Chỉ mấy giây sau, Rosie đã đóng cửa sau lại rồi chạy theo con đường đá dẫn xuống bờ sông. Chiếc áo khoác bay phất phới sau lưng nàng như cánh buồm trước gió.

Rosie hối hả chạy đến nơi nàng thích nhất trong khu vườn rộng mênh mông bát ngát, đó là một đống đá sụp đổ được gọi là Vọng canh Hắc Ưng, vì cái vọng canh này được Fulk Nerra, bá tước Anjou, xây cất, ông bá tước có biệt danh là Hắc Ưng.

Cái vọng canh này quá xưa, trải qua hàng thế kỷ, đã sụp đổ, nay chỉ còn lại một đống đá, trước kia là nơi canh gác. Nó được xây trên một khu đất cao trên một chỗ quanh của sông Cher, là một nơi canh gác rất tốt để lâu đài Montfleurie chống lại bọn cướp vào thời trung cổ.

Đến thế kỷ XVII, người ta trồng cây quanh khu di tích đổ nát này, rêu và loại địa y mọc đầy mặt đá, vào mùa hè đủ thứ hoa đẹp nở khắp các kẽ đá. Chỉ có một góc nhỏ nơi này còn giữ lại vẻ đẹp mê hồn kỳ lạ, khiến người ta nhớ lại thời quá khứ xa xôi và nhớ lại lịch sử của nước Pháp.

Những bức tường thành có lỗ châu mai xưa cũ rệu rã, mặc dù hư hỏng nhiều chỗ, nhưng nhờ có cây cối mọc nhiều, nên được dùng làm nơi trú ẩn, vào nhũng tháng mùa hè, cả gia đình thường ra cắm trại vui chơi ở đây. Nhiều năm nay, Rosie dùng nơi này để làm việc, phác thảo mẫu mã, đọc sách, nghỉ ngơi, hay chỉ ngồi mơ mộng.

Khi đến cổng vào, trước kia là cửa chính vào tháp canh, nàng thấy mệt đến hụt hơi. Nhưng nàng vẫn đi tiếp đến tận cuối di tích, khuất hẳn không thấy tòa lâu đài mới dừng hẳn.

Nàng ngồi xuống chiếc ghế dài bằng đá đã có từ mấy trăm năm do tổ tiên dòng họ De Montfleurie dựng nên, đưa mắt nhìn ra dòng sông Cher lượn lờ uốn khúc. Mọi vật đều yên tĩnh, hoàn toàn vắng lặng. Nàng chỉ nghe tiếng đập của trái tim mình. Tiếng đập trong lòng ngực từ từ chậm lại, hơi thở trở nên bình thường hơn, và nàng cảm thấy khoan khoái trong người.

Nàng quấn chặt chiếc áo khoác vào người cho ấm, tựa lung vào gốc cây ở phía sau, thả hồn vào cảnh vật êm ả dịu dàng chung quanh, ngắm nhìn cảnh đẹp thiên nhiên trước mắt.

Cảnh vật thanh bình làm sao, nơi này xưa kia đã từng là bãi chiến trường ác liệt, là nơi Fulk Nerra, vị thống lãnh quân đội, nhà cai trị vùng này, đã tung hoành khắp thung lũng. Bụi chiến binh đã lắng xuống từ lâu, lâu lắm rồi, và bây giờ Rosie cảm thấy đây là nơi êm ả nhất, là nơi để được ngồi một mình, là nơi để trầm tư suy nghĩ.

Nàng lại nghĩ đến Guy, người chồng đã tám năm nay. Nàng tự hỏi không biết hai người rồi sẽ ra sao. Họ ít gặp nhau, hai người lại chống đối thù nghịch nhau. Có lẽ họ không có cơ hội để nối lại cuộc hôn nhân đã rệu rã từ năm năm nay, khi mà anh ta cứ tiếp tục phạm phải nhiều lỗi lầm sai trái.

Rosie biết Guy có ác cảm với nàng, cho nên thỉnh thoảng nàng đem chuyện khó khăn này ra bàn với Collie. Và Collie luôn luôn cho rằng Guy không những chỉ có ác cảm với nàng thôi, mà nàng có thái độ thù hằn với cả mọi người, cuối cùng anh còn cũng đã nhất trí với cô em chồng. Nhưng nàng thấy hoàn cảnh của nàng trong mấy năm qua rất kỳ cục; không những kỳ cục mà còn đau khổ nữa, thế mà nàng vẫn không có hành động gì để thay đổi nó.

Bỗng Rosie nghe có tiếng cành cây gãy rồi có tiếng chân người nước trên lá khô, nóng vội ngồi thẳng người lên, kinh ngạc vì biết có người đang đến gần.

Nàng quay đầu về tiếng động, hy vọng người đang đến không phải là Guy. Nàng chưa chuẩn bị tinh thần để đối đầu một mình với anh ta. Chưa đến lúc. Nàng phải vững vàng đã, trước khi gặp riêng anh ta, phải đủ nghị lực để đối đầu với anh ta, sẵn sàng chống trả những lời lẽ thù hằn của anh ta, nàng phải cương quyết trước khi đối diện với anh ta.

Nàng vui mừng vì người đang đến không phải là Guy. Nàng vùng dậy đứng lên, cười sung sướng khi thấy Henri, bá tước De Montfleurie, xuất hiện trước mặt, đưa tay chào, vẻ mặt trìu mến, đôi mắt chan chứa tình thương.

Rosie chạy đến ông, hai người ôm hôn nhau thân thiết, tràn ngập tình thương yêu. Một hồi, ông nhích người ra, nhìn đăm đăm vào mặt nàng, cặp mắt nâu sõi đời nhìn nàng dò hỏi. Sau khi hôn vào má nàng, ông hỏi:

- Con khỏe mạnh chứ? Con không buồn chứ? Guy không làm cho con buồn chứ, Rosie?

- Dạ không, thưa bố. Vả lại con chỉ gặp anh ấy một chút khi mới về nhà. Tụi con đụng đầu nhau ở tiền sảnh khi anh ấy đi xuống chuồng ngựa. Đương nhiên là anh ấy có thái độ mỉa mai chua chát, nhưng độ này anh ấy thường xử sự với con như thế.

- Bố biết con muốn nói gì rồi. Thằng này cũng đối xử với bố và với Collie như thế, thật khổ. Bố không hiểu tại sao nó lại xử tệ với em nó như thế. Từ mấy năm nay nó cứ thế đấy. À, mà thôi - Ông thở dài. - Bố chán nó quá. Nó quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến mình, không biết đến ai hết.

Ông Henri nắm tay Rosie, hai người bước đến ghế đá. Bá tước người mảnh khảnh, cao khoảng một mét sáu tám, tóc muối tiêu, nét mặt ưa nhìn, vẻ người phong sương của kẻ thường sống ngoài trời. Ông đã 63 tuổi, và suốt đòi ông ở tòa lâu đài, ngoại trừ những năm học đại học Sorbone ở Paris.

Học xong đại học, ông liền quay về thung lũng Loire, nơi ông hết mình say mê, rồi ông học thêm cách điều hành dinh cơ do ông bố để lại, người bố đã dạy ông cách coi sóc nhà cửa từ lúc còn bé. Ông là con trai độc nhất, khi bố mất, ông thừa hưởng gia tài vào lúc 24 tuổi; một năm sau, 25 tuổi, ông cưới Laure Caron Boungival, người yêu từ thời niên thiếu. Con trai của ông, Guy, ra đời năm ông 27 tuổi, và bốn năm sau, Collie chào đời. Ông góa vợ đã 12 năm nay, nhưng ông không tính chuyện tục huyền, mặc dù Collie cứ thúc giục ông mãi.

Ông Henry mặc cái áo khoác bằng vải tuýt, sớ vải thưa và đã mòn sờn, ông run run vì lạnh, ông kéo chặt áo vào người rồi cùng Rosie ngồi xuống ghế. Vẫn nắm tay nàng, ông bóp mạnh rồi nói:

- Bố rất sung sướng có con về nhà, Rosie à. Thật bố rất mừng khi thấy lại con, cưng à.

- Con cũng thấy sung sướng lắm, con rất thích về đây. Một năm rồi, nhưng vì bận làm bộ phim. Con không thích đi khỏi Montfleurie chút nào hết, nhưng biết làm sao được, hở bố!

Ông gật đầu rồi lại nhìn mắt nàng, ông hỏi:

- Nhưng con phải nói thật cho bố biết con có mạnh khỏe không? Bố rất muốn biết sự thật. Ngoài ra chẳng có gì quan trọng hơn.

- Con không tệ đâu. - Rosie đáp, nói xong bỗng nàng bật cười, nụ cười gượng gạo. Rồi nàng nói tiếp: - Ít ra khi làm việc con thấy khỏe người. Con thấy bận bịu công việc, con không nghĩ đến chuyện gì hết. Nhưng con không biết... - Nàng dừng lại, vẻ suy nghĩ rồi nàng lắc đầu, miệng xệ xuống với vẻ buồn chán.

Ông thấy ngay thái độ của nàng. Ông cau mày, hỏi:

- Sao con?

- Khi con làm xong một công việc gì, con lại thấy muốn khóc, Rosie tâm sự. - Khi rảnh rỗi, nước mắt lại trào ra. Con không muốn thế, không muốn buồn, cho nên con không trả lời câu hỏi của bố được. Thật con không biết nói sao.

- Bố biết tại sao con muốn khóc - ông nói nhỏ, bóp mạnh tay nàng. - Con không được hạnh phúc, Rosie à. Cuộc đời mới 31 tuổi của con, không tự nhiên chút nào hết, bố nói thật đấy. Con có chồng không ra có chồng, ly dị chồng không ra ly dị chồng. Bố thấy con đang sống trong cảnh không rõ ràng, thật tình bố nghĩ con nên giải quyết tình trạng giũa con và Guy đi.

- Ồ, nhưng mà có cơ hội nào để chúng con hòa giải nhau được đâu! - Rosie thốt lên. - Bây giờ không còn nữa. Chúng con đã đi quá xa nhau rồi.

- Tất nhiên là còn cách chứ! Bố không nói đến việc hai đứa trở lại với nhau. Bố nói đến việc chia tay nhau. Bố nói đến ly dị.

Rosie há hốc mồm nhìn ông, không nói nên lời.

- Rosie, con đừng sửng sốt như thế, người ta ly dị nhau cả đấy thôi. Mặc dù cả hai đều theo Cơ đốc giáo, nhưng bố nghĩ đã đến lúc con phải nhờ đến pháp luật để giải quyết hôn nhân của con với con trai bố.

- Khi thấy nàng vẫn im lặng, ông hỏi tiếp: - Cuộc hôn nhân của con không tốt đẹp đã năm năm rồi phải không?

- Dạ... có lẽ lâu hơn thế nữa.

- Vậy thì có gì trở ngại khiến cho con không ly dị?

Im lặng một hồi lâu, Rosie mới lên tiếng thì thào thú nhận:

- Con sợ.

Ông bá tước nhích người lui một chút, mắt nhìn sững vào mặt nàng, lấy làm kinh ngạc, ông hỏi:

- Sợ! Con sợ! Bố không tin. Cái gì làm con sợ?

Rosie cắn môi, nhìn xuống bàn tay hai người nắm chặt nhau, nàng phân vân không biết làm sao giải bày được nỗi lòng. Sau cùng, khi ngẩng mặt lên, nhìn thấy ánh mắt bối rối nhân hậu của ông, nàng thấy không còn cách nào che giấu sự thật được nữa. Chắc ông sẽ hiểu. Nàng nuốt nước bọt, nói bằng một giọng thật nhỏ, khó nghe:

- Con sợ sẽ mất bố, mất Collie và mất các cô bé. Bố và những người này là gia đình duy nhất của con, đã nhiều năm nay rồi, con rất thương yêu mọi người. Nếu phải ra đi chắc con không chịu nổi, con không chịu nổi nếu con không được gọi Montfleurie là nhà của con, nếu con không được về đây với bố và với các cô ấy.

- Không thể nào có chuyện như thế xảy ra, cưng à, ông vội đáp.

- Nhưng nếu con ly dị Guy, con không còn là người trong gia đình này nữa. - Nàng giận mình vì đã để cho nước mắt tuôn dài xuống hai má và không cầm lại được.

Ông Henry lục túi áo lấy ra cái khăn tay, lặng lẽ đưa cho nàng, và đợi cho đến lúc nàng lau khô nước mắt.

Khi thấy nàng đã bình tĩnh trở lại, ông nói:

- Tất cả người trong nhà đều yêu con, Rosie à. Và bố lúc nào cũng yêu con hết, ngay từ đầu, khi con mới đến đây với Collie, trước khi con lấy Guy rất lâu. Và con luôn luôn sẽ là đứa con gái khác của bố, dù con có lấy Guy hay không. Cho dù con lấy ai đi nữa thì tình cảm của bố đối với con vẫn không thay đổi. Tại sao lại thay đổi chứ? Bố yêu con không phải vì con là dâu mà vì con có những cái khác, vì con là một con người tuyệt diệu, Rosie à. Bố yêu con vì chính bản thân con. Và con hãy nhớ điều này, Montfleurie là nhà của con, bất luận có chuyện gì xảy ra đi nữa thì nơi đây vẫn là nhà của con, nhà của con suốt khoảng đời còn lại của con. Bố trước sau như một thế đấy ông quàng tay quanh người nàng, kéo nàng sát vào người ông. - Bố không biết Guy sai trái như thế nào, ông không bỏ công tìm hiểu.

Henry de Montfleurie dừng lại, lắc đầu rồi bằng một giọng buồn bã, ông nói tiếp:

- Bố chỉ biết bố có một đứa con là một thằng ngốc. Phải, bố xác nhận như thế, bố có đứa con là một thằng điên. Nó cư xử với con thật ngoài sức tưởng tượng của bố. Bố không hiểu nổi. Bố cũng không hiểu tại sao nó lại không thèm ngó ngàng gì đến Montfleurie như thế, nơi này là một ngày nào đấy sẽ thuộc về nó. Lạy Chúa tha tội! Bố hy vọng bố sống thật lâu để có thể giữ nơi đây an toàn, đợi chuyển giao cho thế hệ kế tiếp, vì chắc Chúa biết nếu hắn thừa kế nhà này thì việc gì sẽ xảy đến rồi. Bố cam đoan tòa nhà sẽ đi đến chỗ tan hoang, trừ phi bố có hành động ngăn chặn trước, lập ra một số điều khoản dự trù cho tương lai. Độ rày bố rất lo về việc này vì thấy tư cách của hắn quá tệ.

- Thế tại sao bố không để Montfleurie lại cho Collie?

- Nếu nó là con duy nhất thì bố mới làm thế được theo luật dân sự, luật Napoléon, bộ luật do hoàng đế ban hành. Theo luật pháp của nước Pháp, con gái có quyền thừa hưởng. Tuy nhiên, bố không thể bỏ qua để dành đặc ân cho con gái được. Làm thế tức là phi pháp. Nếu Guy chết mà không có con nối dõi thì gia sản và chức tước mới chuyển sang cho Collie được hay là cho con của nó, Lisette. Nhưng con thân yêu ơi, tha lỗi cho bố đã đi lạc đề, cứ nói đến mối lo lắng của bố như thế này. Bây giờ bố xin nhắc lại điều mà bố vừa nói khi nãy. Con là con gái của bố và không có gì thay đổi được việc này. Ông nhích người ra để nhìn kỹ vào mặt nàng. - Con có muốn làm giúp bố một việc không?

Rosie gật đầu.

- Khi nào trở lại Paris, con đến gặp thầy Hervé Berthier được không? Chắc con nhớ con đã gặp ông này rồi, có lần ông đến đây ăn cơm cách nay đã nhiều năm. Ông ta là một luật sư xuất sắc, một luật sư giỏi nhất ở nước Pháp, và là một người bạn tốt. Chúng ta gặp ông ấy đã nhiều năm rồi. Bây giờ con hãy đến nói chuyện với ông ấy đi, để chia tay với Guy cho được tự do. Nó không làm cho con hạnh phúc đâu. Riêng phần bố, bố xin hứa bố hoàn toàn ủng hộ con, và thương yêu con.

- Được rồi, con sẽ đi. Con sẽ đi gặp ông luật sư, thật vậy, con xin cám ơn bố, cám ơn những điều tốt lành bố vừa nói. Bố như là người cha của con, và con không thể nào chịu nổi nếu... nếu... nếu bố và Collie không còn là người thân thiết trong đời con nữa.

- Chúng ta luôn luôn là gia đình của con, cưng à, và nhân thể bố hỏi thăm Kevin luôn. Anh ấy khỏe chứ? Anh ấy sẽ đến ăn Giáng sinh với chúng ta như đã hứa chứ?

- Chắc không. Con đã hỏi lại anh ấy, nhưng ảnh vừa đảm nhận một công việc mới với sở cảnh sát New York, công việc trong phòng điều tra tội phạm, phòng này có nhiệm vụ điều tra bọn Ma- phi- a. Con biết phòng này đang nhắm vào gia đình Rudolfo, một trong những gia đình tội phạm lớn mạnh nhất ở New York, và anh đang làm công việc ấy.

- Công việc nguy hiểm đấy - ông Henri nói nhỏ.

- Nhưng chắc Kevin thích dấn thân vào các nơi nguy hiểm. Mà dù sao thì công việc này cũng làm cho con lo, thật tội nghiệp con.

- Con ước chi anh ấy làm việc ở văn phòng, hay làm một việc gì đấy để kiếm sống, nhưng anh ấy không nghe. Có lần ảnh đã muốn làm luật sư rồi đấy... - Rosie bỏ lửng câu nói, nhăn mặt:

Ông Henri cười, nhìn nàng:

- Kevin là người cứng đầu như con vậy, Rosie à, mà chúng ta đều biết rằng tính người khó thay đổi. Nhưng Nell Jefrey thì sao? Con có nói với bố trên điện thoại là hai người đã yêu nhau. Bộ cô ấy không gây ảnh hưởng gì với anh ấy hay sao?

Rosie cười và lắc đầu.

- Con chắc là không. Con đã hy vọng cô ấy thuyết phục Kevin đến nghỉ lễ với chúng ta, con hy vọng cả hai đến Pháp đón Giáng sinh cùng chúng ta ở đây. Nhưng con đoán chắc anh ấy bận việc vì theo như cô ấy nói thì con nghĩ anh ấy phải làm việc.

- Tiếc thật, nhưng không sao. Có lẽ là con nên thuyết phục cho được hai người đến đây chơi vào dịp Phục sinh. Đây là dịp vui nhất trong năm ở Thung lũng Loire.

- Dạ, đúng thế, con sẽ nói lại với Nell. Có lẽ cô ấy sẽ kéo được Kevin đến đây chơi. Con hy vọng thế.

Hai người im lặng, ngồi thoải mái một hồi.

Một đàn chim vỗ cánh bay lên, lượn quanh ìn hình trên bầu trời đầy mây trắng: đàn chim bay nhịp nhàng, trông như một dải nhung đen giăng cao trên bầu trời nhàn nhạt trắng. Đàn chim bay cao dần, cao dần, vượt lên trên những tháp canh màu xám đá phiến của tòa lâu đài Montfleurie, thình lình chúng quành lại thành một hình vòng cung lớn trên nóc lâu đài rồi bay về hướng Nam để tìm những vùng ấm áp hơn.

Mây trôi nhanh trên bầu trời cao bàng bạc, bầu trời đột nhiên linh động và thay đổi màu sắc: từ màu xanh chuyển sang màu xám pha tím, rồi từ màu hoa cà sang màu vàng cam và chạy theo đường chân trời xa xa, màu hồng và những tia sáng màu cam sáng rực như lò lửa hồng ở xa xa. Bên kia sông, cây cối mọc từng đám bên bờ bỗng tối sầm lại, tạo nên nhũng hình thù kỳ quái có màu xanh lục ẩn hiện trong lớp sương mờ buổi tối, ánh sáng lại thay đổi và ánh hoàng hôn bắt đầu đổ xuống.

- Cảnh vật ngoài này tuyệt diệu làm sao, Rosie. Rất yên tĩnh. - ông Henri lên tiếng nói.

- Mẹ con thường gọi thời điểm này là chạng vạng.

Ông cười, vỗ vào tay nàng rồi dìu nàng đứng lên.

- Bố rất sung sướng trong buổi nói chuyện chiều nay. Khi bố thấy con biến mất trên con đường này hồi nãy, bố nghĩ đây là cơ hội tốt để nói chuyện riêng với con. Nhưng bây giờ ta nên đi vào nhà thôi, trời bỗng nhiên trở lạnh, lạnh như cắt.

Khoác tay ông, Rosie cùng ông bá tước đi trở lại vào tòa lâu đài đồ sộ nằm trên đỉnh đồi.

Hai người cùng nhịp bước, khoan thai, thông cảm nhau như tự bao giờ và chắc sẽ vẫn thông cảm nhau mãi mãi. Sự im lặng giữa hai người rất thoải mái, dễ chịu, và thân mật.

Trước khi đến tòa lâu đài, bỗng ông Henri dừng lại, quay qua, nhìn nàng, hỏi:

- Con vẫn chưa gặp được chàng trai nào vừa ý à?

- Chưa, dĩ nhiên là chưa?

- Tội nghiệp! Bố ghét thấy con cô độc một mình. Mà lại quá đau khổ nữa, cưng à. Bộ con nghĩ bố không biết cảnh sống đơn côi ra sao à? Sống đơn côi như con ấy?

- Con biết bố biết chứ, thưa bố. Rosie đáp. Nàng ngần ngừ rồi hỏi: Bà Kyra khỏe không, bố?

Nàng cảm thấy ông khựng lại, sững người, và mặc dù bóng tối đã ào xuống, nàng vẫn thấy hai quai hàm của ông nghiến chặt. Rồi ông đáp:

- Bà ấy khỏe. Ít ra bố cũng tin thế. Bà ấy đi xa rồi.

- Ồ! Rosie ngạc nhiên, nói. - Nhưng chắc bà ấy sẽ về ăn Giáng sinh chứ?

- Bố không biết - ông đáp, giọng ngượng ngập đau khổ, rồi ông cất bước đi lên đồi.

Rosie định bỏ qua chuyện này, nàng không hỏi tiếp nữa và vội vàng bước theo ông.

Bỗng ông cất tiếng cười và dừng lại, rồi bằng giọng trêu chọc ông nói:

- Bố thấy đã đến lúc con đi kiếm cho mình một người bạn trai hẳn hoi. Nếu không bố phải đích thân kiếm cho con đấy.

Rosie cười:

- Bố thật là.

- Không, bố là người Pháp mà, con nhớ chứ? Và mặc dù bố già rồi, nhưng bố vẫn còn lãng mạn, như hầu hết đồng bào của bố.

- Bố chưa già! Bố lại là người đặc biệt nữa. Con biết không có người phụ nữ nào có một ông già chồng như bố.

- Con nói thế để khen bố thôi, Rosalind Madigan à.

- Tất nhiên là con phải khen bố. - Nàng thốt lên.

Nàng thấy khoan khoái trong lòng vì ông vẫn còn tính hài hước. Nhưng khi hai người đi tiếp, nàng lại phân vân không biết đã có chuyện gì xảy ra giữa ông và Kyra, người phụ nữ Nga. Nếu có thì thế nào Collie cũng sẽ nói cho nàng nghe, nàng rất muốn biết chuyện này. Collie là bạn của nàng và thường tâm sự nhiều chuyện với nàng.

Một lát sau, Rosie và ông bá tước vào tòa lâu đài, vẫn khoác tay nhau, và nàng cảm thấy sung sướng hơn thời gian trước đó. Thế nhưng tương lai vẫn hoàn toàn không có một chút hy vọng nào.