Lách cách leng keng! Tiếng binh đao vang bên tai không dứt.

Thạch Ngọc Lâu ngồi dưới tàng cây, nhàm chán ngáp dài! Âu Dương Vân đánh với đám người này cũng đã hơn một giờ, cho dù không thấy mệt, cũng phải thấy phiền đi!

Đầu tiên thì là đánh một chọi một, sau đó lại là hai người một tiếp tục đánh tới, bây giờ là ba người một lượt xoay vòng tiến công. Thạch Ngọc Lâu thờ ơ nhìn đám người này, rõ ràng đều muốn cùng nhau tiến lên đem Âu Dương Vân đánh chết cho xong chuyện, lại còn sĩ diện hão nói cái gì mà muốn quyết đấu công bằng!

Ta phi!! Quyết đấu công bằng mà còn muốn đánh luân phiên như vậy? Thạch Ngọc Lâu chán ghét nhìn những kẻ ngoài vòng chiến kia. Nhân lúc những người đó không chú ý, hắn lặng lẽ chạy vào rừng tìm đám cung tiễn thủ. Ở trong rừng, quả nhiên đều đúng như hắn dự đoán, những cung tiễn thủ này đều là người của Lê Hoa cung.

Xoay qua xoay lại đem những người đó đánh ngã, mục đích của Thạch Ngọc Lâu là phá huỷ đám cung tiễn này. Bây giờ chỉ còn một con ngựa, vạn nhất phải chạy trốn, cũng không thể để cho đám bắn lén này chui ra làm hỏng việc nữa. Tuy rằng hắn rất không muốn cho Âu Dương Vân cưỡi ngựa của hắn...

Thạch Ngọc Lâu tóm lấy một người của Lê Hoa cung, uy hiếp gã nói, chỉ cần Lê Hoa còn dám xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn sẽ dẫn Độ Kiếm Minh đến tiêu diệt Lê Hoa cung. Nhìn mấy tên cung tiễn thủ kinh hoảng chạy trốn, Thạch Ngọc Lâu lúc này mới thấy thoải mái chút.

Đe doạ như thế, hẳn là có thể làm cho Lê Hoa cung an phận lâu chút.

Thạch Ngọc Lâu lại hướng ánh mắt về phía Âu Dương Vân bên kia. Mục tiêu của đám người Tạ Dư Âm chỉ là Âu Dương Vân, cho nên tuy nhìn thấy Thạch Ngọc Lâu đuổi cung tiễn thủ của Lê Hoa cung đi cũng không ngăn trở. Bọn họ cũng đều biết Lê Hoa cung từng có khúc mắc với Thạch Ngọc Lâu, dù sao chỉ cần Thạch Ngọc Lâu không giúp  Âu Dương Vân đối phó bọn họ thì có thế nào cũng được.

Âu Dương Vân đã đánh trọng thương ba người, thương nhẹ bốn người, lúc này đang mải nghĩ xem có nên giết người không!

Âu Dương Vân vừa đánh vừa lẩm nhẩm. Thực lực của những người này thực ra không tính là giỏi giang gì lắm, nhưng cứ cả đám bò tới cũng rất đáng ghét. Hơn nữa phải đánh trong thời gian dài như vậy, hắn cũng mệt mỏi rồi, ngộ nhỡ đám người này thực sự lên cả đám một lúc, hắn muốn vô sự thoát ra, sẽ có chút cố sức nha!

Âu Dương Vân để ý thấy Thạch Ngọc Lâu vào rừng đem cung tiễn thủ đuổi đi, kiếm trên tay liền múa lên từng chiêu từng chiêu đều rất ảo diệu! Kiếm quang rực rỡ, bóng người mờ ảo... Bộ kiếm pháp Âu Dương Vân múa này chiêu thức ảo diệu, nhìn tựa như tiên tử hạ phàm...

Âu Dương Vân đối phó với ba người một lúc vẫn rất thoải mái, tình hình như thế, đám người Tạ Dư Âm cuối cùng vẫn quyết định đồng loạt ra tay.

Mười mấy người cùng nhau vây tới, Âu Dương Vân đành phải dốc sức chống đỡ, tránh để đao kiếm làm bị thương, hắn vừa tránh trái tránh phải vừa vung kiếm đả thương người, một khi thấy đúng thời cơ sẽ lại đam ngã một vài người.

“Ngươi có thể nhanh lên chút được không!”- Thạch Ngọc Lâu ở một bên nhàn rỗi hỏi Âu Dương Vân.

Âu Dương Vân oán giận lườm qua một cái, trả lời: “Ta mệt mỏi, ngươi có muốn lại đây giúp ta không!?”

Đám người Tạ Dư Âm vừa nghe thấy, trong lòng đều run sợ. Nếu Thạch Ngọc Lâu cùng Âu Dương Vân liên thủ, kế hoạch giết Âu Dương Vân của bọn họ chẳng phải sẽ tan biến! Thế là cả đám liền đồng loạt vung vũ khí đâm về phía Âu Dương Vân, vài kẻ trong đó còn không cẩn thận mà làm ngộ thương đến người bên cạnh. ( rõ nản mấy cha này)

“Thạch bang chủ, ngươi không thể nói mà không giữ lời a!”- Người nào đó kích động nói.

“Ta đáp ứng các ngươi cái gì?”- Thạch Ngọc Lâu hỏi lại. Hắn vừa rồi hình như cái gì cũng chưa nói đi!

“Ngươi đáp ứng sẽ giúp làm chứng...”

“Ta chỉ nói để các ngươi mau mau chém Âu Dương Vân, đúng không!”- Thạch Ngọc Lâu phủi cỏ lá trên y phục, chậm rãi đi về phía đám người đánh thành một mớ hỗn độn.-“Nhưng mà ta không ngờ, nhiều người các ngươi đánh một mình hắn như vậy, trừ tự mình bị thương đổ máu ra, ngay cả y phục của Âu Dương Vân cũng chưa chém rách được một vết. Khiến ta rất mất hứng! Không bằng ta tự mình lên đi!”- Thạch Ngọc Lâu rút kiếm cầm lăm lăm trên tay, hai mắt dứt khoát nhìn chằm chằm Âu Dương Vân.

Ngươi đây là bỏ đá xuống giếng đi! Âu Dương Vân cười khổ!

Đám người vây quanh tấn công Âu Dương Vân bị câu nói của Thạch Ngọc Lâu làm cho đầu óc rối bời. Mọi người chỉ thấy bạch quang chợt lóe, Thạch Ngọc Lâu đột nhiên cũng gia nhập chiến đoàn. Đám người đó cũng không biết Thạch Ngọc Lâu nhảy vào vòng chiến không phải muốn chém bọn họ, sưu sưu vài cái, toàn bộ đám người nhảy khỏi vòng chiến. Không ngờ kiếm của Thạch Ngọc Lâu lại hướng về phía Âu Dương Vân, trong vòng ba chiêu, hắn khoét một miệng vết thương ngay trên đùi Âu Dương Vân.

“Thạch Ngọc Lâu!”- Âu Dương Vân kêu sợ hãi, vào lúc liều mạng thế này, tên hỗn đản kia lại nhảy vào gây rối!

“Âu Dương bang chủ, chúng ta đấu  lâu như vậy, hôm nay cũng không phải lần đầu đi!”- Kiếm trong tay Thạch Ngọc Lâu chiêu chiêu không rời thân thể Âu Dương Vân.

Đám người Tạ Dư Âm vừa thấy Âu Dương Vân bị thương, kinh hỉ há hốc mồm trừng to mắt. Sau đó mỗi người đều giống như được uống thêm nước tăng lực ùa lên vây quanh Âu Dương Vân. Đám người tiến công càng thêm hung mãnh, Thạch Ngọc Lâu lại đột nhiên lui một bước rời khỏi vòng chiến, cất kiếm đứng một bên nhàn nhã xem.

Ngươi chạy tới chỉ để chém ta một kiếm!? Âu Dương Vân tức giận trừng mắt Thạch Ngọc Lâu. Hắn đang muốn trở mình vung kiếm chém một người, lại đột nhiên cảm thấy thân thể cử động có chút không ổn.

Thạch Ngọc Lâu chém một kiếm kia rất không đúng chỗ... Bộ kiếm pháp ảo diệu này của Âu Dương Vân có phân nửa là dựa vào  khinh công để chống đỡ. Mà chiêu kia của Thạch Ngọc Lâu vừa vặn chém trên đùi phải cạnh đầu gối của Âu Dương Vân, vô luận chân Âu Dương Vân dùng lực như thế nào, chân này cũng đau đớn vô cùng. Khinh công của Âu Dương Vân bị đau đớn quấy nhiễu không duy trì được, dẫn đến kiếm pháp cũng không còn tiêu sái linh hoạt nữa. Một chiêu này của Thạch Ngọc Lâu, bây giờ đã đem thực lực của Âu Dương Vân giảm xuống ba phần.

Âu Dương Vân oán hận liếc mắt lườm Thạch Ngọc Lâu, phát hiện cái kẻ đã chém hắn kia đang cười hì hì nhìn hắn. Một phút phân tâm, cánh tay Âu Dương Vân liền trúng một đao, nếu không phải hắn tránh nhanh, cánh tay này đã rơi xuống đất.

“Ta cũng không tin ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn ta chết!”- Âu Dương Vân nhìn đám người vây đánh hắn càng lúc càng hăng hái này, thầm nghĩ cứ đánh cuộc một phen!

Âu Dương Vân đột nhiên rút kiếm đâm bị thương một tên, cùng lúc kẻ bên cạnh cũng đâm kiếm đến. Hắn thả chậm động tác thoát hiểm, ánh mắt lại xem động tĩnh ở chỗ Thạch Ngọc Lâu. Cố ý đem binh khí đâm tới gạt ra rất khó khăn, Âu Dương Vân cứ như vậy chờ Thạch Ngọc Lâu xuất thủ.

Nửa nén hương trôi qua, ngay lúc mắt thấy một thanh trường kiếm sắp đâm tới ngực Âu Dương Vân, Thạch Ngọc Lâu rốt cục nhẫn nại không được mà ra tay!

Đạp hai ba cái đẩy mấy người ra, Thạch Ngọc Lâu vọt tới bên cạnh Âu Dương Vân. “Ta đã nói ngươi không được đi! Ngươi còn không thừa nhận.”

Hắn châm chọc khiêu khích Âu Dương Vân, tay cũng không nhàn rỗi, mỗi chiêu lại đâm bị thương một người.

“Ha hả, ta vừa nãy đã nói ta mệt rồi, nếu không ta và ngươi đổi tay, ta nghỉ ngơi trước một lát, ngươi cùng bọn họ đùa chút đi.”- Âu Dương Vân chui vào dưới vòng bảo hộ của Thạch Ngọc Lâu, buông kiếm nâng tay áo lau mồ hôi.

“Thạch bang chủ, ngươi không thể làm người nói không giữ lời a.”- Đám người Tạ Dư Âm đều kêu lên. Nếu một cao thủ như vậy đến giúp Âu Dương Vân, kế hoạch muốn giết Âu Dương Vân của bọn họ hôm nay coi như xong rồi.

Thạch Ngọc Lâu chẳng thèm để ý đến những người này, hắn đối mặt với chỉ trích của đám người, bình tĩnh nói: “Ta chỉ nói cho các ngươi giết hắn, lại chưa nói ta sẽ không đến giúp hắn. Hơn nữa các ngươi nhiều người như vậy đánh lâu thế rồi cũng không thể giết hắn, hắn nếu không chết được, không bằng các ngươi đi tìm chết đi!”

Đám người nghe xong lời Thạch Ngọc Lâu đều vô cùng sợ hãi. Lúc bọn họ nhìn đến ánh mắt Thạch Ngọc Lâu đột nhiên trở nên ngoan lệ, trong đầu cùng lúc xuất hiện bốn chữ to:  “Hắn muốn giết ta!”- Chờ lúc lại nhìn thấy kiếm của Thạch Ngọc Lâu chém đến bọn họ nữa thì trong đầu lại nhảy ra bốn chữ đỏ thật to: “Ta không muốn chết!”

Tám chữ to theo thứ tự hiện lên trong đầu bọn họ, cuối cùng đám người Tạ Dư Âm đều cảm thấy “Hắn không chết thì sẽ là là chết!” Vì thế đám người rất ăn ý giả bộ ra một hư chiêu, thoáng cái, cả đám người đã vội vàng tản đi bốn phía, trong nháy mắt đã chạy mất dạng.

Thạch Ngọc Lâu kiếm chiêu vồ hụt, chợt nghe âu Dương Vân phía sau cười ha ha lên, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Âu Dương Vân nhìn bộ dáng những người đó chạy trối chết mà cười đến đứng không nổi.

“Cười đủ chưa?”- Thạch Ngọc Lâu thu kiếm đi đến trước Âu Dương Vân. Hắn đem Âu Dương Vân một phen đánh giá từ trên xuống dưới, trên người bị thương hai nơi, trên cánh tay bị thương một chỗ, trên đùi cũng có hai vết thương... Thương không nặng, bất quá máu chảy có chút dọa người, gật gật đầu, Thạch Ngọc Lâu đối với kết quả này khá hài lòng.

Miệng huýt một hồi, Thạch Ngọc Lâu gọi con bạch mã của mình đến, cũng không cho Âu Dương Vân thời gian băng bó vết thương, trực tiếp kéo người lên ngựa, theo đường nhỏ phóng ngựa chạy như điên.

“Uy uy!”- Âu Dương Vân ôm sát thắt lưng Thạch Ngọc Lâu, miễn cho khỏi bị ngựa chạy điên hất xuống. Hắn gõ gõ sau lưng Thạch Ngọc Lâu la lớn: “Dừng lại dừng lại, máu của ta vẫn đang chảy, nếu không băng bó lát ngươi phải nhặt xác cho ta.”

Thạch Ngọc Lâu vẫn thúc ngựa chạy băng băng, hắn đầu cũng không thèm quay lại nói: “Chút tiểu thương này sao ảnh hưởng đến Âu Dương bang chủ? Chảy chút máu như vậy cũng không chết được người.”

“Ngươi nói chết không được thì sẽ chết không được?”- Âu Dương Vân không dám buông tay ra, hắn tin tưởng Thạch Ngọc Lâu nhất định rất vui vẻ nhìn thấy hắn từ trên ngựa ngã xuống.- “Ngươi cho dù không thương xót ta, cũng phải yêu quý ngựa của ngươi đi! Ngươi xem máu của ta đều chảy xuống thân ngựa, một con ngựa trắng hoàn hảo phải đổi thành ngựa hoa rồi!”- Chỉ mong Thạch Ngọc Lâu yêu thích màu trắng đến mức độ rất biến thái này sẽ không đành lòng nhìn con bạch mã hắn yêu quý bị nhiễm một khối màu đỏ. Hơn nữa, Âu Dương Vân cảm thấy máu vẫn cứ chảy liên tục a, đã muốn làm cho cái đầu của hắn vì mất máu quá nhiều mà choáng váng...

Nhưng mà Thạch Ngọc Lâu hôm nay cũng không biết có phải đã ăn được tiên dược gì trị cái ham mê biến thái yêu màu trắng như mạng không, hắn vẫn như cũ không quay đầu lại, chỉ là âm điệu rất điềm đạm nói với Âu Dương Vân: “Ngựa hoa cũng không sao, chỉ cần tìm được chỗ ở, ngươi tự mình tắm cho nó trắng lại là tốt rồi. Ngựa yêu của ta tính tình tuy rằng không tốt nhưng nó rất thích tắm rửa, nếu ngươi cọ rửa cho nó, nó nhất định sẽ không đá ngươi đâu.”

Tắm ngựa!? Đầu Âu Dương Vân bị câu nói có lực sát thương rất mạnh này đập cho càng thêm choáng váng! Tên hỗn đản này ngay lúc quan trọng chém hắn một kiếm, giờ lại còn muốn hắn tắm rửa cho con súc sinh lông trắng này!?

Âu Dương Vân ra sức ôm Thạch Ngọc Lâu, lực đạo lớn cứ như thể muốn chặt đứt thắt lưng hắn! Bắt hắn tắm rửa cho người hắn không ý kiến, cho súc sinh? Đừng hòng!

Thạch Ngọc Lâu giục ngựa tung hoành  một đường, máu Âu Dương Vân cứ như vậy chảy một đường, may mắn miệng vết thương xem ra không sâu, bằng không Âu Dương Vân cho dù không chết chỉ sợ cũng sống không thọ...