Thiên Thần

Chương 344: Truyền thuyết Mê Thất Chi Địa

Viêm Thiên Uy cũng không hỏi nhiều, đi trước vài bước về phía trước. Lấy tu vi hắn, trừ bỏ phía nam cùng chỗ Bắc Đế Tông tuyệt đối không thể tới gần nọ, địa phương khác của Mê Thất Chi Địa hắn có thể bình yên không ngại đi lại tự nhiên, thời gian một năm đã muốn ở trong đó qua lại mấy lần, đối với phân bố trong đó tương đối quen thuộc. Dọc theo phương vị trong trí nhớ, hắn dẫn dắt Diệp Vô Thần cùng Lãnh Nhai hướng tây nam đi đến.

Đây là lần thứ hai Diệp Vô Thần tiến vào Mê Thất Chi Địa, nơi này, vẫn âm u quái dị như cũ bên trong mang theo sự âm trầm làm cho người ta trong lòng lạnh lẽo, hơn nữa trừ bỏ tiếng thú rống xa xưa ngẫu nhiên vang lên ra thì bầu không khí vô cùng im lặng, lại làm cho người ta không tự chủ được kinh hồn táng đảm.

"Lúc trước bộ tộc chúng ta tuy rằng vẫn sinh tồn ở dưới Đoạn Hồn uyên, nhưng truyền thuyết Mê Thất Chi Địa này cũng có tổ tiên lưu lại. Lời đồn, Thiên Thần đại lục từng là thiên hạ của các loại mãnh thú cường đại, mà nơi này từng là địa phương ma thú mãnh thú thời kì viễn cổ của Thiên Thần đại lục đại chiến, mà sau một hồi đại chiến kinh thiên địa quỷ thần khiếp, số lượng mãnh thú cũng theo đó mà giảm mạnh, thần thú này, thậm chí viễn cổ thần thú cũng lần lượt diệt vong, lưu lại vô cùng hiếm có. Theo mãnh thú diệt vong giảm bớt, nhân loại sinh sản dần dần trở thành chủ nhân của Thiên Thần đại lục. Nhưng cái mảng Mê Thất Chi Địa này, vẫn như cũ là thiên hạ của mãnh thú, cũng không phải người thường có khả năng bước vào" Viêm Thiên Uy vừa đi, một bên giảng thuật cái truyền thuyết từ xa xưa truyền xuống kia.

"Nơi này linh thú thiên thú thành kết đàn, quả thực là vô cùng đáng sợ. Liền như lời Cung Lạc nói, toàn bộ Thiên Thần đại lục có thể đi vào Mê Thất Chi Địa này đều ít ỏi không có mấy. Nơi này bị gọi nhân loại cấm địa, không chút nào quá" Diệp Vô Thần gật đầu nói, ánh mắt lưu chuyển bốn phía, ghi nhớ khoảng cách đi qua.

"Bất quá… nơi này chẳng những linh thú thiên thú thành đàn, mà còn có thần thú. Ta mấy lần tiến vào Mê Thất Chi Địa, từng hai lần ở nơi đó từng thấy qua thần thú. Mỗi lần, ta đều đã lập tức xoay người rời đi, chúng nó cũng sẽ không đuổi theo. Một con ma thú đến thiên cấp, sẽ có được trí tuệ phi phàm, mà một con thần thú, trí lực của nó đã muốn không thua nhân loại bình thường, ta tuy rằng là một nhân loại, nhưng khi chúng nó từ khí thế mà ta phóng ra cảm giác được sẽ không là đối thủ của ta, thì nếu ta không xúc phạm chúng nó thì chúng cũn sẽ không tùy tiện công kích. Mà…" Viêm Thiên Uy sắc mặt ngưng lại, "Phía nam Mê Thất Chi Địa, địa phương ta không dám tiến vào kia, che dấu, nhất định là một viễn cổ thần thú".

Diệp Vô Thần trầm mặc không nói.

Viêm Thiên Uy nói tiếp: "Thú, đều là không có trí tuệ nhân loại chúng ta, nhưng ở phương diện lực lượng, so với chúng ta thiên phú mạnh hơn rất nhiều. Nhân loại chúng ta mong muốn mà không thể thành thần đạo, ở một chút thú đứng ở thú loại đỉnh phong mà nói, cũng không phải không có khả năng… Khí tức của nó hoàn toàn thoát ly phạm trù thần, ta tuy rằng đã muốn đến đỉnh phong đạo thần, nhưng ở dưới cỗ uy áp xa xa truyền đến kia, ngay cả đảm lượng đi về phía trước một bước đều không có. Có thể không chút nào khoa trương nói, thần thú, mới là bá giả vô thượng chân chính của Thiên Thần đại lục, thực lực của nó, đủ để cho toàn bộ Thiên Thần đại lục đều long trời lỡ đất. Không chỉ có như thế, trí lực của thần thú cũng muốn xa xa vượt qua nhân loại bình thường".

Viêm Thiên Uy nói, Diệp Vô Thần hoàn toàn tán đồng. Liền giống như thần thú Cực Viêm Thiên Long, nó chẳng những có được trí lực cực cao, thậm chí còn có thể tự nhiên sử dụng ngôn ngữ nhân loại, mà một khắc trước khi nó diệt vong đã dùng linh hồn lực của nó cách ngàn dặm truyền đến tin tức trong lòng hắn, hắn chưa bao giờ có chút quên.

"Bởi vì có trí tuệ cực cao, cho nên nó lựa chọn vĩnh viễn ở lại Mê Thất Chi Địa, mà không đi đặt chân lãnh địa nhân loại, cũng sẽ không tự nhiên công kích nhân loại" Diệp Vô Thần thấp giọng nói.

Viêm Thiên Uy gật gật đầu, hỏi lại: "Chủ nhân là muốn kiến thức một chút nó hay sao?"

Diệp Vô Thần mí mắt buông xuống, thở dài nói: "Ta xác thực muốn đi kiến thức một chút cái thần thú vô cùng có khả năng là từ thời kì thượng cổ tồn tại đến bây giờ. Nhưng… vẫn là chờ thời điểm tâm vô vướng bận".

"…Ta tin tưởng, một ngày này sẽ không xa".

Diệp Vô Thần ánh mắt nhíu lại, không có tiếp lời. Thứ mà trong lòng hắn vẫn để ý nhất, Viêm Thiên Uy cũng không có nắm được.

Lãnh Nhai vẫn trầm mặc tại một khắc này rõ ràng cảm nhận được khí tức cùng cảm xúc Diệp Vô Thần biến hóa, trong lòng cũng rung chuyển rất nhỏ theo. Hắn mặc dù đã thề đối với hắn vĩnh viễn tùy tùng, tuyệt sẽ không lại cho chính mình con đường thứ hai, nhưng cho đến hôm nay, hắn vẫn như cũ không thể hoàn toàn hiểu biết hắn, lại càng không muốn nói có thể ngộ đến suy nghĩ trong lòng hắn. Hắn chỉ là mơ hồ cảm giác được, thứ hắn hướng tới, đã muốn ra khỏi bọn họ có khả năng tưởng tượng. Loại cảm giác này thực hư vô mờ mịt, lại chân thật tồn tại.

Một trận dã thú gầm nhẹ từ bên tai truyền đến, phía tay phải cách đó không xa bụi cỏ bỗng nhiên xôn xao một trận, một dã thú loại nhỏ cao không đủ nửa thước, toàn thân tối đen đột nhiên xông ra, hướng trên người Diệp Vô Thần đánh tới. Lúc này Diệp Vô Thần ăn mặc kiểu Tà Đế, một thân ngân y phá lệ đập vào mắt, đã trở thành mục tiêu của ma thú bị cái ngân quang này phản xạ đâm đến ánh mắt.

Diệp Vô Thần ánh mắt tập trung, bên trong hai mắt hơi hơi chớp động một luồng hào quang vô sắc, đồng thời đang nhìn bộ dạng ma thú loại nhỏ này, trong đầu cũng tự xuất hiện tin tức của nó.

Xích luyện tích dịch: Ma thú không thuộc tính Linh cấp trung giai, từ Xích nhãn tích dịch tiến hóa mà thành, lợi trảo như câu, hành động như điện, răng nanh, tứ chi, đuôi dài đều là vũ khí cường lực của nó. Một khi bị thứ này dây dưa thì khó thoát thân. Nhược điểm là ở trên lưng.

Đây là một con vật hình dáng như tích dịch (thằn lằn) toàn thân màu đen, ánh mắt hiện ra màu đỏ tươi, tốc độ vô cùng nhanh, trong nháy mắt liền xông tới trước người Diệp Vô Thần, quả nhiên là nhanh như tia chớp. Diệp Vô Thần chỉ liếc nhìn nó mắt một cái, động cũng không động, Lãnh Nhai phía sau hắn chợt lao ra, Phá Phong Nhận vẫn nắm trong tay mang theo thanh âm chói tai đâm thẳng mà ra, chuẩn xác đâm vào giữa trán của nó, sau đó vung mạnh.

Một trận thống khổ quái kêu từ trong miệng xích luyện tích dịch vang ra, thân thể nguyên bản phi tới bị lấy tốc độ nhanh hơn quăng trở về, còn chưa rơi xuống đất, một đạo khí mang màu đỏ không biết từ chỗ nào mà đến, đem thân thể nó từ chính giữa cắt thành hai nửa.

"Hừ, nghiệt súc như thế lại cũng vọng tưởng thương chủ nhân ta" Viêm Thiên Uy thu hồi bàn tay, hừ lạnh một tiếng. Con xích luyện tích dịch thực lực cấp bậc bị phán định là Linh cấp trung cấp tại Mê Thất Chi Địa này chỉ có thể xưng được là ma thú cực kỳ bình thường, thậm chí thực lực bình quân có thể tính là yếu trong ma thú ở đây. Nguồn: http://truyenfull.vn

Ma thú cường đại trong Mê Thất Chi Địa tập hợp, Diệp Vô Thần một mình tránh mà không chiến mà nói, cũng có thể bình yên đạt tới mục đích, như mang theo một Lãnh Nhai, ngược lại sẽ nhiều vài phần nguy hiểm. Mà mang theo Viêm Thiên Uy, trừ khi gặp được đến mấy thần thú ít ỏi chỉ ẩn núp ở chỗ sâu trong Mê Thất Chi Địa, thì mới có áp lực nguy hiểm đáng nói.

Ba người một đường nhằm hướng tây nam bước vào, một đường gặp mấy Linh thú Thiên thú đến toàn bộ bị Viêm Thiên Uy như gió thu cuốn hết lá vàng mà giải quyết, toàn bộ là một kích giải quyết, hoặc là trọng thương, hoặc là trực tiếp đánh gục, không một có thể cho hắn ra tay lần thứ hai. Linh thú Thiên thú tuy mạnh, nhưng ở trước mặt Viêm Thiên Uy đã đạt tới đạo thần đỉnh phong, ở Thiên Thần Ma Vũ đại hội bị kinh hô thành "Thiên hạ đệ nhất" thì cũng không có lực giãy dụa. Một năm này, Viêm Cung Lạc cũng là ở dưới sự bảo vệ của Viêm Thiên Uy mà tiến vào Mê Thất Chi Địa mấy lần.

Mê Thất Chi Địa chẳng những mãnh thú phần đông, hơn nữa các loại đầm lầy, thực nhân thụ, độc gai bụi các loại đáng sợ tự nhiên là vô số, không thể tiến lên quá nhanh. Đi mấy canh giờ, thái dương đã tới giữa trời, ba người rốt cuộc cũng đạt tới mục đích. Viêm Thiên Uy ở phía trước dừng chân lại, chợt nhìn lại, phía trước thần kỳ bằng phẳng, tại một mảng các loại cây cối thảm thực vật khắp cả Mê Thất Chi Địa này phá lệ đáng chú ý, mà nhìn kỹ xuống, nương theo ánh sáng hôn ám ít có khả phát hiện ở trên bề mặt mỏng manh phản quang ngẫu nhiên toát ra bọt khí nhỏ bé - trước mắt, rõ ràng là một mảng đầm lầy mênh mông vô bờ, lớn đến khủng bố! Nếu như trực tiếp bước vào, ít sẽ có cái kết quả thứ hai.

"Chính là nơi này. Cái mảng đầm lầy này dài rộng đều có hơn mười dặm. Từ nơi này hướng bắc, vẫn lan tràn đến nam Bắc Đế Tông, so với đầm lầy bình thường, cái mảng đầm lầy này chẳng những quá mức khổng lồ, hơn nữa cũng muốn loãng hơn nhiều, một khi lâm vào, không thể nào gắng sức, cho dù là có thực lực Thiên cấp cũng rất khó thoát ly, lại càng không muốn nói vượt qua cái mảng đầm lầy này. Càng đáng sợ là, cái đầm lầy này cũng là ẩn núp rất nhiều ma thú các loại coi đây là nhà, cho dù là có lực phi hành, muốn ở tầng trời thấp bay qua đều là khó càng thêm khó. Cho nên, nơi này thành vách chắn thiên nhiên của Bắc Đế Tông có thể nói vạn vô nhất thất, chưa bao giờ có ai có thể vượt qua" Viêm Thiên Uy xoay người lại, chân thật nói. Trong đầm lầy ngẫu nhiên toát ra bọt khí nhỏ bé, chính là chứng minh tốt nhất bên trong cất dấu ma thú. Tùy theo, ánh mắt hắn lại nhìn sang một bên, cùng lúc đó, mặt đất bằng phẳng kia chợt bị phá vỡ ra, bùn đất mang theo mùi mục nát văng khắp nơi bay lên, một đạo hắc tuyến mang theo một trận gầm rú hướng Viêm Thiên Uy gần nhất bắn nhanh mà đi.

Không thấy Viêm Thiên Uy có động tác gì, con rắn nhỏ màu xanh toàn thân dính đầy bùn này đã bị Viêm Thiên Uy chộp vào trong tay, một bàn tay như kìm sắt gắt gao nắp ở chỗ bảy tấc của nó. Con rắn này tuy rằng thân hình thật nhỏ, nhưng vô luận là ánh mắt của nó phản xạ ra ánh sáng lạnh màu xanh đáng sợ, hay là cái đầu tam giác hoàn mỹ của nó, đều thể hiện rõ ràng đây là một độc xà vô cùng kịch độc.

Viêm Thiên Uy tay vung lên, con rắn nhỏ này liền xa xa bay trở về, ở không trung vỡ thành từng đoạn, trở xuống bên trong đầm lầy, sau đó bị đầm lầy khôn cùng nuốt hết. Cảnh tượng tựa như bỗng nhiên lâm vào bình tĩnh, quỷ dị nói không nên lời. Nó xuất hiện liền giống nhau là đơn thuần vì nghiệm chứng Viêm Thiên Uy nói, sứ mệnh là lúc hoàn thành, cũng là lúc nó bị mất mạng.

"Bên trong đầm lầy, loại ma thú này chỗ nào cũng có, nhưng lấy độ cao chủ nhân phi hành, nhất định không ngại" Viêm Thiên Uy xoay người nói.

Đến Thần cấp, liền có năng lực phi hành. Toàn bộ Thiên Thần đại lục người có thể phù không phi hành ít ỏi không có mấy. Di động độ cao càng cao, không khí càng loãng, khó khăn cùng tiêu hao cũng lại càng lớn. Mà Diệp Vô Thần phù không phi hành dựa vào cũng không chỉ là khí, mà là thiên địa không gian đến từ Vô Thần lực mà hắn có, sau khi đạt tới Vô Thần Quyết tầng thứ tư là có thể tự do đem chính mình đặt trong không trung, như đạp trên đất bằng, tiêu hao so với người thường phù không phi hành nhỏ hơn không chỉ mấy chục lần.

"Ừm, Lãnh Nhai, chúng ta đi thôi" Diệp Vô Thần khẽ gật đầu, không hề trì hoãn, nắm lên Lãnh Nhai, phù không mà đi, mãi cho đến độ cao gần mười thước mới lấy tốc độ cực nhanh thẳng tắp bay đi về phía trước.

"Chủ nhân cát nhân thiên tướng, chắc chắn không việc gì mà về, nhưng chủ nhân mọi sự vẫn cần phải phải cẩn thận, trăm ngàn không thể bị thương tổn" Phía sau bọn họ, truyền đến tiếng hô càng ngày càng xa của Viêm Thiên Uy.