*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mái tóc nửa chôn giữa những lớp chăn đệm, khuôn mặt lại bị vài sợi tóc rối che đi hơn phân nửa, thấy không rõ biểu cảm.

Hắn nhịn không được vươn tay ra chỉnh lại.

Bên dưới mái tóc là một đôi mắt sáng rực, hơi hơi ẩm ướt.

Trong đôi mắt nọ vẫn còn mang theo vài phần tình sắc cùng nồng nhiệt chưa tán đi hết.

“Cảm giác thế nào?” Lục Đình Tiêu cúi đầu, kề sát lên đôi môi mềm mại mà ấm áp nọ, thì thầm hỏi.

Trời đất chứng giám, hắn bất quá chỉ nghiêm túc muốn hỏi cảm nhận của đối phương. Lúc mới đầu, chỉ là dựa vào trực giác mà hành động, rồi cứ thế, vành tai và tóc mai của hai người bất tri bất giác lại chạm vào nhau, cuối cùng dẫn đến nông nỗi kết tóc đồng giường này, ngược lại cũng có thể xem như là một chuyện kinh hỉ ngoài dự liệu.

Trầm Dung Dương hơi ác ý, cười nhẹ nói: “Ngươi cứ thử xem chẳng phải sẽ biết?”

Hắn lúc này đang nửa nằm trên tháp, khuôn mặt đỏ rực, thần sắc thả lỏng, khác biệt một trời một vực so với bộ dạng nho nhã thường ngày, nhưng thế này lại toát ra một loại phong tình và mị lực khác.

*Tháp: giường nhỏ.

Bàn tay đang nắm chặt vạt áo của đối phương hơi sử dụng lực, người nọ bất ngờ chưa kịp đề phòng, ngã một đường lên trên người y, Trầm Dung Dương hai chân không thể cử động, chỉ có thể dựa lưng vào cạnh giường, tay còn lại trượt vào vạt áo của hắn, vuốt ve từng thớ thịt trơn nhẵn.

Lúc Lục Đình Tiêu mặc y phục, thân hình hắn tuy cao lớn, nhưng người khác lại không thể hình dung ra sự cao lớn đó là như thế nào, bởi vì che đậy bên dưới lớp y phục chính là một cơ thể cường tráng chứa đựng những đường cong ưu mỹ mà dồi dào sức lực.

Trên người hắn hiển nhiên không có xông hương, thế nhưng vẫn còn thoang thoảng mùi bồ kết sau khi tắm gội của ngày hôm qua còn lưu lại.

Dục vọng của nam nhân kỳ thực rất dễ bị khiêu khích, bằng không cũng sẽ không có những kẻ chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, bất quá một số người khác lại có khả năng tự chủ, thời gian nhẫn nại mặc dù lâu hơn một chút, nhưng mà trước tình cảnh này cũng không cần phải nhẫn nại hơn nữa, cũng không cần phải kiềm nén hơn nữa.

Vật mềm mại trong tay rất nhanh liền trở nên nóng rực, Trầm Dung Dương nhếch môi, động tác bên dưới cũng nhanh hơn một chút, tay phải lại tinh tế vuốt ve dọc theo từng đường cong trên gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của người nọ, động tác thong thả nhẹ nhàng, tựa như đang đối đãi với một món bảo vật trân quý dễ vỡ.

Nét trong trẻo lạnh lùng trong mắt đối phương không biết từ lúc nào thì biến mất, thay vào đó là tình cảm nóng rực, cháy bỏng mà không một ngôn từ nào có thể diễn tả hết.

Lục Đình Tiêu chôn đầu vào hõm vai y, từ bên tai y có thể nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của hắn, y nhắm mắt lại, thân thể vốn đã có chút mệt mỏi, dưới tình cảnh này lại bắt đầu xao động trở lại, ngón tay linh hoạt chà sát vật hiện tại đã cứng rắn như thiết, nhận thấy toàn thân của người nọ đã căng thẳng đến cực hạn, cứ thế vừa buông vừa chạm, cho đến khi nửa bàn tay đều cảm thấy ẩm ướt.

Ngọn lửa cuối cùng cũng đã cháy tới cực hạn, trời đất ngay lập tức trở nên vắng lặng.

Sau màn lụa cũng im ắng không một tiếng động.

Chỉ có mùi vị ám muội đầy phòng còn chưa kịp biến mất cùng hai thân thể đang giao hòa tựa như một đôi uyên ương.

Một người ấm áp như mặt trời, một kẻ lạnh lẽo như ánh trăng, một ôn nhã một lãnh đạm, hai người lúc này, quả thực là hòa hợp đến lạ lùng.

Người nọ yên lặng hồi lâu mới từ giữa hõm vai của đối phương ngẩng đầu lên, thuận tay bắt lấy những lọn tóc dài đang dây dưa cùng một chỗ của cả hai.

“Kết tóc.” Lục Đình Tiêu nói, thanh âm nhàn nhạt còn mang theo một chút khàn khàn.

“Lòng của ta cũng hệt như tâm của ngươi.” Trầm Dung Dương cười, chậm rãi mở miệng.

Ánh hoàng hôn chậm rãi buông xuống.

Nến đỏ chập chờn, ngoài cửa sổ là từng bóng ảnh sặc sỡ, ngoại trừ tiếng gõ mõ cầm canh lâu lâu từ ngoài xa vọng lại thì khắp sân vẫn là một mảnh vắng vẻ.

Ngọc tô hoàng kim cao, ngân ti xuân quyển, phỉ thúy lương quả, mân côi bính, bốn món điểm tâm tinh xảo khéo léo được đặt ngay ngắn chỉnh tề trên bốn cái đĩa sứ màu xanh lá, còn có hai tô mì thịt bò rau thơm đặt ở hai bên, hương vị tản mát khắp bốn phía, khiến kẻ khác không khỏi cảm thấy sục sôi trong bụng.

*Ngọc tô hoàng kim cao: bánh ngọt phết bơ; Ngân ti xuân quyển: nem rán, chả giò chiên; Phỉ thúy lương quả: mứt quả; Mân côi bính: bánh hoa hồng.

“Thật chu đáo.” Ngay cả Lục Đình Tiêu cũng nhịn không được mà khen ngợi một tiếng.

“Nhất định là Ai Tư thấy ngươi đến nên mới tự mình xuống bếp chuẩn bị, thường ngày ta có muốn ăn cũng không được đâu.” Trầm Dung Dương cười nói, cầm đũa gắp một miếng bánh hoa hồng lên cắn một ngụm, hương thơm ngào ngạt, mùi vị non mềm, vừa vào miệng liền tan ra, hương hoa hồng thơm mát còn đọng lại hai bên má lưu luyến không đi. Trầm Dung Dương lúc này đã sớm mặc áo mũ chỉnh tề ngồi bên cạnh bàn, búi tóc trên đầu cũng là do Lục Đình Tiêu giúp y xử lý. “Tay nghề của nàng lại tiến bộ hơn rồi.”

Lục Đình Tiêu cũng gắp một miếng chả giò rán nếm thử, chỉ thấy mặt trên vẫn còn đọng mỡ vàng óng ánh, xung quanh được tô điểm thêm bằng vài quả anh đào, vào đến miệng thì vừa giòn vừa thơm, nhân bên trong chính là thịt được hòa trộn cùng nấm hương và mầm đậu, càng làm tôn thêm mùi vị thơm ngon của món ăn.

Hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, chậm rãi thưởng thức một bàn mỹ vị phải tốn nhiều công sức để chuẩn bị, xa xa bên ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng chó sủa, lúc này nghe thấy, thực sự cũng có một chút thú vị.

Một đêm ngon giấc, sáng sớm tỉnh dậy, tinh thần so với mấy ngày trước đó đều tốt hơn gấp nhiều lần, từ lúc Kỷ thị qua đời cho đến giờ, nỗi buồn bực trong lòng y chưa từng tán đi, nhưng bởi vì người nọ đến đây mà đã biến mất không ít.

Đợi Lục Đình Tiêu luyện võ xong, hai người liền ở trong phòng chơi cờ.

Kỳ nghệ của Trầm Dung Dương vô cùng tốt, Lục Đình Tiêu thì lại hiếm khi quan tâm đến chuyện gì ngoài võ thuật, hiển nhiên là không thể nào bằng y, nhưng ngay cả khi thế cờ đã ấn định thắng thua, hắn vẫn rất chăm chú tìm cách đối phó nước cờ của đối phương.

Nhạc Vân vừa gõ cửa bước vào liền chứng kiến được một màn như thế.

“Công tử, có thiếp mời của Sở gia ở Kinh Châu.” Nàng nhẹ giọng nói, không đành lòng phá hỏng sự yên tĩnh khó có được này, mặc dù nàng không thích Lục Đình Tiêu, nhưng nếu người này có thể khiến Trầm Dung Dương vui vẻ, nàng cũng muốn thử chấp nhận hắn một lần.

Bì thư vô cùng tinh xảo, chữ viết cũng vô cùng mạnh mẽ hùng hồn, chỉ là sau khi Trầm Dung Dương đọc xong nội dung thì lại cảm thấy không có gì tốt.

Thư viết cực kỳ đơn giản, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn hết, y đọc lướt qua một lần, trong lòng âm thầm thở dài.

Nhạc Vân cảm thấy hiếu kỳ, nhịn không được vươn đầu sang nhìn, chỉ thấy trên thư chẳng có gì khác ngoài một câu nói.

Mỗ không biết tự lượng sức mình, thỉnh Trầm lâu chủ ngày năm tháng năm đến dưới chân núi Ngọc Tuyền ước chiến một hồi, không bàn sinh tử.

––––––––––––––

Ngọc Tô Hoàng Kim Cao

Ngân Ti Xuân Quyển

Phỉ Thúy Lương Quả (Ta chả biết nó là quả gì =)))))

Mân Côi Bính

———————————————-

Quyển 5 đến đây là kết thúc, tình cảm của 2 anh cũng đã ổn định hơn rồi. Quyển 6, quyển 7 sẽ tiếp tục bật mí nhiều hơn về thân thế của Trầm Dung Dương, mọi người nhớ đón xem tiếp nhé ^_^