Cái danh Diệp Thủy Dao trong trẻo nhưng lạnh lùng ở khi nàng rất nhỏ cũng đã theo nàng truyền khắp toàn bộ thành Thiên Long, lại từ tràng biến cố ba năm trước đây mà truyền khắp Thiên Long quốc. Người gặp mặt nàng, đều giống nhau thấy được một gốc băng sơn tuyết liên cây ở trong tuyết ngạo nghễ nở rộ, vô luận nam nữ già trẻ, đều vì nàng cao quý cùng trong trẻo nhưng lạnh lùng thuyết phục, không dám đối nàng hơi có khinh nhờn. Vô luận tại khí chất bên ngoài hay bên trong của nàng, đều hơn xa tiểu thư khuê các trong thành có khả năng so sánh, thậm chí, sẽ không thua gì một công chúa.

Nhưng hiện tại nàng cũng là một con người, gương mặt tuyệt sắc xinh đẹp ửng đỏ như lửa, mắt đẹp thanh thuần phong tình ngàn vạn xấu hổ khép hờ, trong miệng khẽ thở hổn hển, da thịt ửng hồng che kín mồ hôi tinh tế, đôi chân tinh tế mảnh mai như rắn đong đưa, đón ý cùng nam tử âu yếm cùng đánh sâu vào, dưới cái bụng trơn nhẵn như tuyết trắng, hai đùi không ngừng xiết lại, tựa như khó nhịn dục vọng dày vò…

Diệp Vô Thần ôm thân thể Diệp Thủy Dao, tận tình thi triển thế công như cuồng phong mưa rào, chậm rãi, Diệp Thủy Dao lúc này thở dốc đã càng ngày càng mỏng manh, thân thể xụi lơ không còn có khí lực đón theo. Trước đó, nàng đã muốn bị Diệp Vô Thần dùng các loại tư thế chơi đùa hồi lâu.

Lại là một lần dục vọng đỉnh phong đánh úp lại, Diệp Vô Thần thở dốc thật dài một hồi, nằm úp sấp ở trên người Diệp Thủy Dao, tay phải nhẹ vỗ về thân thể mảnh mai mềm nhẵn của nàng, trên làn da nàng tựa như trân châu mật phấn thượng đẳng vạy, ngón tay vừa chạm liền nhẹ nhàng trượt đi, quả thực so với tơ tằm cao nhất còn muốn mềm mịn hơn. Hắn mặt mang ý cười, ở bên tai nàng ôn nhu nói: "Tỷ tỷ, chúng ta có thể sinh ra một tiểu hài tử hay không?"

Ba chữ "riểu hài tử" ra khỏi miệng, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên đau đớn trong chớp mắt, Diệp Vô Thần nhất thời hô hấp bị kiềm hãm, động tác cứng đờ, trong lòng cảnh giác.

"Ừm…" Diệp Thủy Dao khẽ lên tiếng. Nàng đã muốn không biết bao nhiêu lần bị nam tử ở phía sau mang tới dục vọng cao phong, nàng trong dư vị thân thể như bay bổng ở trong đám mây, căn bản không có khí lực đứng dậy, nhưng nàng ở trong vui sướng, phóng thích một cỗ xinh đẹp kinh tâm động phách.

Nàng năm nay đã muốn hai mươi hai tuổi, sớm vượt qua tuổi nữ tử lập gia đình, nhưng chỉ do nàng không muốn, năm đó từng bỏ qua một lần Diệp gia sẽ không bao giờ bức nàng nữa. Một năm này bị Diệp Vô Thần ngày đêm ngắt lấy, nàng quanh thân cao thấp tản ra một loại phong vận thiếu phụ. Chỉ là loại phong vận này sẽ chỉ ở trước mặt Diệp Vô Thần triển lộ, ở trước mặt người khác, sẽ bị sự trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như vĩnh hằng không thay đổi che dấu.

Diệp Vô Thần nhìn gương mặt nàng giờ phút này, bên trong đôi mắt chớp động si mê. Hắn vươn hai tay, một tay luồn dưới cặp đùi đẹp đem nàng ôm ở trước ngực, đứng dậy đi đến trước gương ở bên giường cách đó không xa, một bên thưởng thức phong cảnh tuyệt mỹ trong gương, một bên tán thưởng nói: "Tỷ tỷ, người thật đẹp".

Diệp Thủy Dao ngẩng lên, đưa mắt nhìn toàn thân trần trụi trong gương, hai chân đang ở trên hai tay của Diệp Vô Thần, lệ nhân trong gương thân thể mềm mại đỏ ửng dính một tầng mồ hôi tinh mịn, từ đường cong vô cùng dụ hoặc chậm rãi chảy xuống. Có vẻ vô cùng dụ hoặc. Hơn nữa xuân | tình còn chưa có rút đi không chỉ có biểu lộ ở chân mày khóe mắt nàng, còn biểu hiện ở trên tầng da mịn màng đang đổ mồ hôi của nàng, làm cho trên ngọc cốt băng cơ trắng nõn thắng tuyết của nàng che một tầng đỏ hồng xấu hổ mà lại mỏng manh. Trên một đôi tuyết phong cao ngất, nụ hoa xuân đầu mùa đang ở nở rộ. Theo hô hấp nàng mà run run tuyệt vời. Có thể nói là cảnh đẹp tuyệt luân hầu như không thể dùng ngôn ngữ để hình dung…

Diệp thủy Dao xem ngây người, kinh ngạc nhìn tuyệt sắc trong gương, ít dám tin tưởng đó là chính mình. Chính nàng còn như thế, huống chi là Diệp Vô Thần. Hắn một bên hôn bên tai Diệp Thủy Dao, bột bên ở bên tai nàng nói khẽ: "Đây là thời điểm tỷ tỷ đẹp nhất, tỷ tỷ cần vĩnh viễn ghi nhớ".

Vậy thanh âm mềm nhẹ gọi trở về thần thức Diệp Thủy Dao. Thân thể nàng ở trên người hắn vặn vẹo vài cái rất nhỏ, sắc mặt cũng càng thêm hồng, nàng giãy dụa cũng không có kiên trì lâu, nhắm mắt lại, tùy ý đẻ hắn đem chính mình thành tư thế xấy hổ này, ở trong gương tham lam thưởng thức. Nguồn truyện: Truyện FULL

Diệp Vô Thần ở bên tai nàng khẽ cắn một chút, rốt cuộc bỏ qua cho nàng, đem nàng ôm trở về trên giường, đỡ thân thể nàng chậm rãi nằm xuống, kéo chăn, đắp lên trên thân thể hoàn mỹ như chạm bằng ngọc của nàng.

"Tỷ tỷ, nghỉ ngơi cho tốt" Diệp Vô Thần cúi đầu, ở trên má nàng nhẹ nhàng ma sát, hai má mềm mại mềm mịn như cánh hoa, mượt mà như châu ngọc, làm cho người ta liếc mắt một cái sẽ không tự chủ mà sinh ra suy nghĩ vô hạn. Từ sau khi hấp thu phong lực dưới Đoạn Hồn uyên, Vô Thần quyết bước vào tầng thứ tư, hắn liền rõ ràng phát giác dục vọng chính mình trở nên càng thêm mãnh liệt. Có khi dục diễm dâng lên, lấy định lực của hắn cũng khó áp chế. Cũng bởi vậy, đối mặt Viêm Cung Nhược khiêu khích, hắn hầu như không có năng lực kháng cự, đối với thân thể Diệp Thủy Dao cũng càng ngày càng mê luyến.

Hắn không biết đây là tốt, hay là xấu. Mà Diệp Thủy Dao khác với Viêm Cung Nhược. Viêm Cung Nhược cho dù bị hắn từ nửa đêm đến sáng sớm vẫn như cũ có sức đón nhận, không ngừng rên rỉ, mà Diệp Thủy Dao không có tu vi vũ lực gì, mỗi lần đều đã bị hắn ép buộc đến toàn thân vô lực.

"Ngươi đi đâu?" Diệp Thủy Dao theo bản năng kéo tay hắn.

"Đi xem Lâm gia, thời gian đã không sai biệt lắm. Mấy ngày này, cũng đủ hắn ở trong oán hận mà tiêu đi trung thành từng khắc cốt. Hiện tại, chỉ cần lại cho hắn một cái cơ hội bức bách, hắn sẽ lập tức làm ra quyết định mà ta muốn nhìn thấy" Diệp Vô Thần cầm bàn tay của nàng nói.

Diệp Thủy Dao cố sức khởi động thân, ôm lấy thân thể Diệp Vô Thần. Theo nàng ngồi dậy, chăn bao trùm ở trên người nàng cũng không tiếng động rơi xuống, lộ ra băng cơ ngọc cốt chói mắt. Nàng tựa vào trên người hắn, ôn nhu nói: "Tiểu Thần, làm khó ngươi… Lấy tất cả những gì ngươi hiện tại có được, vô luận là tiêu diệt Lâm gia, hay là Long gia, đều có thể dễ dàng làm được. Nhưng vì Diệp gia, vì gia gia, ngươi phải mất nhiều tâm lực cùng suy tính như vậy…"

Diệp Vô Thần lắc đầu cười: "Với ta mà nói, trân quý nhất trên thế giới, vĩnh viễn là thân nhân bên người, chỉ cần tốn nhiều một chút khí lực là có thể làm cho gia gia an tâm, có thể cho Diệp gia danh chấn thiên hạ, lại có cái gì không đáng. Mà… ta vốn chính là người Diệp gia, như thế nào có thể vì việc của mình, mà bị hủy toàn bộ danh dự Diệp gia".

Diệp gia, vẫn đều cấp cho hắn một loại trung thành vì gia đình. Có lẽ ở ba năm trước đây, hắn cũng đã đem chính mình trở thành một phần tử Diệp gia.

"Ừm" Diệp Thủy Dao nhẹ nhàng lên tiếng trả lời, nụ cười làm cho bách hoa thất sắc. Vì không cho gia gia cuối đời dư hận, vì không cho Diệp gia danh dự bị hao tổn, cũng không cho Diệp gia trở thành mục tiêu Nam Hoàng Tông cùng Bắc Đế Tông, Diệp Vô Thần trong Diệp gia đã thành một phế nhân vô dụng, trên Thiên Thần đại lục, lại xuất hiện một Tà Đế như tử thần.

Mà hai cái thân phận này, lại là đơn giản như vậy. Hai cái thân phận, bố thành một ván cờ che mắt thiên hạ.

"Chờ chuyện trong thành bình ổn, ngươi thật muốn đi đối phó Nam Hoàng Tông cùng Bắc Đế Tông sao?" Diệp Thủy Dao ngẩng đầu lên, bên trong mắt bắn vẻ lo lắng.

Diệp Vô Thần gật gật đầu, lại không thèm để ý cười: "Ta cùng với Nam Hoàng Tông tuy rằng không cừu không oán, nhưng đã trải qua sinh tử, ta cũng sẽ không cho phép có lực lượng so với ta càng mạnh hơn tồn tại trên thế giới này. Mà, cho dù ta không đi trêu chọc bọn họ, bọn họ cũng có một ngày nào đó sẽ đến trêu chọc ta, có chút tranh đấu, cũng không cần có cừu oán".

Diệp Vô Thần đỡ bả vai Diệp Thủy Dao, ấn nhẹ nàng cho nàng nằm xuống. Tuy là nằm, nhưng tuyết phong vẫn cao ngất như cũ. Diệp Vô Thần cầm một cái, nhẹ nhàng nhu động thưởng thức: "Tỷ tỷ, yên tâm đi, chúng tuy rằng rất mạnh, nhưng cường đại, cũng là một cái khuyết điểm của bọn hắn. Cái loại cường đại liên tục vô số năm, chí cao vô thượng, không người địch nổi này sẽ làm bọn họ tự tin theo thời gian mà bành trướng, đối mặt kẻ địch, sớm khinh thường mà không chuẩn bị tinh tế. Còn nữa, ta cho tới bây giờ cũng không có chuẩn bị cùng với bọn họ ngay mặt chiến đấu, những người theo ta từ Đoạn Hồn uyên lên là đồng bọn của ta, ta không muốn nhìn thấy một ai trong bọn họ có thương vong gì".

Hắn ánh mắt buông xuống, mỉm cười thấp giọng nói: "Họa thủy đông dẫn, hôi phi yên diệt".

Tám chữ, quyết định kết cục Nam Hoàng Tông cùng Bắc Đế Tông.

Theo đó, ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên xa xưa yên lặng, nhẹ giọng thì thầm: "Ta làm hại, căn bản là không phải Nam Hoàng Tông cùng Bắc Đế Tông…"

Hắn tâm ý ở nắm thiên hạ trong tay, lại ở địa phương xa hơn. Một bóng ma thật mạnh vẫn quấn quanh ở trái tim hắn, bỏ đi không được.

Đi ra phòng ngủ Diệp Thủy Dao, Diệp Vô Thần hai tay vươn ra, sau một thanh âm phá vỡ khe khẽ, một tầng vách chắn nhìn không thấy sờ không tới phá ra. Đây là một đạo kết giới kỳ diệu từ Vô Thần lực bày ra, có thể đơn phương đem thanh âm ngăn cách. Theo Vô Thần lực tăng lên, nó cũng hiện ra chỗ thần kỳ càng nhiều. Ví dụ như, nó có thể ẩn nấp hoàn mỹ, làm cho người ta khi điều tra thân thể hắn chỉ có thể cảm giác được một mảng trống rỗng. Lại ví dụ như, dùng Vô Thần lực đến bao vây Viêm Hồn lực, có thể trong vòng mấy ngày che đậy đặc tính này, cho dù là người biết rõ Viêm Hồn Quyết cũng phân không ra rõ. Lại ví dụ như, hắn có thể lấy Vô Thần lực bày ra nhiều loại kết giới không thể tưởng tượng.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thiên không không mây, trong đầu hồi tưởng một cái đau đớn trong chớp mắt. Linh hồn lực của hắn, chưa từng lừa gạt hắn.

Là tỷ tỷ mang thai sao… Không đúng, cái loại cảm giác này, rõ ràng là một loại chua xót cùng đau lòng.

"Ta rốt cuộc quên cái gì?" Diệp Vô Thần lẩm bẩm nói.

Mang theo tâm sự trùng trùng, Diệp Vô Thần ngồi trên xe lăn mộc chế nọ, bánh xe tự hành chuyển động, chậm rãi từ từ hướng ra phía ngoài mà đi.