Trong đại điện Băng Cung còn cất dấu những người khác, điểm này Ý Thiên vừa tiến vào đã cảm giác được.
Một lát sau Băng Thiên Tầm dường như thương nghị hoàn tất, nhìn qua Ý Thiên.
- Chúng ta có thể đáp ứng kết minh với các ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là Âm Dương Hòa Hợp Phái phải có đầy đủ thực lực chống lại Bát Cực Thần Điện, nếu không chúng ta sẽ không tham dự.
Ý Thiên không chút nghĩ ngợi, rất sảng khoái đáp ứng.
- Chuyện này không có vấn đề, chưởng môn hy vọng ta cởi bỏ phong ấn khi nào, hiệp trợ thánh nữ thu Băng Tâm Hồ?
Băng Thiên Tầm nói:
- Về việc này chúng ta buổi chiều lại thảo luận. Hiện tại các ngươi đi ăn cơm đi, ta sẽ cho Minh Ngọc đi cùng các ngươi.
Ý Thiên biết được cao tầng Băng Tâm Phái còn muốn thương nghị, cũng không nói nhiều. Được Minh Ngọc dẫn dắt rời khỏi Băng Cung.
Trên đường đi Thúy Ngọc hỏi:
- Minh trưởng lão, Băng Tâm thập đại mỹ nhân đời trước đều ở lại Băng Tâm Phái sao?
Minh Ngọc lắc đầu nói:
- Có ít người rời khỏi, hôm nay chỉ còn sáu người, mà Băng Tâm thập đại mỹ nữ đời này cũng có tình nghiệt quấn thân. Đã có một người xuất giá, một người đính hôn.
Ý Thiên cười nói:
- Chuyện này nói rõ các nàng không có duyên với tiên đạo, nhất định trải qua hồng trần.
Minh Ngọc cười cười đắng chát, mang theo Ý Thiên cùng Thúy Ngọc quay lại cung điện thứ ba. Phân phó đệ tử chuẩn bị rượu và thức ăn, mở tiệc chiêu đãi hai người.
Sau khi ăn xong Minh Ngọc vẫn nói chuyện phiếm với Ý Thiên cùng Thúy Ngọc trong điện, thẳng đến xế chiều giờ Thân thì chưởng môn Băng Tâm Phái Ngọc Quan Âm Băng mời Ý Thiên tới, bảo Minh Ngọc mang Ý Thiên cùng Thúy Ngọc tiến đến Băng Cung.
Lúc này đây Ý Thiên nhìn thấy Băng Tâm thánh nữ Hàn Ngọc, đây là chuyện ngoài ý muốn.
Quanh người Hàn Ngọc có linh khí lộ ra, trên người có một tầng linh quang vờn quanh. Cho người ta cảm giác thánh khiết, tràn ngập linh tính.
Hàn Ngọc rất đẹp, áo trắng như tuyết, dáng người hết sức nhỏ, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, có thể nói là kiệt tác của ông trời, không nhìn thấy nửa điểm khiếm khuyết.
Với tư cách một trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ, Hàn Ngọc là mỹ nữ Ý Thiên nhìn thấy không che dấu dung mạo của mình.
Vẻ đẹp của Hàn Ngọc ở chỗ linh tính, vẻ đẹp cực hạn khó miêu tả thành lời. Cho người ta cảm giác rung động tâm linh.
Ý Thiên từng thấy qua dung mạo của Nam Cung Uyển Nghi, Liễu Như Nguyệt, Duyến Nhược Thủy, cảm giác mỗi người có đặc sắc của riêng nhau, chỉ yếu là khí chất khác nhau.
Dùng Hàn Ngọc làm thí dụ, nàng có thân thể thon thả, phối hợp với ngũ quan tinh xảo, cho người ta cảm giác thánh khiết, thanh tú.
Loại vẻ đẹp này khác với khí chất hào hùng trên người Nam Cung Uyển Nghi, cao nhã đẹp đẽ quý giá.
Hàn Ngọc nhìn qua Ý Thiên, trong mắt mang theo một tia khác thường, dường như bị tuấn mỹ của hắn hấp dẫn.
Thúy Ngọc nhìn qua Hàn Ngọc, trên mặt mang theo ý ca ngợi.
Đều là nữ nhân, Thúy Ngọc cũng là nữ nhân cực đẹp, nhưng tinh khiết dùng tư sắc mà nói, xác thực không bằng Hàn Ngọc.
Nhưng mà xinh đẹp chỉ là tiêu chuẩn mà thôi, người tuyệt mỹ không nhất định có thể hấp dẫn người khác phái.
Giống như Hàn Ngọc trong đại sảnh hiện tại, tuy tướng mạo của nàng cực đẹp, nhưng trên người mang theo khí chất lạnh như băng, cự tuyệt ngươi ta từ ngàn dặm.
Đây là sau khi tu luyện Băng Tâm quyết đạt tới cảnh giới nhất định sẽ phát ra loại khí chất lạnh giá từ nội tâm này.
Ý Thiên nhìn qua Hàn Ngọc vài lần, lại nhìn qua tay trái Hàn Ngọc, nhìn qua vòng tay mà nàng đang đeo.
Ý Thiên cảm ứng rõ ràng, đây chính là Huyễn Lân mà mình cần tìm.
Trong đại điện, trừ Hàn Ngọc cũng chỉ có Băng Thiên Tầm cùng Cốc Tuyết, cũng không có những người khác.
Băng Thiên Tầm mời Ý Thiên cùng Thúy Ngọc ngồi xuống, lập tức kéo chủ đề.
- Về Băng Tâm Hồ, chúng ta hy vọng ngươi có thể mau chóng cởi bỏ phong ấn, hiệp trợ Hàn Ngọc thu nó. Về phần điều kiện của ngươi, Hàn Ngọc nàng muốn hỏi rõ một chuyện trước mặt của ngươi.
Tình huống có biến, nhưng Ý Thiên cũng không kinh ngạc, dù sao Hàn Ngọc là chủ kí sinh của Huyễn Lân, chắc chắn sẽ không dễ dàng giao ra Huyễn Lân.
- Chưởng môn nói không có vấn đề gì cả, thánh nữ có chuyện cũng nên hỏi thăm trước mặt đi.
Băng Thiên Tầm nhìn qua Hàn Ngọc, ý bảo nàng nắm chắc cơ hội.
Hàn Ngọc quan sát Ý Thiên, ánh mắt vô cùng phức tạp, giọng nói thanh thúy dễ nghe vang lên bên tai Ý Thiên.
- Nghe nói ngươi muốn trùng kiến Âm Dương Hòa Hợp Phái, ngươi tới nơi này tìm ta, chính là vì Huyễn Lân trên tay của ta?
Đối với Hàn Ngọc đi thẳng vào vấn đề, Ý Thiên cũng không che dấu, thản nhiên nói:
- Đó là đồ vật của Âm Dương Hòa Hợp Phái, ta muốn dùng nó tìm kiếm tung tích Tà Hồng. Ta và quý phái liên minh, cũng xem quan hệ chủ kí sinh Lân của ngươi. Ngươi nên biết, ngươi và Âm Dương Hòa Hợp Phái có ngàn vạn liên hệ.
Hàn Ngọc dường như hiểu ý của Ý Thiên, trên gương mặt xinh đẹp của nàng mang theo nét trầm tư.
- Ta là thánh nữ Băng Tâm Phái, cũng không phải là người Âm Dương Hòa Hợp Phái. Chuyện đó đã trở thành lịch sử, vì sao ngươi lại muốn cho nó hiện thế lần nữa.
Ý Thiên nghiêm mặt nói:
- Đó là bởi vì ta muốn mượn nó phi thăng tiên giới, đây cũng là cơ hội duy nhất của các ngươi.
Hàn Ngọc trầm mặc một lát, hỏi:
- Nghe nói Đạo Châu bên kia đang tranh đoạt Thần Hồn Ngưng Hình Châu, mà ngươi xuất hiện ở nơi này, xem ra Thần Hồn Ngưng Hình Châu đang nằm trong tay của ngươi.
Ý Thiên từ chối cho ý kiến, lạnh nhạt nói:
- Không có Âm Dương Hòa Hợp Phái Âm Dương Pháp Quyết, hoặc là Xích Âm Tử Dương Quyết, cho dù có được Thần Hồn Ngưng Hình Châu cũng không dùng được gì. Giống như ngươi có được Huyễn Lân nhưng không tìm thấy Tà Hồng, nguyên nhân là như vậy.
- Điểm này ta thừa nhận ngươi nói rất đúng, nhưng ta làm sao biết, ngươi có thể đấu lại Bát Cực Thần Điện, có thể mang lợi ích cho Băng Tâm Phái?
- Nhân sinh có đôi khi cần làm ra lựa chọn, các ngươi gặp được cơ hội như vậy. Nắm chắc hay không toàn bộ do các ngươi cả.
Hàn Ngọc không nói, lại trao đổi với Băng Thiên Tầm, lập tức vung tay trái lên, giao Huyễn Lân cho Ý Thiên.
Tiếp nhận vòng ngọc bay tới, trên mặt Ý Thiên mang theo vui vẻ, Thần Hồn Ngưng Hình Châu trong người tự động bay ra, lập tức dán lên Huyễn Lân.
Đến lúc này hào quang sáng ngời tràn ngập khắp đại điện, trong hào quang này Ý Thiên nhìn thấy một canh tượng, đó là một bóng lưng tuyệt mỹ, có tóc dài phiêu dật, trên người mang theo ánh sáng đỏ rất tà mị.
Rất nhanh, cường quang qua đi, năm nữ trong đại điện mở to mắt, ánh mắt nhất trí nhìn lên người Ý Thiên, quan sát phản ứng của hắn.
Ý Thiên tách vòng ngọc và hạt châu ra, thu chúng vào trong người, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ.
- Tà Hồng đang ở trong Vân Châu, cụ thể là nơi nào ta không quá hiểu. Hiện tại chúng ta nên cởi phong ấn Băng Tâm Hồ, nhưng ta cũng muốn hỏi một câu, sau khi thu Băng Tâm Hồ, các ngươi từng nghĩ bước tieps theo làm gì chưa?
Cốc Tuyết nghi vấn nói:
- Điều này cần cân nhắc sao?