Diệp Vô Thần chẳng buồn che giấu, trực tiếp phóng lên cao, giống như một con chim lớn bay về phía mà Sở Kinh Thiên chỉ, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống dưới, không bỏ qua dù chỉ một cành cây ngọn cỏ.
Rất nhanh, hắn nhìn thấy một người, một người khiến trái tim hắn hưng phấn thiếu chút nữa thì nhảy cả ra ngoài. Hắn không thấy rõ mặt của nàng ta, chỉ từ tóc và thân hình mà nhìn ra được là một nữ tử, nhưng cách ăn mặc của nàng ta. Áo phông và quần bò, chân đi giày vải. Đây căn bản không phải là trang phục của Thiên Thần đại lục, mà là thuộc về địa cầu trong trí nhớ của hắn.
Diệp Vô Thần từ không trung bay thẳng xuống, từ trong lưu động không khí, Tiêu Nhược cảm nhận được gì đó, cước bộ dừng lại, mắt nhướn lên. Thoáng cái, Diệp Vô Thần đã hạ xuống trước mặt nàng ta, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Ngươi tới từ địa cầu, đúng không?" Diệp Vô Thần dùng phương thức trực tiếp nhất hỏi ra những lời này, nhìn ánh mắt của nàng ta, cùng đợi câu trả lời của nàng ta. Mà cho dù nàng ta trả lời là không thì hắn cũng vẫn tin vào phán đoán của mình.
Mắt thiếu nữ rung động, ánh mắt như dính liền vào mặt hắn, nhìn mỗi một bộ vị trên người hắn, cuối cùng, lại quyến luyến nhìn lên mặt hắn, một hồi lâu vẫn không nói gì.
Nàng ta vươn tay ra, trên lòng bàn tay có một tấm ảnh. Đúng vậy, đó là một tấm ảnh, trên thế giới này không thể nào xuất hiện ảnh được.
Trên bức ảnh, là hai đứa bé ngồi dựa vào nhau, một đứa trong đó là bé trai khoảng sáu bảy tuổi, thân thể gầy yếu, mặt trắng bệch như bị bệnh, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi tắn. Đang dựa vào hắn là một cô gái nhỏ đáng yêu, tóc ngắn, mặt mày dễ thương, thân thể như phấn điêu ngọc trác. Thân thể cô bé nghiêng nghiêng, một nửa trọng lượng đè lên người cậu bé, lộ ra hết sự dựa dẫm của cô bé đối với nó.
Bức ảnh... Diệp Vô Thần ánh mắt lóe sáng, vươn tay ra cầm tấm ảnh đó vào tay. Nhìn một lát rồi hắn bỗng nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng: "Một là nàng, một người là ta đúng không?"
Thiếu nữ gật đầu, khóe miệng nhếch lên, tựa hồ là muốn cười, nhưng nụ cười còn chưa kịp lộ ra thì nước mắt đã rơi xuống trước.
Đây là hắn, không sai. Lực lượng trên người hắn, trên toàn thế giới chỉ có hai người có, một người là phụ thân của hắn, một người là hắn, trừ hai cha con họ ra, cũng thể xuất hiện người thứ ba. Chia tay đã mười ba năm, nàng ta cuối cùng cũng lại gặp được hắn, thời quá cảnh niên, mình đã lớn, hắn cũng đã lớn, biến thành thành thục, ánh mắt trở nên thâm thúy hơn, ẩn chứa nhiều sự tang thương hơn, nhưng có một điểm không đổi, là chỉ có hắn mới cả thể tạo cho nàng loại cảm giác này, trong tầm mắt mơ hồ, nàng ta từ trong trí nhớ về mười ba năm trước đây, nhớ lại mỗi một câu, mỗi một cố sự mà hắn nói với nàng.
Cảm giác như vậy, chỉ có hắn mới có thể mang tới cho nàng ta.
"Tiêu ca ca, huynh còn nhớ không. Khi ta vừa mới sinh ra, huynh cũng vừa đoàn tụ với phụ mẫu thân sinh và người nhà của mình. Lúc đó, phụ thân muội và mẫu thân của ta có nói, trừ phi là huynh không cần muội, nếu muốn phải gả thì chỉ có thể gả cho huynh.
"..."
Tiêu ca ca...
Tiêu...
Đây là tên của ta sao?
Thiếu nữ nhào tới, lập tức gục vào lòng hắn, hai vai run run, bật khóc lặng lẽ. Thiếu nữ chỉ nhấc tay một cái là đoạt đi tính mạng của mấy trăm người mà không động dung, khiến người ta sợ vỡ cả mật này lúc này lại giống như một nữ hài tử bình thường nhất dựa vào bờ vai ấm áp mà rơi lệ. Hai tay Diệp Vô Thần giơ giữa không trung, không biết mình có nên ôm lấy nàng ta hay không.
Cái tên mang tới cho hắn cảm giác quen thuộc và sự chấn động của tâm linh này, từ trong giọng nói của nàng ta, hắn nghe ra nàng ta tới đây tựa hồ là chỉ vì tìm hắn.
Cuối cùng, hai tay hắn hợp lại, nhẹ nhàng ôm nấy nàng ta, mắt nhắm lại, tìm cảm giác của mình.
"Nói cho ta biết, ta tên là gì." Diệp Vô Thần ghé vào tai nàng ta, nói khẽ.
"Huynh tên là Long Tiêu. Huynh thật sự đã hôn mê mười năm... đã quên hết tất cả rồi sao?" Thiếu nữ thút thít, ngẩng đầu lên, dùng mắt ngấn lệ nhìn hắn.
"Đúng, sau khi ta tỉnh lại, ta không còn nhớ gì nữa. Nói cho ta biết, ta là ai, phụ mẫu ta là ai, ta vì sao lại đến đây, nàng nhất định biết, đúng không?" Trong thanh âm nhẹ nhàng của Diệp Vô Thần lộ ra vẻ cấp thiết cực khó che giấu.
Tiêu Nhược và hắn bốn mặt nhìn nhau, lại lắc đầu: "Xin lỗi Tiêu ca ca, muội không thể nói với huynh được."
"..."
"Phụ thân của huynh, và cả dì Ngọc Lưu Ly nói với ta rằng, thân thế của huynh, quá khứ của huynh, phải dựa vào lực lượng của mình để nhớ lại, nếu không, huynh sẽ buông lòng quyết tâm, khiến tạp niêm kéo lùi bước chân của huynh. Phụ thân của huynh còn nói, nếu huynh không thể dựa vào lực lượng của chính mình để lấy lại quá khứ của huynh, thì...thì không có tư cách làm con của ông ấy." Tiêu Nhược nhẹ nhàng nói
Ánh mắt Diệp Vô Thần ngẩng lên, lặng lẽ ghi nhớ mỗi một câu nói của Tiêu Nhược. Phụ thân là ai? Hắn không biết, trong lòng, chỉ có một bóng dáng mơ hồ, nhưng không cách nào nhớ được hình dạng của ông ta. Nhưng cảm giác mơ hồ này nói cho hắn biết, hắn không muốn xa rời phụ thân cỡ nào. Đó sẽ là một người cao như núi.
"Bọn họ nói rất đúng." Diệp Vô Thần nói, sau đó lại mỉm cười: "Vậy muội, vì sao lại tới tìm ta."
"Bởi vì ta muốn gặp huynh, và mang tới một thứ vốn thuộc về huynh."
"Thứ vốn thuộc về ta ư?"
Tiêu Nhược từ trong lòng hắn đứng dậy, lau đi nước mắt trên mặt: "Vì có thể nhìn thấy huynh một lần nữa, ta cực khổ trông ngóng hết năm này qua năm khác, về sau, dì Ngọc Lưu Ly có thể thành lập cánh cửa thiên giới, cuối cùng dùng thứ nguyên lực lượng đặc thù của dì ấy để dựng lên một cánh cửa không gian lâm thời để tới nơi này, một cánh cửa mà chỉ có thể cho một người tới đây. Phụ thân của huynh không thể gặp lại huynh, mẫu thân của huynh thì không có lực lượng, một mình đến đây tất sẽ gặp nguy hiểm, cho nên, ta mới tới đây. Tiêu ca ca, ta cuối cùng cũng tìm được huynh rồi."
Tiêu Nhược vén áo lên, sau đó từ trong túi áo lấy ra một thứ to như lòng bản tay, Diệp Vô Thần nhìn một cái, trong lòng đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó thì lại một lần nữa rúng động.
Đó không ngờ là một con rùa nhỏ!
Không đúng, giống rùa nhưng lại không phải là rùa. To cỡ bàn tay, cả người màu vàng đậm, tứ chi và mai giống rùa, nhưng cổ của nó lại dài hơn rùa bình thường rất nhiều, giống với cổ rắn hơn. Bị Tiêu Nhược từ trong túi lấy ra cầm vào tay, cái đầu đang co vào trong mai của nó thò ra, đôi mắt nhỏ tròn vo nhìn Diệp Vô Thần, trong nháy mắt phóng ra ánh sáng rực rỡ, thân thể bắt đầu giãy dụa trong tay Tiểu Nhược, muốn thoát khỏi lòng bàn tay của nàng ta.
Đây là...
"Tiêu ca ca, chỉ có đi theo bên cạnh huynh, lực lượng của nó mới có thể trưởng thành nhanh nhất, nó nhất định sẽ giúp cho huynh rất nhiều." Tiêu Nhược đặt con rùa nhỏ vào trong tay Diệp Vô Thần.Con rùa nhỏ đó khi vào tay Diệp Vô Thần lập tức trở nên ngoan ngoãn. Tuy rằng ngăn cách mười ba năm, nhưng nó làm sao có thể nhận sai mùi.
"Nó là?"
"Tiêu ca ca, ta phải đi rồi." Ánh mắt Tiêu Nhược lấp lánh, si mê nhìn mặt hắn, như khóc lại như cười, còn có một phần lưu luyến.
"Đi ư?" Diệp Vô Thần cả kinh, tay thả lỏng, con rùa lập tức từ trên tay hắn rơi xuống, ngã chổng vó lên trời, sau đó lại chật vật đứng dậy, đầy ủy khuất cọ vào giày của Diệp Vô Thần. Diệp Vô Thần hai tay nắm lấy vai Tiêu Nhược, vội vàng nói: "Muội muốn đi đâu?" Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
"Trở về, về địa cầu... Thời gian của ta đã sắp hết rồi, vốn là ta cho rằng không tìm được huynh, không ngờ vào thời gian cuối cùng ta vẫn có thể gặp được Tiêu ca ca, dù chỉ là trong phút chốc." Tiêu Nhược quyến luyến lẩm bẩm.
"Không trở về không được ư?" Diệp Vô Thần còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi nàng ta, đây là người đến từ cùng một thế giới với hắn, làm sao nỡ để nàng ta đi như vậy được. Nhưng hắn biết, không phải nàng ta muốn rời khỏi mà là có nguyên do gì đó khiến nàng ta không thể không rời khỏi.
"Tồn tại vượt qua lực lượng thứ nguyên không gian có hạn chế thời gian rất nghiêm khắc, mà đảo loạn không gian vốn không đi qua nhau là nghịch phản pháp tắc hỗn độn, ta nếu không về, không chỉ là không thể trở về, mà ta cũng sẽ bởi vì làm trái pháp tắc hỗn độn mà biến mất. Mặc dù Phong bá bá cũng là vua của thế giới hỗn độn, nhưng không phải là vua của hỗn độn này." Tiêu Nhược dùng thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp, nói xong Diệp Vô Thần giống như mê mang, lại giống như hiểu ra gì đó.
"Ta chỉ còn một phút cuối cùng. Ta phải đi rồi."
Vận mệnh chính là kỳ diệu như vậy, khi một người mang kỳ vọng cực lớn mà đến, nhưng phải nhận lại sự thất vọng, rồi vào thời khắc cuối cùng lại được thanh toàn. Tiêu Nhược vào giây phút cuối cùng có thể gặp được hắn, nhưng lại chỉ đành vội vàng trở về. Khiến cho người ta không biết là nên cảm kích hay là nên oán than.
Một phút đồng hồ, một phút đồng hồ cuối cùng, nếu không phải đến thời khắc cuối cùng nàng ta sao lại nỡ bỏ đi.
Trong tay Tiêu Nhược có một cái khay hình tròn to như bàn tay, đây không phải là một cái khay tròn đơn giản, bên trên có phù hình kỳ dị đan xen ngang dọc, Diệp Vô Thần vừa nhìn một cái là biết đây là một pháp trận thực thể hóa, trung tâm trận pháp phóng thích ra quang mang, lúc này tốc độ lóe ra của quang mang dần dần nhanh hơn, giống như đang cảnh cáo, hoặc là điềm báo sắp biến mất. Mà quang mang đó mang tới cho Diệp Vô Thần một loại tương tự như lực lượng không gian, nhưng lại không phải là lực lượng không gian.
Tiêu Nhược chính là dựa vào nó, mà từ địa cầu tới nơi này, cũng lại là dựa vào nó mà phải lập tức trở về.
"Khi nào thì có thể quay lại." Diệp Vô Thần thở dài, nói.
"Ta không biết, có lẽ rất ngắn, cũng có lẽ rất dài, có lẽ không phải là ta quay lại mà là huynh sẽ trở về. Tiêu ca ca, ta sẽ đợi huynh. Mỗi người đều đang đợi huynh, đợi huynh dùng lực lượng của mình để trở ề."
Diệp Vô Thần: "..."
"Không gian từ địa cầu đến đây tuyệt đối không phải là không gian chuyển di đơn thuần, bởi vì, đây là hai hỗn độn khác nhau. Hai hỗn độn vốn là không thể có giao điểm, sinh linh nào một khi đả phá định luật này, nhất định sẽ bị xóa bỏ, mà có thể nhảy qua thứ nguyên không gian khác mà không bị trừng phạt, trong thiên hạ chỉ có Phong bá bá mới có thể làm được." Tiêu Nhược cúi người xuống nhặt con rùa nhỏ lên, đưa vào bàn tay đang run run của Diệp Vô Thần: "Cũng chỉ có máu của huynh mới có thể giúp nó tồn tại ở đay được. Thời kỳ trưởng thành của nó rất dài, muốn thoát ly khỏi thời niên ấu cần ba ngàn vạn năm, thậm chí là dài hơn, mà nếu theo Tiêu ca ca, có lẽ ngay cả ba năm cũng không tới. Ta, phải đi rồi."