực Bảo Đại Nho

Còn có người có thể từ chối?Bất luận là Long Quân hay thiếu nữ mặc cung trang bên cạnh đều âm thầm bất ngờ.Đây không phải là Đại Xương đế đô, cũng không phải Thanh Châu châu phủ, mà chỉ là một nơi nhỏ bé ở một góc.Đối với các tu sĩ ở những nơi nhỏ mà nói, sự giúp đỡ mà họ ban cho đã là vô cùng, vô cùng hậu hĩnh.Pháp môn tu hành thượng thừa, Linh quả tăng cường tu vi đạo hạnh, Thánh vật Long Mẫu Thạch bảo vệ tính mạng, không món nào không phải là trân bảo hiếm gặp trong Tu Tiên giới.Lấy bất kỳ bảo vật nào trong ba món bảo vật này cũng đủ khiến một đám tu sĩ, yêu ma quỷ thần điên cuồng, chém giết không ngừng.Quà tặng trong buổi dạ yến của Long Quân ngày trước cũng không có hậu hĩnh như vậy, đó là bởi vì Long Quân đặc biệt coi trọng thiếu niên trước mặt, nhận định rằng tiềm lực của hắn hơn người, lúc này mới tăng thêm, một mạch lấy ra ba món bảo vật cực kỳ trân quý.Theo quan điểm của Long Quân, không ai có thể cưỡng lại cám dỗ như vậy.Nếu từ chối, đó nhất định là còn quá trẻ, kiến thức nông cạn, không biết sự trân quý của bảo vật ông ta ban tặng.Sau khi ngây người chốc lát, thiếu nữ mặc cung trang nhìn chằm chằm Sở Trần, nói:"Công tử, ngài có biết giá trị của ba món bảo vật này không?""Đương nhiên biết."Ánh mắt Sở Trần liếc nhìn trên mâm, trong lòng khá xúc động."Pháp môn tu hành thì không cần phải nói, dù là trong tiên tông đại phái cũng coi là bí mật bất truyền, cho dù vãn bối may mắn trở thành Tiên lại, nếu muốn có được công pháp như vậy, cũng phải liều cái mạng này, lập được vô số công lao, mới có chút ít cơ hội đạt được."“Long Mẫu Thạch cũng là kỳ trân dị bảo hiếm gặp, trước đây tình cờ nhìn thấy Long Thạch bình thường ở chợ quỷ, hở ra là mấy ngàn đồng tiền ngọc, Long Mẫu Thạch ắt hẳn trân quý gấp mấy lần, vãn bối căn bản mua không nổi.”"Bích U Thanh Quả, vậy thì càng cao hơn nữa, bảo vật có thể nâng cao tu vi đạo hạnh, vãn bối lại càng mua không nổi."Sở Trần không sợ người khác ngại phiền mà nói ra sự quý giá của ba món bảo vật.Long Quân và Long Nữ càng thêm kinh ngạc.Nếu đã hiểu được sự trân quý của bảo vật, cũng không phải là thanh niên trẻ tuổi ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Lẽ nào là xuất thân bất phàm, nhìn không lọt mắt chút đồ này?Nếu là một tuấn kiệt xuất thân từ một môn phái lớn, hoặc là một thế gia quý tộc, có thể có được định lực này cũng chẳng có gì là lạ."Tiểu hữu, ngươi có xuất thân thế nào?"Long Quân lập tức có hứng thú, hỏi tới lai lịch của Sở Trần.Sở Trần suy nghĩ một chút, mạng lưới thế lực đứng sau Long Quân cực kỳ lớn mạnh, quan hệ trên quan trường ở Thanh Châu cũng có, hắn giấu diếm thân phận cũng vô dụng, chốc nữa người ta tra tới là biết ngay, chi bằng cởi mở nói ra,"Vãn bối họ sở tên trần, xuất thân từ Linh Sơn phái ở Thanh Châu.""Linh Sơn phái?"Long Quân lộ ra vẻ nghi hoặc, Thanh Châu không có đại phái hay Tiên tông nào tên là Linh Sơn phái.“Phụ vương, Thanh Châu đúng là có một Linh sơn phái, chỉ là môn phái này rất nhỏ, cũng không có cường giả Ngũ phẩm trở lên trấn thủ, danh tiếng không nổi.” Thiếu nữ mặc cung trang truyền âm nhắc nhở, nói rõ tiểu môn phái của Sở Trần.Lần này, Long Quân càng thêm kinh ngạc, ngược lại cũng không có tức giận, mà là đầy vẻ tò mò nhìn quan sát Sở Trần từ trên xuống dưới.Tu sĩ xuất thân bình thường, mà lại từ chối thiện chí của ông ta.Lẽ nào hắn tự phụ đến vậy, cảm thấy bảo bối của mình không xứng với ân huệ của hắn?Ba món bảo vật này nếu lấy ra có thể hối lộ được Huyện lệnh một huyện, Quỷ Thần Đô Quản Ti một phương, một tiểu tử chỉ vừa mới nhập Đạo, lấy đâu ra sự tự tin vậy.Thiếu nữ mặc cung trang hiển nhiên không có tấm lòng rộng rãi như Long Quân, lúc này có chút không vui, chống nạnh nói:"Phụ vương ta là thật lòng thật dạ giúp đỡ nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi, trước kia ở Thanh Châu không thiếu nhân vật lớn đã nhận được sự giúp đỡ của nhà ta, họ đối với phụ vương đều khá biết ơn, được coi như những tri kỉ.

Nếu trong lòng ngươi có điều băn khoăn, vậy thì không cần thiết, chúng ta sẽ không ép buộc ngươi làm bất cứ điều gì.""Tất nhiên, nếu ngươi cho rằng bảo vật nhà ta không xứng với ân huệ của ngươi, vậy coi như chúng ta không đề cập tới, xin cứ tùy ý."Vẻ nhã nhặn và lễ độ vừa rồi của thiếu nữ mặc cung trang bị ném đến tận ngoài chín tầng mây, giọng điệu hung hãn."Khụ khụ ~"Sở Trần ho khan hai tiếng."Long Nữ đã hiểu lầm rồi, có thể được Long Quân coi trọng là may mắn ba đời của vãn bối, chỉ là tại hạ tin tưởng con đường thực tế, đối với tôi mà nói, đi từng bước một cũng là một loại tu hành."Thực ra hắn muốn nói, chút lợi ích này thật đúng là không xứng để mua chuộc ta.Là người của hai thế giới như Sở Trần, nhìn thấu đáo mọi việc hơn người thường.Tiền của các nhà tư bản không dễ lấy, mà của nhà đầu tư được gọi là thiên sứ lại thế nào nữa.Bây giờ ung dung nhận lấy bảo vật, ngày sau cái giá phải bỏ vì chút lợi ích này khó có thể tưởng tượng được.Phương thế giới này, điều gì khó trả nhất? Chính là món nợ ân tình.Kiếp trước còn có chuyện vô lại, nhưng là một người tu hành, không dễ dàng làm trái lời thề.Một khi đã hứa hẹn, sau này gặp rắc rối cũng không thể vứt bỏ được.Nếu không có kim thủ chỉ Tâm Miếu bên người, hắn sẽ không ngần ngại nhận lấy sự giúp đỡ của Long Quân.Suy cho cùng, cơ duyên mà hắn gặp được rất ít, chỉ cần gặp cơ hội, hắn sẽ nắm bắt không chút do dự.Nhưng đã có Tâm Miếu bên cạnh, sự giúp sức của Long Quân hiển nhiên là có cũng được mà không có cũng không sao.Pháp môn tu hành thượng thừa, kỳ vật và pháp thuật bảo vệ tính mạng, sau này hắn cũng có thể lấy được những thứ này thông qua Tâm Miếu, còn không cần phải trả bất cứ giá nào.Điều khiến hắn động lòng nhất cũng chỉ có Bích U Thanh Quả, giúp tăng tu vi đạo hạnh.Chỉ là, vẻn vẹn chỉ một quả Linh, quả thật là không thể mua chuộc được hắn.Có lẽ bởi vì bị Sở Trần từ chối, thiếu nữ mặc cung trang khá không vừa lòng, cũng không thèm tiễn hắn trở về, mà chỉ để thị nữ dẫn đường.Đợi Sở Trần rời đi, thiếu nữ mặc cung trang kéo cánh tay của Long Quân, tức giận nói:"Phụ vương, tiểu tử này thật kiêu ngạo, không phải chỉ là uống được sáu ly Nguyệt Hoa thần tửu thôi sao.

Thiên phú tu hành vô song, hừm, người có thiên phú tuyệt đỉnh cũng không chỉ mình hắn.

Cuối cùng, có thể có được mấy người trở thành cường giả một phương?""Điều đó cũng chưa hẳn."Long Quân cười ha ha, sờ sờ đầu ái nữ, nói: "Trước đây phụ vương chỉ khen ngợi tư chất tu hành của hắn, bây giờ đó à, ta thực sự cảm thấy chỉ cần sau này hắn không chết, nhất định sẽ trở thành đại nhân vật một phương!"Thiếu nữ mặc cung trang kinh ngạc: "Ả ~ phụ vương, người thật sự nghĩ như vậy sao? Hắn chỉ là một tên tiểu tu sĩ quê mùa không biết trời cao đất dày, nào có bản lĩnh này, thiên tài mỗi năm đều có, không đáng giá, con còn lo giao dịch này xôi hỏng bỏng không!"Long Quân xua tay, khoan thai nói: "Hắn không phải tự đại mù quáng, cũng không phải là kiêu ngạo bề ngoài, mà là tự tin và tự cao tự đại xuất phát từ nội tâm, loại người này không phải bất tài cuồng si, mà là hạng người kinh tài tuyệt diễm.""Hắn..." Thiếu nữ mặc cung trang muốn nói lại thôi, có chút không phục, có điều nghĩ lại, cũng chỉ có thể giải thích như vậy.Nếu không có nội tâm mạnh mẽ và sự tự tin đến tận xương tủy thì ai có thể từ chối bảo vật phong phú như vậy.“Tiểu tử này là một viên ngọc thô chưa mài hiếm thấy, nếu bây giờ không đánh cuộc, sau này đánh cuộc thì đã muộn rồi.” Long Quân cười cười, phân phó: “Dĩnh nhi, phái người điều tra lai lịch ngọn ngành của hắn, để ý xem hắn cần gì.""Ngoài ra, không được hành động theo cảm tính, vốn là chuyện đôi bên tình nguyện, cho dù chiêu dụ không thành, Long Minh chúng ta cũng không được đắc tội, giao hảo tốt, tùy tình hình mà thu nạp vào Cửu U Các.""Rõ, phụ vương, hài nhi hiểu rồi."Thiếu nữ mặc cung trang gật đầu, bay đi như xuyên hoa hồ điệp.Ngày hôm sau.Sở Trần, Hoàng Phú Quý và Trương tú tài thức dậy tại khách xá Long Khanh.Khi tỉnh dậy, Trương tú tài trông cực kỳ hưng phấn và thần thần bí bí."Sở huynh, Phú Quý, ta đã được Long Quân ưu ái, ngài ấy tặng ta một cuốn Đan Thanh Mực Bảo Đại Nho.

Hahahaha, ta quả nhiên là có tư chất vượt trội, cử thế vô song, cả Long Quân cũng công nhận…".