Thiên Thần

Chương 227: Ấy thế mà có người!

Nơi này có ánh sáng, có nước, có gió, có thực vật có động vật, nếu không ngẩng đầu nhìn trời, như vậy nơi đây chẳng khác thiên nhiên nguyên thủy nhất là mấy. Mà bầu trời tối om kia nói cho họ biết, đay hoàn toàn là một thế giới khác. Nơi đây không có mặt trời, mặt trăng, sao trời, ánh sáng không biết từ đâu mà tới, nước chảy cũng chẳng biết tới từ đâu. Nơi đây không có ban đêm, phán đoán về thời gian chỉ có thể dựa theo cảm giác và sự nhắc nhở của Nam Nhi.

Căn cứ theo độ dài và độ rộng của Đoạn Hồn Uyên, thế giới này hẳn không rộng lớn lắm, chỉ khoảng vài chục dặm. Nơi đây tuy có động vật nhưng hẳn không thể có người, hắn không tin có người rơi xuống đây vẫn có thể sống sót như mình và Ngưng Tuyết. Hơn nữa, một thế giới nhỏ như vậy, nếu thật sự có người, thì trong thời gian hai năm sao có thể không phát hiện ra hắn và Ngưng Tuyết.

Thế giới bao la, quả nhiên không gì không có. Diệp Vô Thần quan sát thế giới này, thầm cảm thán.

Hai năm, Ngưng Tuyết không cao thêm, không béo lên hay gầy đi, ngay cả mái tóc trắng tinh cũng không dài hơn, váy vẫn là bộ váy công chúa trắng muốt một cách thần bí kia, không dính một hạt bụi, càng không tổn hại. Thân phận thật sự của nàng hắn không có hoài nghi. Hắn chẳng muốn để tâm, bởi vì mặc kệ nàng là ai, thân phận khác khiến người ta khiếp sợ cỡ nào, thì nàng vĩnh viễn đều là Ngưng Tuyết thuộc về hắn.

- Có lẽ, ở lại đây vĩnh viễn cũng tốt, không cần lo lắng có một ngày có người cướp nàng từ bên người ta. Ta bây giờ đã không còn lực lượng bảo vệ nàng rồi. –Diệp Vô Thần thầm nhủ trong lòng. Một thân phận khác của Ngưng Tuyết, đã định sẵn một vài chuyện nào đó hắn không muốn nhìn thấy ắt sẽ có một ngày kéo đến. Mà thế giới này, há chẳng phải nơi trốn tránh hoàn mỹ nhất hay sao.

Nghĩ đến đây, hắn lặng lẽ ôm chặt Ngưng Tuyết, Ngưng Tuyết cũng vô ý thức ôm hắn chặt hơn.

Trước mắt, là một khu rừng lưa thưa, nhưng cây cối cây nào cây nấy đều cực kỳ cứng cáp, thỉnh thoảng có thể thấy vài loài cây ăn quả kỳ dị bên ngoài không nhìn thấy, nơi đây chính là nơi Ngưng Tuyết hái quả hằng ngày. Diệp Vô Thần cảm thấy bờ vài gầy yếu một mực chèo chống của nàng bắt đầu hơi run rẩy, hô hấp của Ngưng Tuyết cũng trở nên nặng nhọc, hắn vội vàng tận khả năng thả lỏng thân thể, đau lòng nói:

- Tuyết Nhi, chúng ta vào trong rừng ngồi một lát đi.

Trong tích tắc khi bước chân bước vào khu rừng, toàn thân Diệp Vô Thần bỗng cứng đờ, bước chân cũng vô ý thức dừng lại.

- Ca ca? Ngưng Tuyết ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn hắn. Lại thấy Diệp Vô Thần ngơ ngác nhìn về phía trước, hoàn toàn không có phản ứng.

Qua rất lâu, hắn mới nói:

- Dìu ta sang bên kia ngồi.

Hai người ngồi dựa vào một gốc cây lớn, đi lại trong cự ly ngắn khiến toàn thân Diệp Vô Thần bủn rủn, hắn thở dốc nặng nhọc vài hơi, khẽ hô:

- Hương Hương, đi ra.

Một luồng quang hoa lóe lên, một thân hình bé bỏng hiện lên trong bạch quang, nhẹ nhàng lơ lửng trước người Diệp Vô Thần, sau đó thân thể vẽ thành một đường cong xinh đẹp, đứng lên vai Diệp Vô Thần, trong miệng nói "Ê a" gì đó họ nghe không hiểu.

- Đi hái một quả trái cây, phải màu lam. –Diệp Vô Thần vươn ngón tay đùa nghịch nàng một cái, sau đó rất không khách sáo hạ một mệnh lệnh. Long Hồ thần bí có bối cảnh khủng bố, thực lực khủng bố, từng ngay cả Đồng Tâm đều đánh bại này, trước mắt đã sa sút đến mức phải giúp người đi hái hoa quả. Mấy ngày nay nó đã đảm nhiệm công việc vất vả này rất nhiều lần rồi.

Cô bé dẩu môi, bất mãn "Ê a" hai tiếng, nhưng lệnh của chủ nhân không thể không tuân, nàng chỉ đành tràn đầy ủy khuất, không tình nguyện nương theo mùi thơm bay đi. Thực lực hiện tại của nàng tuy đã giảm xuống đến mức thấp nhất, nhưng khuân trái cây lớn bằng thân thể nàng vẫn là có thể làm được… Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

- Tuyết Nhi, muội có từng đi tới mặt đối diện của khu rừng này hay không? –Diệp Vô Thần chợt hỏi.

- Mặt đối diện? –Ngưng Tuyết lắc đầu nói:

- Không có. Muội sợ sẽ lạc đường cho nên luôn không dám đi quá xa. Ca ca, lúc nãy huynh phát hiện ra điều gì à? –Ngưng Tuyết hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Diệp Vô Thần gật đầu, sau đó rơi vào trong trầm tư. Ngưng Tuyết há mồm, không quấy rầy hắn.

- Nam Nhi, ngươi có cảm giác được điều gì không? –Diệp Vô Thần nhắm mắt, dùng ý niệm hỏi.

- Hả? Không có mà. –Nam Nhi rất nhanh liền trả lời.

- Không có? –Diệp Vô Thần nhíu mày, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ khó hiểu.

Nam Nhi trầm mặc một hồi, lại khẳng định nói:

- Thật không có thứ gì đặc biệt mà. Lẽ nào chủ nhân phát hiện ra điều gì à?

- Ta không phát hiện ra cái gì. –Diệp Vô Thần nói, tiếp đó ánh mắt lấp lóe:

- Nhưng có một thứ phát hiện ra ta.

- Hả? –Nam Nhi nghe như lọt vào trong sương mù.

- Ê a! Ê a! Ê a!

Đúng lúc này, Hương Hương vừa mới bay đi không ngờ lại quay trở về, trong tiếng "Ê a" bao hàm nỗi hoảng sợ lúng túng rõ ràng. Diệp Vô Thần và Ngưng Tuyết cùng lúc ngoái đầu nhìn, phát hiện Tiểu Hương Hương đang liều mạng bay về trước ở giữa không trung, trên mặt đất phía sau nàng, bỗng đâu có một con lợn rừng đuổi theo nàng.

Hương Hương bất kể là trạng thái cô gái hay trạng thái Long Hồ đều có thể phi hành, nhưng tối đa chỉ có thể bay cao chưa đến hai thước, hơn nữa sau khi lực lượng giảm xuống, lá gan của nàng hiển nhiên cũng giảm xuống theo đường thẳng… Cũng hoặc là nàng vốn đã nhát gan, thường xuyên bị giật mình. Nửa đường bỗng nhìn thấy một con lợn rừng thoạt nhìn rất đáng sợ, phản ứng đầu tiên chính là xoay người bỏ chạy. Nhìn thấy Hương Hương bỏ chạy, xuất phát từ bản năng của phần lớn động vật, con lợn rừng này liền đuổi theo đằng sau nàng.

Hương Hương tìm thấy bến an toàn một đầu chui vào trong ngực Ngưng Tuyết, không dám thò đầu ra nữa, mà con lợn rừng kia cũng dừng lại ở nơi cách bọn họ rất xa, mắt lớn trừng mắt nhỏ với họ.

Dải đất rìa khu rừng này phần lớn là một vài động vật rất nhỏ yếu, lợn rừng hiếm khi qua lại. Hai năm nay Ngưng Tuyết cũng thỉnh thoảng nhìn thấy vài lần, khác với cảnh ngộ của Hương Hương chính là, mỗi lần Ngưng Tuyết còn chưa bị dọa chạy, lợn rừng đã bỏ chạy mất dạng trước. Ngưng Tuyết che Hương Hương vào trong tay, nhỏ giọng an ủi:

- Hương Hương, đừng sợ, con lợn rừng này không biết cắn người đâu.

Hương Hương cuối cùng cũng thò đầu nhỏ từ trong tay Ngưng Tuyết ra, run run rẩy rẩy nhìn về phía con lợn rừng. Thế nào gọi là "hổ lạc đồng bằng bị chó khinh", ngày trước đừng nói là một con lợn rừng, cho dù là một con mãnh hổ nàng cách một trăm thước cũng có thể dễ dàng hành chết nó.

Mà tình hình lúc này của Diệp Vô Thần há chẳng phải tương tự với nàng hay sao.

Sau khi con lợn rừng đối mắt với họ một hồi, thấy họ không có động tác, liền bắt đầu nhích chiếc chân ngắn, thử tiến gần về trước, sau khi đi gần mấy bước thấy họ vẫn không có động tĩnh gì, nó bèn dứ dứ chân trước như thị uy một hồi, trong mồm phun ra hơi thở "phì phì", tưng chút tới gần, tùy thời đều có thể phát động công kích.

Ngưng Tuyết thoáng chốc trở nên khẩn trương, thân thể theo bản năng áp sát về phía Diệp Vô Thần, nhưng lập tức lại nghĩ đến tình trạng thân thể của hắn lúc này, liền đứng dậy muốn bảo vệ hắn ở trước người. Diệp Vô Thần vươn tay chặn người nàng, khẽ lắc đầu, sau đó thầm than trong lòng:

- Nam Nhi, đi.

Mi tâm Diệp Vô Thần lóe lên một tia kim mang, Trảm Tinh Kiếm bắn ra từ trong kim mang, vẽ thành một đường cong màu vàng rồi rơi xuống, cắm trước mặt con lợn rừng, dọa nó giật mình một cái, rú lên quái dị, co giò bỏ bạy, chẳng mấy chốc đã không biết tung tích.

Ngưng Tuyết và Hương Hương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, Diệp Vô Thần thu Trảm Tinh Kiếm lại, ngẩng đầu lên, tự giễu cười:

- Không ngờ ta lại bị một con lợn rừng dồn đến mức này. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

- Ca ca, huynh nhất định sẽ khỏe lại, sẽ lợi hại giống như trước. –Ngưng Tuyết dựa lên vai hắn, nhẹ giọng an ủi. Lúc trước, hắn ở trong vạn quân một mình xuyên thủng, dính máu vô số, lại bị thương cực nặng, mà nàng thì không bị chút thương hại nào. Lúc đó, xung quanh đều là đao quang kiếm ảnh, máu thịt tứ tung, nàng một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, bởi vì ở trong ngực hắn vĩnh viễn là nơi ấm áp nhất, an toàn nhất. Cho dù rơi xuống Đoạn Hồn Uyên, nàng vẫn bình yên vô sự dưới sự bảo vệ của hắn.

Như vậy, khi hắn không thể bảo vệ nàng, nàng sẽ dùng đôi tay mình, bờ vai gầy yếu của mình để bảo vệ hắn.

Nghỉ ngơi khá lâu, Diệp Vô Thần rốt cuộc khôi phục được chút sức lực. Hắn vịn cây đứng dậy:

- Tuyết Nhi, chúng ta vào bên trong xem xem.

- Bên trong? –Ngưng Tuyết giật mình một cái, sau đó không chút do dự đi tới bên người hắn, dùng sức lực lớn nhất dìu hắn. Hai người một cao một thấp bắt đầu từng bước tiến về một đầu khác của khu rừng.

Theo hắn đi về trước, thứ cảm giác kỳ diệu kia cũng càng lúc càng gần. Cũng khiến hắn càng thêm xác định, đó tuyệt đối không phải ảo giác.

Rốt cuộc là cái gì?

Lẽ nào chính là…

Cho dù được Ngưng Tuyết dìu dắt, mỗi lần Diệp Vô Thần đi được không đến trăm thước vẫn sẽ thở hồng hộc. Thân thể hắn tuy đã không đáng ngại, bất kể trong ngoài đều không có bộ phận nào xuất hiện tổn thương, nhưng tình huống lúc này của hắn so với một người vừa khỏi bệnh đều không bằng. Nhưng dưới sự kiên trì của hắn, hai người vừa nghỉ ngơi vừa đi về trước, từng li từng tí đi về phía sâu trong.

Một ngày, hai ngày…

Tốc độ của họ thật sự có thể nói la như rùa bò, có lẽ khoảng cách một con rùa ba ngày cũng phải nhiều hơn bọn họ rất nhiều. Thời gian hai ngày, họ đi đi dừng dừng di chuyển gần mười dặm vẫn không ra khỏi khu rừng này, cũng không gặp mãnh thú nào có uy hiếp. Hình thể lớn nhất vẫn phải kể đến con lợn rừng bị dọa chạy hai ngày trước.

Thứ cảm giác đó càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng.

- Khoan đã chủ nhân, đừng đi về trước!

Diệp Vô Thần vừa muốn bước về trước bỗng nhíu mày, rụt bước chân lại, đồng thời đè thân thể Ngưng Tuyết. Ngưng Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn. Diệp Vô Thần nheo mắt, nhìn về phía trước, dùng ý niệm hỏi:

- Đằng trước có cái gì?

- Là vách chắn năng lượng đơn phương hướng trong suốt, rất rất mạnh. Một khi tiến vào thì không cách nào đi ra. –Nam Nhi ngạc nhiên hô.

- Vách chắn năng lượng? Là do cái gì hình thành nên?

- Tôi không biết. Nơi này hẳn không có người mới đúng, sao có thể có vách chắn năng lượng hoàn chỉnh như vậy chứ… A! Có người, ở đó có người! –Nam Nhi bỗng như bị khiếp sợ hô to. Ngay lúc nàng hô ra tiếng, Diệp Vô Thần cũng đã nhìn thấy ở nơi không xa, một bóng người bị bóng cây trùng điệp che đi quá nửa người.

Dưới đáy Đoạn Hồn Uyên… ấy vậy lại có người! Đoạn Hồn Uyên ngay cả Thần rơi xuống đều chắc chắn sẽ rơi đến tan tành, ấy vậy lại có người!

Trong nháy mắt đó, tận đáy lòng Diệp Vô Thần có thể nói là sóng to gió lớn, Ngưng Tuyết tương tự cũng há to mồm, mặt đầy vẻ giật mình không dám tin tưởng.