Từ lúc Lâm Lạc Anh ở trước mặt quần hùng nhận được lá thư kia, cho thấy có kẻ đang vì Ngưng Quang kiếm mà tìm đến, mấy ngày nay có rất nhiều người đã rời khỏi, đương nhiên cũng có không ít người còn lưu lại. Người trong giang hồ tối kỵ nhất là nói họ sợ chết, huống chi Lâm Lạc Anh hào sảng, hiếu khách, mấy năm gần đây cũng có không ít người chịu ân của hắn.

Màn đêm chậm rãi phủ xuống, những người còn lại đang tụ tập tại chính sảnh, chờ đến giờ hẹn trong thư. Mọi người lúc đầu còn khe khẽ nói nhỏ, nhưng càng sắp tới giờ sửu, mọi thanh âm đều dần dần an tĩnh lại, cho đến khi không còn nửa điểm tiếng động.

“Trầm lâu chủ đâu?”

Giọng nói thanh thúy của Chung Anh Lạc đánh vỡ sự yên lặng, kèm theo một ít run rẩy khó có thể nghe thấy.

“Tô Cần cũng không thấy!”

Người đang la hoảng lên chính là Phùng Tinh Nhi. Tuy nàng đối Tô Cần lúc nào cũng biểu hiện ra bộ dạng chán ghét, nhưng luôn nhịn không được mà đi quan tâm hắn.

Tô Cần đang đi tìm A Bích.

Vừa nãy A Bích nói muốn trở về phòng lấy cái vòng tay, mặc dù chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng đó là vật gia truyền của nhà nàng.

Kết quả người đi đã lâu mà cũng chưa thấy quay về.

Tô Cần có chút lo lắng, nên từ chính sảnh lén chạy đi tìm nàng, nhưng mà tìm khắp nơi, cũng không thấy người, lúc này mới thực sự sốt ruột.

Hay là nàng đã quay về đại sảnh rồi, nhưng không thấy hắn nên cũng chạy đi tìm hắn?

Hắn nghĩ vậy nên nửa đường lại quay về phòng A Bích, gõ vài cái, đẩy cửa ra: “A Bích!”

Một trận gió lạnh thổi qua trước mặt, mặc dù sức gió không mạnh, nhưng cũng lạnh lẽo đến tận xương, Tô Cần chỉ cảm thấy chính mình căn bản không thể cử động chân tay, ngay cả nghiêng người một cái, cũng hết sức khó khăn, cuộc đời này đây là lần đầu tiên hắn không thể khống chế được thân thể chính mình.

Bỗng dưng một lực đạo mạnh mẽ từ phía sau ném hắn sang một bên, còn chưa kịp hoàn hồn, lại nghe thấy vài tiếng “vù vù”, hắn vô thức ngay tại chỗ ngã lăn lộn mấy cái, mặc dù bộ dạng khó coi, nhưng đã cứu hắn một mạng, lại nhìn phía sau chỗ mình vừa đứng, vài cây ngân châm đang cắm thật sâu trên cột nhà, không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Lúc này ở trước mặt hắn có hai người, cách hắn tương đối gần chính là Trầm Dung Dương, y vẫn như trước ngồi trên luân ỷ, nhưng đôi mắt lại đang nhìn chằm chằm hắc y nhân trước mặt, có lẽ vừa rồi người kéo Tô Cần sang một bên chính là y. Được người khác cứu vào thời khắc mấu chốt, chính mình lại còn chấp nhất, tự ái, Tô Cần trong lòng không rõ là tư vị gì.

Hắc y nhân mặc không phải là y phục dạ hành tầm thường, mà là một thân hắc bào rộng thùng thình, trên mặt phủ mạng che, chỉ lộ ra một đôi mắt sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào người đã phá hỏng chuyện tốt của hắn – Trầm Dung Dương.

Bọn họ cách nhau chưa tới một trượng, từ lúc Trầm Dung Dương cứu Tô Cần, đến lúc hắc y nhân phóng ám khí, hai người chưa từng thay đổi tư thế, hết thẩy mọi thứ xung quanh, kể cả gió lạnh buổi đêm, dường như cũng bất động lại.

Tô Cần càng không dám cử động, ngay cả hô hấp cũng chậm lại, hắn từng nghe Tô lão cha nói qua, cao thủ có võ công đạt tới trình độ siêu phàm, nhất cử nhất động đều có thể trở thành kẻ hở để đối phương công kích.

“Trầm lâu chủ cứ ngồi đó mà xem náo nhiệt không tốt sao, tội gì phải nhúng tay vào, việc này đối ngươi căn bản không quan hệ, hay là ngươi đối Ngưng Quang kiếm cũng có hứng thú?” Mở miệng chính là hắc y nhân, thanh âm khàn khàn, khó phân biệt nam nữ.

“Ta không có hứng thú với binh khí kia, nhưng lại rất hứng thú với bí mật bên trong nó.” Trầm Dung Dương mỉm cười.

Hai người nói qua nói lại, dường như đang nói chuyện phiếm, kỳ thực tên đã căng dây, chỉ vận sức chờ phát động, hai bên đều đang tìm sơ hở của đối phương.

“Nếu Trầm lâu chủ biết rõ Ngưng Quang kiếm như vậy, hơn nữa lại có hứng thú với nó, tại hạ có một chủ ý hay.”

“Ta không thích cùng người giấu đầu hở đuôi hợp tác.”

Hắc y nhân lạnh lùng cười dài, tiếng cười như than như khóc, Tô Cần chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, có gì đó đang dâng lên trong lòng ngực, không khỏi đưa tay bịt kín lỗ tai, nhưng tiếng cười vẫn xuyên qua bàn tay đâm vào trong màng nhĩ, ngực như bị đấm một cái, cổ họng đã cảm thấy một cỗ vị tanh nồng.

Trầm Dung Dương khẽ nhíu mày, biết đối phương cố ý khiến y phân tâm mà đi cứu Tô Cần, nhưng y cũng không nhất thiết phải làm như thế.

Tay vừa nhấc lên, từ trong tay áo một cây trường tiên bay ra, cực nhanh hướng về phía Tô Cần điểm vài huyệt đạo, nội lực từ thân roi liên tục truyền vào thân thể Tô Cần.

*Trường tiên: roi dài.

Cùng lúc đó, hắc y nhân cũng bắt đầu xuất thủ.

*****

Bên này mọi người không phát hiện Tô Cần cùng Trầm Dung Dương, không khỏi có chút khẩn trương, đang định phân công nhau đi tìm người, quản gia đầu đầy mồ hôi vội vội vàng vàng chạy vào cấp báo.

“Không tốt rồi! Trang, trang chủ, phu nhân và nhị công tử, đều bị bắt đi hết rồi!”

Lâm Lạc Anh có hai trai một gái, con gái lớn đã xuất giá, con trai thứ ba năm năm trước chết oan uổng, cũng chỉ còn lại một Lâm nhị công tử không thích học võ công, chỉ thích viết văn chương, vợ chồng hai người chỉ còn một đứa, yêu như sinh mệnh.

Lâm Lạc Anh kinh hãi, giận dữ nói: “Ta không phải đã bảo các ngươi trông coi tốt phu nhân cùng công tử sao?”

Quản gia gục đầu xuống, không dám lau đi mồ hôi trên trán, xấu hổ nói: “Đối phương võ công rất cao, chúng ta ngăn không nổi, Mạc đại hiệp cùng Thị Cầm – thị đồng của Trầm lâu chủ đã đuổi theo rồi.”

Tình cảnh trong chốc lát có chút hỗn loạn, lão bà và nhi tử bị bắt đi, Lâm Lạc Anh hoang mang lo sợ, Mộc Ngư đại sư thấy thế trầm giọng hỏi quản gia: “Ngươi có thấy bọn họ đi hướng nào không?”

“Hướng ra sau núi, nhưng khinh công đối phương cực cao, chỉ sợ là đuổi không kịp.”

“Đối phương có mấy người?”

“Hai người.”

Mộc Ngư đại sư lắc đầu: “Hai người lại mang theo hai người, hơn nữa còn có bọn người Mạc đại hiệp, nhất định có thể kéo dài một chút thời gian, hiện tại chúng ta đuổi theo vẫn còn kịp!”

“Đại sư, ta cùng đi với ngươi!” Lâm Lạc Anh giành lấy bội kiếm của nô bộc bên cạnh, nghĩ muốn đuổi theo.

“Đại sư, ta cũng đi!” Chung Anh Lạc cũng vội vàng lên tiếng.

“Lâm trang chủ cần ở lại đây để chủ trì đại cục, Chung cô nương kinh nghiệm chưa đủ, Đinh thiếu bang chủ, Vu đại hiệp, các ngươi đi cùng lão nạp!” Thời gian cấp bách, Mộc Ngư đại sư ngược lại không nhiều lời, chỉ thốt ra một câu liền xoay người rời đi, Đinh Vũ Sơn cùng Vu Tố Thu vội vã đuổi theo sau, thân ảnh ba người rất nhanh bị bóng đêm bên ngoài bao phủ.

*****

“Trầm lâu chủ tuy hai chân tàn tật, nhưng võ công lại không chút nào thua kém một người bình thường, tại hạ thực sự ngưỡng mộ không ngớt, bất quá ngươi bây giờ còn có thể xuất thủ sao?”

Hai người giằng co như trước, nhưng thanh âm hắc y nhân đã không còn lạnh lùng như vừa nãy, nếu như nghe kỹ, phảng phất còn mang theo một chút phập phồng.

Trầm Dung Dương vẫn ngồi ngay ngắn trên luân ỷ, chỉ là tay trái hơi rũ xuống, máu dọc theo cánh tay từng giọt từng giọt nhiễu xuống tảng đá bên dưới, không khí có phần im lặng, nhưng lại đặc biệt khắc nghiệt. Tô Cần không khỏi nắm chặt tay, nhưng hắn không dám động đậy, lấy võ công của hắn mà nói, rất có thể trở thành nhược điểm để đối phương áp chế Trầm Dung Dương.

Thị Kiếm đứng ở phía sau, sắc mặt có chút tái nhợt nhìn chỗ vết thương của Trầm Dung Dương, nhưng cũng không dám động.

Trầm Dung Dương mỉm cười, vẻ mặt không đổi, tựa như bị thương không phải là vấn đề quan trọng: “Ta có thể xuất thủ hay không, ngươi hẳn là rất rõ ràng, vấn đề này ngược lại nên là ta hỏi ngươi mới đúng, tâm mạch của ngươi đã bị chấn thương, nếu như chữa trị chậm trễ, chỉ sợ hậu quả khôn cùng, A Bích cô nương.”

Nghe được bốn chữ cuối cùng, Tô Cần đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng hắc y nhân.

Đối phương vẫn không động đậy, chỉ nheo hai mắt lại nhìn Trầm Dung Dương hồi lâu, thanh âm khàn khàn quái dị bỗng dưng biến thành giọng nữ dịu dàng, chính là thanh âm của A Bích: “Trầm lâu chủ khi nào thì biết được?”

“Vừa nãy.”

A Bích cười nhạt: “Làm sao có thể, ta tự nhận khả năng dịch dung của ta là độc nhất vô nhị trên thiên hạ.”

“Ngươi xác thực là không chê vào đâu được, nhưng người khác chưa hẳn là như thế.” Trầm Dung Dương vẻ mặt thản nhiên: “Mấy đại hán bên cạnh ngươi hôm đó, cước bộ phù phiếm, rõ ràng không có võ công, nhưng khi thấy Tô Cần tiến lên cũng không kinh hoàng, sợ hãi, còn không phải đã có dự tính trước?”

“Lão nhân tự xưng là gia gia của ngươi, tuy rằng hành động cũng rất cao minh, thế nhưng không che giấu được nội tâm sợ hãi đối với ngươi.”

“Cho nên ngươi đồng ý mang theo ta, nhưng từ sớm đã nghi ngờ ta?”

“Ta xác thực nghĩ ngươi có chút kỳ lạ, nhưng ngay từ đầu không hề đem bốn người bị giết hại kia liên hệ với ngươi, mãi cho đến khi ngươi muốn đối Tô Cần hạ thủ.” Tốc độ máu chảy càng ngày càng nhanh hơn, nhưng Trầm Dung Dương vẫn không động thủ cầm máu, như trước nhìn hắc y nhân, chậm rãi nói.

“Ta chỉ muốn Ngưng Quang kiếm, nhưng lão thất phu Lâm Lạc Anh không chịu giao ra, đã như vậy, ở trong sơn trang giết vài người cho hắn thêm chút phiền phức, cũng không tính là quá phận.” A Bích cười khẽ, tiếng cười uyển chuyển như chuông đồng, là giọng mềm mại, êm ái của nữ tử Giang Nam, đáng tiếc lúc này không có ai thưởng thức.

*Lão thất phu: lão vô học.

“Giết người không liên can đến hắn, chỉ sợ hắn cũng không hề để tâm a.” Trầm Dung Dương cũng cười, hai người tựa như đang nói chuyện phiếm, nhưng thực tế là đang kéo dài thời gian.

“Trầm lâu chủ nói cực kỳ đúng, cho nên chúng ta đã thỉnh Lâm phu nhân cùng Lâm nhị công tử đến làm khách rồi.”

Trầm Dung Dương chú ý tới nàng nói chính là “chúng ta”, lấy võ công của A Bích mà nói, muốn cướp đoạt thần kiếm cũng không phải không có khả năng, nhưng nếu như không chỉ có một mình nàng, như vậy mục đích của bọn chúng cũng rất đáng để quan tâm, hơn nữa sự việc càng thêm khó hiểu.

Trong lúc đang nói, xa xa một đám pháo hiệu bay vút lên cao, trên bầu trên vỡ ra thành một đóa hoa ánh sáng lóng lánh đến lóa mắt, xung quanh cánh hoa lại phát ra một chút tinh quang, rất là đẹp.

Thanh âm A Bích không che giấu được đắc ý: “Xem ra bạn tốt và thuộc hạ của Trầm lâu chủ cũng đã bị bắt cùng Lâm phu nhân bọn họ.”

Trầm Dung Dương mỉm cười: “Ta đây càng không thể thả ngươi đi.”

“Yêu, đây là để làm chi a, Trầm lâu chủ không thích nô gia, nhưng nửa đêm canh ba ở chỗ này cùng hồ ly vụng trộm, thực là khiến nô gia đau lòng!”

Thanh âm kiều mị phá tan bầu không khí đang giằng co, Tiết ngũ nương mặc hồng y như hỏa xuất hiện bên cạnh Tô Cần, nàng cười tươi như hoa tựa hồ không thấy được sát khí giữa hai người.

“Vị tiểu cô nương này, lớn lên không đẹp cũng không sao cả, không lộ diện cũng không có vấn đề, nhưng ngươi còn mặc áo choàng đen thui xấu xí như thế, đây rõ ràng là muốn nói cho người khác biết ngươi xấu đến thảm hại sao?” Tiết ngũ nương cười duyên hướng phía A Bích đi đến: “Đến, để tỷ tỷ nhìn, đừng ngại, phấn dày cả lớp, đã vậy ban ngày ban mặt nóng như thế còn che mặt, oi bức muốn chết!”

Nàng nói câu nào là chê xấu câu đó, Tô Cần nghe được thiếu chút nữa cười thành tiếng.

Vừa nãy bị Trầm Dung Dương tổn thương tâm mạch, A Bích không dám tiếp tục vận khí, chỉ lạnh lùng liếc mắt, nghiêng mình né tránh Tiết ngũ nương, lại tung ra một ít bột phấn, nhưng bị Tiết ngũ nương phẩy tay áo coi như không có gì.

“Thực sự là quan công đùa giỡn đại đao, tỷ tỷ ta xuất thân Miêu Cương, các loại độc ta từng gặp qua so với thứ của ngươi chỉ có hơn không kém!” Tiết ngũ nương cười khanh khách, quay đầu hướng Trầm Dung Dương: “Trầm lâu chủ, ngươi muốn xử lý muội muội xấu xí này như thế nào, muốn nàng sống hay chết?”

*quan công đùa giỡn đại đao: ý bảo mấy người yếu đuối mà còn đùa với lửa í =))))

“Lâm phu nhân bọn họ còn đang trong tay nàng, làm phiền Tiết đường chủ.”

Còn chưa động thủ đã nói cảm ơn, những người này hoàn toàn không đem nàng để vào mắt, A Bích cắn răng, chậm rãi lùi về phía sau hai bước, vừa muốn chạy trốn, Tiết ngũ nương thoáng nhìn thấy liền rút trường tiên bên hông ra quất qua mấy cái. A Bích võ công cao, chỉ nhìn nàng có thể đả thương Trầm Dung Dương liền nhận ra được, nhưng mới vừa rồi bị thương không nhẹ, muốn vận khí nhưng chỉ thấy toàn thân đau đớn, trong nháy mắt đã bị trường tiên mạnh mẽ trói lại.

“Trầm lâu chủ nhớ kỹ thiếu nô gia một cái nhân tình a!” Tiết ngũ nương nháy mắt mấy cái, đôi mắt đẹp như làn thu thủy.

Trầm Dung Dương gật đầu, không thấy xấu hổ: “Hiển nhiên rồi, thỉnh Tiết đường chủ phong bế huyệt đạo của nàng lại, mang về trước sảnh.”

*****

“Hay cho ngươi yêu nữ này, hại Tương sư bá của ta chết thảm!” Chung Anh Lạc nhìn A Bích bị điểm huyệt đạo nằm trên mặt đất, lại nghe Tô Cần hai ba câu kể rõ đầu đuôi, không nói hai lời liền rút kiếm nghĩ muốn tiến lên giết người.

“Tiểu muội muội đừng quá kích động, A Bích cô nương đối với chúng ta còn có thể dùng được, không có nàng, chỉ sợ tiểu ca tuấn tú họ Vu cùng Mộc Ngư lão hòa thượng đều không trở về được.” Tiết ngũ nương cười duyên ngăn Chung Anh Lạc lại.

A Bích cởi áo choàng, lộ ra một bộ dáng thanh tú vốn có, nhìn gầy yếu như thế lại liên tục giết hại bốn người, đều là cao thủ tiếng tăm lừng lẫy trong chốn võ lâm, nếu như không bị Trầm Dung Dương gây thương tích, chỉ sợ bất luận người nào ở đây đều khó có thể bắt được nàng.

“Các ngươi muốn dùng biện pháp gì từ trong miệng ta lấy được tin tức của bọn họ, dùng dược? Hay là dùng độc?” A Bích nhếch môi, mi mắt kéo ra thành một tia lãnh ý, khí chất dịu dàng trước đây không còn sót lại chút gì.

“Cần gì dùng độc, đối với loại yêu nữ như ngươi, nên đem vài khối thịt trên người cắt bỏ!” Chung Anh Lạc ở bên cạnh giậm chân.

“Ta hỏi ngươi, phu nhân cùng hài tử của ta đâu?!” Lâm Lạc Anh so với Chung Anh Lạc càng thêm hận, nhưng tính mạng những người liên can đều đang ở trong tay đối phương, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Ngươi sớm giao ra Ngưng Quang kiếm không phải là không có việc gì rồi sao, còn liên lụy người khác chịu tội thay ngươi.” A Bích không sợ hãi, dường như người bị chế trụ không phải là nàng mà là đối phương: “Không giao Ngưng Quang kiếm ra, cứ một ngày giết đủ một người? Phu nhân cùng hài tử của ngươi còn chưa tính, còn có những người khác vì ngươi mà chết, sư môn cùng gia tộc của bọn họ tất nhiên cũng không bỏ qua cho ngươi, đến lúc đó Lâm gia trên võ lâm còn có thể tồn tại hay không a?”

Lâm Lạc Anh nhịn không được nhảy dựng lên, giáng một cái tát xuống mặt nàng, A Bích không cách nào phản kháng, mặt bị đánh nghiêng sang một bên, máu theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống, nhưng vẻ mặt vẫn đầy châm biếm.

“Không có Ngưng Quang kiếm, nhưng có cô nương thì cũng giống nhau thôi, cô nương võ công xuất chúng như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ luyến tiếc vứt bỏ ngươi.” Ngồi trên ghế làm từ gỗ đàn hương, Khuynh Huyền nhấp từng ngụm rượu chậm rãi nói, tựa như đang trưng cầu ý kiến của nàng.

“Người có võ công giống như ta, chủ nhân còn rất nhiều, thế nhưng Ngưng Quang kiếm chỉ có một thanh, bên nặng bên nhẹ, các ngươi tự suy nghĩ đi.”

“Như vậy, không thể làm gì khác hơn là phiền Lâm trang chủ đem Ngưng Quang kiếm cho mượn, để đổi lấy tính mạng mấy người bọn họ.” Vừa nói chính là Trầm Dung Dương đã quay lại sau khi trở về phòng băng bó vết thương, Thị Kiếm không biết đã đi đâu, người đang đẩy luân ỷ tới là Tô Cần.

Không chờ Lâm Lạc Anh trả lời, A Bích liền cười lạnh nói: “Lâm trang chủ, ngươi có thể đem người trong thiên hạ coi thành kẻ ngốc, năm năm trước vật trong tay con trai ngươi, hoặc mấy ngày hôm trước dùng kiếm giả để làm vàng thau lẫn lộn. Nhưng nếu đến lúc chủ nhân tức giận, ngươi sẽ không còn nhi tử để chăm sóc trước lúc lâm chung.”

A Bích ngụ ý là đã sớm biết Ngưng Quang kiếm tại đại hội thưởng kiếm không phải vật lưu truyền của Công Tôn đại nương.

Lâm Lạc Anh nắm chặt tay, nghiến răng nói: “Năm năm trước… Con ta, cũng là các ngươi giết?”

“Chúng ta chỉ cần kiếm, tính mạng Lâm tam còn có thể dùng để uy hiếp ngươi, cần gì phải tốn công giết hắn? Là hắn không biết lượng sức, lại chạy đi đùa giỡn Đường môn đại tiểu thư, bị nàng một kiếm quy thiên, cũng có thể nói là chết dưới tay hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”

*Hoa mẫu đơn: ý chỉ người đẹp.

Lâm Lạc Anh sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, thật muốn xông lên bóp chết nàng, oán hận nói: “Ta không có Ngưng Quang kiếm, kiếm này trong chiến tranh loạn lạc đã sớm mất tích rồi.”

“Có Ngưng Quang kiếm hay không, chính ngươi đều rõ ràng, nếu ngươi nguyện ý kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nguyện ý bị các đại gia tộc, môn phái truy đuổi, vậy tùy ngươi.” A Bích cười lạnh một tiếng, nhắm hai mắt lại dường như muốn dưỡng thần, không tiếp tục mở miệng.

Sắc mặt Lâm Lạc Anh không tốt, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chung Anh Lạc giậm chân một cái, không có ý kiến, chỉ có thể nhìn hướng về hai người có khả năng cứu người nhất ở đây: “Khuynh trang chủ, Trầm lâu chủ, rốt cuộc phải làm sao bây giờ, nếu như không có Ngưng Quang kiếm, có phải Vu đại ca cùng Mộc Ngư đại sư đều không trở về được?”

Khuynh Huyền an ủi tiểu cô nương: “Sự tình cũng không phức tạp như vậy, bất quá Lâm trang chủ hiện tại đang cân nhắc thiệt hơn.”

Chung Anh Lạc không hiểu: “Thiệt hơn cái gì?”

Trầm Dung Dương thản nhiên nói: “Hàm chương khả trinh, dĩ thời phát dã, hoặc tòng vương sự, tri quang đại dã.”

*Ngậm văn chương trong miệng mới có thể giữ được đức tính tốt, cần căn cứ vào thời cơ mà hành động, giúp sự nghiệp của đấng quân vương lớn mạnh muôn đời.

Y đọc chính là một quẻ toán hết sức bình thường trong “Chu dịch”, Chung Anh Lạc và Tô Cần đều không phải người xuất thân từ gia đình thư hương, đối với việc đọc sách cũng không cảm thấy hứng thú, nghe xong chỉ hiểu mơ hồ, nhưng A Bích không nhịn được mở mắt ra, nhìn y chằm chằm.

*Chu Dịch: một quẻ tượng trong Phong Thủy.

“Ngươi, ngươi làm sao biết được?” Sắc mặt Lâm Lạc Anh đại biến, tay cố gắng ấn trên mặt bàn, tựa như đang chống đỡ trọng lượng của thân thể.

Trầm Dung Dương vân đạm phong khinh, có hỏi tất đáp: “Lâm trang chủ chớ quên Như Ý lâu.”

*Vân đạm phong khinh: Nhạt như mây, nhẹ như gió.

“Như Ý lâu, Như Ý lâu…” Lâm Lạc Anh thì thào, biết chính mình không thể trêu vào Như Ý lâu, càng không thể chịu nổi hậu quả con tin mất tích nghiêm trọng như vậy, không khỏi cười khổ, cả người ngã ngồi trên ghế.

Chung Anh Lạc nhìn Lâm Lạc Anh bộ dạng thất thần, ngạc nhiên nói: “Những lời này có huyền cơ gì?”

“Những lời này là một loại phương pháp đặc biệt dùng để đúc kiếm, được khắc trên Ngưng Quang kiếm, gặp ánh sáng sẽ hiện ra, nếu không phải là Ngưng Quang kiếm thật thì không có khả năng.” Trầm Dung Dương rất ít khi chấp nhất một việc nào đó, nhưng hiện tại Mạc Vấn Thùy cùng Thị Cầm mất tích, y không thể không cứu bọn họ, mà chuyện này rõ ràng không phải chỉ dùng võ công hoặc quyền thế là có thể đạt được mục đích.

“Vậy…” Chung Anh Lạc thật vất vả mới từ trong suy nghĩ quay trở lại, chỉ vào Lâm Lạc Anh, bỗng nhiên tỉnh ngộ giận dữ nói: “Lẽ nào Ngưng Quang kiếm thật xác thực ở trong tay ngươi?! Ngươi còn muốn gạt chúng ta, nói mình không có!”

“Cho nên, chuyện đã tới nước này, Lâm trang chủ còn không chịu giao Ngưng Quang kiếm ra sao?” Khuynh Huyền vẫn ung dung.

Lâm Lạc Anh ở trước mắt bao nhiêu người chậm rãi đứng lên, thanh âm đau khổ: “Đi theo ta.”

Vợ chồng Lâm gia ở tại phía sau chủ viện, nương theo một hồ nước, nước hồ xanh lục, tựa hồ sâu không thấy đáy.

Nhưng lúc này, Lâm gia quản gia cả người ướt đẫm đang đứng trong hồ, tay cầm một thanh trường kiếm đen bóng.

“Ngươi đem kiếm giấu dưới hồ nước cạn, lại cố tình làm hồ vẩn đục, để cho người khác thoạt nhìn tưởng hồ sâu không thấy đáy, căn bản không nghĩ tới Ngưng Quang kiếm được giấu ở chỗ này?” Ân Lôi bừng tỉnh, tuy khinh thường nhưng cũng phải bội phục suy nghĩ của hắn.

Lâm Lạc Anh mặt vô biểu tình, tiếp nhận kiếm, đối mọi người nói: “Phu nhân cùng hài tử của ta đã ở trong tay bọn họ, nếu như phải dùng Ngưng Quang kiếm để trao đổi, ta nhất định phải đi cùng.” Hắn sợ những người này cũng ham muốn bí mật trong Ngưng Quang kiếm, nếu giao kiếm cho bọn họ, chỉ sợ tiền mất tật mang.