“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy. Sorry, the number you dialed has been turned off”.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy. Sorry, the number you dialed has been turned off”.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy. Sorry, the number you dialed has been turned off”.

Giọng nữ vang lên ấm áp dịu dàng, tiếng Trung rồi lại tiếng Anh, liên tục, liên tục không ngừng, lặp đi lặp lại.

“Bốp!” Chiếc điện thoại bay vèo xuống nền đất.

Vừa lúc đó, người nhân viên phục vụ đi tới.

- Thưa cô, xin hỏi cô trả phòng phải không ạ? – Cô ta thận trọng nhẹ nhàng hỏi.

… Giận dữ căn cứng đầy mình, Đạm Ngọc quay lại nhìn căn phòng lần cuối, xách hành lý lên và bước ra ngoài.

- Thưa cô, ơ, thưa cô! Còn điện thoại của cô? Điện thoại của cô rơi ở đây này… ầy…

… Nàng chẳng quay lại, miệng lẩm bẩm như đang thầm rủa ai đó.

- Thưa cô, xin hỏi cô cần gọi xe không? – Người gác cổng hỏi.

- Cút ngay! Bọn đàn ông thối tha!

Bước ra khỏi khách sạn, đứng trong ánh nắng rực rỡ, Đạm Ngọc bỗng nhìn xuống đôi giày Manolo dưới chân, đôi giày cũng tỏa ánh hào quang không kém gì ánh nắng, ồ, hóa ra mình vẫn chưa đến nỗi tay trắng!

Một niềm vui sướng điên cuồng tràn ngập! Đôi giày giá 100 nghìn kia đấy!

Trong cơn hoản loạn, Đạm Ngọc vô tình bước ra đến giữa đường cái mà không biết. Bỗng một chiếc xe hơi lao nhanh đến phanh két trước mặt làm nàng giật mình sợ hãi, theo bản năng nhảy lùi về phía sau. Mất thăng bằng, một trong hai chiếc giày bị bung ra.

- Ê! Cô có mắt không đấy hả? Xớ rớ giữa đường làm cái gì thế? Cẩn thận rồi chết chả ai biết! – Người tài xế thò đầu ra khỏi cửa xe quát.

… Hoàn hồn trở lại, Đạm Ngọc vẫn còn sợ hãi, nhảy lò cò về phía lề đường.

“Đưa chìa khóa nhà cho em là chứng tỏ sự tín nhiệm đối với em đấy.”

Hình như cách đây không lâu lắm đã có một người đàn ông nói thế với nàng, nàng vẫn nhớ.

Nàng cầm chiếc chìa, ghé mắt qua lỗ xâu, nheo nheo nhìn bờ biển mênh mông trước mắt. Trong ánh nắng như mật, mái tóc mềm mại của nàng ánh lên một vầng hào quang màu vàng chanh nhạt, ở chỗ tiếp xúc với bờ vai, làn tóc ấy nhẹ uốn một đường cong mềm mại. Gió biển thổi tới, thổi hương tóc dập dờn bay xa.

Từ ngày đầu nhận chiếc chìa khóa này, Đạm Ngọc đã thích nó, bởi vì lỗ xâu của nó có hình hạt đào.

Nàng thích nheo nheo mắt, nhìn thế giới qua hình hạt đào ấy, như thế bất kỳ cái gì cũng dường như được bao bọc bởi chữ “yêu”.

Chỉ mỗi tội khi run tay, thế giới được tình yêu bao bọc kia lại rung rung nhạt nhòa. Cho nên nàng phải cố cầm thật chắc không động đậy, sợ chỉ rung tay một chút thôi sẽ làm cả một khối yêu lắc lư, tan biến mất.

Mãi lâu sau, Đạm Ngọc mới ngẩng lên, nghiêng đầu, mở to đôi mắt, lên tiếng. Nàng mở miệng, nói thì thầm: “Nơi nào còn có yêu chứ? Nghe đi – biển cũng đang khóc.”

Biển cũng khóc rồi, nàng nói, rồi tiếp tục ngồi yên không động đậy, giống một kẻ ăn mày đáng thương.

Giống như tự nói với mình, cũng giống như đang thuyết phục.

Những con sóng nối tiếp nhau, làm trào lên những đám bọt trắng xóa. Rồi sóng lại rút đi, bọt cũng bị kéo tuột theo…

Giống như một giấc mơ đẹp, nhưng vừa tỉnh giấc thì mọi thứ đều biến mất.

Bầu trời thì vẫn xanh như thế.

Người vẫn cô đơn đến đáng thương.

Chẳng còn gì cả, dù sao cũng phải về nhà thôi, mẹ vẫn đang ngóng đợi con về, mẹ vẫn là người duy nhất trên thế gian chẳng bao giờ bỏ rơi con.

Đạm Ngọc gọi một chiếc taxi ra sân bay, nhớ đến bầu trời Trùng Khánh màu xam xám, nghĩ đến mình lại sắp trở về cái thành phố đầy bụi bặm rác rưởi, lại sắp phải ngồi cùng phòng học với những đứa bạn cùng lớp đi giày Adidas hàng loại A rồi cùng về một phòng ký túc… Lòng nàng tràn ngập những bi thương không nói nên lời.

Chiếc xe lướt qua một tiệm áo cưới, bên trong có một đôi nam nữ đang thử váy. Qua tấm kính trong suốt, cô gái mặc đồ cô dâu trông xinh đẹp mê hồn, mà quyến rũ người khác nhất có lẽ chính là nụ cười ngọt ngào tươi tắn trên môi cô.

Đạm Ngọc đăm đăm nhìn cô gái, cô ta trông rất quen.

Một tia sáng vụt qua đầu, chẳng lẽ là Lý San đó sao? Nhìn kỹ lại, người đàn ông mặc lễ phục chú rễ đứng bên cạnh cô ta không ai khác hơn là A Lam – nhân vật mà trước đây đã bị Đạm Ngọc tuyên bố là vĩnh viễn không làm nổi trò trống gì, chỉ cười.

Xe lao nhanh, chốc lát tiệm áo cưới đã vụt qua mất.

Nhưng trong khoảnh khắc điện giật ấy cũng đủ để Đạm Ngọc nhìn rõ nụ cười trên khuôn mặt Lý San, nụ cười ngọt ngào, vừa sung sướng, vừa hạnh phúc.

Lý San… chẳng phải cũng giống nàng, vì muốn được gả vào nhà tỉ phú mà chẳng từ thủ đoạn nào hay sao? Chẳng lẽ cô ta tưởng gã đàn ông nghèo khổ kiết xác đó có thể tặng cho cô ta những vinh hoa phú quý mà cô ta hằng ao ước sao? Nhưng mà nụ cười đó lại hạnh phúc đến nhường ấy?

Đạm Ngọc nhìn nụ cười của Lý San – nụ cười không hề có chút khiên cường giả tạo, bỗng chợt nhớ đến câu nói cuối cùng của Hà Duy trước khi anh ra đi. “Em thật sự thấy hạnh phúc ư?”

Nếu như được giàu sang phú quý, tất nhiên là em sẽ hạnh phúc. Cái đó mà cũng phải nghi ngờ sao? Chính là cái thái độ hạnh phúc của Lý San vừa rồi mới đáng nghi thì có! Mọi người thật là buồn cười. Vậy thì cười lên thật to, cười lên thật to chế giễu họ, làm cho họ phải phát mgượng!

“A ha ha ha…” Đời thật lắm kẻ ngốc, họ cứ tưởng cái tình yêu thanh bần ấy sẽ làm họ hạnh phúc cơ đấy!

Đạm Ngọc đi trong thành phố lộng lẫy phồn hoa, Đạm Ngọc đang cười nhạo ái tình.

Kỳ lạ một nỗi, khi cười xong, không biết làm thế nào mà ngăn được những giọt nước ướt đầm khuôn mặt.

Hóa ra, nước mắt chẳng mời mà đã đến chan chứa.

…::: Hết :::.…