Ngày thứ hai, Trúc Lâm vẫn chưa về, xem tình hình này thì không biết đến bao giờ hắn mới quay trở lại.

Tiểu Lan không có cách nào khác, đành đưa thiếu niên lên trên núi trước. So với sự trầm mặc lúc xuống núi, trên đường trở về Tiểu Lan cứ luyên thuyên không ngớt, nàng bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống sau này của hai người. Ngay cả việc đôi mắt của hắn tại sao đột nhiên có thể nhìn thấy, Tiểu Lan cũng không hỏi lấy một câu. Nàng chỉ mãi đắm chìm trong niềm vui tìm được sư phụ, không muốn thoát ra.

Cuối cùng, lúc gần đến tiểu viện trong núi thiếu niên lại dừng bước, hỏi nàng: "Nếu như...Ta không phải sư phụ của nàng thì sao? Trên người ta tại sao lại có vết sẹo này, ngay cả bản thân ta cũng không nhớ, nàng làm sao có thể chắc chắn rằng ta chính là sư phụ của nàng?"

Trong nháy mắt, nụ cười trên gương mặt Tiểu Lan đã trở nên cứng ngắc, nỗi mơ hồ được cất giấu tận sâu trong đáy lòng đến lúc này mới xé rách vẻ mặt vui vẻ của nàng mà lộ ra.

"Hắn không phải sư phụ của ngươi".

Thanh âm trầm ổn từ trong tiểu viện truyền ra.

Tiểu Lan ngơ ngác, còn chưa thấy rõ người tới là ai đã thấy một luồng sáng vàng bất ngờ vụt đến, trói chặt lấy thiếu niên ở bên cạnh. Tiểu Lan kinh hãi, định thần nhìn lại, sửng sốt: "Tùng Hòa sư thúc?"

Người tới chính là chưởng môn đương nhiệm của phái Thanh Lam, thời gian không để lại nhiều dấu vết trên gương mặt của Tùng Hòa, hắn chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn Tiểu Lan một cái, miệng lẩm nhẩm niệm chú, sợi dây vàng trói thiếu niên bỗng nhiên lóe sáng, thiếu niên ngay lập tức phát ra tiếng rên rỉ kiềm nén đau đớn.

"Người đang làm gì vậy?", Tiểu Lan vô cùng sốt ruột, "Mau thả hắn ra!"

"Phược Yêu Chão* chỉ trói yêu vật, ngươi thật là càng lúc càng hồ đồ, trăm năm qua nhận nhầm đám phàm phu tục tử kia thành sư phụ của ngươi thì cũng thôi đi, hôm nay ngay cả yêu vật cũng nhận nhầm, ngươi thật sự nên tế ba ly rượu cho sư phụ ngươi để nhận tội!"

*Tên của một pháp bảo, là một sợi dây chuyên dùng để trói yêu.

"Yêu!", Tiểu Lan ngạc nhiên, quay đầu nhìn thiếu niên sắc mặt tái nhợt đang bị Phược Yêu Chão trói chặt, "Không thể nào, pháp khí trên người ta...". Pháp khí của nàng...đúng thật là bị hỏng từ lúc thiếu niên này xuất hiện, mới sửa xong ngày hôm trước, hôm sau đã bị hỏng một cách khó hiểu. Trước đây, nàng không hề nghĩ tới khả năng này, hôm nay Tùng Hòa sư thúc nhắc tới nàng mới nhớ ra, dưới yêu khí quá mạnh, pháp khí của nàng sẽ bị áp chế.

Tiểu Lan vẫn không tin: "Không đúng, vết thương trước ngực hắn là màu lam, chỉ có vết thương sư phụ bị xà yêu đâm bị thương mới có màu lam".

"Nếu vết thương trước ngực hắn đúng là vết thương của sư phụ ngươi, vậy tại sao dung mạo của hắn và sư phụ ngươi lại không hề giống nhau!" Tùng Hòa hừ lạnh, "Hơn nữa, cho dù sư phụ của ngươi có bị thương nặng cách mấy, máu chảy ra cũng có màu đỏ, vết thương làm sao có thể là màu lam."

"Đầu lưỡi của xà yêu màu lam..." Giọng của Tiểu Lan dần nhỏ đi.

Nàng làm sao có thể quên được. Lúc đó, người bị thương ở lồng ngực không chỉ có sư phụ của nàng, xà yêu kia cũng bị người đâm trúng ngực mới có thể phong ấn, máu của nó có màu lam, vết thương của nó đương nhiên cũng...

Sắc mặt Tiểu Lan thoắt cái đã trở nên trắng bệch.

Mà ở trong Phược Yêu Chão, da dẻ khắp người thiếu niên rạn nứt, máu màu lam rỉ ra.

Hắn không phải sư phụ.

Tiểu Lan bừng tỉnh, hắn chính là xà yêu đã giết chết sư phụ.

Nàng sừng sờ nhìn thiếu niên vì đau đớn mà thân thể đã bắt đầu vô thức co quắp lại, hắn nhìn nàng, trong đôi mắt màu đen tràn ngập đau đớn, giọng của Tiểu Lan còn căng thẳng hơn so với hôm qua, lúc nhìn thấy vết sẹo kia: "Ngươi là yêu?"

"Ta không biết". Thiếu niên đau đến mức run rẩy: "Ta quên rồi..."

Bất lực như vậy.

"Trên đời này chỉ có tên xà yêu bị sư phụ ngươi phong ấn mới có máu màu lam, ngươi còn chưa chịu tin?", Tùng Hòa tức giận nói: "Hôm nay ta nhất định phải chém đầu của hắn, để hắn hiện nguyên hình cho ngươi xem!"

Dứt lời, Tùng Hòa dùng hàn kiếm, sát khí cuồn cuộn trên thân kiếm, vừa rút kiếm khỏi vỏ đã ngay lập tức vung lưỡi chém về phía thiếu niên.

Trước khi bản thân kịp phản ứng, Tiểu Lan đột nhiên xông đến đẩy Tùng Hòa một cái, trường kiếm vừa vặn chém đứt Phược Yêu Chão, thiếu niên được thả tự do, Tiểu Lan quát to một tiếng: "Chạy!"

Có lẽ là do bản tính nghe lời trời sinh, chớp mắt một cái đã không thấy thiếu niên đâu nữa.

Tùng Hòa giận dữ, chất vấn Tiểu Lan: "Ngươi có biết thứ mình vừa thả chính là yêu vật trăm năm về trước đã giết sư phụ của ngươi không!"

Tiểu Lan im lặng.

"Ngươi có biết, có thể sau lần này, không thể nào tìm được cơ hội để giết chết tên xà yêu đó nữa hay không!"

Nguyên hình xà yêu đao thương bất nhập, năm ấy, cho dù xà yêu có bị phong ấn, nàng cũng không thể nào chém được vảy của nó, có thể khiến cho nó vì tổn thương nguyên khí mà biến về nguyên hình, cơ hội như vậy hiếm hoi vô cùng.

"Ngươi có biết là lần này ngươi đã phạm phải một sai lầm vô cùng ngu xuẩn không!"

Tiểu Lan cắn răng, nàng biết, những gì sư thúc nói, trong lòng nàng đều biết. Nhưng cứ nghĩ đến gương mặt tươi tắn, ôn hòa giống hệt Mộ Hàn của thiếu niên, cho dù mọi lý trí đều nói với nàng rằng phải giết chết hắn nhưng trái tim nàng vẫn không thể nào nghe theo.

Tùng Hòa tức giận đến mức nghiến răng, cuối cùng cũng thất bại dưới sự im lặng của Tiểu Lan, y phẩy tay áo bỏ đi: "Ngươi quả thật là hết thuốc chữa".

Đúng vậy.

Năm đó xà yêu hại chết sư phụ, hôm nay nàng lại còn cứu nó. Hóa ra, chỉ cần có một chút giống với Mộ Hàn cũng đã đủ làm nhiễu loạn lòng nàng đến vậy sao, nàng thật sự...đã hết thuốc chữa rồi.

Buổi chiều, Tiểu Lan soi gương đồng chải đầu, thiếu đi một người, tiểu viện yên tĩnh đến nỗi khiến nàng dường như có chút không quen.

Nàng nhìn mình trong gương đến ngẩn người, nhìn đôi mắt vô thần của mình, đột nhiên nhớ đến trước đây, sư phụ giúp nàng chải đầu lúc còn nhỏ, trách móc tóc mái trước trán của nàng quá dài. Người nói, đồ đệ của người có đôi mắt sáng nhất trên đời, xinh đẹp như sao vậy. Đã thế thì phải khoe ra cho người ta nhìn chứ không nên che đi, càng không nên để những thứ trần tục làm mờ mắt.

Nhưng nàng nào giống như sư phụ dặn dò, trong mắt nàng có quá nhiều thứ trần tục…

Tiểu Lan cầm lược chải đầu, lúc chải một đường thẳng đến đuôi tóc, trong đầu nàng đột nhiên chui ra một câu nói.

"Ánh mắt sáng ngời".

Thiếu niên nói, người mà hắn muốn tìm, có một đôi mắt sáng ngời.

Nàng thất thần đặt chiếc lược lên bàn trang điểm. Những chi tiết chợt xuất hiện trong đầu Tiểu Lan càng ngày càng nhiều, ví dụ như, hôm đó nàng có hát qua một khúc "Loạn lưu niên", lúc đứng dậy, thiếu niên đưa tay đỡ nàng một cái, nếu lúc đó hắn không nhìn thấy thì làm sao có thể đỡ lấy nàng.

Sau đó...sau buổi tối hôm đó, hắn đã có thể nhìn thấy.

Sau khi nghe "Loạn lưu niên", hắn bắt đầu khôi phục thị lực. Hơn nữa, hắn trả lời những câu hỏi của nàng cũng chậm chạp hơn trước, trong đầu hắn nhất định là đang suy nghĩ cái gì đó.

Tiểu Lan cố gắng nhớ lại những chi tiết lúc nàng và thiếu niên sống với nhau. Nàng chỉ hận thiếu niên kia bộc lộ ưu tư thật sự quá ít, chỉ có nụ cười dịu dàng và câu nói như dùng rất nhiều lần "Ta không nhớ".

Hắn cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ rằng phải tìm một người, nhớ rằng mình không thể chết...

Ký ức về trăm năm trước cứ thế được lật lại trong đầu nàng. Tiểu Lan điên cuồng chém vào kết giới phong ấn xà yêu, cứ thế gào khóc như điên loạn, khản giọng gọi sư phụ đừng bỏ lại nàng, cầu xin người sống lại, xin người quay về.

"Ta phải sống, ta phải đi tìm một người".

Tiểu Lan chợt đứng lên, cột tóc lại rồi ngay lập tức chạy ra ngoài.

Nhưng nàng lại kinh ngạc đến ngây người vào khoảnh khắc vừa mở cửa viện ra, thiếu niên áo đen ngồi ở trước cửa. Thấy nàng đột nhiên mở cửa, hắn dường như cũng bị dọa sợ hết hồn. Thiếu niên đứng dậy, có vài phần luống cuống: "Ta đã nhớ lại một vài thứ, chỉ cách quãng chứ không quá hoàn chỉnh, nhưng ta biết ta không phải yêu quái". Hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu Lan nói một cách hết sức nghiêm túc, "Ta đã nhớ ra tên của mình, ta gọi là Mộ Hàn".

"Ta biết". Tiểu Lan không kiềm chế tâm tình được nữa mà rúc đầu vào lòng Mộ Hàn, "Ta biết ta biết ta biết! Ngươi chính là Mộ Hàn, ngươi là sư phụ, ngươi là, ngươi là..."

Ngươi là người thân yêu nhất, là người quan trọng nhất của nàng.