Liên tục mấy ngày, Thạch Ngọc Lâu cứ luôn thấy một cơn mộng! Mỗi ngày hắn đều mơ thấy Âu Dương Vân ôm ấp Ngu Tương Xuân xinh đẹp vui vẻ một trận khinh liên mật ái*, thề non hẹn biển! Mơ thấy ác mộng, mỗi lần nửa đêm bừng tỉnh, hắn cũng chỉ có thể nổi giận đùng đùng mà kéo Nghiêm Triệt đang say sưa mộng đẹp đi luyện kiếm. Nghiêm Triệt hiểu rất rõ bang chủ nhà mình đang vì cái gì mà cả ngày giận dữ, thế nhưng có tức giận cũng đừng hành hạ tên thuộc hạ như hắn đây vậy chứ!

Dụi dụi vành mắt thâm quầng, dáng vẻ Nghiêm Triệt tiều tuỵ. Hắn nửa tỉnh nửa mê nhìn Thạch Ngọc Lâu cũng vài ngày không ngủ ngon giấc giống mình nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời như cũ, hận không thể tìm Nhạc Ly sang đây chém mình một đao thật nặng, để hắn có lý do xin được nghỉ ngơi đi ngủ!

“Bang chủ, không bằng chúng ta đem Ngu Tương Xuân bắt đến đây, để Âu Dương bang chủ sốt ruột vài ngày đi!”- Nghiêm Triệt vài ngày không được ngủ ngon, tâm tư cũng thành ra độc ác. Tuy biết tiểu mĩ nhân Ngu Tương Xuân kia tốt xấu gì cũng là nhị trang chủ Thiên Thuỷ sơn trang, thân phận địa vị chỉ dưới một mình Âu Dương Vân, sao có thể dễ dàng bị bắt đi như vậy... Nhưng mà, cứ tiếp tục bị tra tấn thế này nữa, Nghiêm Triệt hoài nghi lần này trước khi bang chủ hết giận, cái mạng nhỏ của hắn cũng đã không còn!

“Hồ nháo! Bắt hắn tới làm gì.”- Thạch Ngọc Lâu dùng nhãn đao liếc xéo Nghiêm Triệt một cái. Nếu có thể, hắn là muốn trực tiếp một kiếm đâm chết Ngu Tương Xuân kìa. Có điều Ngu Tương Xuân kia lại là sư đệ Âu Dương Vân đã cẩn thận che chở suốt bao nhiêu năm, nếu thật bị một kiếm giết chết, Âu Dương Vân nhất định phải liều mạng với hắn đi!

Nghiêm Triệt tưởng nhớ giường đệm êm ấm vô cùng, đầu óc lơ đãng tiếp tục nói hươu nói vượn.- ” Bang chủ ngươi đã từng đoạt mấy nữ nhân Âu Dương bang chủ yêu mến, lần này bất quá chỉ là đoạt thêm một tên nam nhân thôi. Hơn nữa Ngu Tương Xuân kia tuy rằng võ công kém cỏi nhân phẩm cũng rất có vấn đề, nhưng hắn tuyệt đối là một đại mỹ nhân, bang chủ ngươi đem hắn đoạt đến cũng không phải chịu thiệt thòi đâu!”- Mà như thế hắn cũng có thể gần gũi ngắm mĩ nhân!

Đoạt nam nhân!? Ta muốn tiểu tử mặt trắng vô dụng kia làm gì! Thạch Ngọc Lâu hừ lạnh một tiếng- ” Cái loại phế vật như Ngu Tương Xuân này, tặng không cho ta một tá ta còn không muốn.”- Thật không hiểu nổi Âu Dương Vân sao lại đột nhiên đem mục tiêu đặt trên người Ngu Tương Xuân...Tuy rằng đúng là một mỹ nhân, nhưng nhân phẩm thì...Ai!

Cho dù là đồ phế vật, đó vẫn là một mỹ nhân a! Nghiêm Triệt ai oán nhìn Thạch Ngọc Lâu, con mắt của bang chủ này phát triển kiểu gì vậy? Cho dù người nào có dễ nhìn trong mắt bang chủ chỉ sợ đều thua kém Âu Dương Vân kia! Chính là tâm tư bang chủ đối với Âu Dương Vân đều đã dùng sai phương pháp! Cũng đã nhiều năm nay, bang chủ không chỉ tự mình chạy đi đánh nhà người ta, còn kéo những kẻ làm thuộc hạ bọn họ đây đi đánh bang phái của người ta, làm cho hai nhà ngày ngày đánh đánh giết giết cũng không dám thực sự đánh chết người. Đáng giận nhất chính là, bang chủ vừa nghe đến Âu Dương bang chủ có chuyện gì liền vội chạy đến muốn hỗ trợ, thế nhưng đến nơi rồi lại cứ bày ra bộ mặt lãnh khốc làm Âu Dương bang chủ tức muốn chết. Cuối cùng thì phải giúp đỡ lại không giúp, chuyện cãi nhau đánh lộn lại làm không ít!

Mà Âu Dương bang chủ kia cũng cũng cùng dạng, mỗi lần tìm được mỹ nữ nào a, chiêu mộ được kì nhân dị sĩ nào a, đều phải chạy tới hướng bang chủ khoe khoang một phen, làm bang chủ nhà mình tức giận lúc nào cũng bắt đám thuộc hạ đáng thương bọn họ đây khổ cực đi đem mỹ nữ về cho hắn, tìm cho hắn nhân tài...

Nghiêm Triệt mắt đang mông lung hồi tưởng lại tai hoạ hai vị bang chủ mấy năm nay gây ra cho bọn họ, lại đột nhiên bị Thạch Ngọc Lâu túm tai kéo tới trước mặt. Thạch Ngọc Lâu đem Nghiêm Triệt tỉ mỉ mà đánh giá một hồi lâu, khiến Nghiêm Triệt cả người phát lãnh, đến cả lỗ tai đau đớn cũng đã quên!

“Ai!”- Thạch Ngọc Lâu thở dài một tiếng thả tay ra- “Đáng tiếc tiểu tử ngươi bộ dạng quá khó coi, bằng không cho ngươi đổi nữ trang đi chọc giận Âu Dương Vân một hồi cũng tốt...”- Nghĩ tới nghĩ lui, trong bang mình vậy mà lại chẳng ai có thể vượt qua sắc đẹp của Ngu Tương Xuân, Thạch Ngọc Lâu mệt mỏi âm trầm ngồi một bên than thở, lại đem Nghiêm Triệt đang đứng đấy tức giận đến mức muốn rút kiếm tìm hắn quyết đấu.

Nghiêm Triệt nén nước mắt bi phẫn trừng mắt bang chủ nhà mình.. Chưa không nói đến bang chủ lại có ý niệm ác độc muốn bắt hắn mặc váy nữ nhân này trong đầu thì câu “ Quá khó coi” kia đã đem lòng tự trọng của Nghiêm Triệt đả thương thiên sang bách khổng**! Nắm chặt kiếm trong tay, Nghiêm Triệt mất thật lâu mới nén xuống được nam nhi lệ! Tuy rằng hắn không được trời ưu ái cho gương mặt tuấn mĩ như Âu Dương Vân và Thạch Ngọc Lâu, nhưng cũng có không ít nữ hài tử khen ngợi hắn “Vẫn rất anh tuấn”, sao tới miệng bang chủ rồi lại thảnh “Quá khó coi”? Theo ánh mắt bang chủ thì, Nhạc Ly còn không có đẹp bằng hắn kia chẳng phải sẽ bị nói thành “Xấu quá trời”... Quá đáng a! Thật thương tâm cho nam nhi chúng ta!

“Bang chủ, ta đâu có khó coi? Trong bang chúng ta có không ít nữ hài tử gửi ta thư tình đâu!”- Nghiêm Triệt vì mình biện bạch, không thể để cho bang chủ khinh thường hắn như vậy.

Thạch Ngọc Lâu xoay đầu lại kì quái nhìn Nghiêm Triệt- “Ngươi khóc cái gì, cho dù ngươi bộ dạng rất khó coi, cũng sẽ thu được thư tình của nữ hài tử thôi!”- Thạch Ngọc Lâu rất nghiêm túc khẳng định. Ít nhất thuộc hạ này nhân phẩm không tệ, nữ hài tử kì thực cũng không quá để ý vẻ bề ngoài của nam nhân như thế.

“Bang chủ...”- Nước mắt khổ sở của Nghiêm Triệt lại ào ào chảy không ngừng, hắn nức nở nói: “Ngươi nói như thế nữa, ta liền bỏ bang!”- Sớm đã nên bỏ bang rồi...Mỗi ngày đều giúp bang chủ bán mạng đánh giết như vậy còn bị ghét bỏ diện mạo, thật không đáng!

“Ngươi dám!”- Trừng mắt qua một cái, Thạch Ngọc Lâu cũng chẳng lo lắng Nghiêm Triệt thực sự có lá gan đi bỏ bang.- “Khóc cái gì mà khóc, ngươi không thấy mất mặt a! Ngươi đi mang vài người, đem Ngu Tương Xuân bắt đến đây cho ta.”- Kỳ thật chủ ý này cũng không tồi, ít nhất có thể khiến Âu Dương Vân sốt ruột vài ngày cũng trút giận rất tốt!

A!? Nghiêm Triệt bị một câu của Thạch Ngọc Lâu doạ sợ đến mức nước mắt thu cả lại. Giơ tay lên mặt lau qua loa, hắn hai ba bước tiến đến bên cạnh Thạch Ngọc Lâu, lo lắng nói: “Ta hồ đồ một chút không vấn đề gì, bang chủ ngươi sao cũng hồ đồ vậy! Ngu Tương Xuân kia nếu thực bị bắt đi, Âu Dương bang chủ còn không đem bang chúng ta thiêu rụi a!”

“ Khiến bọn họ cũng không biết là ai bắt Ngu Tương Xuân lại không phải là ổn sao!”- Thạch Ngọc Lâu cười u ám, nói: “Ngươi tìm vài người kín miệng, che mặt tìm cơ hội bắt Ngu Tương Xuân đi. Sau đó tìm một chỗ không người nhốt hắn vài ngày, chờ Âu Dương Vân gấp đến độ phải treo cổ tự tử thì tìm thời gian thích hợp thả người. Như vậy Ngu Tương Xuân vô dụng kia cũng đoán không ra là ai bắt hắn, Âu Dương Vân cho dù nghĩ muốn thay hắn báo thù cũng không biết nên tìm ai đi!”- Làm như vậy, cũng có thể làm cho Ngu Tương Xuân kia nếm chút cực khổ. Thạch Ngọc Lâu hễ nghĩ đến Âu Dương Vân lại yêu mến sư đệ hắn, trong lòng sẽ khó chịu đến cực điểm.

Nhớ năm đó, Thạch Ngọc Lâu cùng Âu Dương Vân khi còn thiếu niên đã gặp nhau, khi đó hai người đều khâm phục  lẫn nhau tuổi anh hùng. Cùng nhau phiêu bạt giang hồ, hào tình tráng chí....

Thế nhưng, khoảng thời gian đó đúng là cực kì ngắn ngủi, Âu Dương Vân trở về sư môn tiếp nhận chức bang chủ Thiên Thủy Sơn Trang. Âu Dương Vân cũng từng nhiều lần mời Thạch Ngọc Lâu gia nhập Thiên Thủy sơn trang... Nhưng Thạch Ngọc Lâu tâm cao khí ngạo, sao có thể bằng lòng khuất phục xếp dưới Âu Dương Vân? Dám dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thành lập  Độ Kiếm Minh, khắp nơi cùng Thiên Thủy Sơn Trang so cao thấp! Hắn muốn cho Âu Dương Vân thấy rõ, chỉ cần Độ Kiếm Minh của hắn còn tồn tại, Thiên Thủy Sơn Trang đừng mơ tưởng phát triển lớn mạnh một mình!

A! A! A....!

Nghiêm Triệt mở to hai mắt nhìn Thạch Ngọc Lâu, cứ như lần đầu tiên hắn gặp người này!- “Bang chủ a...”- Nghiêm Triệt sợ hãi than- “Không nghĩ tới, ngươi lại là một người âm hiểm đê tiện như vậy a... Ta thật sùng bái ngươi!”- Nghiêm Triệt cảm thấy may mắn là mình không thực sự tính bỏ bang, bằng không còn không hiểu được bị bắt trở về sẽ tra tấn hắn thế nào đây! Vị bang chủ nhà hắn này, mặc dù là loại người sĩ diện chết đi được, nhưng nếu muốn xét đến sự âm hiểm, cũng rất lợi hại nha!

Sắc mặt Thạch Ngọc Lâu trầm xuống- “Ngươi nói cái gì?”- Tiểu tử chết tiệt này làm việc không thấy tích cực mấy, cư xử với bang chủ thì càng ngày càng không biết lớn nhỏ.

“Ta đi bắt người...”- Trước lúc Thạch Ngọc Lâu tức giận Nghiêm Triệt đã nhẹ nhàng nhảy lên, từ trong cửa sổ bay ra ngoài, chỉ có thanh âm hưng phấn theo gió nhẹ bay về.

“Kế hoạch bắt cóc” của Nghiêm Triệt trù tính ước chừng khoảng hai ngày, trong lúc đó còn thông đồng với Nhạc Ly của Thiên Thủy sơn trang. Nhạc Ly nghe xong kế hoạch của Nghiêm Triệt, những thứ khác hắn không có hứng thú, lại bị một câu của Nghiêm Triệt “Âu Dương bang chủ sốt ruột muốn treo cổ” thu hút... Tình cảnh khó thấy như vậy sao có thể bỏ qua? Thế là, Nhạc Ly cung cấp vị trí viện tử Ngu Tương Xuân ở trong Thiên Thuỷ sơn trang cùng với kế hoạch xuất hành mấy ngày của hắn. Có những thứ này, “ Kế hoạch bắt cóc” của Nghiêm Triệt tự nhiên sẽ thuận lợi dị thường....

Vậy mà Nghiêm Triệt vẫn thất bại! Hắn mang theo ba người nhân lúc Ngu Tương Xuân xuất hành thành công hạ mê dược đem người trói lại khiêng đi, ai ngờ đến rừng cây ở ngoại thành lại bị thiếp thân thị tòng của Ngu Tương Xuân đuổi kịp. Một trận chém giết sau, Nghiêm Triệt đành phải bỏ lại Ngu Tương Xuân đang hôn mê, cùng ba người khác mang một thân đầy thương tích trốn về Độ Kiếm Minh.

Nghiêm Triệt không nghĩ tới gã thị tòng anh tuấn luôn bị đánh mắng bên cạnh Ngu Tương Xuân kia lại lợi hại đến vậy! Thân hình không cao vóc dáng nhỏ gầy của Phong Tiểu Diêu đuổi theo đám Nghiêm Triệt. Trên tay là kiếm ảnh bay tán loạn, chiêu chiêu đều liều mạng ngoan độc! Không nghĩ tới kiếm pháp của Phong Tiểu Diêu lợi hại như thế, đám Nghiêm Triệt cuối cùng đành từ bỏ, để lại Ngu Tương Xuân bỏ chạy. Mặc kệ như thế nào, cái mạng nhỏ của mình cũng không thể mất!

Cách một ngày, Nghiêm Triệt lại phấn chấn gióng trống phất cờ muốn đi bắt cóc Ngu Tương Xuân lần nữa, hắn lại từ miệng Nhạc Ly biết được, Ngu Tương Xuân...mất tích!

“Chẳng lẽ hắn không phải các ngươi đem bắt đi rồi?”- Nhạc Ly giật mình!

“Hắn không phải đã được thị tòng của hắn cứu trở về?”- Nghiêm Triệt càng giật mình!

“Nhị trang chủ hôm qua không quay về trang, Phong Tiểu Diêu cũng không trở về...”- Tròng mắt Nhạc Ly trừng đến muốn rớt ra.

“Ta thề! Ta bắt cóc thật sự thất bại! Ngươi xem vết thương trên cánh tay ta, đều là bị tên tiểu thị tòng kia gây ra cả...”- Nghiêm Triệt vội vàng kéo tay áo đem miệng vết thương còn rỉ máu ra cho Nhạc Ly xem- “Tiểu tử kia sao lại lợi hại như vậy a! Chiêu chiêu muốn lấy mạng ta! Ta không phải đánh không lại hắn, thực nếu liều mạng chỉ có thể là hắn chết ta sống. Ta chỉ tính toán bắt người chứ không tính toán giết người, bằng không ngày hôm qua ta khẳng định đã bắt người thành công!”

“Xong rồi...”- Nhạc Ly ngơ ngác mà nhìn Nghiêm Triệt, ánh mắt mơ hồ bất định, hồn phách cũng bay mất hơn phân nửa.- ” Đây thật sự xảy ra chuyện lớn rồi...Nhị trang chủ nhất định là đã xảy ra chuyện... Bang chủ của ta lúc này thật muốn thắt cổ!”

“...Vậy làm sao bây giờ?”- Nghiêm Triệt cũng luống cuống, nói cho cùng thì chủ ý tồi tệ này là do hắn bày ra mà.- ” Bang chủ nhà ngươi nếu thực đi treo cổ, ta nhất định sẽ bị bang chủ nhà ta loạn đao phân thây.”

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sợ hãi! Bang chủ nếu nổi bão, đám thuộc hạ bọn họ đây còn sống thế nào a! Quan trọng nhất là, hai người bọn họ, một người ra chủ ý một người làm đồng loã, truy cứu đến, số phận ai cũng là bị chém chết!

“Làm sao bây giờ a!”- Nhạc Ly cùng Nghiêm Triệt song song ôm đầu kêu rên!

Tin Ngu Tương Xuân mất tích không giấu diếm được bao lâu. Nhạc Ly tất nhiên là không dám để cho người ta biết việc này cùng hắn có liên quan gì, cho nên lúc Âu Dương Vân muốn đi gặp sư đệ mình biết được sư đệ đã hai ba ngày không trở về thật rất giật mình, sau đó hắn rất nhanh chóng bình tĩnh lại phân tích cẩn thận, Nhạc Ly ở một bên đương nhiên là không dám chen vào nói bậy. Nhạc Ly đứng cạnh nghe Âu Dương Vân phân tích, mà Âu Dương Vân cuối cùng là nghiến răng nghiến lợi kết luận kẻ tình nghi số một là Thạch ngọc Lâu của Độ Kiếm Minh!

Đang lúc Âu Dương Vân phán đoán, người của Thiên Thủy Sơn Trang cũng biết tin Nhị trang chủ mất tích. Dự đoán của mọi người với Âu Dương Vân đại khái giống nhau, mục tiêu nghi ngờ-Độ Kiếm Minh!

Âu Dương Vân trước tiên cho người tìm kiếm Ngu Tương Xuân trong thành Lạc Dương và mấy vùng lân cận, tuy rằng nóng vội, nhưng vẫn nén được giận. Chính là trong Thiên Thủy sơn trang có rất nhiều người thiếu kiên nhẫn. Trong những người này, dẫn đầu chính là đám hán tử tráng kiện chỉ biết quyền cước do Trần Hồng chỉ huy. Một đám đại hán tráng kiện tuy rằng thường ngày nhận biết bao nhiêu ức hiếp của Ngu Tương Xuân, nhưng từ khi được thấy “ Vẻ đẹp của Ngu Tương Xuân”, những căm hận trong lòng này đã tiêu thất vô tung***!

Mỹ nhân làm cái gì cũng có thể được tha thứ! Nhóm hán tử tráng kiện vốn là yêu thương nhất người xinh đẹp yếu đuối nhỏ nhắn. Tuy rằng Ngu Tương Xuân nhân phẩm rất kém cỏi, nhưng khó có thể được mĩ nhân tuyệt sắc mỗi ngày chỉ huy đám người thô lỗ bọn họ thao luyện như vậy, chỉ nghĩ lại thôi cũng cảm thấy thực hạnh phúc. Cho nên ai cũng chưa từng nghĩ đến, Ngu Tương Xuân kia bị nhóm hán tử tráng kiện ghét cay ghét đắng nhất lại vô ý dùng mĩ mạo của mình đem nhóm đại hán đó đều thu phục cả...

Đám người Trần Hồng cùng nhóm hán tử thô tráng của Độ Kiếm Minh vẫn luôn rất đối lập, ai kêu bọn hắn lúc trước cứ bị đem ra so xem hán tử bên nào đổ máu nhiều hơn, dữ dội hơn! Cái này có thể tuỳ tiện đổ sao(chắc ý là máu của các ảnh có thể tuỳ tiện chảy hay sao)? Cho nên để người ngựa hai phe gặp phải, Trần Hồng cũng nhớ tới nhị bang chỉ xinh đẹp bị mất tích của bọn họ. Thế là sau thù thù cũ hận mới, càng xem đối phương là những kẻ vừa nhìn đã thấy chán ghét.

Sau đó, thời gian tiếp theo chính là mọi người dùng quyền cước mà nói chuyện!

Trong quán rượu nhỏ đúng là đánh đến khí thế ngút trời, Nhóm đại hán thô tráng của hai bên đánh thành một đoàn, đúng là quyền quyền xé thịt, chiêu chiêu chiêu thấy máu... Đợi đến lúc Nhạc Ly và Nghiêm Triệt dẫn người đến can ngăn, trong quán rượu nhỏ đã là một đống hỗn độn, đầy đất đều là đám tráng hán mặt mày tím bầm cộng thêm mập mạp vì tính chất luyện tập; trên đất trên tường của tửu quán đều dính đầy máu a, làm cho Nhạc Ly cùng Nghiêm Triệt còn tưởng mình không cẩn thận bước nhầm vào lò mổ heo chứ...

Vì Ngu Tương Xuân mất tích, bang chúng hai bên đều bắt đầu có nghi kỵ! Nhạc Ly cùng Nghiêm Triệt nghĩ thế nào cũng không ra, Ngu Tương Xuân có thể chỉ bằng  mỹ mạo, nháy mắt đã thu phục được rất nhiều người trong Thiên Thuỷ sơn trang trước đây căm ghét y, bây giờ người trong Thiên Thuỷ sơn trang và Độ Kiếm Minh vốn là giao tình rất tốt, gặp mặt đều vì việc Ngu Tương Xuân có phải bị Độ Kiếm Minh bắt đi không mà cãi nhau ầm lên. Mà trừ bỏ Nhạc Ly cùng Nghiêm Triệt, người hiểu rõ chuyện này nhất chính là Thạch Ngọc Lâu!

Người của hai bang ở trong thành bắt đầu cãi nhau đánh nhau, đây là việc trước kia rất ít xảy ra! Tuy nhiên Thạch Ngọc Lâu nghĩ thế nào cũng không thông, rõ ràng kế hoạch bắt người của Nghiêm Triệt đã thất bại, Ngu Tương Xuân sao còn có thể theo đúng tâm ý của hắn mà mất tích như vậy...Ngu Tương Xuân này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì đây?

Ở trong bang mình nghĩ hoài cũng không ra một nguyên do, Thạch Ngọc Lâu lo lắng chính là Âu Dương Vân cũng sẽ cho là hắn bắt người mà đánh vào bang. Chính là Thạch Ngọc Lâu có lo lắng thì cái cái gì phải đến cũng đến! Âu Dương Vân vẫn là đã tìm tới cửa.

* yêu thương ngọt ngào

** thủng lỗ chỗ

***biến mất không dấu vết