Đến giờ nghỉ giải lao tiếp theo Reece lao vội lên

nhà với chiếc khoá mà Mac để lại chỗ Joanie. Cô

mở thử chiếc khoá mới rất cứng và chỉ khi nghe

thấy tiếng tách phát ra mới thực sự yên tâm.

Nhưng phải nhanh chóng lên, cô tự nhắc nhở

mình, phải làm xong nước sốt cho món thịt quay

sau đó sẽ xuống làm hết ca.

Mac để lại mấu giấy nhắn cho cô. Anh viết rất

cẩn thận và kẹp dưới chiếc chảo rán mà cô đặt

mua.

Cất rau quả đi nếu cô không muốn làm hỏng.

Tôi đã ghi hoá đơn rồi. Cô có thể thanh toán cho

tôi vào cuối tháng. Chúc cô bữa tối vui vẻ. Còn

tôi thì sẽ chờ đợi những gì còn thừa lại của cô.

M.D.

Thật đáng yêu. Cô thầm nghĩ và tự hỏi tại sao

chưa có người phụ nữ nào rước anh ta đi.

Cô lấy những thứ cần thiết trong tủ lạnh, trên

giá và mở ngăn kéo dưới kệ bếp lấy bát trộn

thức ăn.

Nhưng chả có chiếc bát nào cả. Thay vào đó là

đôi ủng đi bộ và ba lô của cô.

Cô cúi người quỳ gối nhòm ngó.

Rõ ràng cô không để chúng ở đây. Ủng và ba lô

cô để ở gian bên. Cô rất cẩn thận lấy ba lô ra và

xem bên trong. Chai nước, la bàn, con dao, kem

chống nắng. Tất cả vẫn còn nguyên, đúng vị trí.

Cô run rẩy mang chúng sang bên và thấy bát

của cô nằm cả trên giá.

Không sao, có thể chỉ là do mình đãng trí. Ai

cũng có thể mắc những lỗi ngớ ngẩn như vậy,

bất cứ ai.

Cô đặt ủng xuống nền và treo ba lô lên móc. Cô

thấy mình đúng như khi từ con sông trở về cùng

Brody. Trước khi uống thuốc giảm đau, trước khi

đi tắm cô đã bỏ ủng và ba lô vào đây rồi.

Chắc chắn là như vậy.

Và còn những chiếc bát kia nữa? Làm sao cô có

thể mang chúng vào đây?

Nhưng cũng có thể. Giống như với tấm bản đồ.

Quên đi, không nên mất thời gian làm gì, cô

ngồi dựa đầu vào cánh cửa gian phong và suy

nghĩ. Không muốn mất thời gian. Nhưng những

chiếc bát kia tại sao lại ở đây được nhỉ?

Mac Drubber thì không thể vào đây mà làm trò

đùa cợt này với cô được.

Chắc là do mình căng thẳng quá. Cô tự an ủi

mình.. Cô bị tổn thương và nó làm ảnh hưởng

đến trí nhớ nên cô để nhầm một vài thứ. Không

sao, nó sẽ không sao cả khi cô nhận ra điều đó.

Cô mang bát ra ngoài, lấy một chiếc cần dùng

để trên bệ bếp và xếp tất cả số còn lại vào đúng

vị trí của nó.

Không muốn nghĩ thêm, cô bắt đầu xay, nghiền

và ước lượng các thành phần.

Hết ca làm Reece lại quay lên phòng. Cô mở cửa

kiểm tra lại một lượt chạn bát, ngăn để đồ, bàn

trang điểm. Tất cả mọi thứ đều ở đúng vị trí của

nó vì vậy cô tạm gác lại mối nghi ngờ và bắt tay

vào làm công việc mà cô yêu thích bấy lâu nay.

Đã lâu lắm rồi Reece mới lại chuẩn bị một bữa

ăn thực sự như thế này và cô coi như tình yêu

đã trở lại với mình. Cách bố trí, sắp xếp, hình

dáng của các món ăn đều có tác động rất lớn

đến tinh thần và thể chất của cô.

Khi các loại rau quả bắt đầu sôi trong xoong

nước sốt cô mở một chai Cabernet để cho bay

hơi. Thật ngớ ngẩn khi mua loại khăn ăn bằng

vải như thế này, khăn giấy là được rồi nhưng cô

không thể cho phép mình dùng loại khăn giấy

cho những bữa ăn như thế này.

Các món ăn nhìn rất đẹp và hấp dẫn khi được

bày trên đĩa trắng. Ánh sáng lung linh phát ra

từ các ngọn nến càng làm mọi thứ trở nên hấp

dẫn hơn. Biết đâu bất chợt lại mất điện và đèn

pin của cô lại không còn chút năng lượng nào để

hoạt động. Hơn nữa chiếc giá nến bằng thuỷ

tinh màu xanh cũng không quá đắt.

Cô đã quyết định ở lại đây cơ mà. Mua thêm

một chút đồ đạc làm căn phòng trở nên ấm

cúng hơn cũng chẳng đáng là bao. Cô đâu có đốt

tiền lương của mình vào những thứ đồ xa xỉ đắt

tiền như thảm trải nền rèm cửa hay các tác

phẩm nghệ thuật.

Tuy nhiên nếu có thêm tấm thảm trải nền màu

sáng sặc sỡ trang trí dưới nền nhà đã cũ và đầy

vết xước này thì sẽ rất tuyệt vời. Trường hợp

phải chuyển đi cô vẫn có thể bán được. Dù sao

cũng có cái để nghĩ đến và cô bắt đầu xem giờ.

Reece bắt đầu vội vàng khi băm, thái và trộn các

thứ gia vị cho món nấm. Một dấu hiệu rất vui

cho thấy cô hoàn toàn khoẻ mạnh, bình thường.

Không có gì phải lo lắng cả.

Cô luôn luôn mở nhạc mỗi khi nấu ăn trong bếp-

có thể là nhạc rock, nhạc giao hưởng hay nhạc

hiện đại miễn là phù hợp với tâm trạng của cô

lúc đó.

Phải mua vài CD ca nhạc dùng trong những

trường hợp có khách như thế này.

Cô liếc nhìn lại chiếc khoá mới mua một lần

nữa, cô đã rất an toàn khi ở đây, vậy thì chả có

lý do gì mà lại không thoải mái vui vẻ cả.

Cô sẽ tiếp tục đi bộ. Có thể cô sẽ thuê hoặc

mượn một chiếc thuyền đi khám phá mặt hồ. Cô

muốn thử xem việc chèo thuyền khó đến mức

độ nào.

Đó sẽ là một việc làm nữa chứng tỏ cô thực sự

bình thường chứ không phải tỏ ra như vậy.

Cô có một cuộc hẹn và đó là việc làm hết sức

bình thường. Brody đến chậm mười phút cũng

là việc bình thường trừ phi anh ấy không đến

hoặc anh ấy nghĩ chuyện xảy ra giữa bọn họ đã

trở nên quá phức tạp. Tại sao một người đàn

ông lại có thể cố chấp với một phụ nữ đã từng

bị rối loạn về tinh thần được? Người đã kiểm tra

khoá cửa đến ba lần nhưng vẫn cố an ủi mình

rằng chính co đã để quên không khoá, người

không thể nhớ rõ là mình có cầm bút gạch lên

bản đồ hay không, hay có để nhầm ủng và ba lô

vào chạn bát.

Reece thở dài tặc lưỡi, có thể cô đã mộng du.

Không biết chừng lần tới cô sẽ trần truồng mà

tha thẩn trên đường phố.

Cô ngừng tay một lát nhắm chặt mắt và hít thở

thật sâu để cảm nhận thứ mùi thơm phát ra từ

nấm, hành, hạt tiêu và thịt quay.

Cô không những an toàn, bình yên mà còn đang

hồi phục. Cô không phải lo lắng gì ngoài việc

chuẩn bị một bữa ăn thật ngon cho dù có phải

ăn một minh hoặc thậm chí sẽ có kẻ nào đó đột

nhập vào nhà cô.

Ý nghĩ đó làmcô hoảng hốt nhưng rồi lại qua đi

rất nhanh chóng. Và khi có tiếng gõ cửa thì cô

đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Reecelau tay vào

chiếc khăn treo bên tạp dề và đi ra mở cửa.

Bình tĩnh nhưng không được hành động ngớ

ngẩn. “Anh Brody phải không?”

“Em nghĩ là người khác hay sao mà hỏi thế?

Hôm nay có món gì cho bữa tối vậy?”

Cô mỉm cười thật tươi khi mở cửa. “Cá hồi ăn

với khoai rán, nấm hầm và súp ngô.”

Brody nheo mắt khi bước vào và hít thật sâu

như không muốn để lãng phí mùi thơm. “Có

mùi thịt, hình như em muốn giấu anh để dành

món này thì phải.”

Cô nhận chai Pinot Grigio anh mang đến và thấy

Brody đang rất chú ý đến cái gì đó nhưng anh

lại tỏ ra bình thường.

“Cảm ơn anh, em mở sẵn chai Cabernet rồi

đấy.”

“Không thể từ chối được.” Anh cởi áo vắt lên

thành ghế và hỏi ngay. “Em vừa mua khoá mới

phải không?”

Đúng là anh ta đã để ý mà.

“Anh Mac Drubber đến lắp cho em. Có thể là

hơi quá cẩn thận nhưng em sẽ ngủ ngon hơn

với nó.”

“Có cả ti vi, vậy là em đã trở lại với thế giới này

rồi.”

“Em cũng phải làm quen với khoa học công nghệ

chứ.” Reece rót cho anh một ly rượu rồi quay

sang lấy món thịt nướng ra khỏi lò.

“À, mẹ anh cũng thường làm món này.”

“Vậy sao?”

“Không, mẹ anh mua ở cửa hàng mang về

nhưng vẫn có thể làm cháy nó.”

Reece nhồi xong món nấm với tâm trạng rất vui.

“Mẹ anh làm nghề gì?”

“Bà ấy là bác sỹ tâm thần, làm việc cho bệnh

viện tư.”

Reece hơi giật mình khi nghe tin đó nhưng vẫn

tỏ ra bình thường. “Vâng.”

“Mẹ anh còn làm cả dây trang sức hình học.”

“Anh nói bác ấy làm gì?”

“Làm dây trang sức bằng việc quấn dây vào các

mối nối. Đã có lần bà ấy trang trí cho cả một

căn hộ nhỏ. thật khó có thể tưởng tượng nổi.”

Reece bỏ nấm vào lò và hẹn giờ. “Còn bố anh?”

“Bố anh thích nấu ăn ngoài trời ngay cả vào mùa

đông. Ông ấy là giáo sư ở trường đại học, dạy

tiếng Roman. Nhiều người không hiểu tại sao họ

lại đến với nhau được. Mẹ anh thì rất hoà đồng

và mạnh mẽ trong khi bố anh thì lại lãng mạn, e

dè. Nhưng dù sao họ vẫn là của nhau. Em có

muốn thử chút rượu này không?”

“Chờ em một chút.” Cô bày ra một đĩa hạt ôliu

và hỏi tiếp. “Anh có anh chị em gì không?”

“Hai người, một anh trai, một chị gái.”

“Em rất thích có anh trai hay chị gái để cãi nhau

hay bênh nhau khi có người bắt nạt. Nhưng em

là con một và bố mẹ cũng chả có anh chị em

ruột nào cả.”

“Phải vào dịp lễ Tạ ơn người ta mới làm nhiều

gà quay như vậy”. Brody nhìn khẩu phần ăn cô

làm và nhắc khéo.

“Anh lúc nào cũng lạc quan. Em thích làm việc ở

nhà hàng Maneo là vì ở đó lúc nào cũng ồn ào,

náo nhiệt. Ở nhà em thì không như vậy. Bà em

rất tuyệt vời, lúc nào bà cũng điềm tĩnh, công

bằng và yêu thương em.” Cô cầm ly rượu phân

nửa và uống hết. “Em đã làm bà phải lo lắng rất

nhiều mấy năm qua.”

“Bà em có biết em đang ở đâu không?”

“Có chứ. Khoảng hai tuần em lại gọi điện cho bà

và gửi email cho bà thường xuyên. Bà em rất

thích email. Bà là người phụ nữ hiện đại và lúc

nào cũng thích bận rộn với cuộc sống của mình.

Bà ly dỵ ông em từ khi em mới ra đời và em

chưa lần nào được gặp ông. Bà em bắt đầu

công việc trang trí của mình từ đó.”

Reece lơ đãng nhìn quanh gian phòng và kể

tiếp. “Bà em sẽ rùng mình sợ hãi nếu biết em

vẫn để căn hộ của em như thế này. Bà cũng rất

thích đi du lịch. Bà đã đi rất nhiều sau khi bố

mẹ em qua đời trong một tai nạn xe hơi, khi

em mới mười lăm tuổi. Bà nuôi em từ đó. Bà

không muốn em rời khỏi Boston nhưng em thì

không thể ở lại đó được.”

“Rất điềm tĩnh, yêu thương và công bằng. Có lẽ

bà muốn em được hạnh phúc chứ không đơn

giản chỉ là muốn em ở lại Boston.”

Reece đồng ý cho qua chuyện và lấy đĩa ra

chuẩn bị bày món. “Anh nói đúng, mấy tháng

qua em đã cảm thấy nhẹ nhàng hơn với gánh

nặng tội lỗi. Dù sao em cũng đã thuyết phục

được bà là em không sao. Vì vậy bây giờ bà

đang đi du lịch ở Barcelona rồi.”

Cô lấy món nấm ra và rắc pho mát Pácma lên

sau đó lại bỏ vào lò hấp. “Sẽ ngon hơn nếu có

nấm tươi nhưng em không tìm được.”

“Có lẽ anh sẽ phải trồng một vài cây.”

Khi mọi thứ đã đầy đủ cô lấy món nấm bày ra

đĩa và đặt giữa họ. “Gần hai năm nay em mới

làm bữa đãi khách như thế này đấy.”

“Ngày nào em chả nấu ăn ở dưới nhà.”

Cô lắc đầu. “Đó là công việc. Em muốn nói bữa

ăn em nấu để thưởng thức. Việc làm là để kiếm

sống. Em rất nhớ công việc như thế này và

không biết đêm nay nỗi nhớ đó sẽ như thế nào

đây.”

“Anh sẽ rất vui nếu được giúp đỡ em vượt qua

nỗi nhớ đó.” Anh bốc một nhánh nấm bỏ vào

miệng và tấm tắc khen. “Ngon lắm”

Reece cũng thử một miếng. “Vâng, rất ngon”

Những việc như thế này không có gì là khó đối

với cô. Còn dễ dàng hơn cả việc ra ngoài đi chơi

cho qua thời gian. Ở nhà cô cũng cảm thấy rất

thoải mái chuẩn bị những thứ cuối cùng cho bữa

ăn. Và không hiểu tại sao cô thấy thích thú và

thoải mái thưởng thức với Brody.

“Em sẽ bày tất cả ra đĩa nhé?”

“Em cứ tự nhiên.” Brody chỉ chiếc đĩa trước mặt

mình và nói tiếp. “Đừng keo kiệt quá như thế.”

Trong khi cô bày các món, anh rót thêm rượu

cho cả hai người và nhận thấy cô đốt cả nến,

mua khăn ăn và máy xay hạt tiêu. Tất cả đều

mới kể từ lấn cuối cùng anh đến đây.

Cuốn sách nhỏ của anh cũng nằm trên chiếc bàn

nhỏ đặt cạnh giường ngủ.

Cô ấy đã bình phục hoàn toàn và chả bao lâu

nữa sẽ có thêm cả bình hoa và tranh treo

tường.

“Em đang đọc sách của anh.” Cô quay sang nhìn

anh khiến Brody hơi giật mình.

Quả là tinh ý.

“Em thấy thế nào?”

“Em rất thích cuốn sách đó.” Cô đi sang ngồi

cạnh anh. “Câu chuyện khá rùng rợn nhưng em

thích như thế. Nó làm em đỡ sợ hơn. Em thích

Jack- anh ta quả là con người rắc rối nhưgng hy

vọng anh ta sẽ không phải chết. Có thể Leah sẽ

thuần phục được anh ta.”

“Có phải thuần phục đàn ông là công việc mà

phụ nữ cần phải làm không?”

“Người ta có trách nhiệm phải giúp đỡ người

khác tốt lên nếu có thể chứ. Cô ấy rất quan tâm

đến anh ta. Hy vọng họ sẽ đến được với nhau.”

“Kết cục vui vẻ đúng không?”

“Nếu pháp luật chiến thắng và tình yêu đích

thực không phải là ảo tưởng.”

“Nhưng kết cục vui vẻ thì lại thường không

giành được giải Pulitzer đâu.”

Cô bặm môi nhìn anh có vẻ dò xét. “Có phải

anh muốn giành được nó sau này không?”

“Nếu như thế thì giờ này anh vẫn đang làm việc

cho tờ Tribune. Làm món thịt quay hay món

hamburger cho bữa tối ở bang Wyoming này sẽ

không mang lại cho em giải thưởng danh giá đó

đâu.”

“Em cũng từng mong muốn có được giải thưởng

ấy. Người ta sẽ phải khâm phục mình. Nhưng

em thà làm món thịt nướng còn hơn.” Cô ngập

ngừng một lát. “Anh thấy thế nào?”

“Anh sẽ phải có giải thưởng cho em.” Brody cắt

thêm thịt và lấy bánh quy đã chấm đầy bơ cho

mình. “Em mua bánh quy ở đâu vậy?”

“Em tự làm.”

“Để anh đoán xem nào.” Anh tỏ ra không tin

nhưng rất chân thành. “Có bột mỳ đúng không?”

“Đó chỉ là một thành phần.” Cô đẩy bát bánh

sang bên để anh lấy thêm một chiếc.

“Ở nhà anh có rất nhiều bánh rán và bánh

hamberger đấy.”

“Em hy vọng như vậy. Em là người rất coi trọng

thức ăn, anh cứ kiện em đi. Để em đoán xem

trong tủ lạnh nhà anh có những gì nhé- bánh

pizza đông lạnh, súp và tương ớt, xúc xích và có

thể có cả eggo.”

“Em còn quên mỳ ống và bơ.”

“Đúng, em quên mất, những thứ không thể

thiếu của một người đàn ông độc thân. Mỳ khô

và bột pho mát.”

“Để duy trì cuộc sống mà.”

“Vâng, cũng giống như món patê của mọi người

thôi.”

Anh xiên một miếng khoai tây chiên nhỏ bỏ vào

đĩa. “Cô nàng mảnh mai này, em đang muốn

thuần phục anh hay sao?”

“Em muốn thỉnh thoảng được nấu cho anh ăn.

Như thế sẽ tốt cho cả hai chúng ta. Em có

thể...” Cô giật mình đánh rơi chiếc đĩa khi nghe

thấy tiếng nổ lớn bên ngoài.

“Lại chiếc xe tải của Carl.” Brody khẳng định

chắc chắn.

“Xe tải của Carl.” Cô cầm ly rượu bằng cả hai

tay. “Suốt ngày làm em hết hồn. Tại sao anh ta

không sửa nó đi cơ chứ?”

“Không chỉ riêng em đâu mà mọi người ở thị

trấn này đều chịu chung cảnh ngộ. Em có bao

giờ ghi lại những thứ này không?”

“Thứ gì?”

“Công thức nấu ăn.”

“Ồ”. Cô cầm đĩa lên tiếp tục ăn mặc dù trong

bụng vẫn nôn nao vì tiếng nổ. “tất nhiên là có.

Trước khi xảy ra chuyện đó em thường ghi chép

rất cẩn thận. Em có một file riêng các món ăn

trong máy tính và thường xuyên cập nhật. Tại

sao anh hỏi vậy? Anh định làm món bánh quy

bơ sữa hay sao?”

“Không. Anh chỉ phân vân tại sao em không viết

một cuốn sách về các món ăn.”

“Em đã nghĩ sẽ làm việc đó nếu em được xuất

hiện trên kênh truyền hình về các món ăn.”

Reece mỉm cười rất nhanh và nói tiếp. “Chương

trình khá hấp dẫnvà vui vẻ nhằm vào giới trẻ và

những người thành thị hay tổ chức ăn tối và các

bữa tiệc quây quần vào chủ nhật.”

“Chả ai biết sẽ là khi nào cả. Em muốn làm việc

gì thì cứ làm.”

“Nhưng em có xuất hiện trên truyền hình đâu.

Em không quyết định được việc đó.”

“Anh muốn nói đến cuốn sách cơ.”

“Ồ, em chưa hề nghĩ...ừm.” Tại sao cô lại không

viết một cuốn sách về nấu ăn nhỉ? Cô có hàng

trăm món ăn và đã từng nếm thử tất cả rồi mà.

“Có thể sau này em sẽ thử xem thế nào.”

“Nếu em muốn anh sẽ gửi đề nghị đến nhà xuất

bản của anh giúp em.”

“Tại sao anh lại thích làm việc đó?”

Brody ăn nốt phần thịt còn lại trên đĩa. “món

thịt om ngon quá. Nếu em viết bản thảo cho

một cuốn tiểu thuyết thì cách duy nhất để bắt

anh đọc là em dí súng vào đầu anh hay ngủ với

anh. Chỉ có như vậy anh mới xem xét đề nghị

nhà xuất bản của anh cân nhắc. Còn nếu em

viết sách nấu ăn thì anh sẽ đề nghị ngay mà

không cần ra điều kiện gì cả. Tuỳ em.”

“Có vẻ công bằng đấy. Với những điều kiện đó

anh đã gửi bao nhieu bản thảo cho nhà xuát

bản của anh rồi?”

“Chưa có bản nào. Có vài trường hợp đề nghị

nhưng anh bỏ lỡ mất cơ hội.”

“Em có phải ngủ với anh không nếu em đề nghị

và nhà xuất bản của anh chấp nhận đại diện

cho em?”

“Ồ, có chứ.”

“Vậy thì em sẽ xem xét.” Cô cảm thấy thoải mái

và cầm ly rượu lên. “Em sẽ có phần thêm cho

anh, nhưng bây giờ thì, thứ nhất, em đã hứa sẽ

để lại cho Mac Drubber một chút thức ăn thừa,

thứ hai, cũng không còn đủ món thịt quay cho

anh mang về nhà, vì vậy anh có thể mang bánh

sandwich cũng được, cả món tráng miệng nữa.”

Brody chộp ngay lời giải thích thứ nhất của cô.

“Tại sao Mac lại đòi thức ăn thừa?”

“Để trả công anh ấy đã lắp khoá cho em. Hơn

nữa, anh ấy cũng không để em trả tiền nữa.”

“Anh ta có vẻ ưu ái em quá nhỉ?”

“Đúng ra là em hơi ưu ái anh ấy. Tại sao Mac lại

chưa lập gia đình?”

Brody thở dài thườn thượt. “Đúng là câu hỏi đặc

trưng của phụ nữ. Anh cũng có cái đáng để em

kỳ vọng hơn đấy.”

“Anh nói đúng, rất đặc trưng. Nhưng em vẫn

muốn có ai đó làm món thịt om và trông coi cửa

hàng cho anh ấy.”

“Mac đã có em làm món thịt om, có Leon và

Old Frank làm việc ở cửa hàng và đôi khi cả

Beck nếu anh ấy yêu cầu.”

Nhưng vẫn không bằng có riêng một người làm

việc với anh ấy và thực sự lo lắng xem anh ấy có

được bữa tối nóng sốt ngon miệng hay không

sau mỗi ngày làm việc.

“Nghe nói mối tình của anh ấy tan vỡ sau mấy

chục năm trước rồi. Họ đã đính hôn nhưng rồi

cô nàng phụ tình để đi với người bạn thân nhất

của anh ấy.”

“Trời, thật vậy sao?”

“Đó là anh nghe người ta đồn đại như vậy. Có

thể họ thêm mắm thêm muối nhưng dù sao thì

cũng phải có liên quan đến thực tế. Không có

lửa làm sao có khói.”

“Mụ đàn bà lăng loàn. Thật không xứng đáng với

anh ấy chút nào.”

“Hình như Mac cũng chẳng nhớ tên cô ta.”

“Nhớ chứ. Em nghĩ bây giờ có khi mụ ta đã lấy

đến đời chồng thứ tư rồi, thậm chí có thể còn

phải trả giá vì bản chất hai mặt của mình.”

“Em có vẻ hẹp hòi đấy, nhưng anh thích như

vậy.”

“Khi ai đó làm tổn thương người khác em

thường hẹp hòi như vậy. Em còn rất dữ dằn là

đằng khác. Vì vậy anh nên về mà thưởng thức

nốt chai rượu của mình đi, em cũng phải dọn

dẹp mấy thứ này đây.”

“Em bảo dọn dẹp cái gì?”

“ANh cứ xem thì biết.”

“Được, nhưng ở đây khung cảnh đẹp hơn. Anh

đã xem ảnh em chụp mấy năm về trước. Có

một vài bài báo và tạp chí viết về em trên mạng

Internet.” Brody giải thích thêm trong khi Reece

nhìn anh trừng trừng.

“Tại sao anh lại tìm đọc những bài báo đó trên

Inernet?”

“Bài viết về em phải không? Anh tò mò thôi. Lúc

đó tóc em ngắn hơn bây giờ.”

Reece thu dọn chén đĩa mang ra bồn rửa. “Vâng,

trước đây em thường đến một thẩm mỹ viện

hạng sang ở Newberry. Giá rất đắt nhưng đáng

đồng tiền. Nhưng em khong thể tiếp tục đến

thẩm mỹ viện từ khi...” Cô vặn nước và pha

nước rửa chén. “Vì vậy em để tóc dài.”

“Như thế cũng rất đẹp”

“Em thích đến thẩm mỹ viện để có người quan

tâm chăm sóc cho sắc đẹp của mình. Rất tuyệt

vời khi được ngồi ở đó nhấm nháp ly rượu hoặc

ly trà họ phục vụ sau đó quay ra với cảm giác

mới lạ. Đó cũng là một trong những lý do em

thích làm phụ nữ.”

Reece quay lại chia phàn thức ăn thừavào hai

chiếc hộp cô lấy ở chỗ Joanie. “Sau khi ra viện

bà em có đưa em đến thẩm mỹ viện một lần để

làm tóc, móng tay,làm mặt và mát xa. Nhân

viên ở đó rất chu đáo và nhẹ nhàng. Nhưng khi

vào phòng thay đồ em hoảng sợ đến nỗi không

dám thay quần áo vì vậy em đã bỏ về.”

Cô mang hai hộp thức ăn bỏ vào tủ lạnh. “Anh

nhân viên chuyên tạo mẫu tóc cho em đề nghị

được đến tận nhà phục vụ nhưng em vẫn không

dám.”

“Tại sao?”

“Vì em rất xấu hổ.”

“Ngớ ngẩn.”

“Có thể, nhưng đó là thực tế. Thậm chí có người

còn sợ hãi nữa. Nói chung chứng sợ thẩm mỹ

viện không quá khó để có thể vượt qua.”

“Vậy thì em thử lại xem.”

Cô vừa rửa bát vừa ngoái lại nhìn anh. “Nhìn

em xấu đến thế cơ à?”

“Không, ý anh không phải vậy. Em được thừa

hưởng gien di truyền sắc đẹp nhưng chả có lý

do gì phải từ bỏ điều mà mình yêu thích.”

Gien di truyền, cô phân vân tự hỏi trong khi úp

bát lên giá. Không hẳn anh thực sự khen cô

nhưng dù sao cũng khiến cô cảm thấy tự tin hơn

vào ngoại hình của mình sau một thời gian dài.

“Có thể lúc nào đó em sẽ thử lại.”

Cô quay lại lau tay và Brody cũng tụt xuống khỏi

ghế. Cô không hề lùi lại mặc dù trong đầu đã

nghĩ đến chuyện đó. Lùi lại cũng chả giải quyết

được việc gì. Thực ra, cô cũng không biết mình

nên lùi lại hay nên tiến gần đến chỗ anh.

Anh lấy miếng vải lau tay của cô quẳng sang

bên khiến cô hơi phật ý. Lẽ ra anh phải phơi ra

cho nhanh khô.

Anh chống hai tay lên bệ bếp nhốt cô bên trong

như khi cô ngồi trên thùng xe phía trước trên

đường họ trở về từ con sông. “Chúng ta sẽ tráng

miệng bằng gì đây?”

“Táo và kem đậu xanh hương vani. Em đã hâm

nóng lại trong khi chúng ta...”

Anh đặt môi lên môi cô rất mạnh và dứt khoát.

Cô cảm nhận được mùi rượu trong miệng anh

rất hấp dẫn. Các mạch máu trong cơ thể cô đột

nhiên căng lên như muốn vỡ tung.

“Kìa anh, đầu óc em rối tung lên như bị chập

điện rồi, toàn tiếng xèo xèo và khói thôi.”

“Vậy thì em nên nằm xuống.”

“Em rất muốn, hãy để em nói, em rất muốn.

Em đã giặt ga trải giường rồi.”

Brody buông cô ra liếm môi thèm thuồng. “Em

giặt ga trải giường rồi sao?”

“Em nghĩ nên làm việc đó. Nhưng... anh có thể

lùi lại một chút được không, như thế này khó

thở quá.”

Anh hơi nhích ra. “Em thấy thoải mái hơn

chưa?”

“Có mà cũng không.” Anh rất hấp dẫn, đúng

như ấn tượng ban đầu của cô về anh. Không

đẹp trai lắm nhưng rất đàn ông. Tay to, chân to,

miệng rất rắn và người cũng rất rắn.

“Em muốn lên giường cùng anh, em muốn trải

nghiệm lại cảm giác đó. Nhưng em nghĩ nên để

cho mình cảm thấy tự tin hơn với bản thân.”

“Và với cả anh.”

“Vâng, anh nói rất đúng. Đối với anh thì đó là

chuyện bình thường nhưng với em thì lại là một

kỷ niệm vô cùng đáng nhớ. Em nghĩ cả hai

chúng ta nên chờ đợi thêm.”

“Được thôi, có nghĩa là em sẽ không vì anh đêm

nay.”

“Đó chỉ là lời nói.”

“Chết tiệt, em cẩn thận quá.” Anh lại kéo cô vào

lòng và lần này thì không chỉ miệng anh mà cả

hai tay anh đều mò mẫm khám phá cơ thể cô.

Lại một lần nữa anh phải buông cô ra. “Món táo

là món quái gì vậy em?”

“Ai? Ồ, anh chờ em một lát.” Cô đứng lặng mtộ

lúc nhắm chặt mắt như để cho đầu óc tỉnh táo

lại. “Rất ngon, anh ngồi chờ em một lát em sẽ

cho anh thấy. Anh có muốn uống cà phê

không?”

“Em đâu có cà phê.”

“Thực ra...” Cô bước tránh sang bên để khỏi

chạm vào người anh và lấy chiếc ấm đun nước

trên bệ bếp. “Em đã mua một ít rồi.”

“Em có cà phê thật sao?”

Cô nhận thấy- dù chỉ một lần- cô đã làm anh

ngạc nhiên. “Anh uống nhạt và có đường đúng

không?”

“Đúng thế, cảm ơn em.”

Cô chuẩn bị món tráng miệng và mang ra gian

ngoài. “Không giống chuyện quan hệ nhưng dù

sao đó cũng là kết thúc tốt đẹp cho bữa ăn của

chúng ta.”

Brody nếm thử một thìa. “Trời đất, bây giờ anh

mới biết món này.”

“Em học món này để phục vụ bố em. Ông ấy

rất thích.”

“Ông ấy quả là người có khiếu ăn uống.”

Reece mỉm cười rất vui. “Anh chưa hề nói

chuyện với em về... Em cũng chả biết có nên nói

ra hay không.”

“Anh nghĩ đó là chuyện về vụ giết người.”

“Vâng. Đúng thế. Cảnh sát trưởng cho rằng em

đã nhớ nhầm vị trí đó và không hề có chuyện

giết người. Có thể em nhìn thấy hai người cãi

nhau nhưng chưa chắc đã là vụ giết người. Đó

chính là lý do vì sao đến bây giờ vẫn chưa ai

thông báo về việc cô ấy bị mất tích.

“Và tất nhiên là em không đồng ý.”

“Không bao giờ. Em biết em nhìn thấy gì và ở

đâu. Có thể chưa ai thông báo cô ấy mất tích vì

nó cũng chẳng quan trọng. Hoặc cũng có thể cô

ấy đến từ Pháp.”

Lần này đến lượt Brody bật cười. “Cho dù cô ấy

đến từ đâu thì ít nhất cũng phải có người nhìn

thấy chứ. Có thể là lúc cô ấy mua xăng, mua đồ

hay ở nơi cắm trại hoặc nhà trọ nào đó. Em có

thể mô tả lại hình dáng cô ấy không?”

“Em đã nói với anh rồi còn gì.”

“Không, ý anh nói là em có thể mô tả lại cô ấy

cho một hoà sỹ hay không?”

“Có phải là hoạ sỹ khắc hoạ chận dung bọn tội

phạm không?”

“Thị trấn này không có những người như thế

nhưng anh đang nghĩ đến chú Doc.”

“Bác sỹ Doc phải không?”

“Ông ấy thường vẽ bằng chì than. Chỉ là thú vui

thôi nhưng không đến nỗi tồi lắm đâu.”

“Có nghĩa là em chỉ việc mô tả lại một nạn nhân

bị giết mà không cần có bất kỳ giám định về y

tế nào?”

“Nếu em không tin tưởng Doc anh sẽ tìm người

khác.”

“Em tin anh.” Cô gật đầu nhưng có vẻ Brody vẫn

chưa tin. “Anh không tin sao? Em nói thật mà,

em tin tưởng anh. Và em sẽ đến gặp bác sỹ Doc

Wallace nếu anh di d cùng em.”

Anh đã dự định trước việc sẽ đi cùng cô. Anh

cũng không muốn bỏ qua bất kỳ khoá cạnh nào

của vụ án này. “Em muốn anh đi cùng em thì sẽ

trả công cho anh bằng thứ gì? Anh đang nghĩ

không biết dùng món gì với chai rượu còn lại

trong tủ lạnh của em?”

“Ngày chủ nhật được nghỉ, em sẽ nghĩ xem

chúng ta nên ăn gì?”

Brody ăn nốt chút đồ tráng miệng còn lại. “Anh

cũng tin em. Anh sẽ nói chuyện với chú Doc.”