Ngày thí luyện, vô số người thấp thỏm bất an chờ thời gian tới.
Lần thí luyện này không quá khó, chỉ cần đến chính ngọ có thể mang nước về mười lần là được.
Nước lấy ở hai con suối, cự li cũng không xa.
Đội của Ý Thiên có hơn ba trăm người, đến chính ngọ có hơn nửa bị đào thải, chỉ còn lại một trăm bốn mươi lăm người, trong đó có Ý Thiên.
Đệ tử ngoại môn của Thiên Nguyệt sơn trang được chia làm năm đội, tất cả đều khảo hạch trong một ngày, một lần đào thải hơn tám trăm người, chỉ để lại hơn bảy trăm người.
Những người còn lại được chia làm ba đội. Ý Thiên vì tuổi đã lớn nên bị phân đến đội thứ ba, vân do Trương Quân phụ trách huấn luyện.
"Chúc mừng các ngươi đã qua được khảo hạch. Từ bây giờ, các ngươi sẽ được huấn luyện càng nghiêm ngặt hơn, cho đến khi các ngươi đạt được tiêu chuẩn của đệ tử nội môn mới thôi. Thiên Nguyệt sơn trang dùng kiếm thuật và đạo thuật để nổi dang thiên hạ, bất kể luyện kiếm hay tu đạo đều cần phải luyện thân. Huấn luyện cho các ngươi bây giờ, tất cả đều để tăng cường thể chất nhục thân, làm căn cơ cho việc luyện kiếm hay tu đạo sau này."
Dừng một chút, Trương Quân nói tiếp: "Huấn luyện nhục thân chia thành ba tầng là luyện lực, linh biến, cương nhu. Tất cả huấn luyện lúc trước đều là phạm vi luyện lục. Từ bây giờ, ngoại trừ gia tăng huấn luyện bên ngoài còn phải tăng thêm huấn luyện về linh biến, các ngươi phải chuẩn bị tinh thần."
"Linh biến là cái gì?"
Trương Quân nói: "Luyện lực bao gồm thể lực, sức chịu đựng, nghị lực; linh biến thì là cách gọi tắt của linh hoạt và ứng biến. Khi mới tu luyện, thân thể hư nhược, cần phải chuẩn bị lực lượng. Đợi đến khi lực lượng đã đến trình độ nhất định thì sẽ bắt đầu huấn luyện thân pháp linh hoạt, ứng biến khi gặp chuyện, làm cho toàn thân phổi hợp với nhau. Luyện lực là cơ sở, linh biến là vận dụng, cương nhu là cảnh giới, đây là yêu cầu cơ bản nhất khi huấn luyện nhục thân."
"Vậy sau khi đạt tới cảnh giới cương nhu thì sao?"
"Sau khi đạt tới cảnh giới cương nhu thì có thể bắt đầu luyện kiếm hoặc tu đạo. Ba tháng từ nay trở đi, mỗi ngày cho dù mưa gió thế nào, ngoại trừ luyện lực, các ngươi đều phải ra sau núi xây cầu huấn luyện linh biến. Bây giờ mọi người theo ta ra sau núi, làm quen với địa hình trước đã."
Ngọn núi cao nhất của Thiên Nguyệt Phong chính là cấm địa của Thiên Nguyệt sơn trang, đệ tử ngoại môn không được tới gần, đệ tử nội môn cũng không được vào trong, chỉ có đệ tử chân truyền mới có thể tiến vào.
Hậu sơn của Thiên Nguyệt Phong có tên là Nhị Đầu Phong, là hai ngọn núi đứng song song, có dây sắt nối ở giữa, là chỗ bồi dưỡng đệ tử ngoại môn tuyệt vời nhất.
Dưới sự dẫn dắt của Trương Quân, Ý Thiên và mọi người cùng nhau đi vòng qua Thiên Nguyệt sơn trang, di tới Nhị Đầu Phong.
Nhìn về phía xa, ở giữa không trung có một cây cầu dao động, cách mặt đất ít nhất trăm trượng, cực kỳ nguy hiểm.
Ý Thiên để ý địa hình xung quanh, phát hiện Nhị Đầu Phong này cực kỳ kỳ lại, giống như hai thanh đao nhọn cắm xuống mặt đất, xếp song song với ngọn núi cao nhất của Thiên Nguyệt Phong, tạo thành hình chữ "Xuyên"
Nhị Đầu Phong thấp bé hơn Thiên Nguyệt Phong rất nhiều, hai bên núi đá lởm chởm, cây cỏ không sinh, làm cho người ta có cảm giác suy bại.
Đi lên dọc theo đường núi, chẳng mấy chốc Ý Thiên đã lên tới đỉnh, phát hiện ra hai bên cách nhau phạm vi trăm trượng, cầu sắt liên tục đung đưa trong gió, dao động cực kỳ mạnh.
"Ba ngày đầu tiên, các ngươi có thể bám lấy cột cầu. Sau đó sẽ không được phép dùng tay để qua nữa, còn phải xách nước, không được để nước rớt ra ngoài, lấy điều đấy để huấn luyện năng lực linh biến của các ngươi. Bây giờ mọi người thử làm quen một chút, chiều nay chúng ta ở đây làm quen với hoàn cảnh."
Đối mặt với cầu sắt, rất nhiều đệ tử ngoại môn cảm thấy sợ hãi. Dù sao cầu treo lơ lửng, cách mặt đất hơn trăm trượng, độ dài cũng qua hai trăm trượng, lại còn không ngừng lung lay.
Lần đầu lên cầu, Ý Thiên cũng cảm thấy có chút sợ hãi, cảm giác không thích ứng được.
Cũng may là có thể lấy tay bám cột sắt, mặc dù tốc độ không nhanh, thế nhưng cũng có thể miễn cưỡng qua được một lần.
Có cái gọi là một lần xong, hai lần sẽ quen.
Sau một thời gian, Ý Thiên đi đi lại lại vài lần, sự sợ hãi trong lòng được khống chế, từ từ tìm ra một số kinh nghiệm.
Hoàng hôn, Ý Thiên kết thúc ngày huấn luyện, trở lại phòng ăn của sơn trang ăn xong lập tức quay về phòng mình.
Mở cửa phòng, Ý Thiên kinh ngạc phát hiện ra một thân ảnh màu trắng đã ở trong, đang ngồi quay lưng với cửa phòng.
Ý Thiên lập tức phản ứng lại, nhẹ nhàng đóng cửa, hỏi: "Thu Diệp, là người sao?"
Thân ảnh màu trắng quay lại, mỉm cười gật đầu nói: "Hôm nay là mười lăm. Ta đã từng nói cứ đêm trăng tròn là ta sẽ đến tìm ngươi."
Ý Thiên bây giờ đã gần như bình thường, khi nhìn dung nhan mĩ lệ của Thu Diệp thì nở một nụ cười, đáy mắt lộ ra vẻ thân thiết và chờ đợi.
Đi tới bên cạnh Thu Diệp, Ý Thiên cười nói: "Ta cũng quên hôm nay đã là mười lăm rồi."
Thu Diệp nhìn Ý Thiên, nói: "Chưa đến nửa tháng ngươi đã cao hơn nhiều, thân thể cũng cường tráng hơn."
Ý Thiên nói: "Có lẽ do ta ăn quá nhiều, thế nên lớn nhanh."
Thu Diệp nói nhẹ nhàng: "Ngồi xuống cho ta xem xem ngươi đã thay đổi thế nào."
Ý Thiên nghe vậy thì đỏ mặt, có vẻ không tự nhiên.
Nắm tay Ý Thiên, Thu Diệp thần để ý tình hình thân thể của hắn, phát hiện thể lực của hắn tăng mạnh, thân hình đang có thay đổi.
"Tay phải của ngươi vốn khuyết tật, thế nhưng nếu tinh thông phương pháp tu luyện thì có thể mọc lại. Còn mặt của ngươi nữa, chờ ngươi tu luyện đến trình độ nhất định thì có thể trọng tổ ngoại hình, trở nên anh tuấn."
Ý Thiên kinh ngạc nói: "Có việc như vậy sao?"
Thu Diệp cười nói: "Việc này thật ra rất bình thường, chẳng qua bây giờ ngươi không biết về việc tu luyện cho nên không rõ thôi."
Ý Thiên nói: "Bây giờ ta đã là đệ tử ngoại môn của Thiên Nguyệt sơn trang, chỉ cần cố gắng tập luyện là có hi vọng trở thành đệ tử nội môn. Kiếm thuật và đạo thuật, có thể dùng chúng để nở mày nở mặt."
Thu Diệp nắm tay Ý Thiên, cổ vũ: "Cố gắng lên, ta tin ngươi nhất định có thể làm được."
Thu Diệp cổ vũ làm cho Ý Thiên rất cao hứng. Có một nữ nhân mĩ lệ như vậy cổ vũ cho mình, dùng thân phận và hoàn cảnh bây giờ của Ý Thiên mà nói thì là một việc cực kỳ đáng kiêu ngạo.
Nhìn Thu Diệp, Ý Thiên kích động nói: "Yên tâm đi, ta nhất định sẽ không làm cho người thất vọng."
Thu Diệp gật đầu vui mừng, nói nhỏ: "Cố gắng lên, ta sẽ luôn ở bên quan sát ngươi."
Ý Thiên buột miệng nói: "Thật sao? Vậy người đừng đi."
Thu Diệp mỉm cười nói: "Ta không đi, ta luôn ở bên cạnh ngươi. Trước mắt ngươi cần thời gian tu luyện, cần an tâm tu luyện, bởi vậy mỗi tháng ta sẽ đến gặp ngươi một lần. Chờ ngươi học thành tài ta sẽ mang ngươi ra khỏi đây."
Ý Thiên hỏi: "Bây giờ người ở đâu? Sau này đưa ta đi thể nào?"