Trên đài tỷ thí Cố Ngữ Yên đang dùng hỏa lực đốt cháy mớ dây leo đang vây quanh người nàng.

-“Cha mẹ ơi, đây là lần đầu ta gặp người có đến ba thuộc tính đó.”

-“Thuộc tính là rau cải sao? Lấy đâu ra nhiều vậy?”

-“Hoa mắt rồi, hoa mắt rồi.”

-“Ta đang nằm mơ, nhất định là đang mơ.”

Bốp! Cái này là vả mặt theo đúng nghĩa đen nè.

-“Huynh đệ ngươi tỉnh chưa?”

-“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, đa tạ.”

Cố Ngữ Yên lợi dụng việc thuộc tính khắc chế, giảm bớt sự chêch lệch về tu vi với Vân Hữu Khiêm.

Hai người đều dành cho đối thủ một sự tôn trọng do vậy bọn họ đều ra sức chiến đấu, đặc biệt cả hai đều không gọi ra linh thú khế ước, chỉ dựa vào sức lực của bản thân.

Qua hai canh giờ giao đấu, kết quả HÒA.

Vân Hữu Khiêm và Cố Ngữ Yên đứng đối diện, nhìn nhau, cả hai đồng thời gật đầu, mỉm cười với đối phương.

Thực ra bọn họ hiện tại không còn bộ dáng gọn gàng sạch sẽ như lúc bắt đầu.

Hai bên tay áo của Cố Ngữ Yên có mấy vết rách, có thể nhận ra vết thương còn đang rỉ máu bên trong, vừa rồi giao đấu nàng đã bị linh lực của Vân Hữu Khiêm đánh trúng, hiện tại thân thể vẫn còn khá ê ẩm.

Vân Hữu Khiêm bộ dạng cũng không kém Cố Ngữ Yên, bỏ qua chưởng lực bị đánh trúng ở vai thì vừa nãy hỏa lực của nàng cũng đả thương y, trên cánh hắn lộ ra vết bỏng mặc dù không nghiêm trọng nhưng diện tích không nhỏ.

-“Cố tiểu thư, tại hạ bội phục.”

-“Gọi ta là Ngữ Yên được rồi, Vân công tử đa tạ.”

-“Nếu vậy, Cố tiểu thư cứ gọi ta là Hữu Khiêm đi.”

-“Được.”

Tên của Cố Ngữ Yên nhanh chóng leo lên vị trí đầu bảng đệ tử nội môn, xếp ngang với cái tên Vân Hữu Khiêm.

Nhưng mà lúc này…vấn đề lớn mới xuất hiện.

Vân Tuyết và Mộc Nhiên vội vàng chạy lên đài tỷ thí.

-“Yên Yên bị thương rồi?”

-“Ca ca có sao không?”

-“Ta không sao.”

-“Ca không sao.”

Lúc này ánh mắt của Vân Tuyết mới chạm đến gương mặt Cố Ngữ Yên.

-“Ngươi là Cố Ngữ Yên?”

Nàng gật đầu.

Vân Tuyết nhíu mày.

-“Ngữ Yên, ngươi có huynh đệ gì hay không? Huynh muội song sinh?”

-“Không có.”

Vân Tuyết cúi đầu suy nghĩ, trên đời sao lại có người giống nhau như vậy.

Vân Hữu Khiêm tiến tới bên cạnh muội muội hỏi.

-“Muội có chuyện gì sao?”

-“Ca ca rõ ràng là rất giống.”

-“Giống là giống cái gì??”

-“Ca ca, Ngữ Yên nhìn rất giống Cố công tử, là Cố Ngữ đó.

Bọn họ còn trùng họ, tên gọi cũng chỉ hơn kém nhau một chữ nhưng mà…”

Lúc này Mộc Nhiên cũng hiểu ra vấn đề, thảo nào Vân Tuyết rất thường hay hỏi nàng về Yên Yên thì ra do gương mặt của Yên Yên giống với người quen của nàng ta.

-“Yên Yên ngươi thật không có huynh đệ song sinh sao?”

Cố Ngữ Yên thở dài, hướng huynh muội Vân Tuyết và Vân Hữu Khiêm nói.

-“Tại hạ Cố Ngữ, gặp lại hai vị rồi.”

Lúc này Vân Tuyết trợn lớn mắt, Vân Hữu Khiêm mặc dù có chút kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện rõ, dù sao vừa nãy giao đấu với Cố Ngữ Yên hắn đã kinh ngạc đủ rồi.

-“Ngươi thật sự là Cố Ngữ?”

-“Đúng vậy.”

-“Ngày đó ở…”

-“Ở Ngự Tiền lâu, là ta.”

-“Ngươi còn đến…”

-“Trân Đan Các.”

-“Ngươi ngươi là luyện đan sư?”

-“Đúng vậy.”

-“Ngươi thật sự là Cố công tử.”

-“Đúng.”

-“Thật sự là vậy?”

-“Ừm.”

Vân Tuyết nói đến đâu Cố Ngữ Yên lại đáp lời đến đấy.

Cuối cùng nàng ta hai mắt nhìn chằm chằm Cố Ngữ Yên, biểu cảm ấm ức.

Vân Tuyết lao đến ôm lấy Cố Ngữ Yên, nói lớn.

-“Không biết không biết, nam cũng được mà nữ cũng được, Yên Yên đẹp như vậy ta đều chấp nhận.”

Vân Hữu Khiêm phải tiến lên tách muội muội ra khỏi người Cố Ngữ Yên rồi nhanh chóng cáo từ với nàng và Mộc Nhiên, kéo Vân Tuyết đi.

-“Yên Yên, ta sẽ không bỏ cuộc đâu.”

-“Mặc kệ ngươi là nam hay nữ, Vân Tuyết ta chấm ngươi rồi.”

-“Cố Ngữ Yên, ta yêu ngươi.”

Cố Ngữ Yên thấy Vân Tuyết vừa bị kéo đi lại còn hét lớn như vậy chỉ biết cười và cười.

Mộc Nhiên so với nàng thì khoa trương hơn, ôm bụng cười lăn cười bò, thì ra Yên Yên là người trong mộng của Vân Tuyết sao, mỹ nữ đi cạnh mỹ nữ.

Trở về phòng Cố Ngữ Yên tự mình xử lý vết thương, dù sao thương tích cũng không nặng uống một viên đan dược thì đã tốt hơn nhiều rồi.

Nhưng mà không biết tại sao, nàng trong lòng có dự cảm không lành, bất an quá đi.

Tối đêm đó, Tiêu Huyền sắc mặt âm trầm tiến vào phòng Cố Ngữ Yên, xem ra lý do khiến nàng bất an là đây.

Hắn không nói không rằng, kéo Cố Ngữ Yên đang ngồi bên bàn lên giường, đặt nàng nằm úp lại rồi bắt đầu…đánh mông nàng.

-“Yên Yên, cái gì mà Yên Yên còn cái gì mà ta yêu ngươi.”

-“Nàng đó nam nữ đều không tha sao?”

-“Từ nay không được phép cải nam trang nữa, nghe rõ chưa?”

Cố Ngữ Yên gục mặt, không đáp, xấu hổ chết mất, cha sinh mẹ đẻ đến nay chưa có ai đối với nàng lại đánh…đánh mông như vậy.

-“Không nói à? Nàng không đồng ý.

Còn muốn giả làm mỹ nam dụ dỗ cô nương gia sao?”

-“Hư hỏng.

Không nói thì ta sẽ tiếp tục xử phạt nàng.”

-“Đồng ý, đồng ý.”

Cố Ngữ Yên lí nhí nói.

Tiêu Huyền nghe thấy thì ngừng tay nhìn gương mặt đỏ ửng như quả cà chua của Yên nhi, trong lòng lại dạt dào cảm xúc.

Hắn xoa đầu nàng, kéo nàng ngồi dậy.

-“Yên nhi, theo ta.”

Nói xong Tiêu Huyền bế bổng Cố Ngữ Yên rời khỏi Thiên Trung viện.