Đây là lần thứ hai Tiêu Dực nhìn thấy Trầm Dung Dương.

Lần đầu tiên là lúc Trầm Dung Dương lên núi cần y, Tiêu Dực chưa từng gặp qua người nào bị phế đi hai chân mà vẫn có thể hành tẩu giang hồ, sau lại biết y chính là Như Ý lâu lâu chủ thần bí khó lường trong lời đồn, không khỏi tăng thêm vài phần chú ý đến y. Cho đến khi chứng kiến y và giáo chủ luận bàn võ nghệ, cư nhiên còn không phân cao thấp, sự kinh ngạc lúc đầu liền chuyển thành bội phục. Người nọ một thân bạch y thanh thoát, cho dù ngồi trên luân ỷ, cũng không thể che lấp được phong thái của y.

Lần thứ hai chính là hiện tại.

Bởi vì Tiết ngũ nương thành thân, hắn từ trợ thủ được thăng chức thành đường chủ, lúc tới tổng đàn báo cáo công việc, vừa vặn nhìn thấy giáo chủ đang lên núi. Vị Trầm lâu chủ kia vẫn không có điểm nào thay đổi, ngược lại lúc giáo chủ nhìn Trầm lâu chủ, gương mặt xưa nay vốn lãnh đạm trở nên ôn hòa không ít, khiến hắn cảm thấy thật kỳ lạ. Nhớ lần trước, lúc hắn vừa bẩm báo chuyện Như Ý lâu, liền giống như đạp phải một cái đinh, hiện tại quả thật là cách biệt một trời một vực, bất quá những lời này trăm triệu lần không thể nói ra khỏi miệng, đành phải yên lặng cất dấu dưới đáy lòng.

So với Hoàng Sơn, núi Thiên Thai lại là một quang cảnh khác.

Đặc biệt vào lúc đầu xuân, sông xanh phía xa, suối nước tung tóe, khói sóng chập chờn, gió lay ảnh động. Nơi này, tuy không phải là tiên cảnh, nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu, nếu nói Hoàng Sơn lạnh lùng cao lớn kỳ vĩ, như vậy Thiên Thai chính là nhu hòa mỹ lệ, khí chất bất đồng, mặc dù cùng là núi, cùng là sông, nhưng đều có nét đặc sắc riêng của nó.

Ánh mặt trời sau giờ ngọ rất ấm áp, còn có gió mát và mùi hương của cây cỏ. Sau khi nghị sự hoàn tất, Lục Đình Tiêu từ bên ngoài bước vào phòng, liền nhìn thấy một ống tay áo bạch sắc đang nửa chống trên bàn cờ, người nọ hơi nghiêng đầu, trên bàn còn bày thế cờ, dường như chủ nhân của nó vẫn chưa đánh xong, lại nhìn người nọ, hai mắt nhắm nghiền tựa hồ đang ngủ, vẻ mặt bình thản ung dung.

Hắn không tự chủ được mà thả nhẹ hơi thở và cước bộ, tuy đã như vậy, nhưng lúc hắn bước vào phòng người nọ vẫn mở mắt ra.

“Chỗ này của ngươi khá thoải mái, khiến người ta nhịn không được cảm thấy buồn ngủ.” Trầm Dung Dương cười nói, vẻ lười nhác nơi mí mắt còn chưa hoàn toàn biến mất, khuỷa tay rời khỏi bàn, ánh mắt hướng về phía màn trúc nửa cuốn bên song cửa sổ.

Người này, cho dù chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, cũng giống hệt như một bức tranh.

Trong đầu đột nhiên hiện lên những lời này, hắn bước qua, đem màn trúc quấn lên cao một chút, ánh mặt trời ngay lập tức chiếu vào phòng, cảnh xuân trước mắt cũng đồng thời lọt vào tầm mắt. Trầm Dung Dương nheo mắt, hơi nghiêng đầu, đợi đến khi đôi mắt thích ứng được với tia sáng, mới quay đầu lại.

“Ngươi rất hiếm khi nghỉ ngơi tại chỗ này?”

“Làm sao ngươi biết?” Hắn thản nhiên nói.

“Mọi thứ rất ngăn nắp, nhưng bởi vì quá ngăn nắp, ngược lại làm mất đi hơi thở của con người.” Trầm Dung Dương thu dọn các quân cờ trên bàn bỏ vào chung cờ, mỉm cười nói: “Ngay cả bàn cờ này, chỉ sợ ngươi cũng chưa từng dùng qua.”

“Từ khi ta ra đời cho đến bây giờ, ngoại trừ luyện võ, chỉ có học tập cách chưởng quản Bắc Minh giáo mà thôi.” Hắn nhìn Trầm Dung Dương, dừng một chút: “Chỉ là hiện tại, lại nhiều hơn một chuyện.”

“Cùng ngươi đi khắp thiên hạ, giang hồ.”

Lục Đình Tiêu không phải người thích nói chuyện, hắn thích lời ít mà ý nhiều, thẳng thắn lưu loát, hoặc trực tiếp dùng võ công để giải quyết. Thế nhưng từ lúc quen biết Trầm Dung Dương, dường như lời mà hắn nói so với ngày xưa còn muốn nhiều hơn gấp chục lần.

Trầm Dung Dương không phải người lãnh huyết vô tình, y đương nhiên cũng có cảm giác, cũng sẽ động tình, lúc ở suối nước nóng dưới chân núi, không đẩy đối phương ra, đã là nhượng bộ và tiếp nhận lớn nhất của y.

Lục Đình Tiêu không coi trọng lễ pháp, cũng không xem trọng giới tính, nhưng điều này không có nghĩa là y có thể đơn giản chấp nhận đối phương.

Bởi vì những nút thắt kia y đã từng chôn dấu dưới tận đáy lòng, không người nào biết, không người nào chạm đến, hiển nhiên cũng không người nào có thể hóa giải, y đành phải dựa vào thời gian, để cho nó chậm rãi biến mất.

Nhưng mà chưa từng có ai có thể tiếp cận nội tâm của y như vậy, ngoại trừ Lục Đình Tiêu.

Thời gian quả thực là một liều thuốc hữu hiệu.

Chuyện cũ năm nào y đã dần dần không còn nhớ rõ, tất cả đều trở nên mơ hồ lẫn lộn, thứ có thể nắm bắt được, chỉ có hiện tại và tương lai.

Y chậm rãi cười nói: “Hành trình ngàn dặm chỉ vừa mới bắt đầu, không biết Đình Tiêu huynh có hứng thú cùng đi dạo dưới chân núi hay không?”

Đối phương nhíu mày, dùng biểu tình hỏi “Dưới chân núi Thiên Thai có cái gì tốt để đi dạo”.

Không thể trách Lục Đình Tiêu không tận tình địa chủ, trong ba mươi mấy năm qua, ngoại trừ võ công, tất cả mọi thứ còn lại hắn đều không cảm thấy hứng thú.

Trầm Dung Dương cười.

“Mạc Vấn Thùy, gia hỏa này đã từng nói rằng, dưới chân núi có một gian tửu quán rất không tồi, và một lão bản nương rất xinh đẹp.”

*****

“Chúc mừng Vương gia.”

Tấn vương an tọa trên ghế bành, đặt chung trà trên tay xuống, vuốt vuốt chòm râu, ung dung nói: “Nam Hán đầu hàng là do thánh thượng anh minh, bản vương có cái gì tốt mà chúc mừng?” (Theo lịch sử Triệu Quang Nghĩa vào năm 973 mới được phong vương, trong truyện này thì sớm hơn 3 năm – Lời tác giả)

“Có đương kim thánh thượng mở rộng biên cương quốc thổ, Vương gia sau này hiển nhiên không cần phải lo nghĩ, khai sáng nền thái bình thịnh thế mà trước nay chưa từng có.” Có thể sắc mặt như thường mà nói ra những lời này, tất nhiên là người cực kỳ thân tín của Tấn vương.

Tấn vương cười lớn một tiếng: “Ta cũng không phải Hoàng huynh, hơn nữa phía Bắc có hiểm họa Liêu quốc, tương lai nếu như có một ngày…” Hắn dừng một chút, rồi lại nói: “Kỷ thị kia gần đây thế nào?”

“Vẫn la hét muốn gặp tiểu chủ tử của nàng, bất quá không gây ra chuyện gì lớn, dù sao nàng chỉ là một phụ nhân, cứ tiếp tục giữ nàng như vậy, chỉ sợ cũng không có tác dụng. Phụ thân của Trầm Dung Dương mặc dù là người Liêu, nhưng lại không phải quan to đại thần gì, mấy ngày này đối Kỷ thị cũng chẳng thèm quan tâm, có lẽ đã sớm vứt bỏ nàng như đôi giày rách rồi đi.”

“Ba năm tiền thu nhập của Như Ý lâu đã đủ cho bản vương thu xếp tất cả mọi người trong hoàng cung, thế gian này chỉ có người ngại tiền ít, không có người ngại tiền nhiều a.” Tấn vương cười cười nói: “Bất quá bản vương thật sự muốn gặp lại Trầm Dung Dương, tuy y là người trong giang hồ, nhưng lại không hề có khí chất dân dã, đáng tiếc không chịu vào triều làm quan, bằng không cho dù bị ép làm một chức quan quản lý nho nhỏ, y cũng có thể đem chính mình tỏa sáng.”

Đám phụ tá nghe thấy vậy, trên mặt liền hiện lên vẻ khó tin: “Người trong giang hồ, đao thương dính máu, làm sao có thể khiến Vương gia lên tiếng khen ngợi.”

Tấn vương cũng không trách mắng, chỉ cười nói: “Nếu không tin, đợi ngươi nhìn thấy y thì sẽ hiểu rõ, ngươi giúp ta viết một phong thư chuyển qua đó đi.”

*****

Lạc hoa đạp tẫn du hà xử, tiếu nhập Hồ cơ tửu tứ trung.

*Đạp hết hoa rơi biết đi ngao du ở nơi nào, cười bước vào tửu quán Hồ cơ xinh đẹp. (Hồ cơ = con gái đẹp người Hồ)

Lão bản nương mà Mạc Vấn Thùy nói rất đẹp là một nữ tử người Hồ mang huyết thống Tây Vực, mũi cao mày dày, ngực đầy đặn, da trắng như tuyết, so với nữ tử vùng Trung Nguyên quả thực khác biệt một trời một vực, giọng nói hơi kỳ lạ, nhưng cũng có một loại phong tình riêng biệt. Gian tửu quán này nằm trong một thị trấn nhỏ cách chân núi Thiên Thai không xa, là tửu quán được hoan nghênh nhất trong vùng.

Lúc này, Lục Đình Tiêu và Trầm Dung Dương đang ngồi trên lầu hai của tửu quán, nghe Hồ cầm tiểu khúc, uống rượu nói chuyện.

*Hồ cầm: Cây đàn của người Hồ.

Lúc này, Tống triều vừa mới tiêu diệt xong Nam Hán, đang vác đao hừng hực khí thế tiến về Nam Đường, quốc chủ của Nam Đường là Lý Dục dâng tấu chương quy hàng, tự xưng là Giang Nam quốc chủ.

Lúc này, trên giang hồ đồn đãi, con trai của Tào bang bang chủ Đinh Bằng – Đinh Vũ Sơn kế nhiệm vị trí bang chủ, Thương Hải môn thừa dịp khiêu khích vài phân đường của đối phương, tỏ vẻ muốn chiếm địa bàn của Tào bang. Tào bang Nhị đương gia Cảnh Thanh Hà, Tam đương gia Tề Quỳnh bởi vì bị thương nặng mà chết.

Lúc này, Mạc Vấn Thùy vì né tránh tình cảm của cô nương Miêu Cương – Bố Phỉ Giai, không tiếc ngàn dặm chạy trốn đến Liêu quốc.

Lúc này, Sở gia gia chủ – Sở Diệp Thiên đang chuẩn bị hướng Như Ý lâu lâu chủ – Trầm Dung Dương hạ chiến thư, ước định ngày năm tháng năm đánh một trận trên Ngọc Tuyền sơn.

Gió dần dần mạnh lên, mây đen phía xa chầm chậm bay tới, chỉ trong phút chốc liền bao trùm hết cả bầu trời.

Tầm nhìn từ ngoài cửa sổ xoay ngược trở về, Trầm Dung Dương nâng chén hướng về phía người đang ngồi đối diện trên bàn, vẻ mặt cười nhạt, khiến người ta phải nghiền ngẫm.

“Thực sự là gió thổi mưa giông trước cơn bão a…”