Không biết có thể hình dung ra tâm trạng của Viola lúc này là như thế nào chỉ biết rằng cô cảm thấy rất phẫn nộ. Hàng khuy áo hiện rõ trong đáy mắt lạnh như băng của cô, đôi môi bất giác nghiến chặt lại. Cô vừa phát hiện ra Lion là một ma-cà-rồng lại phát hiện ra hàng khuy áo này giống hệt với chiếc khuy cô lấy được trong lòng bàn tay của thầy Athur. Nhìn từ trên xuống, chiếc cúc thứ hai của chiếc áo đã bị mất, điều này càng khiến cô trở nên nghi ngờ hơn nữa. Liệu Lion có liên quan gì đến cái chết của thầy Athur?

Nghĩ đến cái chết của thầy Athur nội tâm Viola càng kiên định, cô quyết tìm ra kẻ đã giết thầy. Đến lúc đó....cho dù là ai cô cũng sẽ không nể tình mà xuống tay.

Chợt có tiếng chân ngoài hành lang Viola hốt hoảng để mọi thứ lại chỗ cũ, leo lên giường nằm giả vờ ngủ. Đúng lúc này vừa vẹn Lion bước vào. Nhìn thân ảnh cô đang nằm ngủ anh khẽ thở phào. Ngồi bên cạnh chăm chú nhìn vào gương mặt nhợt nhạt của cô trìu mến, Lion cầm một bàn tay của cô lên hôn, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình.

Ngược lại sự thong thả của anh Viola khẩn trương muốn chết. Quả thực giả vờ ngủ trước ánh mắt đang nhìn vào chằm chặp thật sự rất khó, lưng cô ướt đẫm mồ hôi vì khẩn trương.

- Đừng giả vờ nữa, tôi biết em đã tỉnh.

Lion cười khẽ vạch trần bộ dáng cứng đờ của cô. Kỳ thực khi cầm lấy tay cô anh đã biết cô tỉnh lại, chỉ muốn ngắm nhìn gương mặt cô một chút.

Viola mở mắt ra, bị anh vạch trần như vậy cô cũng không tiếp tục giả vờ nữa. Rút bàn tay đang bị anh nắm lại cô nhìn anh không chớp mắt như muốn xuyên thấu tâm hồn anh.

Bị cô nhìn chằm chằm lại Lion nở một nụ cười nhẹ, ôn nhu giơ tay lên vuốt tóc cô. Cảm xúc từ mái tóc cô đem lại thật thoải mái khiến anh không nỡ buông ra.

- Để tôi đi lấy thứ gì đó cho em ăn nhé!

Cô đã ngủ mấy tiếng rồi, nhất định là đang rất đói. Lưu luyến rời mái tóc cô anh đứng dậy tiến ra cửa. Đúng lúc này....

- Lion.....anh không có điều gì nói với tôi sao?

Giọng nói trong trẻo của Viola vang lên khiến đôi chân anh dừng bước. Quay lại nhìn cô một cái thật lâu...anh cảm nhận được cô khác lạ, ánh mắt cô bỗng nhiên lạnh lùng, cô nhìn anh cũng rất lạ nhưng anh không để tâm đến. Nở một nụ cười nhẹ, môi anh phát ra thật khẽ.

- Viola, tôi yêu em!

Viola chấn động. Bàn tay nắm lấy drap giường thật chặt. Cô vốn dĩ chỉ muốn thăm dò anh một chút về chuyện anh đang dấu mọi người nhưng không ngờ anh lại nói ra điều này. Anh yêu cô sao? Còn Rose thì sao?

- Lion...

- Tôi sẽ quay lại.

Anh để lại câu này rồi khép cửa phòng lại. Từ bây giờ anh quyết định sẽ yêu cô nhiều hơn nữa. Sau khi giành được tất cả anh sẽ cưới cô, cho nên bắt đầu từ bây giờ sẽ trói cô thật chặt bên người.

Viola bần thần nhìn cánh cửa đóng lại mà trong lòng rối như tơ vò. Tại sao mọi chuyện lại phức tạp đến như vậy? Đáng nhẽ ra anh không nên nói điều đó ra với cô...

******************************************************************

Tại sân bay,

Người đông nghẹt như mắc cửi, họ xô đẩy, chen lấn hò hét khi thấy người thân của mình bước ra.

Cater nhìn dòng người chen lấy xô đẩy mà nở một nụ cười khẩy. Vừa bước xuống máy bay gã đã làm cho mọi người chú ý đến mình. Nhìn gã xem.....toàn thân diện một cây đen bằng da, áo khoác ngoài bằng da đính đá sát nách. Cánh tay cơ bắp cuồn cuộn tràn đầy những hình xăm chằng chịt. Mái tóc cạo nửa đầu nhuộm một màu trắng phớ. Chính giữa môi dưới không biết tự lúc nào mà có một chiếc khuyên đính vào. Trên mặt lại là một chiếc kính đen to tổ choảng. Chỉ vậy thôi nhưng gã cũng cũng khiến cho mọi người ở sân bay phải dè chừng.

Trong thời gian ở Mỹ giao dịch làm ăn gã cũng có nghe nói dạo gần đây lũ Ma-cà-rồng hoành hành dữ dội, Lion muốn có một lô vũ khí mới cho nên gã về đây.

Cater để hành lý cho một tiếp viên xách, thảnh thơi đi trước tiến ra cửa. Bất chợt một bàn tay chụp lấy cánh tay gã, hơi sửng sốt gã rút súng bên thắt lưng ra nhắm vào người đàn ông đang bịp kín mặt.

- Ông là ai?

- Áaaaaaaaaa

Cô tiếp viên thấy gã móc súng sợ hãi hét toáng lên. Làm sao gã có thể mang súng lên máy bay được? Phút chốc cả cái sân bay náo loạn, mọi người vội vã tìm chỗ trốn. Có người nhanh chóng gọi bảo vệ tới.

Cater hừ một cái túm tay người đàn ông chạy ra khỏi sân bay vào một con hẻm.

"Cạch" dí họng súng vào thái dương người đàn ông Cater dần mất kiên nhẫn.

- Nói! Ông là ai?

Người đàn ông không nói gì mà chậm rãi tháo mắt kính cùng mũ, khăn quàng cổ ra. Đôi môi run rẩy.

- Cater, cuối cùng cha cũng tìm được con.

Cater sửng sốt không tin vào mắt mình. Vội vàng tháo cái kính đen trên mặt xuống gã há hốc miệng.

- Cha.

Khẩu súng trên tay gã rơi xuống đất, đôi mắt nhìn Victor không chớp mắt. Người đứng trước mặt thật sự là cha gã. Tại sao ông lại xuất hiện ở đây?

- Cha....tại sao..

- Suỵt! Chuyện này nói sau. Chúng ta rời khỏi đây đã.

Vụ rút súng khi nãy làm cho sân bay náo loạn. Người ta nhanh chóng gọi cảnh sát tới, cả sân bay bị phong toả. Nhác trông thấy có hai viên cảnh sát đang tiến lại gần Victor kéo tay Cater đi vào một lối rẽ.

- Cha, những năm qua cha ở đâu?

Cater để mặc cho ông kéo mình vừa đi vừa hỏi. Ông có biết gã tìm ông rất lâu rồi không? Nhiều lúc nghĩ rằng ông đã chết nhưng không ngờ hôm nay ông xuất hiện.

- Cha hứa sẽ kể cho con nghe tất cả nhưng mà chúng ta phải dời khỏi đây đã.

Cater ậm ừ đồng ý sau đó cùng ông biến mất khỏi con hẻm....