Dậy sớm hàng ngày không đến nỗi nào với Brody. Anh có cơ hội ngắm bình minh nhiều hơn, dù sao thì điều đó cũng bù đắp phần nào khi anh phải cố mở mắt. Anh sẽ làm được nhiều việc hơn, và điều đó thì Nhà xuất bản và nhân viên biên tập của anh rất vui. Anh có nhiều thời gian hơn để nhìn lại căn hộ của mình xem có can thay đổi gì không.

Vị trí của nó rất phù hợp và anh đang tính chuyện sẽ mua luôn căn hộ này chứ không thuê nữa. Có lẽ anh phải nghiêm túc hơn với cảm giác là người chủ nhà.

Anh sẽ đầu tư, sẽ có tài sản.

Sẽ có cái để cầm cố, sẽ phải bải trì ngôi nhà của mình.

Anh sẽ phải chấp nhận cả cái tốt lẫn cái xấu trong ngôi nhà của mình.

Nếu sở hữu ngôi nhà này anh sẽ mở rộng phòng làm việc, sẽ làm thêm một tầng bean trên. Ở đó anh ngắm nhìn hộ nước sẽ đẹp hơn nhất là khi hè đến cây lá xanh tươi. Vào mùa hè anh sẽ nhìn thấy cả mặt nước khi đứng bên cửa sổ.

Có thêm một tầng bên trên sẽ rất tuyệt khi mỗi buổi sáng ngồi thưởng thức cà phê và chuẩn bị cho công việc trong ngày.

Bay giờ thì anh đang đứng trước cửa sổ phòng làm việc của mình với ly cà phê trên tay và suy nghĩ xem nên thay đổi những gì.

Một ghế hay hai? Anh tự hỏi khi tưởng tượng tầng nhà anh dự định sẽ xây thêm. Nếu có được một căn hộ là bước tiến lớn đối với anh thì có một người phụ nữ sẽ là một bước nhảy vọt thần kỳ.

Anh luôn thích phụ nữ cả về thể xác và tinh thần. Nếu có ai bảo rằng rồi một ngày nào đó anh sẽ phải tìm cho mình một người thì anh chẳng ngần ngại gì mà không nghĩ ra hàng loạt lý do giải thích tại sao điều đó vẫn chưa đến với anh.

Nhưng bây giờ có Reece thì anh không phải nghĩ đến lý do, chả phải viện cớ gì cả.

Có cô bên cạnh anh bắt đầu một ngày mới sớm hơn. Anh đã từ bỏ được thói quen chỉ ra khỏi giường khi cảm thấy thích. Anh không phải tự đi pha cà phê, nấu nướng cho mình. Thật tuyệt vời mỗi khi thức dậy là có cà phê và thức ăn sẵn cho mình.

Giọng nói của cô, mùi vị từ cơ thể cô, cách cô sắp xếp các loại gia vị nấu ăn, quần áo, chăn gối trên giường. Anh rất thích cách cô gấp khăn tắm trên trên giá trong phòng tắm.

Anh bắt đầu mê mệt cô.

Làm sao đàn ông có thể cưỡng lại được sự quyến rũ của phụ nữ mỗi buổi sáng thức dậy khi cô ấy còn ngái ngủ trên giường?

Chính cô mới là lý do khiến anh phải thức dậy sớm vào buổi sáng chứ không phải cảnh bình minh đẹp đẽ kia.

Cô gặp rất nhiều chuyện phức tạp, rắc rối và có thể sẽ không bao giờ trút bỏ hết được nỗi sợ sệt lo lắng. Nhưng như thế mới là cô, mới khiến cô trở nên hấp dẫn đối với anh. Ở Reece Gilmore không có gì là tầm thường cả.

“Hai ghế.” Anh quyết định. “Anh sẽ phải chuẩn bị hai ghế.”

Anh quay lại ngồi vào bàn làm việc. Mở chiếc ổ lưu dữ liệu cô đưa cho anh thấy có hai file, một file về cuốn sách nấu ăn của cô và một file danh sách.

“Sách nấu ăn.” Anh lẩm bẩm không hiểu cô cố tình cho anh xem hay chỉ vô tình quên ở đó. Dù thế nào thì anh cũng đang có nó trong tay rồi.

Anh mở file cuốn sách nấu ăn của cô và đọc phần giới thiệu.

Nhà bên thông gia bất ngờ đến thị trấn – vào ngày mai. Đây là lần xuất hiện thứ ba và bạn sẽ phải chuẩn bị bữa tối cũng như bữa sáng… Đến lượt bạn phải làm bữa tiếp các bạn trong câu lạc bộ viết sách… Cô em gái tuyệt vời của bạn đưa bạn trai đến nhà và ăn tối… Con trai bạn đề cử bạn làm món bánh cho cả lớp nó…

Đừng hốt hoảng.

Cho dù bạn bận rộn thế nào, hoặc có thể bạn chưa từng nấu ăn nhưng mọi việc sẽ đâu vào đó. Bạn thậm chí còn có thể làm được những món ăn tuyệt vời. Tôi sẽ hướng dẫn các bạn làm công việc đó, từng bước một.

Bất kể là món cầu kỳ hay đơn giản, tiệc to hay tiệc nhỏ bạn đều phải làm đầu bếp.

Được thôi, tôi là đầu bếp nhưng rồi các bạn sẽ nhanh chóng trở thành những người sành ăn.

“Không tồi.” Anh tiếp tục đọc. Cô đề cập vấn đề thời gian, phương tiện và phong cách sống của mọi người, tất cả đều rõ ràng khúc chiết.

Sau phần giới thiệu cô viết tóm tắt nội dung cuốn sách mình sẽ viết và vài công thức nấu ăn. Cách cô giới thiệu rất đơn giản, rõ ràng, anh nghĩ chắc mình cũng có thể theo đó mà làm được.

Trên mỗi công thức là dấu sao từ một đến bốn, có lẽ đó là mức độ khó của từng món. Rất thông minh.

“Thông minh quá đúng không cô bé mảnh mai của anh?”

Anh trầm ngâm suy nghĩ một lát và viết thư gửi cho nhà xuất bản gửi kèm file giới thiệu sách của Reece.

Xong xuôi Brody mở file danh sách của cô.

Trời, thông minh thật. Các thông tin cô đưa về mỗi người đều rất tập trung và có mục đích. Anh hơi ngạc nhiên khi thấy có cả tên của Mac Drubber và Doc Wallace nhưng như thế mới toàn diện. Anh rất thích đọc lưu ý của cô về Mac, hay tán tỉnh nhẹ nhàng, thích nói chuyện phiếm.

Anh sẽ hỏi Reece xem cô định bổ sung thông tin gì về anh khi đưa anh vào danh sách này.

Anh bổ sung một vài thông tin và nhận xét mà có thể cô chưa biết. Cảnh sát phó Denny chết mê chết mệt cô bé đưa sữa cho khách sạn, hai người đi lại với nhau sáu tháng sau đó cô nàng bỏ thị trấn đi theo một khách du lịch mùa thu năm ngoái.

Anh lưu thông tin vừa cập nhật và copy cả hai file sang máy của anh.

Mọi việc đâu vào đấy mà mới có tám giờ sáng.

Chả còn gì để làm, lại phải bắt đầu công việc thôi.

Mười một giờ Brody giải lao xuống bếp pha cho mình ly cà phê và lấy thêm mấy cái bánh quy. Vừa nhúng chiếc đầu tiên thì chuông điện thoại reo. Anh cau mày như thường lệ và rồi lại tươi tỉnh khi biết nhà xuất bản gọi đến.

“Chào Lyd. Được đấy.” Anh trả lời khi người ở đầu dây bên kia hỏi về cuốn sách của Reece. Anh nhìn con trỏ trên màn hình. Hôm nay nó là bạn anh nhưng có thể ngày mai nó lại trở thành thù (không hiểu câu này có ý gì). Anh mỉm cười khi Lyd đề nghị nói chuyện thêm. “Được, được thôi. Tôi có thể nói chuyện vài phút. Cô thấy cuốn đó thế nào?”

Khi gác máy Brody lục tung cả đống giấy tờ tìm bản photo lịch làm việc của Reece.

Anh nhìn đồng hồ, nhìn con trỏ và quyết định sẽ cho phép mình nghỉ sớm.

Brody đến nhà hàng Joanie vừa đúng lúc Reece hết ca làm. Anh đứng dựa vào quầy ngắm Reece. Hôm nay cô cột tóc cao, hai gò má ửng hồng vì hơi nóng. Nhìn cô rất dịu dàng.

“Em đã ăn chút gì do tay mình nấu ngày hôm nay chưa?”

“Chính xác là chưa.”

“Em chuẩn bị đồ chưa.”

“Chuẩn bị đồ? Không phải lại đi picnic đấy chứ?”

“Không, đến giờ ăn trưa rồi. Chào Bebe, tình hình thế nào?”

“Em có mang rồi.”

“A… xin chúc mừng.”

“Nói thì dễ. Đàn ông các anh đâu có bị chóng mặt mỗi buổi sáng thức dậy, lúc nào chả vui.” Bebe mỉm cười gác chân lên chiếc ghế đối diện với anh. “Lần này Jim thích con gái. Em thì thế nào cũng được. Sao anh không mời cả em chuẩn bị đồ đạc?”

“Vì Jim sẽ giết anh mất. Anh có được hỏi khi nào thì bụng em sẽ to như người ta không?”

“Anh là đàn ông đáng lẽ anh phải tỏ ra bối rối sợ sệt chứ. Tháng mười một, vào khoảng kỳ Lễ Tạ ơn. Lúc đó nhìn em sẽ như vừa nuốt chửng cả giỏ bánh. Khi nào thì anh ra cuốn sách tiếp theo?”

“Sẽ sớm hơn vài tháng và không thương tâm như trước nữa.”

Có tiếng gọi thực đơn làm xong, Bebe đảo mắt. “Em phải quay lại với niềm vui được phục vụ mọi người đây.”

“Bữa trưa đây.” Reece xách them một túi lớn khi bước ra khỏi bếp. “Anh sẽ là một trong những người đầu tiên được nếm món bánh mỳ panini của nhà hàng đấy.”

“Bánh mỳ panini của nhà hàng Joanie.” Brody nhắc lại.

“Còn anh Brody? Chắc anh tưởng em làm cả món ốc sên và óc hươu – mặc dù em có thể làm rất ngon.”

“Anh sẽ ăn món bánh mỳ panini thôi.” Anh nắm tay cô kéo ra ngoài trong khi Reece nhìn quanh tìm xe của anh.

“Chúng ta sẽ đi đâu?”

“Ra hồ.”

“Ôi, tuyệt đấy. Trời này ngồi ăn trưa bên hồ sẽ rất tuyệt.”

“Chúng ta sẽ không ăn trưa bên hồ mà ăn trưa trên hồ.” Anh chỉ chiếc canô nói tiếp. “Trên đó.”

Cô đứng nhìn chiếc thuyền có vẻ hơi lưỡng lự. “Chúng ta sẽ ngồi trên ca nô ăn bánh mỳ panini sao?”

“Anh chuẩn bị thuyền, em làm thức ăn. Thuyền của Doc đấy. Chú ấy cho chúng ta mượn vài giờ. Hôm nay mình sẽ đi bơi thuyền.”

Cô thích bơi thuyền nhưng là thuyền có gắn máy hoặc có buồm cơ. Cô chưa biết chèo thuyền thì sẽ thế nào. “Em nghĩ nước vẫn lạnh lắm.”

“Đúng, vậy thì hãy ngồi trên nó chứ đừng ngồi trong nó. Lên thuyền đi em.”

Cô bước lên chiếc thuyền tròng trành và ngồi xuống phía cuối.

“Quay lại đi.” Brody nói.

“Ai.”

Brody bước lên đưa cho cô một mái chèo, anh cầm một mái và ngồi trên đầu. Anh dùng chèo đẩy thuyền ra. “Làm giống như anh chỉ có điều em ngồi ở bên đối diện thôi.”

“Anh đã chèo thuyền như thế này rồi phải không? Ý em muốn nói đây sẽ không phải là chuyến đi biển đầu tiên của cả hai chúng ta đấy chứ?”

“Anh đi rồi. Anh chưa mua thuyền bởi vì anh đang phân vân nên mua thuyền ca nô hay thuyền kayak. Hơn nữa, vẫn còn có chỗ để mượn mà chả mất gì cả, chỉ cần mua cho chủ nhân của nó một lố bia hay một chai rượu là xong.”

“Lúc nào anh chả có lý do.” Reece phải nhoài cả người để khua mái chèo. “Mặt nước còn cứng hơn chúng ta tưởng đấy.”

Người cô đã nóng lên, cô nhìn Brody chèo rất chăm chú và thấy đã bắt đầu quen với nhịp đi. Cô thích cảm giác con thuyền như lướt trên mặt hồ. Nhưng muốn thế thì cô phải chèo.

Lại phải hỏi thôi, cô tự nhủ.

“Chúng ta đang đi đâu đấy?” reece gọi to.

“Chả đi đâu cả.”

“Lại đến chỗ đó à?” reece cười thật to và hất mái tóc bị gió thổi tung ra sau.

Dãy núi đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô.

“Ôi, lạy Chúa.” Reece thốt lên.

Ở phía đầu thuyền Brody mỉm cười. Anh nhận rõ tiếng thốt lên ngạc nhiên của Reece. “Bất ngờ lắm phải không?” Anh nắm chặt mái chèo của mình, bước xuống dưới lấy mái chèo cô đang cầm mặc dù hai tay cô đã tê cứng.

“Khác lắm, hoàn toàn khác ở đây. Nhìn kìa…”

“Nhìn gì kia?”

“Tuyệt vời. Màu trắng sáng lóa với dải lưng xanh, to hơn và hùng tráng hơn.”

Dãy núi cứ to dần, to dần, màu xanh và màu trắng của nó nổi rõ trên nền trời xanh thuần khiết. Tuyết bám trên đỉnh núi cũng trắng như những đám mây đang trôi trên nền trời và dưới mắt nước mà nó phản chiếu. Và nhìn xuống nước cô có cảm giác mình đang ẩn nấp trong đó.

Một con diệc bạch bay lên lướt trên mặt hồ rồi lao vút về phía đầm lầy ở phía bắc.

Trên hồ cũng có vài chiếc thuyền khác. Một chiếc thuyền câu buồm vàng đang đậu giữa hồ, một tay bơi thuyền kayak đang thể hiện khả năng của mình. Cô thấy Carl cũng đang đi câu cá trên chiếc thuyền ca nô của mình. Ngoài ra còn có một đôi vợ chồng nữa chắc là khách du lịch.

Cảm giác của cô lúc này thật nhỏ bé, nhẹ nhàng và bay bổng.

“Sao anh không bơi thuyền hàng ngày?” Reece phân vân hỏi.

“thường thì phải đến tháng sáu anh mới đi bơi nhiều nhưng cũng nhiều hoạt động lắm. Năm ngoái Mac rủ anh cùng với Carl và Rick đi bơi sông ba ngày. Anh đi cùng họ vì nghĩ sẽ là cơ hội tốt để khám phá. Bọn anh đi dọc theo dòng sông Snake, cắm trại và ăn cá mà Carl bắt được, uống cà phê và nói rất nhiều chuyện về phụ nữ.”

“Vui quá nhỉ.”

“Còn rất nhiều thời gian. Chúng ta cũng có thể đi, tập thêm vài ngày cho quen sau đó mới đi bơi sông được, tất nhiên là ở những chỗ dễ thôi.”

“Nói thì dễ nhưng dù sao em cũng thích được đi như thế.”

“Được. Anh đã đọc bản danh sách của em.”

“Ôi.” Cô giật mình thốt lên. Nhưng không sao, có thể nói chuyện và tìm hiểu xem anh thấy thế nào. Cô mở túi bánh. “Anh thấy thế nào?”

“Khá toàn diện, anh đã bổ sung một vài chi tiết. Anh đã đi tìm hiểu rồi. Có thể loại bỏ vài người khỏi danh sách. Reuben, Joe, Lynt và Dean cùng chơi bài poker với nhau ở phòng sau của quán bar Clancy từ bảy giờ đến sau mười giờ. Sau đó Reuben và Joe đến chỗ Joanie, Dean, Lynt, Urick – người mà em loại khỏi danh sách vì không phù hợp về tuổi và dáng người quá mập, và Harley – cũng không nằm trong danh sách của em vì có râu – cùng ngồi chơi đến một giờ sáng. Không ai bỏ ra ngoài trong khoảng thời gian đủ để làm chuyện đó. Dean thua tám mươi đô la.”

“Vậy thì có thể loại ba người rồi.”

“Nhà xuất bản của anh rất thích cuốn sách nấu ăn của em đấy.”

“Anh nói gì cơ?”

Brody chưa trả lời cô vội cầm một miếng bánh mỳ patini vừa nhồm nhoàm vừa nói. “Ngon quá. Nhưng họ cần nói chuyện trực tiếp với em.”

“Em đã làm xong đâu.”

“Vậy tại sao lại đưa cho anh?”

“Em chỉ… em nghĩ nếu anh thích và có thời gian anh có thể xem qua. Thế thôi. Anh cho ý kiến xem thế nào, em chả biết sẽ ra sao cả.”

“Anh nghĩ nó rất hay và đã hỏi ý kiến nhà xuất bản. Là người vô cùng thông mình cô ấy cũng đồng ý với anh.”

“Bởi vì anh là khách hàng của họ hay vì sách của em hay?”

“Thứ nhất, cô ấy còn có những khách hàng lớn hơn anh, lớn hơn rất nhiều. Anh chỉ là con cá rất nhỏ trong hồ của họ thôi. Nhưng tốt nhất là em cứ trực tiếp hỏi cô ấy. Cô ấy thích cách em giới thiệu nhưng lời văn cần trang trọng hơn. Cô ấy gọi phần giới thiệu của em là rất “vui vẻ và hài hước” và nói sẽ thử làm một món theo công thức của em. Cô ấy biết nấu ăn và biết đâu sẽ giới thiệu vài công thức đơn giản cho cô trợ lý, người vốn chưa bao giờ vào bếp.”

“Anh nói cứ như em đang được người ta thử giọng đi làm ca sỹ vậy.”

“Cô ấy rất bận và sẽ không nhận khách hàng trừ phi biết chắc là sẽ bán được sách. Ngày mai em nên gọi cho cô ấy.”

“Em hơi lo.”

“Lydia không làm gì em đâu.” Anh lấy lon Cocacola cô mang theo ra. “Cô ấy biết em là ai đấy.”

“Anh nói gì?”

“Cô ấy rất thông minh, hiểu biết và thường xuyên cập nhật thông tin.” Brody giật nắp lon cocacola uống. “Trí nhớ của cô ấy thật đáng sợ. Cô ấy hỏi anh có phải em là Reece Gilmore ở Boston, người sống sót sau vụ thảm sát ở nhà hàng Maneo hai năm trước không và anh không thể nói dối được.”

“Không, tất nhiên là anh không nói dối. Nhưng như thế thì có khác gì?”

“Có khác chứ. Nếu sách của em xuất bản và bán được thì sẽ không chỉ có em tham gia vào đó. Người ta đã chú ý đến em rồi và bây giờ mọi người sẽ lại có cơ hội để ý đến em. Em sẽ có cơ hội thử sức mình.”

“Người sống sót duy nhất sau vụ thảm sát, bệnh nhân tâm thần viết sách nấu ăn. Em hiểu rồi, vớ vẩn.”

“Dù sao thì cũng có cái để nghĩ đến.”

“Có thể thế.” Cô nhìn quanh hồ nước, dãy núi và đầm lầy đằng xa. Rặng liễu in bóng xuống mặt nước. Phía bên kia hồ Carl đang giật được một con cá trắng rất to.

Cảnh vật rất đẹp và yên bình. “Có thể cô ấy sẽ không đại diện cho em được. Mà dù đại diện cho em thì cũng không bán được.” Cô nhìn Brody. “Còn rất nhiều vấn đề.”

“Đi dần từng bước rồi cũng đến được nơi mình cần đến, chỉ có điều sẽ mất nhiều thời gian hơn.” Brody tiếp tục với món bánh. “Sao hôm nay em lại làm món bánh mỳ panini?”

“Đơn giản vì đó là thức ăn. Và em muốn tạo ra sự đa dạng.”

“Lại có thêm một lý do. Em rất sáng tạo và em không thể giấu giếm sự thực đó. Em làm món ăn phục vụ mọi người theo cách riêng của em, đó cũng là một bước tiến. Nếu em tiếp tục làm việc ở đó thì dần dần em sẽ hòa nhập trở lại.”

Cô biết anh nói đúng nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. “Em không hề có ý định sẽ tiếp quản nó.”

“Không. Nhưng em không thể chỉ nỗ lực làm việc ở đó. Thị trấn Angel”First này không bao giờ là thị trấn Jackson Hole cả.”

Chả biết làm thế nào Reece đành gật đầu. “Vâng.”

“Nhưng nó đang phát triển. Em nhìn lại đi.” Brody nhắc cô và chỉ dãy núi Tetons phía xa. “Mọi người thích cái đó – khung cảnh, không khí, hồ nước, cây cối. Có người một tuần, có người ở vài tuần thậm chí có người muốn ở lại luôn hoặc xây ngôi nhà thứ hai cho mình để thỉnh thoảng đến bơi thuyền, trượt tuyết hay cưỡi ngựa. Thành phố ngày càng đông đúc thì ngày càng có nhiều người muốn tìm một chỗ riêng cho mình. Có một thứ mà ai cũng cần đó là phải ăn.”

Reece mở chai nước mang theo ra uống. “Có phải đó là gợi ý em nên mở một nhà hàng không đấy?”

“Không, thứ nhất làm thế sẽ không tôn trọng Joanie. Thứ hai em không cần mở nhà hàng mà em chỉ cần chủ trì nhà bếp là được. Em có biết ai là nhà doanh nghiệp lớn nhất thị trấn này không?”

“Bây giờ thì không.”

“Đó là Joanie Parks đấy.”

“Em biết cô ấy còn sở hữu một vài nơi nữa.”

“Nhà hàng Angel Food này, một nửa khách sạn, căn hộ anh ở và ba căn hộ khác, bốn ngôi nhà. Đó là chỉ riêng ở thị trấn này, còn ở những nơi khác cũng có rất nhiều đất. Gian triển lãm và quà tặng Teton cũng của cô ấy.”

“Anh nói đùa. Em chỉ mua thêm một chút húng arugula cô ấy cũng la lối.”

“Đó chính là lý do giải thích vì sao cô ấy sở hữu phần lớn thị trấn này. Cô ấy keo kiệt lắm.”

“Em rất yêu và ngưỡng mộ cô ấy nhưng không sao anh cứ nói đi. Cô ấy chả là cái gì cả.”

Brody cười rất tươi. “Có phải đó là cách em thường nói về đồng nghiệp của mình không đấy?”

“Anh biến người chủ của em thành đồng nghiệp từ khi nào vậy?”

“Khi em đề nghị với cô ấy mở thêm nhà hàng Casual Gourmet (Người sành ăn bình dân) ở mé bên kia của thị trấn. Một nhà hàng nhỏ nhắn, ấm cúng nhưng cũng không thiếu những món ăn ngon.”

“Cô ấy sẽ không bao giờ… Có thể cô ấy. Ừm, nhỏ, ấm cúng chỉ phục vụ bữa trưa và bữa tối thôi. Ừm, thực đơn xoay vòng.”

Reece hắng giọng liên tục khiến Brody bật cười. Cô đã hiểu được ý tưởng đó và anh nghĩ chắc chắn cô sẽ thích.

“Tất nhiên còn tùy thuộc em muốn đi đâu nữa.”

“Và phải mất bao lâu em mới đến đó được. Anh đúng là tên láu cá, anh gieo ý nghĩ đó vào đầu em để rồi em không thể bỏ đi được.”

“Anh chỉ gợi chuyện cho em suy nghĩ thôi. Em ăn hết nửa chiếc bánh sandwich còn lại đó à?”

Reece cười thật tươi đẩy nửa chiếc bánh cho anh. Điện thoại của cô reo. “Chả ai gọi em đâu.” Cô nói trong khi móc điện thoại ra. “Không hiểu tại sao lúc nào em cũng mang theo nó. Xin chào?”

“Reece Gilmore phải không?”

“Vâng.”

“Tôi là Serge đây. Tôi đã chăm sóc sắc đẹp cho cô ở thị trấn Jackson.”

“Ồ, vâng chào anh Serge. Anh khỏe không?”

“Rất khỏe và tôi đang mong cô và Linda-Gail sẽ quay lại thăm tôi.”

Theo phản xạ tự nhiên Reece đưa tay gạt mái tóc ra sau. Nếu thích cô có thể tỉa bớt mái đi. Nhưng cô còn phải trả tiền bảo hiểm xe nữa. “Tôi sẽ nói chuyện với Linda-Gail xem thế nào.”

“Tôi muốn nói chuyện với cô về bức chân dung phác họa mà cô gửi lại chỗ tôi. Như thế có nhiều chuyện quá không?”

“Bức họa à? Anh nhận ra cô ấy rồi sao?”

“Không, tôi thì không nhưng tôi vừa nghe một cô gái đến đây gội đầu nói cô ấy biết. Cô có muốn tôi cho cô số điện thoại của cô ấy không?”

“Xin anh chờ chút.” Reece nhìn Brody trân trân. “Cô ấy còn ở đó không? Cô gái đến gội đầu ấy?”

“Bây giờ thì không. Thứ hai tới cô ấy mới đến nhưng tôi có thông tin về cô ấy. Cô có cần không?”

“Có, anh chờ chút.” Reece vội vàng lấy giấy bút trong túi xách ra. “Được rồi.”

“Tên cô ấy là Marlie Mathews.” Serge bắt đầu kể.

Cô ghi lại tên, địa chỉ, số điện thoại trong khi chiếc thuyền vẫn nhẹ nhàng trôi trên hồ. “Cám ơn anh Serge, cám ơn anh nhiều. Tôi và Linda-Gail sẽ đến thăm anh ngay khi có thể.”

“Tôi rất mong chờ hai người.”

Cô tắt điện thoại. “Có người nhận ra người phụ nữ đó.” Cô nói với Brody.

“Anh nghe thấy rồi. Em nên chèo thuyền đi. Muốn đến được thị trấn Jackson Hole thì phải chèo thuyền đã."