Trong phòng thẩm vấn nhỏ hẹp, ở giữa đặt một cái bàn hình vuông, nơi góc tường là một cái thùng rác cùng chậu cây nhỏ màu xanh.

Bốn phía đều không có cửa sổ, chỉ có duy nhất cửa ra vào phía sau lưng Ân Thịnh là thông ra ngoài.

Y kéo ghế thả người ngồi xuống, điều hòa không khí trên đỉnh đầu ong ong vang lên khiến không khí trong phòng trở nên rất ấm áp. Ân Thịnh chà xát hai bàn tay lạnh cóng rồi giương mắt nhìn người phía đối diện.

Mao Mẫn thoạt nhìn cũng giống như Trương Linh, cũng là loại phụ nữ chân tay không hề dính nửa tấc bùn đất. Nhưng nếu đem so với những người bình thường khác thì họ cũng không có gì đặc biệt đáng để người ta để tâm.

Cô ta xõa tung mái tóc dài, đuôi tóc bởi vì hay búi lên nên khi xõa ra có chút xoăn nhẹ, đã vậy màu tóc còn được nhuộm bởi màu be thời thượng càng tôn lên nước da trắng trẻo.

Cô ngồi tựa lưng vào ghế, bởi lúc thẩm vấn không được phép mang điện thoại vào trong phòng, nên ngón tay cứ vô thức bấm bấm vào lòng bàn tay.

"Có chuyện gì xảy ra?"

Mao Mẫn hơi cau mày, hết sức khống chế tâm tình nhìn về phía Ân Thịnh: "Tại sao lại đưa tôi và anh cả tới đây?"

"Là do chúng tôi có điều muốn hỏi..."

Khuỷu tay Ân Thịnh tì lên mặt bàn, vẻ mặt vô cùng lười biếng. Nhưng chính là không chờ y nói hết câu, Mao Mẫn liền hét lên: "Anh không phải là cảnh sát! Không được quyền tra hỏi tôi!"

Ân Thịnh nhướng mày: "Chỉ là trò chuyện, đơn giản là trò chuyện thôi."

Mao Mẫn không tin nhìn y: "Anh cùng Tư Đồ chưa chịu yên đúng không? Muốn ở đây nói lời xảo trá đúng không?"

Khóe miệng Ân Thịnh cong lên nở nụ cười nhạt, miệng khẽ hé ra, mắt hơi nheo lại, không quá khoa trương, cũng không khiến người khác nhìn ra được ý đồ thật của y. Thời điểm này, nở một nụ cười thân thiện là biện pháp đúng nhất. Người ngoài nhìn vào thật sự nghĩ rằng y đang vui, đồng thời cũng khiến người nhìn cảm thấy thoải mái vô cùng.

"Xảo trá cái gì? Cô không phải là rất quan tâm đên vụ án hay sao? Tôi chẳng qua chỉ muốn cùng cô trò chuyện về vụ án thôi mà."

Ân Thịnh không chút bận tâm nói tiếp: "Là chuyện liên quan đến Trương Linh, tôi muốn nói rõ với cô một chút."

Sắc mặt Mao Mẫn đột nhiên trắng bệt, tay cô ta bắt đầu run rẩy, không khống chế được liền nắm lại thật chặt bỏ xuống dưới gầm bàn.

"Chị...Chị Trương...Chị Trương thì có gì để nói?"

"Bất kể là chuyện gì về cô ta, cứ nói cho tôi những gì cô biết." Ngón tay Ân Thịnh khẽ gõ lên mặt bàn: "Cô cũng biết đấy, cái chết của cô ta có chút kỳ quái, thoạt nhìn lại trông có vẻ có liên can đến cái chết của Mao Đại Sinh, thật rất quỷ dị."

Mao Mẫn há miệng thở dốc, châm chước nói: "Lúc nãy anh có nói...Anh hai nhìn...nhìn thấy..."

"Tôi cũng nhìn thấy." Ân Thịnh chớp mắt mấy cái, dí sát người vào bàn, đưa tay chống cằm, ánh mắt vẫn không đổi nhìn chằm chằm Mao Mẫn: "Nghe Mao Hâm nói, quan hệ giữa cô và Trương Linh cũng không tồi đúng không? Cô ta không đến tìm cô sao?"

Ân Thịnh cố ý nói lời mờ ám, thanh âm hạ thấp, ở không gian thu hẹp như thế này lại càng khiến bầu không khí trở nên âm trầm đáng sợ.

Mao Mẫn lạnh cả sống lưng, cảm giác thật giống như có gì đó đang đứng phía sau lưng mình. Cô cố gắng ổn định nét mặt, trợn to mắt nói: "Vì, vì cái gì phải đến tìm tôi, tôi cùng chị ta...cũng không thể nói là thân thiết được."

"Các người không phải là chị em tốt của nhau sao?" Ân Thịnh tung hỏa mù: "Mao Hâm có nói, cô và Trương Linh thân như chị em ruột, cô cũng rất gần gũi với người chị dâu tương lai này cơ mà."

"Đúng...đúng là vậy." Đôi mắt Mao Mẫn rũ xuống, không biết đang nghĩ gì, im lặng một lúc lại chậm rãi nói: "Anh hai, anh ấy còn chưa có xác thực sẽ cưới chị ta. Vậy nên chị ấy có phải là chị dâu của tôi hay không còn chưa biết được."

"Nói cũng đúng." Ân Thịnh vô tư nói: "Kẻ có tiền đều như vậy cả, đều là ăn trong bát nhìn trong nồi* có phải không?"

Mao Mẫn mím môi, không trả lời.

"Thật ra tôi đã hỏi linh hồn của Trương Linh rồi." Ân Thịnh lại tung hỏa mù lần hai: "Cô ả nói có chuyện muốn nói với cô, nhưng không chịu nói cho tôi nghe, hay là tôi gọi cô ta tới đây nhé? Coi như là thuận nước đẩy thuyền luôn, dù sao vụ án lần này cũng là do cô tìm đến tôi nhờ giúp đỡ trước."

Bả vai Mao Mẫn run lên bần bật, giống như vừa nghe được một chuyện vô cùng kinh hãi, kích động lắc đầu: "Không không, không cần!"

Nói xong lại cảm thấy bản thân có hơi kích động, vội giải thích: "Có lẽ chị ấy đã qua...ách...Cầu Nại Hà rồi."

"Gọi...gọi về đây thì không tốt lắm đâu..."

Ân Thịnh nhịn không được phì cười: "Cô ta không qua cầu được đâu, nếu chưa tìm được kẻ chết thay cho cô ta thì cô ta ngàn vạn lần vẫn không thể rời khỏi."

Mao Mẫn giật mình: "Thay...Kẻ chết thay?"

"Đúng vậy." Ngón tay Ân Thịnh gõ lên bàn: "Cô ta vốn dĩ là bị một kẻ chết thay hại chết, cho nên chính cô ả sau khi chết liền trở thành kẻ chết thay. Nếu không tìm được người thay thế tiếp theo thì vĩnh viễn chẳng thể siêu thoát."

Mao Mẫn ngây ngẩn cả người, hiển nhiên đối với những điều như thế này cô đều mù tịt, bán tín bán nghi liếc nhìn y.

Ân Thịnh tự mình nói tiếp: "Trên đời này chuyện gì cũng có cái giá của nó, làm hại người khác, chính mình cũng sẽ gặp báo ứng, mạng người quý giá đến vậy không phải thứ muốn tùy tiện lấy là lấy, một mạng đổi một mạng mới thực sự là công bằng..."

Mao Mẫn nuốt nước bọt, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, cô ngập ngừng một chút trước khi thận trọng hỏi: "Chị Trương...Chị Trương sẽ đi tìm hung thủ để lấy mạng sao?"

"Cái này không nói trước được." Ân Thịnh không thèm giải thích cho cô ta hiểu về địa phược linh, chỉ mở miệng nói lời vô trách nhiệm: "Thật ra tôi có thể tìm được hồn phách của Trương Linh, như vậy là có thể biết được đáp án, nhưng cho dù có được đáp án vẫn không đủ bằng chứng để bắt giam hung thủ...Chuyện của Mao Đại Sinh cũng vậy. Bất quá đành để cho Trương Linh tự tìm hung thủ báo thù, một mạng đền một mạng vậy cũng không tồi."

Mao Mẫn lúc này đã không thể bình tĩnh hơn được nữa, hai chân đều không thể tự chủ mà run lên, đã mấy lần cô ả muốn từ trên ghế đứng dậy chạy ra ngoài, vì so với việc ngồi đây nghe Ân Thịnh nói thì chạy ra ngoài có vẻ là biện pháp tốt nhất, chỉ là đầu gối cứ nhũn ra, như thế nào mà dùng sức mãi vẫn không nhấc người lên được.

Ân Thịnh vẫn làm như không nhìn thấy vẻ khác thường của Mao Mẫn, đến đầu bên kia bàn rót một ly nước ấm, đoạn tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt ly nước trước mặt Mao Mẫn, cười nói: "Cô nói thử xem lời tôi nói có đúng không?"

...

Tư Đồ miệng ngậm điếu thuốc nhưng lại không châm lửa, tùy tiện đưa một điếu thuốc khác cho Mao Dương.

"Đây không phải là một cuộc tra hỏi, chỉ đơn giản là tán gẫu chút thôi, Mao tiên sinh không cần phải khẩn trương như thế, cứ tự nhiên ngồi xuống nói chuyện."

Mao Dương nhận lấy điếu thuốc cười cười, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nhưng không hề hút điếu thuốc đó, chỉ là nhận rồi kẹp trên tay, hắn nhìn Tư Đồ: "Đội trưởng Tư Đồ, anh cho người tìm hai anh em chúng tôi đến đây cốt cũng chỉ là để tán gẫu thôi sao?"

"Đôi khi tán gẫu cũng là một phương pháp tốt để phá án." Tư Đồ tùy tiện nói: "Nhiều khi chỉ trong vài phút tán gẫu ngắn ngũi của chúng ta, lại có thể phát hiện ra vài manh mối trọng yếu, anh nói có đúng không?"

"Đương nhiên tôi không thể hiểu rõ vấn đề này bằng đội trưởng Tư Đồ anh rồi..." Mao Dương gật gật đầu, hệ thống lò sưởi trong phòng khiến hắn cảm thấy có hơi nóng, liền cởi áo khoác bỏ lên bàn.

"Hôm nay Mao Hâm không liên lạc với anh sao?"Tư Đồ thuận miệng hỏi, sẵn tiện vẫy tao bảo Vương Tiểu Nhị mang tới hai ly nước lọc.

"Không, sáng sớm nay tôi có đi tìm nó." Mao Dương lắc đầu: "Vốn cho là nó đang trốn ở nơi nào đó để giải sầu, cả điện thoại cũng chẳng chịu bắt máy."

"Buổi sáng nay anh ta đã đến nhà tang lễ gặp chúng tôi." Tư Đồ mặt vô biểu tình, bắt chéo chân kiêu ngạo tựa vào ghế ngồi: "Sau đó thì phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nghe anh ta nói chính bản thân đã nhìn thấy hồn ma của Trương Linh."

Mao Dương vốn đã nghe Ân Thịnh nhắc qua việc này vào trước đó, nên hắn chỉ gật đầu, cũng không lên tiếng trả lời.

"Anh có nghĩ rằng anh ta bị hoa mắt không?" - Tư Đồ hỏi.

"Tôi nghĩ lúc đó nó bị ảo giác thôi." Mao Dương mỉm cười, khẽ đẩy gọng kính: "Anh phải biết rằng cái chết của Trương Linh đối với nó là một đả kích rất lớn."

"Đó mới là chuyện lạ a." Tư Đồ rung đùi đắc ý, trông chẳng khác gì so với mấy đứa trẻ mắc bệnh tăng động: "Tại sao cái chết của Mao Đại Sinh lại chẳng thể sánh bằng cái chết của cô tình nhân Trương Linh? Anh và Mao Hâm trong công ty lại còn có thể bình tĩnh giữ cho chuyện này không lan truyền ra ngoài."

"Cũng không còn cách nào khác." Mao Dương nhíu mày, giọng nói có phần đau đớn: "Cha của chúng tôi tuổi cũng đã cao, càng về già những phán đoán về công việc của ông càng sai, làm ảnh hưởng rất nhiều đến tiền đồ của công ty, hiện tại cũng vì lẽ đó mà có rất nhiều công ty tài chính đầu tư vào cốt để chiếm lấy cổ phần công ty của chúng tôi, cổ phần trong tay ba anh em bọn tôi cũng bị chia bớt cho họ rất nhiều..."

"Điều này tôi cũng đã nghe Mao Hâm nói qua."- Tư Đồ gật đầu.

Mao Dương giương mắt cảnh giác: "Mao Hâm đã nói với anh rồi?"

Tư Đồ lặng lẽ nhìn vẻ mặt của hắn, chậm rãi nói: "Chính là lúc trò chuyện đã có nhắc sơ qua."

Mao Dương trầm ngâm một chút, mở miệng lại không hề còn lưu loát giống vừa rồi như thể sợ mình mắc phải bẫy của Tư Đồ: "Những cổ đông khác nếu liên hợp lại, thì công ty do một tay cha tôi gầy dựng sẽ bị cướp mất, vậy nên vào thời điểm này tôi và Mao Hâm chỉ còn cách giấu nhẹm tin cha đã qua đời..."

"Nhưng rốt cục tin tức cũng bị tiết lộ ra ngoài."- Tư Đồ ngắt lời nói.

"Đúng." Mao Dương cũng cau mày: "Nhất định là do nhân viên trong công ty biết chuyện để lộ bí mật...Thành thật mà nói, gần đây công ty đang lâm vào hoàn cảnh căng thẳng cực độ, tôi cũng không còn tâm tình đâu để mà giải quyết chuyện rò rỉ tin tức này... Anh cứ tiếp tục hỏi những vấn đề nào liên quan đến vụ án đi."

Tư Đồ "À" một tiếng, tỏ vẻ hiểu biết.

Ngón tay Tư Đồ gõ gõ lên bàn, như đang suy nghĩ điều gì, đột nhiên hỏi: "Anh không nghi ngờ gì về cái chết của Mao Đại Sinh à?"

"Cha tôi là tự nhiên mà chết." Mao Dương lắc đầu: "Các người đừng nghe theo Mao Mẫn, quan hệ giữa nó và cha tôi không tốt chút nào, thời điểm này nó còn tỏ vẻ muốn đòi lại công đạo cho cha thật sự trông rất kỳ quặc."

"Anh đã xem qua hồ sơ của bệnh viện cung cấp chưa?" Tư Đồ một hơi uống hết ly nước lọc trước mặt, nước trong ly vẫn còn ấm: "Là bệnh tim...Nhưng cả dòng họ nhà anh không ai có tiền sử mắc bệnh tim cả."

"Cha tôi...à..." Mao Dương ngẫm nghĩ: "Ông càng lớn tuổi thì sức khỏe càng suy giảm, anh có thể hỏi bác sĩ riêng của gia đình chúng tôi, bởi vì phải tham gia rất nhiều các buổi tiệc xã giao của công ty...Huyết áp và hàm lượng cholesterol của ông đều rất cao."

Tư Đồ đương nhiên không ngốc đến mức chạy đi hỏi cái tên bác sĩ gia đình đó, Mao Dương hắn đã có thể tự tin nói ra như vậy, chứng tỏ hắn không hề có ý sợ hãi, nói không chừng cũng đã sớm ngụy tạo chứng cứ sẵn cả rồi.

Tư Đồ nhận thấy Mao Dương nói chuyện rất cẩn thận, mỗi lần thấy có kẻ hở liền lập tức trở mình phòng thủ, có khi còn tấn công ngược lại, không hổ là dân làm kinh doanh. Tư Đồ cùng hắn trao đổi vài chuyện vặt vãnh trong gia đình, rồi chuyện của công ty, sau đó cũng không còn gì để nói.

Tư Đồ có chút buồn bực, đưa tay châm điếu thuốc nãy giờ vẫn còn ngậm trên miệng, trong phòng vốn không có quạt thông gió nên khói tỏa ra khiến người khác không khỏi nghẹt thở.

Mao Dương ho khan vài tiếng, tựa lưng vào ghế ngồi bất động như núi, trấn định ung dung, trên mặt vẫn như cũ phảng phất nét cười.

Tư Đồ híp mắt nhìn hắn, rồi bắt đầu nhận thấy hình như cái chân mình bắt chéo trên đùi quá lâu nên khí huyết không thông, liền bỏ xuống rung rung đùi...

Ong ─── ong ───

Điện thoại của Tư Đồ đặt trên bàn chợt sáng lên.

Mao Dương liếc mắt nhìn thoáng qua màn hình, tên hiển thị trên màn hình là Hồ Diệp, hắn ta thu hồi tầm mắt, cũng không để ý tới ánh mắt của Tư Đồ bỗng lóe lên tia tinh quái.

Tư Đồ đem điện thoại của mình lên bật loa ngoài, vẫn ngậm điếu thuốc hỏi: "Chuyện gì? Nói."

Hồ Diệp cùng Tư Đồ đã kề vai sát cánh với nhau nhiều năm như vậy, từ lâu đã có đến mười phần ăn ý nhau, anh cũng không nói nhảm nhiều, mở miệng nói ngay vấn đề: "Sếp, Mao Hâm đã khai hết rồi, nói rằng anh ta có chứng cớ giết người của Mao Dương, Mao Đại Sinh là do Mao Dương thuê người giết hại, Mao Dương còn muốn đem hết mọi tội trạng đổ lên người Mao Mẫn."

Khuôn mặt Mao Dương lập tức trắng bệt, nụ cười đông cứng trên khóe miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm Tư Đồ, chỉ thấy đối phương tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.

"Đã ghi chép lại toàn bộ lời nói của Mao Hâm chưa?."

"Ghi rồi."

"Tốt lắm, mau đưa anh ta đến cảnh cục đi."

"Anh ta nói còn phải mang theo chứng cứ..."

"Cậu phái một nhóm người căn cứ theo lời anh ta nói mà đi lấy chứng cứ, còn cậu tự mình áp giải anh ta về đây cho tôi." Tư Đồ phân phó xong cúp điện thoại. Ngoài cửa, Ân Thịnh gõ cửa tiến vào liền nhìn thấy sắc mặt bất thường của Mao Dương, sau đó mới quay sang nhìn thẳng mặt Tư Đồ.

"Mao Mẫn bị Trương Linh dọa đến chết khiếp, lời nên hay không nên nói đều đã nói hết rồi."

Như để xác minh lời nói của mình y liền ra hiệu để hai cảnh sát khác dìu Mao Mẫn từ trong phòng thẩm vấn kế bên bước ra ngoài, tiếng kêu la thất thanh của Mao Mẫn ngoài hành lanh vang lên thật rõ rệt.

"Cút ngay! Đừng đi theo tôi! Đồ tiện nhân này! Tiện nhân! Là cô phải xin lỗi tôi trước mới đúng! Tôi không có sai! Không có sai!"

Khóe miệng Tư Đồ cong lên, khoanh tay nhìn Mao Dương, lạnh lùng giễu cợt: "Thật là thanh quan nan đoạn gia vụ sự**...Anh nghĩ sao Mao tiên sinh?"

Giờ phút này sắc mặt Mao Dương gần như đã suy sụp hoàn toàn, hắn dùng cặp mắt đằng sau gọng kính lặng lẽ nhìn Ân Thịnh, vẫn như cũ không lên tiếng.

*Ăn trong bát nhìn trong nồi: chỉ người tham lam, không bao giờ cảm thấy đủ với những gì mình có.

**Thanh quan nan đoạn gia vu sự: ngụ ý việc trong nhà lộn xộn phức tạp, người công chức thanh liêm cũng khó mà phân biệt đúng sai.