Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Thẩm Kiều đứng bất động, đối phương cũng không tiến thêm bước nữa, hai bên đối diện, hình thành một loại không khí quỷ dị.
Đôi mắt xanh thẳm kiểu này, vừa rồi Thẩm Kiều đã từng thấy ở trên con viên hầu kia, lúc này gặp lại một đôi mắt như vậy cũng không quá ngạc nhiên, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái. Di chỉ cổ thành này phong bế hoang vu nhiều năm, tại sao lại xuất hiện nhiều viên hầu như vậy?
Lẽ nào chúng không ăn không uống lại có thể sinh tồn hàng mấy trăm năm?
Thấy Thẩm Kiều án binh bất động, không hề biểu hiện ra chút nôn nóng nào, cặp mắt kia ngược lại không kiềm chế được. Nó vụt biến trong bóng tói, màu xanh lục biến mất, tất cả chỉ còn lại bóng tối, mùi máu tanh cũng nhanh chóng rời xa.
Cứ dễ dàng bỏ đi như vậy?
Cầu thang rất dài, hơn nữa Thẩm Kiều sờ thấy, trên vách tường hai bên cầu thang, có ít nhiều hoa văn điêu khắc, có thể thấy nơi này năm đó cũng từng là một tòa thành phồn hoa. Xúc Khương sau khi bị Lâu Lan chiếm đoạt, từ đây về sau biến mất trên sử sách, kéo theo đó những thần dân bách tích ngày đó và vô số kim ngân tài bảo, cũng không biết là bị Lâu Lan chiếm đoạt, hay là cứ như vậy mà bị chôn vùi. Nói chung trong dòng sông lịch sử, đã không còn nhắc đến bọn họ nữa.
Hắn cõng Yến Vô Sư bước đi từng bước một, trong khoảng không bóng tối, tiếng bước chân bị khuếch đại tới vô hạn. Yến Vô Sư vì bị thương mà hô hấp có chút ồ ồ, luôn quanh quẩn bên tai Thẩm Kiều, mang theo chút nhiệt khí, còn cả tiếng dò đường khi Sơn Hà Đồng Bi kiếm chạm vào mặt đất. Những điểm nhỏ này cũng làm cho Thẩm Kiều sinh ra một ảo giác: Con đường này tựa như vĩnh viên đi không hết.
Nếu đi không hết, vì sao không dừng lại nghỉ ngơi một chút?
Cho dù đi được bao xa, vẫn mãi cũng không đi hết được.
Sau gáy truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, bàn tay của Yến Vô Sư bỗng nhiên chạm tới, khiến Thẩm Kiều không nhịn được mà giật mình.
Nơi này không khí bị phong bế quanh năm, người ở lâu bên trong khó tránh khỏi sẽ sinh ra cảm giác ngộp thở, đầu óc trở nên trì độn, tự nhiên dễ dàng suy sụp.
Vừa rồi Thẩm Kiều luôn nghĩ đến chuyện viên hầu, nhất thời không để ý, suýt chút nữa thì trúng chiêu.
“Đa tạ.” Hắn nói.
Yến Vô Sư không hề trả lời.
Thẩm Kiều cũng quen rồi, hiện tại chân khí trong người này hỗn loạn, chính mình không khống chế được bản thân, thường thường chuyển đổi giữa các loại nhân cách, loại trước mắt này chắc là không quá thích nói chuyện.
Hai người đi được một đoạn đường, đột nhiên, Thẩm Kiều cảm thấy cầu thang dưới chân biến mất, thay vào đó là một vùng bằng phẳng, vách tường hai bên cũng mất. Mà tình hình như vậy càng khiến người ta khó chịu, bởi vì cũng không ai biết mảnh đất trống này rốt cục rộng cỡ nào, dưới chân có thể bất thình lình xuất hiện cạm bẫy hay không.
Một thanh kiếm lướt về phía mặt Thẩm Kiều, vô thanh vô tức, lạnh như thu thủy, thân kiếm ở trong bóng tối cũng không hiện ra chút ánh sáng chói mắt nào.
Nhưng Thẩm Kiều từng sống một thời gian trong bóng tối, hắn có thói quen dùng hai tai để lắng nghe tất cả, nhĩ lực cực kỳ nhạy bén. Khi mũi kiếm cách mắt của hắn còn một tấc, hắn liền phóng người lên, lượn về sau, giơ kiếm đánh ra, keng một tiếng, khí thế to lớn của đối phương nhất thời hóa thành hư không.
“Yêu nghiệt phương nào! Mau xưng tên ra!”
Thẩm Kiều còn chưa nói, đối phương đã lại lên tiếng chất vấn trước.
Hắn không biết nên khóc hay cười: “Các hạ là ai?”
Đối phương nghe thấy thanh âm của hắn: “Thẩm đạo trưởng?”
Thẩm Kiều: “Ngươi là?”
Đối phương: “Ta là Sở Bình, cùng đi với Chủ công.”
Cùng Trần Cung đi có mười mấy người theo, ngoại trừ Mộ Dung Thấm Thẩm Kiều đã nhận thức lúc trước, những người còn lại hắn gần như không có giao lưu.
Thẩm Kiều ừ một tiếng: “Trần Cung đâu?”
Sờ Bình: “Mấy người chủ công ở phía trước, vừa rồi có mấy con quái vật giống khỉ ngậm mất hai người của chúng ta. Ta còn tưởng ngươi cũng bị vậy… Thất lễ, Thẩm đạo trưởng mời theo ta!”
Thanh âm của hắn vẫn còn chút khó nhọc, nói chuyện vẫn phải thở dốc, có thể thấy được vừa nãy đã trải qua một hồi ác chiến.
Thẩm Kiều: “Nơi này có cạm bẫy không?”
Sở Bình: “Không có, nơi này hẳn là sân thượng, mà phía trước có chỗ ngoặt, mấy người chủ công đang đứng ở đó.”
Thẩm Kiều căn cứ vào tiếng bước chân của Sở Bình để phán đoán phương hướng, cùng hắn đi tới phía trước, được một lát, liền nghe thấy phía trước có người nói: “Ai?”
Sở Bình: “Là ta, Mộ Dung gia chủ, đã tìm thấy mấy người Thẩm đạo trưởng rồi.”
Thanh âm Một Dung Thấm có một chút căng thẳng: “Mau tới đây!”
Sở Bình cũng khẩn trương theo: “Làm sao vậy, có phải hầu tử kia lại tới nữa?”
Một Dung Thấm không lên tiếng, sau đó trong bóng tối xoẹt một tiếng, trên tay hắn có thêm một ánh lửa.
Nhờ ánh lửa, Thẩm Kiều nhìn thấy bên cạnh Mộ Dung Thấm còn có vài người nữa đang đứng, mà con số rõ ràng ít hơn lúc đi vào.
Trần Cung nhìn thấy mấy người Thẩm Kiều, trên mặt lộ ra biểu tình thở phào: “May mà các ngươi không sao.”
Thẩm Kiều: “Chuyện gì thế này?”
Trần Cung: “Cuồng phóng thổi tới, hố sâu vốn bị cát bụi che phủ, phía dưới lại nối liền với cổ thành Xúc Khương, vì đó mà chúng ta liền rớt xuống. Chỉ là nơi này quá lớn, thời điểm chúng ra rơi xuống vị trí không đồng nhất, cho nên thất lạc lẫn nhau.
Thẩm Kiều: “Vậy giờ chúng ta đi hướng nào?”
Trần Cung vậy mà hỏi gì đáp nấy: “Vừa rồi có dò xét qua, nếu ta đoán không sai, nơi này hẳn là phần đầu nội thành. Ngọc Tủy sinh trưởng trong lòng đất, chúng ta vẫn phải tìm được thông đạo trong lòng thành trì, tiếp tục đi xuống.”
Thẩm Kiều: “Thành phố này bị chôn vùi dưới gió cát, đến nay đã mấy trăm năm, mặc dù có thông đạo, cũng đã sớm hỏng, cho dù lương khô hao hết, cũng chưa chắc đã tìm được.”
Trần Cung: “Ngươi yên tâm, trước khi tới, ta từng nhìn qua địa hình thành Xúc Khương năm đó, ước chừng được lối đi kia ở chỗ nào. Năm đó người Xúc Khương xây tế đàn tại phía bắc vương thành, lối đi kia cần phải ở dưới bề mặt tế đàn. Hiện tại chúng ta chỉ cần tìm được mặt bắc tế đàn là được.”
“Nơi này có vài quái vật, vừa rồi hẳn là các ngươi cũng đã gặp. Có lẽ nơi này quanh năm sinh tồn một loại viên hầu, chúng tai mắt nhạy bén, sống quen trong bóng tối, thân thủ lại không hề thua kém người trong giang hồ, nhớ cẩn thận chút, đừng lại giẫm vào vết xe đổ.”
Lời này không chỉ là nói cho Thẩm Kiều nghe, mà là nói cả cho những thuộc hạ cùng đồng hành nữa, chắc là vừa rồi vì sự cố mất đi mấy người kia. Mọi người lúc này cùng lên tiếng đáp lại, theo sự dẫn đường của Mộ Dung Thấm, nương theo ánh lửa bắt đầu tiến vào trong.
Người nhiều thêm, mọi người tựa như cảm thấy có thể dựa dẫm, nhất thời an tâm hơn không ít, đặc biệt là có sự gia nhập của Thẩm Kiều. Bọn họ từng tận mắt nhìn thấy người này tại vương thành của Thổ Cốc Hồn một mình đối chọi cùng Đậu Yến Sơn và Úc Ái mà không rơi xuống thế hạ phong, cho nên trong tâm đã chuyển Thẩm Kiều đến phương diện nhất lưu cao thủ rồi.
Lúc này cái chết của Côn Tà còn chưa có quá nhiều người biết được. Chờ tin tức này phân tán ra, sợ là không còn người nào dám dùng ánh mắt khinh thường ngày xưa để mà nhìn Thẩm Kiều nữa.
Giang hồ chính là như vậy, ẩn giấu dưới lý tưởng hào hùng, ba thước mũi kiếm, chính là sóng lớn đãi vàng, cường giả vi tôn.
Những viên hầu ẩn nấp trong bóng tối đó, tựa hồ cũng vì bọn họ có nhiều người như vậy mà sợ hãi không dám xuất hiện. Một đường an toàn, được một lúc, theo lý thuyết, cho dù là thời điểm chưa diệt quốc năm đó, thân là một tiểu quốc, vương thành đương nhiên không quá lớn. Đoạn đường bọn họ đã đi vừa rồi đủ để đi từ nam thành đến bắc thành rồi.
Nhưng mọi người tuy có nghi hoặc, nhưng do thân phận khác biệt, cũng không dám thoải mái mở miệng dò hỏi Trần Cung, chỉ có mình Thẩm Kiều nói: “Chúng ta còn phải đi bao lâu?”
Trần Cung cũng có chút không xác định. Dù sao hắn cũng từ trong cung đình Tề quốc nhìn thấy bản đồ tàn khuyết không đủ mà người Hán để lại: “Sắp đến rồi.”
Ngay lúc lời này vừa dứt không bao lâu, trong đám đồng hành bỗng nhiên có người kêu lên một tiếng: “Lục Lang biến mất rồi!”
Ngay sau đó liền có thêm một tiếng thét kinh hãi: “Đây là cái gì!”
Vì tiết kiệm hộp quẹt, trong đoàn người cũng chỉ có mình Mộ Dung Thấm bật lên. Không đợi Mộ Dung Thấm đưa hộp quẹt tới, đã có người luống cống tay chân lấy từ trong lòng ra một cây để thắp sáng. Có lẽ vì căng thẳng quá mức, tay hắn run lên cầm cập, hộp quẹt lập tức rơi xuống đất.
Một Dung Thấm nhanh chóng bước tới, ánh lửa chiếu xuống đất, chỉ thấy trên hộp quẹt vừa rơi xuống kia, có một con nhện đầy lông mao, cả người xám đen, không tính chân, không tính cả chân, chỉ riêng thân mình đã lớn bằng bàn tay của một nam tử trưởng thành. Mà trên lưng nó có ba vệt màu trắng, nhìn qua như có người đang nhắm mắt lại, đợi con nhện kia di động bò, “Đôi mắt” liền mở, như đang chớp mắt.
Mọi người cũng không phải chưa từng gặp phải tình hình quỷ dị như vậy, không thể nói là sợ sệt, chỉ là nhất thời cảm thấy lông tơ dựng lên từng chiếc, khó mà diễn tả sự buồn nôn khó chịu.
Có người không nhịn được vung kiếm đánh qua, một kiếm kia đem con nhện chém thành hai nửa, nhưng trong nháy mắt đó, lại có nhiều con nhện nhỏ tuôn ra từ trong bụng nó, tồn dập bò về phía chân mọi người.
“Lục Lang! Đó là Lục Lang!”
Lại có người đốt hộp quẹt lên, ánh lửa quơ quơ về phía xa, liền thấy một thi thể lật ngược nằm ở đó, vẫn mặc bộ quần áo bọn họ quen thuộc, nhưng toàn thân đã khô quắt lại, da dẻ dính sát vào trên xương cốt, rất là khủng bố.
“Đừng để những thứ này lại gần người!” Mộ Dung Thấm lạnh lùng nói.
Lời vừa dứt, kiếm của hắn đã rời vỏ, mấy đường kiếm đảo qua, đem những con nhện có ý bò về phía hắn cùng Trần Cung lập tức giết chết tại chỗ.
Nhưng những người khác lại không có may mắn như vậy. Nhện nhỏ leo nhanh vô cùng, theo bàn chân bò theo ống quần lên trên, nhìn thấy có khe hở liền chui vào trong. Một khi tiếp xúc với da dẻ ấm áp, thì sẽ truyền nọc độc vào, làm cho người ta sinh ra cảm giác mơ hồ, sau đó bị hút sạch máu cũng không hề hay biết, một chút tiếng động cũng không có.
Trong nháy mắt, lại có thêm hai ba người nữa ngã xuống. Những người này đều chi có chút công phu quyền cước, đi theo bên người Trần Cung chạy trước chạy sau làm tạp dịch cùng sai vặt, lúc này hoàn toàn không kịp phản kháng, lập tức giống như Lục Lang kia, vô thanh vô tức ngã xuống.
Những người còn lại thấy thế liền hoảng hốt, đâu còn dám khinh thường nữa, nhanh chóng lấy binh khí ra chém về phía những con nhện này. Chỉ là nhện quá nhỏ, vẫn sẽ có một ít con không biết từ chỗ nào cuồn cuộn trào ra. Bốn phía tối tăm, tăng thêm cảm giác lo lắng, mọi người khó tránh có chút sơ sẩy, chém trúng vài con lớn, không tránh được có thêm vài con nhỏ bò ra, càng giết càng nhiều, khó mà phòng bị.
Chỉ có bên phía Thẩm Kiều, dưới màn kiếm của Sơn Hà Đồng Bi, không hề có con nhện nào có thể tới gần người. Hắn đem Yến Vô Sư ra sau che chở, kiếm khí vây quanh hai người kín không còn lỗ hổng. Trong bóng tối như có một thác nước màu trắng, hào quang chói mắt, khiến người khác khó có thể thể dời mắt nổi.
Đám nhện chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, mắt thấy không lại gần được Thẩm Kiều, lập tức quay đầu tuôn về phía người khác.
Trần Cung phẫn nộ răn dạy đám người dưới trướng: “Ai bảo lũ các ngươi chém vào bụng nó, trực tiếp phóng hỏa, một mồi đốt sạch ấy!”
Chính hắn cũng không nhàn rỗi, một tay cầm kiếm, một tay cầm hộp quẹt quơ về phía mặt đất. Đám nhện sợ hãi ánh lửa, quả nhiên không dám tiến tới gần. Hắn nhân cơ hội thiêu chết một ít, nhưng hộp quẹt dù sao cũng có hạn, mắt thấy một làn sóng nhện nữa sắp cuồn cuộn tiến đến, người bên Trần Cung đã chết vài cái, hắn không thể không chỉ huy mọi người: “Chạy về phía trước!”
Nhưng nhà dột còn gặp phải mưa, đúng lúc đó, mọi người chỉ cảm thấy sau lưng có một trận gió lạnh, còn chưa kịp phản ứng, đã có người kêu thảm một tiếng, ngã sấp về phía trước.
“Là yêu hầu! Những con yêu hầu đó lại tới nữa!” Có người kinh hãi đến biến sắc lớn tiếng hô.
Trước có lang sau có hổ, muốn chạy cũng chạy không được. Trong sợ hãi, mọi người theo bản năng tụ tập lại bên người Mộ Dung Thấm và Thẩm Kiều. Chỉ vì hai người này có thực lực mạnh nhất trong đội ngũ, đến nay vẫn như cũ, lông tóc vô thương.
Mà bản thân Thẩm Kiều kỳ thực cũng không hề nhẹ gánh. Hai con viên hầu đồng thời nhào về phía hắn. Hắn vừa phải ứng phó với đám nhện phía trước, phía sau lại còn phải đối phó với hai con viên hầu, lại phải che chở Yến Vô Sư, có thể nói là tâm phân ba nơi, khó mà phân thân được.
Những con viên hầu này giống như lời Trần Cung đã nói, sống lâu trong bóng tối, đã dưỡng thành năng lực nhìn rõ trong bóng đêm. Chúng nó như những thợ săn giảo hoạt trong bóng tối, mắt lạnh nhìn mọi người bị đám nhện xoay quanh, chờ đợi thời cơ tốt nhất ra tay, một kích tất trúng.
Thanh âm đao kiếm vang lên leng keng không dứt, mà có rất nhiều người phát hiện một kiếm đâm ra, rõ ràng nhìn như có thể xuyên thấu qua lồng ngực viên hầu, mà lại không phải là bị khối da lông cứng rắn như sắt chặn lại. Đám viên hầu thường luôn chạy trốn ngay dưới thời khắc cuối cùng, mấy hiệp trôi qua, bọn họ phải chú ý đến đám nhện hút máu, lại phải ứng phó cả với đám viên hầu tinh lực vô tận, hoàn toàn trở nên mệt mỏi, rất nhanh trên người đã rướm đầy máu.
Móng tay đám viên hầu này giống như có một loại độc tốc, vết thương bị chúng cào rách, lập tức bắt đầu rát bỏng đau đớn.
“Đám viên hầu này là thiên địch của nhện, chúng vừa xuất hiện, đám nhện liền lui.”
Yến Vô Sư bỗng nhiên nói, thanh âm của hắn mệt mỏi, không có chút sức lực nào, không còn cái tư thái ngông cuồng như nắm tất cả trong lòng bàn tay trước kia nữa. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, dù sao dũng có chút sức mạnh khiến người ta không tự chủ được mà chú ý lắng nghe.
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều sững sờ. Nhân lúc viên hầu chưa tới, rất nhiều người nhìn về phía mặt đất, quả nhiên thấy đám nhện khiến người kinh hãi kia toàn bộ biến mất không thấy.
Không còn đám nhện cản tay, giống như thả xuống một cục đá trong tâm. Tinh thần mọi người nhất thời vì vậy mà chấn hưng, khí thế lập tức dâng lên, gió kiếm quét ngang, đánh lùi đám viên hầu lại.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, trong bóng tối đột nhiên vang lên một tiếng thét dài, như tiếng phụ nhân khóc lóc khổ đau, lực công kích của những con viên hầu đó lại đột nhiên mãnh liệt hẳn lên. Có vài con bị chân khí của mọi người đả thương lại vẫn tiếp tục liều mạng nhào lên, mang tư thái không chết không thôi.
Thẩm Kiều nói với Yến Vô Sư: “Thủ lĩnh đám viên hầu này chắc đang nấp đâu đó chỉ huy. Đánh giặc phải bắt vua trước, ngươi trốn về phía Mộ Dung Thấm, ta đi tìm kiếm con đầu đàn kia, trong thời gian ngắn có thể không để ý đến ngươi được.”
Yến Vô Sư ừm một tiếng, nửa lời thừa thãi cũng không có.
Mà hai người bọn họ vốn cũng không phải là bằng hữu, đương nhiên tạm thời cũng không thể nói là kẻ địch. Với tình hình trước mắt mà nói, nhân cách này có chỗ khác biệt với bản chính, nhưng cũng đồng dạng lương bạc*, nếu y nói ra mấy câu như “Cẩn thận” gì đó, Thẩm Kiều còn cảm thấy kinh ngạc hơn.
*Lương bạc: nguội mỏng, đại khái là tính tình lạnh lẽo, không quan tâm aiHắn thấy Yến Vô Sư ẩn vào một kẽ hở trên vách tường, trong thời gian ngắn sẽ không bị viên hầu phát hiện, liền thả người nhảy lên vách tường, lấy vết nứt vỡ trên đó làm nơi đặt chân, lên lên xuống xuống mấy lần, phi về phía tiếng kêu vừa rồi phát ra, rất nhanh đã ẩn vào bóng tối.
Đạo bào Thẩm Kiều lay động, chân không chút bụi, tay cầm thanh kiếm. Nếu đổi thành cảnh tượng ban ngày, chỉ sợ rất có phong độ tiên nhân, chắc chắn khiến nhiều người chú mục. Chỉ tiếc nơi này mọi người thân còn chưa lo xong, chỉ có mình Yến Vô Sư nhìn lướt qua phía thân ảnh hắn biến mất, sau đó y không có làm theo lời giao phó của Thẩm Kiều, tới nhờ Trần Cung và Mộ Dung Thấm che chở, mà là lách qua mọi người, đi về phía hắc ám tăm tối nhất.
Không có ai chú ý tới y biến mất, Thẩm Kiều lại càng không biết. Hắn nhắm hai mắt lại, nghiêng tai tìm kiếm nơi con viên hầu đầu đàn ẩn nấp. Nhưng đối phương từ sau khi kêu lên một tiếng kia liền không phát ra âm thanh nữa, chỉ có thể dựa vào ấn tượng phương hướng lúc trước để tìm kiếm.
Thanh âm giao chiến phía dưới càng ngày càng xa, Thẩm Kiều ngừng thở, đem mình và hoàn cảnh hoang tàn xung quanh hòa làm một thể, tinh tế cảm nhận sự yên tĩnh vô bờ mà hắc ám mang lại.
Đột nhiên, tiếng kêu vang lên lần thứ hai!
Bi thương kéo dài, sau đó sắc nhọn hẳn lên, phảng phất như tiếng kèn hiệu và tín hiệu, lệnh cho đám viên hầu phía dưới lần thứ hai điên cuồng công kích đám người Trần Cung.
Chính là lúc này!
Roẹt ——!
Giống như tiếng phượng hoàng thanh trong, Sơn Hà Đồng Bi kiếm rời vỏ!
Mũi chân Thẩm Kiều điểm một cái, cả người nhảy về phía hắc ám.
Trong bóng tối không hề có điểm tựa nào, hắn lại có thể lăng không mà đi. Chiêu kiếm này không mang theo bất kỳ hoa lệ nào, lại nhanh vô cùng, ánh kiếm gần như đem cả người sử kiếm bao phủ trong đó, hóa thành một đạo bạch hồng xẹt giữa trời quang, bạch trung phiếm tử, tử khí đông lai, bắn về phía thanh âm phát ra!
Ở giữa không trung, ánh kiếm đại thịnh, viên hầu kia không phải vật chết, tự nhiên cũng nhận ra nguy hiểm. Nhưng nó thân là thủ lĩnh viên hầu, trong tòa thành cổ này, trong di chỉ này, nó là vua một cõi, hô mưa gọi gió đã lâu, đột nhiên nhìn thấy có người dám khiêu chiến quyền uy của mình, phản ứng đầu tiên không phải là quay người chạy trốn, mà là nổi cơn tức giận nhào về phía Thẩm Kiều.
Dưới ánh kiếm chiếu rọi, Thẩm Kiều lúc này mới phát hiện con viên hầu kia càng giống vẻ đầu người thân khỉ hơn, khác hẳn với đám viên hầu kia. Quỷ dị hơn là, trên khuôn mặt người đó mọc lên vô số lông mao và một đôi mắt màu xanh lục sáng chói, oán độc nhìn chằm chằm vào Thẩm Kiều. Một đôi móng vuốt mang theo mùi máu tanh cùng hương vị khó mà tả rõ. Nó căn bản không hề nhìn ánh kiếm của Thẩm Kiều đang như thái sơn áp đỉnh đè xuống đầu!
Thẩm Kiều chợt nhớ tới hương vị lạ kia, đó là mùi mà lúc đám nhện chết liền tỏa ra. Những con viên hầu này sống dưới lòng đất lâu như vậy, không có đồ ăn gì để nuôi dưỡng, dùng đám nhện làm món ăn, lâu dần biến thành thiên địch của nhện. Cho nên vừa rồi chúng vừa xuất hiện, đám nhện liền chạy trốn vô tung.
Nhưng bây giờ, bỗng nhiên có nhiều người như vậy, trong mắt đám viên hầu chẳng khác nào là đống đồ ăn đột nhiên xuất hiện, chúng nó tự nhiên bị hấp dẫn tới, đuổi cùng giết tận không buông.
Viên hầu không biết kiếm chiêu lợi hại, cho rằng một thân da lông của mình có thể so với tường đồng vách sắt, một chưởng vỗ đến, uy thế hùng hổ, mang theo mùi máu tanh. Nếu như vị nó vỗ trúng nhát này, nhất định là đầu óc vỡ toang.
Hai kẻ đối chiến, chân khí đẩy vào trong kiếm, trực tiếp phá tan da thịt trên ngực viên hầu, mũi kiếm miễn cưỡng đâm xuyên vào một tấc.
Thủ lĩnh viên hầu giật mình rồi lập tức giận dữ. Lúc này nó kêu lên một tiếng bén nhọn, đám viên hầu vốn vây quanh bọn người Trần Cung không tha nghe thấy lập tức bỏ họ lại, nhảy lên vách tường bốn phía, mục tiêu nhắm thẳng Thẩm Kiều!
Những con viên hầu này không chỉ có lực công kích cường đại, thân hình nhạy bén, mà hơn nữa nó còn có da lông cứng rắn, binh khí tầm thường căn bản không phá được. Cho dù là Sơn Hà Đồng Bi kiếm, cũng phải rót chân khí vào mới có thể gây thương tổn đến chúng. Nếu là một đấu một, Thẩm Kiều tất nhiên không hề sợ hãi, nhưng nếu mấy chục con đồng thời nhào lên, e là cả cao thủ cấp bậc tông sư như Tuyết Đình thiền sư cũng không chịu nổi.
Hắn lập tức thu kiếm lùi lại, mà con thủ lĩnh bị hắn đả thương, sao có thể để hắn dễ dàng thoát thân như thế. Không chỉ nó tự mình đánh về phía Thẩm Kiều, còn chỉ huy đám viên hầu còn lại đồng loạt vây công hắn lại.
Mộ Dung Thấm thấy đám viên hầu đều bị Thẩm Kiều dẫn đi, vội nói với Trần Cung: “Chủ công, chúng ta nhanh chạy thôi!”
Trần Cung lại nói: “Không, tới giúp hắn!”
Mộ Dung Thấm có chút kinh ngạc: “Chủ công?”
Trần Cung cau mày: “Hiện giờ chúng ta là người trên cùng một chiếc thuyền, Thẩm Kiều có tác dụng trợ lực rất lớn, có thể giúp thì phải giúp!”
Dứt lời, hắn tự mình nâng kiếm thả người nhảy lên trước tiên.
Đám người Mộ Dung Thấm không còn cách nào, đành khẽ cắn răng đuổi theo.
Mà con thủ lĩnh kia rất thù hận Thẩm Kiều đã thương tổn chính mình, một lòng muốn đem hắn xé xác thành từng mảnh nhỏ. Những con viên hầu khác dưới uy thế của thủ lĩnh, cũng không có lòng triền đấu cùng đám người Trần Cung, đều vội vã mà lao về phía Thẩm Kiều. Đám người Trần Cung gia nhập vào trái lại càng khiến chúng nó thêm điên cuồng nôn nóng, không sợ chết. Ngay lúc Trần Cung không để ý, cánh tay liền bị cào sâu tới tận xương.
Mộ Dung Thấm thấy thế vội la lên: “Chủ công!”
Hắn vội vàng bôi thuốc cho Trần Cung, những người khác thấy vậy liền sinh lòng lui bước.
Thẩm Kiều vốn không có liên quan đến bọn họ, mặc dù hắn là vì bắt giặc phải bắt vua trước mới có thể bị vây công, nhưng điều này cũng vừa vặn giải trừ nguy cơ cho bọn họ.
Mộ Dung Thấm khẽ nói với Trần Cung: “Chủ công, việc này không nên chậm trễ. Chờ đám yêu hầu này giết được Thẩm Kiều, sẽ lập tức quay đầu đánh tới chúng ta, vẫn là nhanh chạy đi thôi!”
Trần Cung trầm mặc chốc lát, rốt cục không do dự nữa: “Rút lui!”
Trước khi đi, hắn ngẩng đầu lên trên nhìn qua, dưới sự vây công điên cuồng quỷ quyệt của đám viên hầu, từng đường kiếm tuy rằng ác liệt nhưng lại có chút hơi cô lập trơ trọi, không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Trần Cung thu tầm mắt lại, cùng đám người Mộ Dung Thấm chạy đi, không quay đầu lại nữa.
Thẩm Kiều giết chết thêm hai con viên hầu, thực sự cảm thấy khí lực dần không còn sức chống đỡ nữa.
Công lực của hắn dù sao cũng chưa khôi phục lại hoàn toàn, huống hồ đám viên hầu này đơn giản chỉ là điên khùng liều mạng, tre già măng mọc đánh về phía kiếm khí. Nhưng kiếm khí lại không thể kéo dài không dứt, một kiếm của Thẩm Kiều tạo ra một lỗ hổng thật lớn trên ngực con viên hầu nào đó. Máu của đối phương bắn tung tóe lên mặt hắn. Mùi tanh phả tới, làm người ta muốn ói. Cho dù là Thẩm Kiều, cũng không nhịn nổi mà hơi dừng lại.
Thừa dịp đám viên hầu công kích Thẩm Kiều, con thủ lĩnh vẫn luôn án binh bất động, chờ đợi thời cơ. Vất vả lắm mới nắm được kẽ hở này, nó liền gào thét đánh úp về phía Thẩm Kiều, trực tiếp ôm người lui lại!
Thẩm Kiều bị nó ôm chặt, trông thể tránh thoát, cả người không tự chủ được ngã về sau, một cước đạp hụt, rơi vào trong một hố sâu.
Ngay lúc đó, con thủ lĩnh thừa cơ buông hắn ra, dựa vào một con viên hầu khác dùng miệng cắn chặt đuôi nó, dùng lực đẩy Thẩm Kiều vào trong hố sâu, sau đó lớn tiếng gào thét, giống như đang ăn mừng thắng lợi!
Sơn Hà Đồng Bi kiếm gánh chịu trọng lượng của Thẩm Kiều, gần như vẽ ra một đường tia lửa trên vách hố, nhưng Thầm Kiều vẫn không ngừng rơi xuống. Nơi này dường như là vực sâu chân chính, căn bản không biết lúc nào mới có thể hết. Cánh tay Thẩm Kiều gần như tê dại. Trên người hắn mỗi vết thương đều kêu gào đau đớn. Đó là thương tổn do giao chiến với đám vượn gây nên. Lúc này hắn chỉ cảm thấy những nơi đó nóng bỏng khó chịu dị thường.
Thẩm Kiều cúi đầu nhìn, phía dưới mơ hồ hiện ra chút vệt sáng màu hồng, không biết là vật gì.
Cánh tay của hắn hoàn toàn mất cảm giác, chỉ hơi sơ sẩy, Sơn Hà Đồng Bi kiếm không trượt khỏi vách hố, cả người liền rơi thẳng xuống!
Mà cảm giác rơi này vừa mới phát sinh, cả người hắn đã được một bàn tay khác tóm chặt lấy!
Thẩm Kiều ngẩng đầu lên, đã thấy Yến Vô Sư không biết nhô ra từ chỗ nào, vì túm lại Thẩm Kiều mà cả nửa người vươn ra khỏi vách hố.
“Nắm chặt!” Y lớn tiếng nói với Thẩm Kiều.