Trong Thiên Long Thành người đi lại như mắc cửi, ít có ai phóng ngựa. Diệp Vô Thần và Long Chính Dương cưỡi ngựa đương nhiên dễ dàng khiến cho người đi đường chú ý. Long Chính Dương đích xác là lòng như lửa đốt, sinh cơ của Lâm Tú lúc này cực kỳ yếu ớt, mỗi giờ mỗi phút đều có nguy hiểm tính mạng, hắn một phút một giây đều không dám chậm trễ. Mà bên Lâm Tú, cũng có nhiều người đang nóng lòng chờ đợi như vậy.

- Long đại ca, ngươi chưa từng thấy y thuật của ta bao giờ, nhưng xem thần thái của ngươi, hình như rất khẳng định ta có thể chữa khỏi cho mẫu thân của ngươi, vì sao thế? –Diệp Vô Thần kỳ quái hỏi.

- Cảm giác. –Long Chính Dương rất thành thật nói.

- Cảm giác?

- Đúng! Lúc trước quen biết ở Thiên Liệt Trấn, đây không thể không nói là một duyên phận kỳ diệu. Sau ngày người và Ngưng Tuyết rời đi, gia gia ta từng nói một câu khiến ta run sợ, ông nói… cả Thiên Thần đại lục sẽ chấn động vì người.

Diệp Vô Thần:

- ….

- Ta chưa bao giờ biết hoài nghi lời của gia gia, nhưng lần đó, ta chỉ tin một phần… Biểu hiện của ngươi trong quãng thời gian này đã khiến ta tin tám phần. Chuyện nào ngươi làm đều không phải vượt dự kiến người khác. Mà mấy ngày trước ngay cả đệ nhất sát thủ Đào Bạch Bạch đều chết trong tay ngươi. Chuyện này tuy tuyệt đối không thể tuyên dương ra bên ngoài, nhưng ta lại biết… Ta hiện tại thật sự rất muốn biết, còn có điều gì ngươi không thể làm được. –Ánh mắt Long Chính Dương phức tạp nhìn hắn.

Diệp Vô Thần lắc đầu cười nhạt:

- Long đại ca, huynh quá đề cao ta rồi.

- Không phải đề cao, mà là vẫn thấp. Ngươi định trước sẽ không phải là một người bình thường. Ta tin rằng, ngươi nhất định có biện pháp cứu sống mẫu hậu ta. –Long Chính Dương nói.

Hai người cưỡi ngựa phi như bay, rất nhanh đã đi được nửa lộ trình. Trên đường, một tên công tử ca vênh váo tự đắc, lem luốc phấn son dẫn theo ba tùy tùng đi ra từ một căn tửu lâu, chính là Lâm Hu Lâm gia. Lúc này trên dưới Lâm gia vì chuyện của Lâm Tú mà đã rối loạn thành một mớ, duy chỉ có vị nhị công tử Lâm gia này vẫn mang tư thế trời sụp xuống cũng không việc gì tới ta. Vẫn ra ngoài ăn chơi đàng điếm vô tư vô nghĩ.

Hai con ngựa lao vút qua mặt, gã liếc mắt liền thấy Diệp Vô Thần trên ngựa, hai mắt thâm độc, lửa hận trong lòng bừng bừng dấy lên. Gã thấp giọng nói:

- Đi, lôi tên kia từ trên ngựa xuống cho ta!

Hơn năm năm không gặp, gã đờ đẫn không nhận ra người bên cạnh Diệp Vô Thần là thái tử Long Chính Dương.

Chuyện tương tự Lâm Hu thấy qua không ít. Ba tên tùy tùng đằng sau gã đáp ứng không chút hãi sợ, chia nhau mò ra một cây gậy lai lịch bất minh cùng nhau xông lên. Chỉ cần chân trước ngựa tới gần nó rồi nện mạnh một cái, thì người trên ngựa nhất định sẽ bay ra ngoài rất xa, ngã thành trọng thương.

Khi Lâm Hu nhìn thấy Diệp Vô Thần, Diệp Vô Thần đương nhiên cũng sớm đã nhìn thấy gã, nhìn thấy ba tên kia cầm gậy tới gần, Diệp Vô Thần cười lạnh nói:

- Long đại ca, xem ra có người muốn chặn đường.

Nội tâm Long Chính Dương đầy sốt sắng bất an, nhớ đến Lâm Tú sắp bị đe dọa tới tính mạng, sau khi nghe vậy liền sửng sốt, sau đó tức giận nói:

- Ai dám cản kẻ đó chết!

Thanh âm của y vừa dứt, trong bầy người bỗng lao ra hai tên cầm côn chia nhau một trái một phải đập vào hai chân trước trái phải của con ngựa dưới người Diệp Vô Thần. Diệp Vô Thần nắm roi ngựa, vung đột ngột, sợi roi được rót Vô Thần lực kia hệt như rắn độc lướt về phía hai người, một trước một sau quất lên ngực họ.

Mang theo hai tiếng hét thảm thê lương, thân thể hai người bị đánh văng mạnh ra ngoài, nằm sóng xoài trên đất bát tỉnh nhân sự. Trước ngựa, phân biệt in hai rãnh máu khủng bố đang róc rách chảy máu, nhìn rợn cả người.

Diệp Vô Thần ghé mắt, khóa chặt lên người Lâm Hu đã bị cả kinh đến trợn mắt há mồm, tay phải đột ngột vung ra…

- Khoan đã, hắn là… -Long Chính Dương đã thấy rõ người đó là Lâm Hu, cuống quít lên tiếng can ngăn, nhưng roi ngựa trong tay Diệp Vô Thần đã văng ra, y can ngăn không kịp.

Một tiếng hét thảm như giết heo, sợi roi dài mềm kia lại như một thanh đao sắc đâm mạnh lên đùi phải của Lâm Hu, hơn nữa, vừa vặn là phần gân chân.

Mau tươi văng tung tóe, Lâm Hu ôm đùi phải, ngã xuống đất thống khổ kêu gào, mồ hôi lạnh trên đầu toát ra từng giọt lớn, chỉ sau chốc lát liền đau đớn ngất đi. Đám người nhất thời hoảng loạn, chỉ có tên tùy tùng may mắn thoát khỏi duy nhất kia bị dọa hai chân run cầm cập, rất lâu sau đều không phục hồi tinh thần.

- Hắn không sao, không chết được. Trì hoãn thời cơ cứu trị mẫu hậu huynh mới là tội đáng muôn chết. –Diệp Vô Thần lạnh nhạt nói, khóe miệng lộ nụ cười nham hiểm khó thể phát giác. Hắn đương nhiên chẳng phải bất kể hậu quả phát tiết thù riêng, mà cái thiệt này, Lâm gia đã ăn chắc rồi. Hơn nữa ắt phải ăn không oán không hối. Thiên Long Thành, cũng xem như ít đi một con sâu hại.

Một câu của Diệp Vô Thần cắt ngang ý niệm dừng lại của Long Chính Dương, nội tâm y thầm than một tiếng, tạm thời vứt chuyện này ra sau đầu, dùng tốc độ nhanh nhất phi về phía hoàng cung.

Hoàng cung nháy mắt liền đến, có Long Chính Dương dẫn dắt, tầng tầng thủ vệ không ai ngăn cản, toàn bộ lập tức thông qua. Khi Long Chính Dương và Diệp Vô Thần vào cung của hoàng hậu, thì bên trong vẫn đứng đầy người, ai nấy ngao ngán than ngắn thở dài. Lâm gia vẻn vẹn chỉ liếc mắt một cái rồi khinh thường ngoảnh đầu đi chỗ khác khi Diệp Vô Thần tới, hiển nhiên hoàn toàn không tin rằng hắn có thể chữa cho Lâm Tú.

Diệp Vô Thần nhìn thấy đầu tiên chính là lão nhân trên dưới toàn thân im lìm như mây, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là một cái liếc mắt mà thôi. Mà lão nhân kia cũng lạnh nhạt liếc hắn một cái, rồi thu hồi ánh mắt, nội tâm không lay động chút nào. Người thanh niên này ngoại trừ tướng mạo khí chất siêu quần, còn lại không cho ông bất kỳ cảm giác khác lạ nào.

- Diệp huynh đệ, mau… Mau đi xem mẫu hậu ta. –Long Chính Dương kéo tay Diệp Vô Thần, đi thẳng tới trước giường Lâm Tú. Lâm Tú lúc này ngoại trừ mí mắt thỉnh thoảng giật giật một cái, trên dưới toàn thân cũng không còn chỗ nào có thể động đậy nữa. Khí xám bên ngoài cơ thể lúc nãy được Thủy Nam Hạc dùng Quang Minh nguyên tố tạm thời áp chế đã khôi phục như ban đầu, thậm chí loáng thoáng còn đậm hơn lúc trước một ít.

Mọi người đều trầm mặc, lòng mang tâm tư riêng nhìn về phía Diệp Vô Thần. Long Chính Nguyệt cũng tránh người, tuy trong lòng không hề ôm hy vọng gì, nhưng vẫn ngóng trông phát sinh kỳ tích.

Diệp Vô Thần gật đầu, đứng ở đó không nói một lời nhìn Lâm Tú. Từ sắc mặt nàng thì thấy, Tử Vong khí đã ăn sâu toàn thân nàng, chiếm đoạt sinh cơ mỗi một bộ vị trên cơ thể nàng. Không qua hôm này, nàng ắt phải chết không thể nghi ngờ. Ngày mai, sẽ trở thành một cỗ thây khô.

Đây chính là sự đáng sợ của Tử Vong lực. Chỉ là Tử Vong lực của Diệp Vô Thần dù sao cũng quá yếu, lực lượng hắn dốc hết toàn lực tích tụ, sau mấy ngày mới sinh ra hiệu quả ngày hôm nay.

Trầm mặc khá lâu, Diệp Vô Thần không chút nhúc nhích, cứ thế dùng mắt quan sát, vừa không bắt mạch, cũng không dò hỏi, càng đừng nói kiểm tra thân thể, trên mặt cũng không hề lộ ra vẻ gì. Long Dận rốt cuộc không nhịn được hỏi:

- Vô Thần, trẫm nghe nói ngươi có y thuật bất phàm, có thể có biện pháp cứu trị hoàng hậu. Nếu có thể, trẫm ắt sẽ có trọng thưởng.

Diệp Vô Thần xoay người lại, nói:

- Thị nữ bên người hoàng hậu ở đâu? Ta có việc cần hỏi nàng.

Long Chính Dương cho rằng Diệp Vô Thần đã phát hiện ra điều gì đó, nội tâm mừng như điên, vội vàng nói:

- Diệp huynh đệ chờ lát, ta tự mình đi gọi.

Nói xong dùng tốc độ nhanh nhất lao ra ngoài.

- Này tiểu huynh đệ, lão già ta thấy ngươi vẻ mặt chắc chắn, ánh mắt bình tĩnh, dường như đã sáng tỏ trong lòng. Lẽ nào ngươi đã biết hoàng hậu mắc bệnh gì? –Thủy Nam Hạc vuốt bộ râu dài trắng tinh, hiền hòa nói.

- Ra vẻ ta đây mà thôi. –Lâm Chiến bên cạnh phát ra một tiếng hừ lạnh thấp không thể nghe thấy.

- Ồ? –Diệp Vô Thần không đáp lời Thủy Nam hạc, ngược lại xoay người nhìn về phía Lâm Chiến, nhíu mày nói:

- Lâm đại nhân có điều bất mãn với ta?

Lâm Chiến há có thể yếu thế trước mặt Diệp Vô Thần, cũng không che giấu, khinh khỉnh nói:

- Ngươi hẳn biết vị tiên nhân này là ai? Ngài là Dược Tiên của Nam Hoàng tông, tông sư giới y Thiên Thần đại lục không ai không biết, ngay cả ông đều chịu bó tay với bệnh của hoàng hậu, lẽ nào ngươi cho rằng y thuật của ngươi có thể cao hơn Dược Tiên sao? Xin khuyên ngươi, tốt hơn hết đừng ra vẻ ta đây, mau về sớm đi, đỡ xấu hổ mất mặt.

Sắc mặt Long Dận khẽ biến, nhưng không nói gì. Mấy ngay nay, sự kiện liên tiếp khiến kẻ ngốc đều có thể nhìn ra Diệp Vô Thần dường như đang cố ý nhằm vào Lâm gia, mà Lâm gia cũng chất chứa thù oán với Diệp Vô Thần. Hiện giờ gặp mặt, khó tránh khỏi một cuộc võ mồm quá khích.

Diệp Vô Thần khẽ thở một hơi, như tiếng nuối ngán ngẩm lắc đầu, sau đó mặt hướng về phía Long Dận nói:

- Hoàng thượng, Vô Thần có một việc không rõ.

- Có việc gì không rõ, cứ nói đừng ngại.

- Vô Thần từ lâu đã nghe nói, hai gia tộc cường đại nhất Thiên Long Thành, một là Diệp gia ta. Ai nấy đều biết Diệp lão tướng quân cả đời anh dũng không gì sánh nổi, có dũng có mưu, chiến công vô số, năm đó từng vài lần đánh tan tác Đại Phong Quốc, uy vọng trong quân càng không ai có thể bằng, có thể nói là một tiếng hô vạn người nghe. Mà hổ phụ không sinh khuyển tử, Diệp tướng quân năm đó theo cha xuất chinh, kề vai chiến đấu với cha, bất chấp sinh tử giết địch ở tuyến đầu, đáng kính đáng phục. Diệp gia ta có thể có ngày hôm nay, là dùng máu tươi và lòng trung thành đổi lấy, hoàn toàn xứng đáng! Mà một gia tộc khác là Lâm gia. Vô Thần không rõ chính là, Lâm gia có tư cách gì… ngang vế với Diệp gia ta!

- Ngươi… -Lâm Chiến chỉ vào Diệp Vô Thần, vẻ mặt nổi giận, nhưng Diệp Vô Thần liếc cũng không thèm liếc y một cái, mắt sáng ngời nhìn thẳng Long Dận.

- Làm càn, trước mặt hoàng thượng ngươi lại dám phát lời cuồng ngôn như thế, Lâm gia ta không phải một tên nhãi ranh như ngươi có tư cách bình luận! –Lâm Cuồng cũng tức giận nói.

Diệp Vô Thần cười ha ha ầm lên:

- Hay cho một Lâm gia. Lâm Chiến đại nhân hẳn là gia chủ Lâm gia hiện tại nhỉ. Thân là gia chủ, lại buông lời ác ngôn với một vãn bối đặc biệt tới vì chữa bệnh cho muội muội mình. Đây chính là tác phong của Lâm gia? Mà vãn bối chỉ hời hợt vài câu, đã khiến hai đại nhân của Lâm gia toàn bộ nổi giận lôi đình. Hàm dưỡng như vậy, tu dưỡng như vậy, ngay cả một vãn bối Diệp gia như ta đều khinh thường vạn phần, mà người như vậy chống đỡ gia tộc, có tư cách gì so sánh với Diệp gia ta?

Long Dận nhíu chặt mày, lạnh nhạt nói:

- Những lời này của ngươi hơi quá đáng, Lâm gia tương tự cũng có công không nhỏ với Thiên Long Quốc ta.

- Vậy xin hỏi hoàng thượng, lời Vô Thần, có câu nào, chữ nào nói sai? –Diệp Vô Thần không kiêu ngạo không nóng nảy nói.

Đúng là ai cũng nghe ra, một chữ Diệp Vô Thần nói đều không sai. Một câu nói ngắn gọn nhỏ nhặt của Lâm Chiến bị Diệp Vô Thần dễ dàng khuếch trương, nhưng không hề có một câu gãy gập. Đích xác, lần này Diệp Vô Thần tới là vì đặc biệt cứu trị cho hoàng hậu, mà Lâm Chiến vô duyên vô cớ buông lời tệ hại với hắn, đây há là điều một gia chủ nên có. Tu dưỡng và hàm dưỡng như vậy so bì với Diệp gia chưa từng kể công kiêu ngạo thực sự là kém rất xa.

Long Dận chịu thua lắc đầu, nói với Lâm Cuồng và Lâm Chiến:

- Lâm tướng quân, vừa rồi ngươi đích xác đã quá đáng. Bất kể các ngươi có thành kiến thế nào với Vô Thần, gây khó dễ với một vãn bối như thế đều là cực kỳ không nên, mất hết mặt mũi Lâm gia, hãy ngậm miệng hết đi.

Lâm Chiến không ngờ một câu vô ý thức buột khỏi miệng của mình lại mang tới nhục nhã lớn đến vậy, ngay cả một nhà Lâm gia đều bị ngầm mỉa mai không đáng một xu. Lúc này chỉ có thể nuốt một bụng lửa giận ứng tiếng, mặt đều đỏ hầm hập. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Giao phong miệng lưỡi với hắn, từ trước tới giờ chưa có ai chiếm nổi tiện nghi.