Khương Trăn nói độc của Bạch Nhiên tuy đã giải, nhưng thời gian y trúng độc quá lâu, tàn độc trong cơ thể xâm nhập ngũ tạng lục phủ, khá là khó để thanh trừ, còn cần một thời gian dài điều dưỡng. Khương Trăn còn nói, nghe đâu cô gái trời phạt chúng ta cứu hôm qua là tiểu thiếp của Bạch Nhiên, cũng chính cô ta ngầm bỏ độc cho Bạch Nhiên dài đến nửa năm, kiên trì và nghị lực nhường đấy, ai dám tranh phong.

Nói tóm lại, qua lần nói chuyện này, Khương Trăn đã dễ dàng câu lên cái lương tâm vân du tứ hải lâu năm của ta, cảm thấy có lẽ ta nên trao cho người bị chúng bạn xa lánh là Bạch Nhiên chút ấm áp mùa xuân, dù sao dân tộc đại Hán chúng ta nhàn rỗi vô sự luôn thích giúp người khi hoạn nạn.

Hôm nay, ta và Khương Trăn cùng ở phòng bếp sắc thuốc, ta sắc là thuốc bổ cho Phạm Thiên Hàm uống, còn cô ấy sắc thuốc để trừ hết tàn độc cho Bạch Nhiên, mà cô ấy sắc được nửa chừng lại hấp tấp bị Tiêu phó tướng câu dẫn đi làm mấy việc cẩu thả, chỉ kịp dặn ta hai bát nước sắc thành tám phần bát, nhân lúc nóng đưa cho Bạch Nhiên uống.

Ta sắc xong thuốc bổ của Phạm Thiên Hàm nhưng đi xung quanh không tìm được chàng, chừng là Tiểu Ngũ Nhi lại lộ phong thanh cho chàng, nên chạy đi trốn rồi.

Bất đắc dĩ ta chỉ đành ngồi xổm trong phòng bếp trông thuốc cho Bạch Nhiên, thuốc của y sắc lên có cái mùi rất ghê, một mùi tanh hôi, giống như mùi nước cống bốc lên lúc trời mưa ấy, ta vô cùng nghi ngờ Tiểu Ngũ Nhi cho Khương Trăn lợi ích gì đó, kêu cô ấy bỏ vào trong đó mấy con cá muối đã thối rữa. Nói đến Tiểu Ngũ Nhi, tình yêu của cậu ta với Tiểu Lục Nhi không thể qua được khảo nghiệm lần này, cuối cùng đôi uyên ương nhỏ này trở thành hai người dưng thấy nhau là ghét, ngày ngày cãi vã không ngừng, dáng vẻ như hận không thể đâm đối phương hai đao. Hơn nữa để rũ sạch quan hệ, Tiểu Lục Nhi cải danh thành Tiểu Thất Nhi, sau vì đọc gần giống tiểu khất nhi, thấy không được may mắn, nên lại đổi thành Tiểu Bát Nhi, đối với việc đó ta không khỏi thổn thức, lấy tên kiểu này, có thể gọi là cao thêm một tầng nha cao thêm một tầng.

Nhưng sự chán ghét của Tiểu Ngũ Nhi với Bạch Nhiên lại tăng theo từng ngày, mỗi lần đều lộ cái vẻ muốn rút gân lột da y, rất dữ tợn.

Một canh giờ sau, thuốc của Bạch Nhiên rốt cuộc sắc xong, ta bưng bát đi tới sương phòng của y, dọc đường ngửi thấy từng trận hôi thối ập tới, cực kỳ buồn nôn.

Tới được cửa phòng Bạch Nhiên, ta trù trừ một lát, cuối cùng vẫn gõ cửa. Trong phòng không đáp, cửa khép hờ, ta bèn đẩy cửa đi vào.

Y mặc một bộ áo trắng, đưa lưng về phía ta đứng trước tủ sách, trong tay còn cầm một quyển sách.

Ta đang cân nhắc xem nên mở lời thế nào, y lại lên tiếng trước, y nói: “Thiển nhi, cuối cùng nàng cũng tới rồi.”

Ta ngạc nhiên: “Bạch Nhiên, sao ngươi biết người tới là ta?”

Y thản nhiên nói: “Người luyện võ ít nhiều cũng có chút nhĩ lực.”

Ta thầm thán phục, y nói thật dễ dàng, nhưng kỳ thực từ đầu chí cuối y chưa từng quay lại, chỉ bằng sự chấn động không khí trong khi bước và hơi thở khác nhau của mỗi người mà có thể nhận ra người tới, nội công tới cảnh giới như này, tuyệt đối không thấp hơn sư phụ ta.

Ta áp tiếng thán phục xuống, cười nói: “Đến uống thuốc đi.”

Y quay người lại, nhận bát thuốc từ tay ta, ực một cái uống hết.

Hào sảng thống khoái nhường vậy, khiến người mấy ngày nay phải sức cùng lực kiệt dỗ Phạm Thiên Hàm uống thuốc là ta đây xót xa một phen, hận không thể kéo y tới biểu diễn cho Phạm Thiên Hàm xem.

Y lấy ống tay áo lau thuốc dính bên mép, cười nói: “Thiển nhi, nàng vẫn không nỡ không quan tâm ta phải không?”

Ta nỗ lực bình ổn ngọn lửa lủi lên tự lòng bàn chân, bỗng nghĩ tới chuyện khuyên y chiêu an, bèn cười giả lả: “Đâu có đâu có, ta tuy là nhất giới nữ lưu, nhưng quan tâm lại đích thực là quốc gia đại sự.”

Y cười lạnh một tiếng nói: “Quốc gia có đại sự gì, chẳng qua là quân chủ thần tử ăn no rồi làm loạn lên thôi.”

Tuy y nói cực kỳ đúng, nhưng ta vẫn phải kiên trì ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, thế rồi ta khuyên: “Bạch Nhiên, chiêu an đi.”

Y trầm ngâm một hồi, nói: “Ta nhận hay không nhận sự chiêu an của người Hán đối với nàng mà nói quan trọng đến vậy ư?”

Ta lúc này bỗng trào lên tình yêu dân tộc dạt dào, từ lòng bàn chân dâng tới bung, cảm xúc thật mênh mông, ta nói vang vang có lực: “Đấy là đương nhiên, chuyện này can hệ tới thương sinh xã tắc, nếu ngươi tiếp nhận chiêu an, chiến tranh có thể dừng tại đây, không có chiến tranh, sẽ không có sinh linh đồ thán, bách tính từ nay có thể an cư lạc nghiệp, chuyện này đối với bách tính của Hán tộc và Bạch Mông tộc mà nói đều là niềm vui lớn.”

Y hơi nghiêng đầu, nói đầy nghiêm túc: “Theo ý nàng, lẽ nào Bạch mỗ là người quan tâm tới sinh linh có đồ thán hay không ư?”

Ta nhất thời á khẩu.

Y nhướng mày, đáy mắt chứa ý cười: “Vậy nếu ta nói, ta nguyện vì nàng chiêu an thì sao?”

Lòng ta cả kinh, lùi lại vài bước nói: “Bạch Nhiên, không buồn cười tí nào.”

Y im lặng nhìn ta, bộ dạng tràn đầy tình ý.

Ta nuốt nước miếng một cái, nói: “Bạch Nhiên, ta là phụ nữ có chồng.”

Hơn nửa buổi y không lên tiếng, cuối cùng cười thê lương, nói: “Ta đã từng nói, ta không phải là người để ý tới thế tục.”

Ta kinh ngạc tới há hốc mồm.

Khóe miệng y vẫn mang nụ cười mỉm, nét cười ngày càng sâu thêm, cuối cùng toét miệng ra mà cười: “Ha ha, Thiển nhi, nàng cho rằng…ha ha, ta đối với nàng…ha ha…”

Y gập người ôm bụng cười.

Ta day day thái dương, thật chẳng biết phải làm sao.

Đợi tiếng cười của y từ từ ngừng lại, ta nói: “Bạch Nhiên, vậy ngươi rốt cuộc là chiêu an hay không chiêu an?”

Y đứng thẳng người lên, đang định mở miệng, lại phụt một tiếng bật cười: “Ta chiêu ta chiêu …ha ha không được …ha ha, Thiển nhi…ta thấy mặt nàng một cái là…ha ha…lại muốn cười…ha ha ha ha.”

Ta bưng cái bát không lên, nắm chặt tay tự động rời đi.

Khi ta đi qua sân thì bị Tiểu Ngũ Nhi gọi lại, cậu ta nghi hoặc nói: “Phu nhân, sao người lại đi ra từ phòng của tên đăng đồ lãng tử ấy?”

Ta biết cậu ta một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, chắc chắn sẽ cho rằng một cô gái chỉ cần nói chuyện với Bạch Nhiên thôi là sẽ không giữ được trinh tiết.

Ta an ủi cậu ta: “Ta đi đưa thuốc cho anh ta, thuận tiện khuyên anh ta chiêu an.”

Tiểu Ngũ Nhi khinh thường ra mặt: “Hắn ta chỉ là tên dâm tặc, triều đình lại không mở kỹ viện, chiêu lãm ân khách làm gì chứ!”

Ta nghe vậy thì trong đầu bắt đầu vẽ ra cảnh tượng: Rèm châu đung đưa, màn lụa bay bay, cả triều văn võ quyến rũ xinh đẹp. Bạch Nhiên trái ôm Tể tướng phải ấp Thượng thư, trên đùi ngồi một Hoàng đế, treo trên cổ một Hoàng tử, mà các thái giám đại thần đuổi nhau trong đình phát ra những tiếng cười như chuông bạc, còn có trong góc không biết là ai, thỉnh thoảng truyền tới những tiếng ừ a…Oa! Cảnh tượng phồn vinh biết bao nhiêu.

Bé Tiểu Ngũ Nhi này không hổ là hậu duệ của người kể chuyện, nói chuyện cũng đầy sức tưởng tượng.

Tiểu Ngũ Nhi huơ huơ tay trước mặt ta một lúc lâu, ta mới hoàn hồn lại, khụ một tiếng rồi giải thích: “Ngoại trừ dụ dỗ con gái nhà lành ra, Bạch Nhiên tự nhiên là có chỗ khác đáng khen.”

Tiểu Ngũ Nhi bĩu môi nói: “Có cái chỗ nào đáng khen, ta chẳng thể hiểu nổi, hắn ta đã là tù nhân của chúng ta rồi, vì sao Tướng quân và phu nhân đối đãi lễ ngộ với hắn như thế, nếu là ta, một đao giải quyết là xong, hà tất phải nói nhiều với hắn.”

Ôi, cậu bé này chưa biết sự đời, tầm nhìn nông cạn.

Ta lắc đầu nói: “Tiểu Ngũ Nhi, Bạch Nhiên là nhân tài trăm năm hiếm gặp, mới nãy ta đi tìm anh ta, anh ta chỉ bằng tiếng bước chân và hơi thở đã có thể phán định người tới là ta, công phu cao thâm như vậy nếu không tu luyện hơn chục năm là không thể đạt được, mà anh ta mới có hai mươi.”

Tiểu Ngũ Nhi lộ vẻ khinh thường, xì một tiếng nói: “Nghe tiếng cái con khỉ ấy, hắn ta biết người nhất định sẽ đến tìm hắn, cho nên cửa vừa mở hắn đã kêu Thiển nhi, lúc nãy ta đưa cơm cho hắn, hắn đưa lưng về phía ta gọi Thiển nhi, còn có lúc trước Khương đại phu bưng thuốc tới cho hắn, hắn cũng đưa lưng ra gọi Thiển nhi.”

Ta chầm chậm nhìn về hướng Bạch Nhiên đang ở, trong đầu hiện lên cảnh y ôm bụng cười to, hận đến nghiến răng nghiến lợi, vậy nên trầm ngâm một lát, bắt đầu tưởng tượng cảnh y bị văn võ toàn triều đè lên người, khuôn mặt đầy mồ hôi, lắc đầu kêu to ta không muốn ta không muốn. Lão Hoàng đế một tay kéo tóc y, cười dâm đãng nói, ngươi không muốn cũng phải muốn; Hoàng tử liếm má y nói, Bạch ca ca, ta ngưỡng mộ huynh đã lâu, hôm nay ta muốn ta muốn ta nhất định muốn; bàn tay như que củi khô của Thượng thư đại nhân ve vuốt gò má trắng noãn của y nói, mỹ nhân đừng sợ, hưởng qua rồi ngươi sẽ biết mùi vị trong đó, sau này còn quấn lấy chúng ta đòi ấy chứ…Bạch Nhiên nghe vậy nước mắt ròng ròng, lắc lắc vòng eo thon nói, vậy mấy người phải dịu dàng tí nha…

Oa ha ha, coi như hòa nhau thôi. Ta cảm thấy ta làm người rất có công bằng.