Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Thẩm Kiều hơi nhíu mày, tất nhiên không phải vì mình không được nhận thụ phong: “Nói như vậy, lần này Úc Ái cũng cùng Công Tà đến Bích Hà tông?”

Bồ An Mật cười nói: “Úc Ái chân nhân chưa có tới, người tới chỉ có sư tôn ta. Nếu như Thẩm đạo trưởng có hứng thú, không ngại chờ sư tôn ta đến, theo chúng ta đi gặp Nhĩ Phục Khả Hãn. Khả Hãn nếu như có thể thấy Thẩm đạo trưởng, tất nhiên cũng sẽ rất cao hứng.”

Thẩm Kiều: “Hiện giờ bần đạo tuy rằng sa sút, nhưng cũng không đến nỗi phải dựa vào một kẻ cướp chỉ có thể cường thủ đoạt hào, giết người như rác.”

Bồ An Mật thoáng chốc vụt tắt nụ cười: “Ngươi có biết mình đang nói gì không? Ngươi cho là có Yến Vô Sư làm chỗ dựa, là ngươi có thể không coi ai vào mắt?”

Thẩm Kiều nhàn nhạt nói: “Ta chưa từng nghĩ tới chuyện này.”

Bồ An Mật bỗng nhiên lại lộ ra nụ cười: “Rất vui được cho Thẩm đạo trưởng biết, Yến Vô Sư chẳng mấy chốc cũng khó mà bảo toàn bản thân. So với dựa vào hắn, còn không bằng nương thờ Đột Quyết cường thịnh. Hiện giờ xem bộ dáng của Thẩm đạo trưởng, chắc hẳn võ công cũng đã khôi phục hơn phân nửa rồi nhỉ. Nếu như ngươi chịu đến quy phục dưới trước Nhĩ Phục Khả Hãn, với tấm lòng coi trọng người tài của Khả Hãn, tất nhiên nguyện ý vì  Thẩm đạo trưởng mà tặng cho một địa vị tôn vinh. Đến lúc đó ngươi không phải đã có thể cùng lệnh sư đệ đứng ngang hàng rồi sao?”

Thẩm Kiều: “Đa tạ hảo ý, tâm lĩnh.”

Mắt thấy Thẩm Kiều khó chơi, mềm cứng không được, Bồ An Mật trong lòng tức giận, đang muốn nói thêm, ở đầu kia Lô Phong đã có chút không kiên nhẫn: “Bồ công tử, ân oán giữa các ngươi, không ngại bàn vào ngày khác chứ. Trước mắt vẫn nên đem việc Bích Hà tông giải quyết trước đi, tránh đêm dài lắm mộng!”

Bồ An Mật gật gật đầu, nhìn về phía Nguyễn Hải Lâu: “Việc này tất nhiên vẫn là lấy ý kiến Nguyễn chưởng môn làm chủ, Nguyễn chưởng môn nói xem?”

Nguyễn Hải Lâu hiện ở trong Đông Châu phái, địa vị không thấp, lại cưới nữ nhi của Cao Câu Lệ vương, thân phận có chút đặc thù. Đông Đột Quyết muốn thừa dịp Bắc Chu phạt Tề, mở miệng muốn cắn phía đông Tề quốc này một miếng lớn, không hẹn mà gặp với ý tưởng của Cao Câu Lệ. Song phương ở trong bóng tối hợp mưu thảo luận, sớm đem lãnh thổ quốc gia này phân chia tốt, chỉ còn chờ đại quân Chu quốc xâm phạm trên quy mô lớn. Tề quốc bận bịu dập lửa phía tây, bọn họ liền có thể kiếm lợi bên phía mặt đông này.

Mà chuyện Bích Hà tông hôm nay, bất quá cũng là một khâu không đáng chú ý trong kế hoạch đó, cũng không có quan hệ gì đến đại cục. Chỉ có điều Nguyễn Hải Lâu dùng thân phận con rể của Cao Câu Lệ vương đầu phục Đột Quyết, Đột Quyết tất nhiên cũng phải cấp chút mặt mũi cho hắn. Thời điểm hắn tới Bích Hà tông giải quyết ân oán cũng đi tới làm chỗ dựa cho hắn.

Nguyễn Hải Lâu nhìn về phía Nhạc Côn Trì: “Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như chịu bỏ xuống, thì có thể không chết.”

Nhạc Côn Trì che ngực thở dốc: “Bích Hà tông truyền thừa đến nay, tuy rằng không phải danh môn đại phái, nhưng cũng là tâm huyết cả đời của các đời tổ sư. Nhạc Côn Trì ta là đệ tử của Bích Hà tông, thì tất nhiên không thể làm mất mặt liệt tổ liệt tông, thà chết, nhất quyết không bỏ!”

Nguyễn Hải Lâu cười ha ha: “Được! Huệ Nhạc Sơn tuy là tiểu nhân gian xảo, trong ngoài bất nhất, lại thu được một đồ đệ có cốt cách! Ta tác thành cho ngươi!”

Trong lòng hắn vẫn kiêng kỵ Thẩm Kiều vừa rồi nhúng ta, ánh mắt xoay chuyển thay cho lời muốn nói. Bồ An Mật tựa hồ biết hắn lo lắng cái gì, sau một khắc cũng đã chắn ở giữa Thẩm Kiều và Nhạc Côn Trì: “Để ta tới lĩnh giáo xem trình độ võ công của Thẩm đạo trưởng khôi phục tới đâu rồi đi!”

Côn Tà chính là đệ tử thân truyền của Hồ Lộc Cổ, ở Đột Quyết lại là Tả hiền vương, địa vị cao quý. Bồ An Mật là đại đệ tử của Côn Tà, cũng tương tự xuất thân quý tộc Đột Quyết, cho nên vốn có tính tự cao tự đại, coi như vừa rồi thấy được tia kiếm khí kia của Thẩm Kiều, hắn cũng không quá để ở trong lòng. Dù sao Thẩm Kiều nguyên khí đại thương ai ai cũng biết, độc của Tương Kiến Hoan càng là không có thuốc chữa. Vừa rồi lúc nói chuyện, hắn còn có thể thấy được hai mắt đối phương mông lung, thị lực không ổn, trong lòng sớm đã có phán đoán, lúc này vừa ra tay đã là sát chiêu ác liệt, ý định tiên phát chế nhân, giải quyết cái biến số Thẩm Kiều đột nhiên nhô ra này.

Bồ An Mật dùng đao, đao pháp của hắn cực kỳ bá đạo, tựa như con sói cô độc trên thảo nguyên. Đao ảnh vừa hiện, dọa nát tâm người, khiến người nghe run rẩy, gần như muốn quay đầu chạy trốn!

Một đao kia bổ đến, khí thế dồi dào, tựa như thái sơn áp đỉnh, éo thẳng xuống khiến người ta khó mà thở nổi.

Ánh đao nhanh như chớp, mà thời điểm đao kia bổ xuống, Thẩm Kiều cũng đã không còn tại chỗ cũ, hắn vội vàng thối lui ba bước, tránh khỏi một đao đằng đằng sát khí kia.

Mà ba bước này, cũng không có khiến Bồ An Mặt đắc ý vênh váo, bởi vì hắn thấy kiếm của Thẩm Kiều không hề rút ra khỏi vỏ.

Kiếm không rút ra, điều này có ý nghĩa gì?

Có ý nghĩa đối phương cảm thấy tình hình không đủ nguy cấp để cần phải rút kiếm, cũng có nghĩa đối phương cảm thấy ứng phó với đối thủ cỡ hắn không cần phải rút kiếm.

Sắc mặt Bồ An Mật hơi đổi, một luồng tâm ý khuất nhục tự nhiên sinh ra.

Hắn cảm thấy Thẩm Kiều quá coi thường người khác rồi!

Ngươi chỉ là bại tướng dưới tay sư tôn ta, bây giờ lại dám đến xem thường ta!

Ngươi có tư cách gì xem thường ta?

Hắn một đao thất bại, tất nhiên muốn xuất đao một lần nữa, tâm niệm thay đổi thật nhanh, Bồ An Mật bay người lên trước, ánh đao vung lên, không giống như vừa rồi từ trên giáng xuống, đè ép nghiền áp, lần này lại như tầng tầng sóng lớn đánh tới, nhìn như chỉ có một đao, kỳ thực lại là đánh ra sáu tầng đao khí, một tầng so với một tầng càng mạnh hơn.

Thường thì cao thủ dùng đao vào cỡ tuổi này của hắn, có thể bổ ra bốn, năm tầng đao khí, đã coi như là thiên phú cực cao, Bồ An Mật vậy mà lại có thể bổ ra sáu tầng, cũng khó trách hắn lại nắm chắc cùng tự tin như thế.

Thẩm Kiều rốt cục xuất kiếm.

Thời điểm Sơn Hà Đồng Bi kiếm được hắn đánh ra vang lên ong ong, không biết là do cộng hưởng với đao khí mà sinh ra, hay vẫn là kiếm khí lâu năm khiến cho nó có linh tính của chính mình, không thể đợi được nữa mà muốn chui ra nghênh địch.

Thập Ngũ trợn to hai mắt, nhìn ra đây là một thức của Thương Lãng kiếm quyết mà Thẩm Kiều từng biểu diễn cho mình tại bờ Hoàng Hà.

Thanh Phong Dư Lai!

Minh nguyệt hạ xuống tùng lâm, trong lâm gió hiện, một người đáp trên đỉnh cây, lưng thẳng như tùng, gảy dây đàn, mạn bất kinh tâm nhẹ gảy, kéo ra thanh phong từ từ mà đến, lướt nhẹ qua mặt, tựa nhưa mưa hoa man mác.

Rõ ràng một kiếm cực nhanh, lại cố tình lấy một cái tên gọi như thơ như họa đến thế. Thập Ngũ lúc trước còn không rõ, hiện tại tận mắt nhìn thấy một chiêu tựa như tùy ý kia, chợt lĩnh ngộ điều gì.

Chỉ một kiếm, liền đẩy lùi sáu tầng ánh đao!

Bồ An Mật gần như không thể tin nổi hai mắt mình. Hắn chỉ sửng sốt trong nháy mắt, kiếm Thẩm Kiều đã đưa đến trước mặt, chiếu thẳng vào hắn.

Hắn chỉ có thể lựa chọn thu đao lùi lại, nhưng mà Thẩm Kiều lại đột nhiên đổi thái độ, từng bước ép sát, song phương người lùi người tiến, trong nháy mắt xuyên khắp toàn bộ nội môn Bích Hà tông. Mắt thấy lưng mình sắp va vào tường, Bồ An Mật lựa chọn mượn lực nhảy lên xà ngang, lại từ xà ngang phiên thân mà xuống, đề đao vỗ về phía Thẩm Kiều.

Đầu kia Nhạc Côn Trì lại hoàn toàn không phải là đối thủ của Nguyễn Hải Lâu. Đừng nói là nguyên bản bối phận của Nguyễn Hải Lâu cao hơn hắn một bậc, võ công của Nhạc Côn Trì cũng chỉ có thể xưng tụng là trên mức phổ thông, chỉ vì Triệu Trì Doanh bế quan không ra, hắn mới được ủy thác chấp chưởng sự vụ trong phái. Cũng vì ngày ngày bận bịu tạp vụ, võ công càng ngày càng bỏ bẵng, đương nhiên sẽ không phải đối thủ của Nguyễn Hải Lâu, trong nháy mắt liền thổ huyết ngã xuống đất, bị thương không nhẹ.

Lần này Nguyễn Hải Lâu không cò ý để lại lối thoát nữa, tay vung lên, trực tiếp muốn hạ sát thủ.

Mắt thấy hai người duy nhất biết đánh nhau ở đây là Phạm Nguyên Bạch và Chu Dạ tuyết đều bị Lô Phong bên kia ngăn cản, những người còn lại quá kém cỏi, cản bản không dùng được, Thập Ngũ không thể không cố gắng nâng kiếm đi lên hỗ trợ.

Nguyễn Hải Lâu nào có để hắn trong mắt, cười lạnh một tiếng, ống tay áo trực tiếp hất văng Thập Ngũ.

Thập Ngũ a một tiếng ngã về phía sau, trường kiếm trong tay rớt xuống đất.

Thẩm Kiều nghe thấy động tĩnh bên kia, không cần quay đầu lại cũng có thể đoán được phần lớn. Trong lòng hắn lắc đầu, thần than cả một Bích Hà tông to lớn lại lưu lạc đến bậc này, một mặt đẩy đao thế của Bồ An Mật ra, một mặt xoay người lại cứu viện. Kiếm khí đánh tới, đem chưởng phong của Nguyễn Hải Lâu hóa thành vô hình, trong lúc nhất thời, biến thành một mình Thẩm Kiều đối đầu với cả Bồ An Mật cùng Nguyễn Hải Lâu, là cục diện lấy một địch hai.

Bồ An Mật cười lạnh một tiếng: “Thẩm đạo trưởng quả thực không biết khổ!”

Hắn thấy Thẩm Kiều không chịu để mình sử dụng, từ lâu đã nổi lên sát cơ. Lúc này có thêm Nguyễn Hải Lâu gia nhập, áp lực nhất thời vì thế mà giảm đi một nửa, nhất thời không do dự nữa, đao đao đều là sát chiêu, tám tầng đao khí như sơn bài đảo hải hướng về đối phương đánh tới.

Ở trong mắt người khác, lúc này Thẩm Kiều vừa phải ứng phó với tầng tầng đao khí gần như không thể dỡ của Bồ An Mật, lại còn phải ứng phó với chưởng phong ác liệt mạnh mẽ của Nguyễn Hải Lâu, song quyền khó địch nổi bốn chưởng, cho dù võ công của hắn cao đến đâu, chỉ sợ cũng là đỡ trái hở phải, khó mà chống đỡ được.

Thập Ngũ càng là người lo lắng nhất, lại không dám gọi lên tiếng, chỉ lo quấy rầy Thẩm Kiều, ảnh hưởng đến khả năng phán đoán thính lực của hắn, hai tay siết chặt, không hề hay biết mồ hôi đã đổ đầy tay.

Thẩm Kiều ra một kiếm.

Một kiếm này, rất có tư thế quét ngang ngàn quân, sắc bén tột cùng, kiếm khí ngang dọc, xé rách tầng thời.

Sau một kiếm, hắn chợt lui về sau, mũi châm điểm một cái, cả người bay lên, “Thiên Khoát Hồng Ảnh” của Huyền Đô Sơn được hắn vận dụng đến cực hạn, chỉ một thoáng, người đã biến mất không còn bóng dáng, thời điểm xuất hiện lại, vậy mà đã rơi ở sau lưng Nguyễn Hải Lâu. Đao trong tay Bồ An Mật rơi xuống đất, cổ tay bị cắt ra một vết máu, nhưng hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, cả mặt đều là vẻ không thể tin, tựa hồ vẫn như chưa thể tiếp nhận sự thực mình đã bại trận.

Nguyễn Hải Lâu tốt hơn hắn một chút. Hắn thu chưởng lại đúng lúc, không hề tiếp tục dây dưa cùng Thẩm Kiều, như trước quay đầu đi giết Nhạc Côn Trì

Ai ngờ Thẩm Kiều lại tiếp tục ra tay ngăn cản. Nguyễn Hải Lâu phẫn hận trong lòng, không thể không cẩn thận đọ sức, trên mặt cả giận nói: “Ngươi có biết năm đó sư phụ Nhạc Côn Trì đê tiện vô sỉ cỡ nào không? Hiện giờ ngươi giúp đỡ hắn, chính là không phân đen trắng, trợ trụ vi ngược!”

Thẩm Kiều trầm giọng nói: “Ân oán giữa các ngươi, ta không rõ nội tình trong đó, vốn cũng là không có quyền hỏi đến. Chỉ là vừa rồi thây ngã đầy đường nơi này đều là đệ tử của Bích Hà tông, chẳng lẽ họ cũng nên vì ân oán giữa các ngươi mà phải trả cái giá lớn nhường ấy?”

Nguyễn Hải Lâu căm hận nói: “Trên dưới toàn Bích Hà tông này, đều thiếu nợ ta rất nhiều. Ta ẩn nhẫn mười mấy năm, Huệ Nhạc Sơn chết rồi, thì để đệ tử từ trên xuống dưới của hắn trả lại, cái này có gì không đúng!”

Thẩm Kiều không nói gì nữa.

Có vài người nếu như lòng đã đắm chìm trong thù hận, cho dù người bên ngoài có khuyên thế nào cũng không thể thay đổi được gì. Huống hồ hiện giờ Nguyễn Hải Lâu cùng Đột Quyết kết minh, đem trên dưới Bích Hà tông gần như giết sạch, hiển nhiên cũng không còn để lại thiện tâm nữa rồi.

Hai người giao thủ càng lúc càng nhanh. Nguyễn Hải Lâu mặc dù không có danh tiếng gì trên võ lâm Trung Nguyên, nhưng cũng không phải hạng dễ đối phó gì. Từ nhỏ hắn đã là đệ tử có thiên phú nhất của Bích Hà tông, sau đó vì sự cố mà phải trốn đi tới Cao Câu Lệ, lại đặt chân trong Đông Châu phái, trở thành trưởng lão của Đông Châu, dĩ nhiên là đã bước lên hàng ngũ cao thủ nhất lưu.

Mà Thẩm Kiều hiện giờ tuy rằng căn cơ  tái tạo, nhưng dù sao cũng không thể chỉ trong một đêm là có thể khôi phục lại trình độ trước kia. Công lực trước mắt dù không kém cũng chỉ tương đương năm phần so với thời kỳ cường thịnh. Chỉ là không còn dư độc cùng thương thế quấy nhiễu, động tác trên tay càng thêm thành thạo điêu luyện, không còn nỗi lo về sau thôi.

Mắt thấy hai người giao thủ khí thế hừng hực, Thẩm Kiều khó có thể phân thân, Bồ An Mật tâm niệm thay đổi thật nhanh,  nheo mắt lại đánh giá chiến cuộc một lát, thừa dịp Thẩm Kiều xoay người lại ứng phó với chưởng phong của Nguyễn Hải Lâu, đột nhiên rút đao bổ về phía sau lưng Thẩm Kiều!

“Thẩm sư!”

“Thẩm đạo trưởng cẩn thận!”

Đồng thời kêu lên, chính là Nhạc Côn Trì và Thập Ngũ đang chuyên chú xem. Bọn họ liên lục nhìn chằm chằm vào chiến cuộc, tự nhiên cũng thấy được cảnh này.

Mà một người bị thương nặng, một người võ công không ra sao, Thập Ngũ thậm chí đã đứng dậy chạy tới, nhưng hắn là một người vừa học võ công không lâu, làm sao có thể ngăn cản thế đi của Bồ An Mật. Mắt thấy đao phong đã rơi xuống lưng Thẩm Kiều!

Một luồng thanh phong không biết từ nơi nào thổi tới, mơ hồ mang theo hương khí, Thập Ngũ còn chưa phản ứng lại, trừng mắt nhìn, thật giống như thấy có một mảnh vạt áo xanh lam thổi qua trước mặt.

Đao Bồ An Mật không chém vào trên người Thẩm Kiều, lại rơi trên một cánh tay thon dài. Người sau chợt xem trực tiếp lấy tay đỡ đao, trên thực tế giữa đó vẫn cách cả một tầng chân khí, sau đó đao bị miễn cưỡng hất văng. Bồ An Mật trúng một chưởng lên người, thân thể trực tiếp bay ngược ra sau, gạch đá trên đất thuận theo bước chân hắn vỡ vụn thành từng mảnh tung tóe, kéo dài đến cửa.

“Triệu Trì Doanh?” Gần như là trong một tích tắc, Bồ An Mật liền nghĩ đến thân phận người tới.

“Là ta.” Cô gái mặc áo lam đáp, bay người lên trước, từng bước ép sát, không lâu sau đã đoạt được đao trong tay Bồ An Mật, sau đó điểm huyệt đạo của hắn.

Triệu Trì Doanh tiến lên vài bước đỡ Nhạc Côn Trì dậy, ân cần nói, “Sư huynh có sao không?”

Nhạc Côn Trì cười khổ: “Không sao, chỉ là ta vô dụng, cho nên muội phải phí công nhọc sức rồi.”

Triệu Trì Doanh lắc đầu một cái, không nói gì. Nàng thấy Thẩm Kiều bên kia đã mơ hồ chiếm thế thượng phong, cũng không nhúng tay vào nữa, mà trước tiên đi giải quyết Lô Phong đang giao chiến cùng Phạm Nguyên Bạch bên kia.

Lô Phong và Nguyễn Hải Lâu âm thầm liên lạc đã lâu, lần này Nguyễn Hải Lâu có thể thuận lợi vây công Bích Hà tông như vậy, công lao của Lô Phong cũng không phải là nhỏ. Hắn ở trong Bích Hà tông nhiều năm, tất nhiên cũng có một nhóm đệ tử trung thành, mà lúc này chém giết nửa ngày, cũng tương tự tổn thất nặng nề, hiện giờ chỉ còn dư lại vài người, đang cùng đám Phạm Nguyên Bạch hỗn chiến. Nhưng có Đông Châu phái và Bồ An Mật trợ lực, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, hôm nay Lô Phong gần như có thể nắm chắc leo lên bảo tọa chưởng môn Bích Hà tông.

Ai có thể ngờ Triệu Trì Doanh vốn đang bế quan không ra, đến đúng cái lúc quan trọng này lại nhô ra thế này?

Trên người Phạm Nguyên Bạch cùng Chu Dạ Tuyết và các đệ tử đều đầy rẫy vết thương, chỉ là cố gắng dựa vào một hơi tàn mà chống đỡ, từ lâu đã là nỏ mạnh hết đà. Sự xuất hiện của Triệu Trì Doanh không thể nghi ngờ đã tạo cho họ niềm cổ vũ lớn lao. Lô Phong thì hận không thôi, trường kiếm trong tay không chút nghĩ ngợi liền chuyển hướng sang Triệu Trì Doanh, kiếm quang khiếp người, mang theo lệ khí sắc bén đánh thẳng vào mặt!

Triệu Trì Doanh đưa hai tay về trước, kết một cái ấn thái cực lưỡng nghi. Ngón tay thon dài biến hóa vạn ngàn, trông vô cùng đẹp mắt. Mà Lô phong chợt biến sắc, chỉ vì trường kiếm kia của hắn không những không cách nào tiến thêm được nửa phân, mà trái lại còn bị đôi tay trắng ngần của Triệu Trì Doanh quấn lấy, cuối cùng vỡ vụn nổ tung!

“A!” Hắn kêu lên thảm thiết, cả người không tự chủ được phi thân lùi về sau, va vào vách tường phía sau, đại huyệt quanh thân cũng theo đó mà bị điểm trụ.

Đầu kia Thẩm Kiều cũng đem Nguyễn Hải Lâu đánh bại dưới kiếm. Một tay người kia bị chém đứt gân, ngồi dưới đất sắc mặt xám trắng, kiếm của Thẩm Kiều thì lại gác ở trên cổ hắn.

Đại cục đã định.

Lô Phong, Nguyễn Hải Lâu, Bồ An Mật ba người này không thua cũng là bị quản chế, đám người còn lại cũng không đáng lo ngại. Những đệ tử tâm phúc còn lại của Bích Hà tông nhanh chóng ổn định lại thế cuộc. Đám người Đông Châu phái tất cả đều bị bắt. Nhưng nhìn cảnh tượng máu chảy khắp nơi, đệ tử trong môn chết mất bảy tám phần, trong lòng bất cứ người nào cũng không thấy vui mừng vì có được thẳng lợi, chỉ còn nặng nề cùng uể oải.

Triệu Trì Doanh nhìn về phía Lô phong: “Lô trưởng lão, ta biết năm xưa ngươi và Nguyễn Hải Lâu giao tình không tệ, nhưng chẳng lẽ chỉ vì như thế ngươi lại có thể hạ nhẫn tâm, đem tính mạng đệ tử bổn môn coi như không để ý, cấu kết người ngoài, hủy đi cả một Bích Hà tông sao?”

Lô Phong cười lạnh, mạnh miệng: “Ngươi nhiều năm không hỏi tông môn sự vụ, một lòng bế quan tu luyện. Người tông chủ như ngươi chưa từng có một ngày xứng chức, có tư cách gì đến chất vấn ta! Võ công Nhạc Côn Trì không ra sao, năng lực quản sự cũng thường thường. Bích Hà tông hôm nay đã sớm không còn phong quang, lưu lạc xuống mức chỉ là một môn phái hạng ba. Nếu như không có thủ đoạn cải cách mạnh mẽ, chỉ sợ không tới mấy năm, môn phái này sẽ biến mất trên đời luôn rồi! Nguyễn sư huynh vốn chính là đệ tử bổn môn ta, hiện giờ lại có thân phận con rể của Cao Câu Lệ vương, tại sao không thể lãnh đạo Bích Hà tông chấn chỉnh hùng phong?! Ngươi ngược lại là kẻ kiếm lợi, người khác ở đây chém giết nửa ngày, tính mạng đều mất rồi, thời khắc sống còn liền nhảy ra thu thập tàn cục, không hổ là chưởng môn. Thắng làm vua thua làm giặc, còn gì để mà nói chứ!”

Triệu Trì Doanh lắc đầu một cái, cũng không có tranh luận cùng hắn, chỉ nhắc nhở Phạm Nguyên Bạch trước tiên đem đám người này áp giải xuống, sau đó liền nói với Nguyễn Hải Lâu: “Nguyễn Hải Lâu, hành động của ngươi hôm nay, đã ghi nợ máu với Bích Hà tông ta. Ta muốn giết ngươi, ngươi có còn lời nào để nói?”

Nguyễn Hải Lâu nhìn thẳng vào Triệu Trì Doanh: “Vừa rồi ta có nghe Nhạc Côn Trì nói, Huệ Nhạc Sơn trước khi chết, từng có nhắc đến ta.”

Triệu Trì Doanh: “Không sai, sư phụ trước lúc lâm chung, có đem sự tình khi trước nhất nhất nói lại cho chúng ta.”

Nguyễn Hải Lâu lạnh lùng nói: “Hắn có thể nói cái gì, sợ là nói ta lòng tham không đáy, phụ một mảnh lòng tốt của hắn thôi?”

Triệu Trì Doanh lắc lắc đầu, chậm rãi nói: “Sư phụ nói, năm đó trong tất cả huynh đệ, hắn và ngươi có tình cảm tốt nhất. Khi đó, thế hệ mới của Bích Hà tông anh tài lớp lớp, tất cả mọi người đều cho là, tông môn sẽ chấn hưng trong tay các ngươi. Trong số đó, tiên sư và ngươi là ưu tú nhất. Sư tổ vẫn luôn do dự, không biết nên đem chức chưởng môn giao phó lại cho ai.”

“Lần đấu võ tranh chức chưởng môn đó vô cùng kịch liệt. Đám người sư tổ bố trí không ít đề thi, đều bị các ngươi hóa giải từng cái. Nghe nói trong đó có một hồi sát hạch, là để cho các ngươi từ các hướng khác nhau cùng chạy tới Trường An hội hợp, người đến trước sẽ thắng. Lúc đó bởi vì chung quanh có chiến, đường đi gian nan vạn phần, khó khăn tầng tầng. Tiên sư lại bị bệnh tại Nghĩa Châu, mà ngươi vừa vặn cũng đi qua con đường tới Nghĩa Châu này. Vì chăm sóc tiên sư, ngươi trễ nải hành trình, cuối cùng đến trước ngược lại không phải các ngươi, mà là một vị đệ tử khác.”

Theo lời nàng nói, Nguyễn Hải Lâu cũng phảng phất như rơi vào trong chuyện cũ: “Không sai, tính tình hắn từ nhỏ đã quật cường háo thắng, làm gì cũng phải đánh cược một phen. Lúc đó nếu không phải là bệnh rất nặng, căn bản không thể dậy nổi, thì tuyệt đối không chịu làm lỡ hành trình. Ta không thể trơ mắt bỏ mặc hắn ở lại một mình trong khách điếm.”

Triệu Trì Doanh: “Tiên sư nói, người từ nhỏ đã tranh cường háo thắng, đối với thắng thua cực kỳ chấp nhất. Là ngươi khắp nơi nhường người. Người vẫn luôn không có cơ hội thật tâm thật lực cảm tạ ngươi.”

Nguyễn Hải Lâu gợi lên nét cười lạnh: “Ta không cần hắn có lòng biết ơn! Hắn ở trước mặt các ngươi giả vở làm người tốt, đối với chuyện mình đã làm, hắn chắc chắn cũng phí rất nhiều công sức giả vờ nhỉ!”

Triệu Trì Doanh không để ý đến ngữ khí phẫn hận của hắn, vẫn nói tiếp: “Thử thách cho việc tranh đoạt chức vị chưởng môn diễn ra càng ngày càng kịch liệt. Tiên sư một lòng cầu thắng, thậm chí quên luôn tình nghĩa đồng môn khi xưa, dùng chút thủ đoạn không quá quang minh chính đại…”

Nhạc Côn Trì không nhịn được quát lên: “Sư muội!”

Triệu Trì Doanh bình tĩnh nói: “Những điều này đều là sư tôn trước lúc lâm chung nói lại cho chúng ta. Lúc đó huynh cũng nghe thấy được. Hiện tại ta cũng chỉ là truyền đạt lại thôi.”

Nhạc Côn Trì: “Nhưng mà…”

Tôn thờ người chết là ý nghĩa thâm căn cố đế, cho nên làm cách nào hắn cũng không thể nói xấu sư phụ đã qua đời được.

Triệu Trì Doanh: “Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, chân tướng sẽ không bởi vì thời gian trôi qua mà biến mất. Nó vĩnh viễn ở đó. Sư phụ năm đó phạm sai lầm, gián tiếp dẫn đến cục diện hôm nay của Bích Hà tông. Chúng ta thân làm đệ tử, lẽ ra nên gánh vác trách nhiệm cùng hậu quả. Điều này cũng chính là tâm nguyện trước lúc lâm chung của sư phụ.”

Đám người Phạm Nguyên Bạch ở bên cạnh nghe đến ngây dại.

Đoạn chuyện cũ bí ẩn này có rất ít người biết. Buổi tối cuối cùng kia hỗn loạn vô cùng. Triệu Trì Doanh và Nhạc Côn Trì năm đó cũng chỉ là đám đệ tử trẻ tuổi, nào nhìn thấu được nội tình trong đó, chớ đừng nói chi đến đám người Phạm Nguyên Bạch lúc đó còn chưa có nhập môn.

Nàng nói với Nguyễn Hải Lâu: “Sư phụ nói với ngươi, năng lực của ngươi hơn hắn, lẽ ra nên kế thừa chức chưởng môn. Người không tham dự đấu võ nữa. Ngươi không nghi ngờ gì người, cho nên cùng sư phụ uống đến say mèm, lúc tỉnh lại lại là đang nằm bên cạnh cô con gái nhỏ của sư tổ. Sư tổ cho rằng ngươi say rượu mất trí, không đáng để trọng dụng. Ngươi trăm miệng cũng không thể bảo chữa, muốn sư phụ đứng ra chứng minh giúp ngươi. Nhưng sư phụ lại làm ngược lại, đứng ra chỉ tội ngươi. Sau đó, trước lúc lâm chung, sư phụ có nói, lúc đó người cố ý chuốc say ngươi, biết nữ nhi của sư tổ âm thầm quý mến ngươi, cho nên cùng nàng hợp mưu diễn một màn kịch lừa gạt sư tổ và những người khác. Ai ngờ tính tình ngươi quá cương liệt, dưới cơn nóng giận cùng sư tổ phát sinh xung đột, phẫn hận bỏ đi…”

Nguyễn Hải Lâu cười thảm: “Không sai, ta vĩnh viễn cũng không thể quên được, người mà ta tín nhiệm nhất, vậy mà lại ở trong bóng tối tính kế ta, đối với ta làm ra chuyện tình như vậy!”

Triệu Trì Doanh: “Bời vì chuyện này, tâm của người trong môn từ từ ly tán, sau khi ngươi bỏ đi không lâu, Trúc sư thúc cũng ly khai. Môn phái vốn đã như mặt trời sắp lặn càng lúc càng suy sút. Sư tổ đem chức chưởng môn truyền lại cho sư phụ, sư phụ vẫn luôn canh cánh trong lòng. Trước khi lâm chung, đặc biệt đem sự thật nói lại cho chúng ta, cũng cùng chúng ta nói, nếu như ngày sau ngươi trở lại, nhất định phải chuyển cáo đến ngươi, người thiếu nợ ngươi nửa đời không trả nổi.”

Sắc mặt Nguyễn Hải Lâu trắng bệch, lộ ra nụ cười cổ quái: “Nợ ta? Nếu hắn biết hắn nợ ta, tại sao không tự mình xuất hiện, tại sao phải phái ngươi tới nói!”

Vẻ mặt của hắn ngược lại trở nên hung ác: “Có phải hắn còn chưa có chết! Kỳ thực hắn vẫn luôn núp trong bóng tối nhìn lén, đúng không? Ngươi gọi hắn ra, đem Huệ Nhạc Sơn gọi ra mau!”

Trong mắt Triệu Trì Doanh mang theo một tia thương hại không dễ gì phát hiện: “Vì chuyện này, sư phụ hổ thẹn cả nửa đời người, tâm bệnh khó trừ, cho nên mất sớm.”

Nguyễn Hải Lâu lắc đầu một cái: “Không thể nào, kẻ giả dối như hắn, làm sao có thể chết sớm như vậy!”

Triệu Trì Doanh thở dài: “Chỉ sợ ngay cả sư phụ cũng không nghĩ tới, nợ ngày đó người nợ ngươi, hôm nay lại phài dùng máu của hơn nửa đệ tử Bích Hà tông trả lại. Nợ thì phải trả, món nợ này, hôm nay ta cũng sẽ cùng ngươi tính cho rõ ràng.”

Nguyễn Hải Lâu lại như không nghe thấy: “Ta không tin hắn chết rồi, mộ hắn ở nơi nào?”

Nhạc Côn Trì cũng không nhịn được nữa: “Tông chủ các đời Bích Hà tông, sau khi chết, thi thể đều đốt thành tro, dưới ánh dương vàng rắc lên toàn bộ phía đông núi Thái Sơn. Chỉ còn bài vị được cung phụng tại tổ sư lâu. Ngươi chẳng lẽ làm người dị tộc quá lâu, mà ngay cả chuyện này cũng không nhớ rõ?”

Nguyễn Hải Lâu chậm rãi nhắm mắt lại, nửa ngày, hai hàng nước mắt lấp lóa chảy ra, không còn nói thêm gì nữa.

Triệu Trì Doanh bàn giao lại cho đám người Phạm nguyên Bạch: “Các ngươi trước đi băng bó một chút, sau đó xem chung quanh có còn đệ tử bổn môn nào còn sống không, còn đám người này cứ tách ra nhốt lại, sau này xử trí.”

Đám người Phạm Nguyên Bạch vội vã nghe theo.

Bồ An Mật nhịn không được lên tiếng: “Sư tôn ta là Côn Tà, ít ngày nữa sẽ lên núi tiếp kiến tông chủ, kính xin tông chủ đem ta thả ra, chuyện gì cũng từ từ nói.”

Triệu Trì Doanh ngạc nhiên nói: “Côn Tà là người phương nào?”

Nàng bế quan đã lâu, ngay cả cái danh Côn Tà này cũng chưa từng nghe qua.

Bồ An Mật: “Sư phụ ta chính là Tả hiền vương Đột Quyết, là đồ đệ của thượng sư Đột Quyết Hồ Lộc Cổ, từng đánh bại chưởng giáo Huyền Đô Sơn,” Hắn dừng một chút, liếc mắt nhìn sang Thẩm Kiều, “A, chính là vị Thẩm chưởng giáo này, Thẩm đạo trưởng.”

Triệu Trì Doanh nhíu mày: “Chuyện này rốt cục là sao?”

Nhạc Côn Trì nhẫn nhịn thương thế, đem ngọn nguồn kể qua một lần, sau đó nói với Triệu Trì Doanh: “Lần này nhờ có Thẩm đạo trưởng, bằng không trước khi muội đuổi tới, cục diện đã mất khống chế từ lâu.”

Triệu Trì Doanh gật gật đầu, quay ra hành lễ với Thẩm Kiều: “Đa tạ Thẩm đạo trưởng cứu viện, đại ân đại đức, trên dưới Bích Hà tông ta nguyện mãi khắc ghi.”

Thẩm Kiều: “Triệu tông chủ không cần khách khí.”

Triệu Trì Doanh: “Hiện giờ chuyện phải giải quyết quả thực quá nhiều, nếu như Thẩm đạo trưởng không có chuyện gì quan trọng, có thể cứ tạm ở lại tệ tông nghỉ chân một hai ngày, để ta trước xử lý một chút chuyện khác, lại tới thỉnh giáo với ngài.”

Trải quan trận chiến này, Bích Hà tông đại thương nguyên khí, đừng nói là đệ tử bình thường, chính là hơi hơi có chút tư lịch, cũng chỉ còn lại hai người là Phạm Nguyên Bạch và Chu Dạ Tuyết. Nhưng dù như thế, hai người họ hiện tại cũng đều thương tích đầy mình, càng không cần nói đến những người còn lại, thây ngã khắp nơi, khiến lòng người thổn thức.

Mặc dù muốn thu thập qua thi thể của những đệ tử này, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Thẩm Kiều tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy ta xin phép ở lại quấy rầy vài ngày, chờ Triệu tông chủ xử lý chuyện quan trọng xong, lại nói cũng không sao.”

Bồ An Mật không cam lòng bị lạnh nhạt, đang muốn nói chuyện, kiếm trong tay Triệu Trì Doanh rời vỏ bay ra, trực tiếp đánh lên huyệt đạo của đối phương, thành công làm cho hắn ngậm miệng.

Chuyện sau đó không phải là chuyện Thẩm Kiều có thể nhúng tay. Hắn mang theo Thập Ngũ đi đến phòng khách. Không ai rảnh rỗi để chiêu đãi bọn hắn, hắn cũng không thể để cho Triệu Trì Doanh đường đường là một chưởng môn đến bưng trà rót nước được. Vì vậy đệ tử đành phải khổ, Thập Ngũ chịu khó chạy ra chạy vào, rất nhanh đã giúp Thẩm Kiều đun nước, sau đó tới phòng bếp mang lên một đĩa bánh ngọt.

Thẩm Kiều dở khóc dở cười, kéo hắn ngồi xuống: “Ta không đói bụng, ngươi tự ăn đi.”

Thập Ngũ không chịu ngồi: “Ta cũng không đói bụng. Trầm sư vừa rồi mới cùng người đánh nhau, nhất định cực kỳ mệt mỏi, ta bóp vai cho ngài nhé!”

Thẩm Kiều đè tay hắn lại: “Thập Ngũ, có phải ngươi đang sợ hãi?”

Thập Ngũ sững sờ, lúng túng: “Không, không có mà!”

Thẩm Kiều xoa xoa đầu hắn: “Hai mắt ta không tốt, nhưng cũng chưa có mù. Ngươi đang sợ cái gì, có phải là sợ ta không cần ngươi nữa?”

Viền mắt Thập Ngũ lập tức đỏ, cúi đầu nửa ngày không nói được lời nào, hồi lâu mới nói: “Ta biết ta không nên như vậy, sư phụ bảo ta tới Bích Hà tông, hiện tại đến rồi, ta nên cao hứng mới đúng. Nhưng, cứ nghĩ tới chuyện ngài sẽ rời đi, trong lòng ta lại cảm thấy rất khổ sở.”

Thẩm Kiều cười than thở: “Đứa nhỏ ngốc!”

Hắn đang định nói gì, lại nghe bên ngoài mơ hồ truyền đến một trận náo động.

Không kịp suy nghĩ, Thẩm Kiều liền mang Thập Ngũ đi ra cửa xem.

Hai người một đường theo tiếng đi đến phía sau núi. Hậu viện cách sau núi vốn không xa, bên cạnh chính là tàng thư các và tổ sư lâu của Bích Hà tông.

Chỉ nghe Triệu Trì Doanh lạnh lùng nói: “Nguyễn Hải Lâu, ngươi muốn làm gì!”

Nàng vốn là một nữ tử cực kỳ lãnh tĩnh, Thái Sơn có sụp trước mắt cũng không làm nàng thay đổi sắc mặt. Cách xử lý sự tình vừa rồi của nàng đã lưu lại ấn tượng sâu sắc cho Thẩm Kiều. Lúc này không biết đã xảy ra chuyện gì, lại có thể làm cho nàng không thể nào duy trì trấn định, ngay cả thanh âm cũng đều thay đổi.

Lúc Thẩm Kiều cùng Thập Ngũ chạy đến, liền thấy Nguyễn Hải Lâu đứng trên vách núi đưa lưng về phía họ, trong lồng ngực tựa như đang ôm một khối mộc bài.

Gió núi thét gào, cứa người ta gần như không mở mắt nổi, áo bào phấp phới, phần phật giương cao.

Nhạc Côn Trì giận đến tối đen cả mặt, gần như thổ huyết: “Họ Nguyễn kia, ngươi mau thả bài vị sư tôn xuống!”

Nguyễn Hải Lâu cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ, chỉ cúi đầu nói với đồ vật trong lòng: “Huệ Nhạc Sơn, ngươi nợ ta nửa đời, lại lấy cái chết trẻ để mà trốn tránh, ngươi giỏi lắm, tính toán thật hay!”

“Ta giết vô số đệ tử trong môn của ngươi, lần này sợ là ngươi hận ta muốn chết nhỉ, không sao, ta đây dùng mệnh đền lại. Như vậy nửa đời ngươi nợ ta kia, phải nên trả lại ta thế nào đây!”

Hắn bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, trong tiếng cười ẩn chứa thảm đạm vô ngàn.

“Huệ Nhạc Sơn, ngươi thật ác, ta thật sự rất hận ngươi!”

Dứt lời nhảy xuống!

“A!”

Không biết là ai không kìm được phát ra thanh âm, tất cả mọi người nhìn thấy tình cảnh này, thần sắc đều khiếp sợ, không có cách nào diễn tả được.

Editor: Thật ra đây là câu chuyện của hai trúc mã. Họ bên nhau quá lâu, nhưng lại chưa từng hiểu rõ lòng mình. Một người vì quá tranh cường háo thắng, cho rằng người kia dù mình có làm sai gì rồi cũng sẽ tha thứ cho mình mà thôi, tựa như bao năm qua vậy. Không ngờ, phản bội như vậy lại khiến người kia quyết tuyệt bỏ đi. Người ở lại sống trong hối hận rồi mất sớm. Người kia mang theo mối hận đày đọa chính mình rồi quay lại báo thù. Yêu càng đậm thì hận càng sâu. Đến lúc sự thật được phơi bày, người còn ở lại mới biết là họ đã bỏ lỡ nhau… Hic. Rõ ràng đôi Lâu – Sơn này hint tùm lum mà. Có ai thấy như ta không a ~~~~