Nàng đứng kế bên một cột đá khổng lồ, khuất trong bóng tối một chút, để nhìn cuộc chiến đấu đang diễn ra.

Tên nàng là Rosalind Madigan, thần kinh nàng căng thẳng. Hai tay nàng bặm chặt hai bên hông, nàng nín thở, rồi môi hé mở, mặt lộ vẻ lo âu.

Kiếm thép chạm vào nhau chan chát.

Hai kiếm sĩ đang so kiếm với nhau. Họ quyết tử chiến với nhau; nàng biết rồi sẽ có một người thắng.

Qua các khung cửa sổ nằm cao trên các bức tường của lâu đài, ánh mặt trời rọi vào các lưỡi kiếm đang múa vun vút rợn người, phản chiếu ánh sáng lấp lánh trong gian phòng. Người thấp hơn trong hai kiếm khách là Gavin, anh mềm mại hơn, uyển chuyển hơn và nhanh nhẹn hơn. Anh liên tục phản công, chuyển dịch nhanh nhẹn, lưỡi kiếm vung vẩy linh động rất nguy hiểm. Anh đẩy đối thủ lui... lui dần... qua nền nhà lát đá của tòa đại sảnh rộng mênh mông. Anh đang giành được lợi thế.

Người kiếm sĩ kia là James, cao hơn, phản xạ chậm hơn, anh bị đối thủ dồn vào một góc, lưng dựa sát vào tường, mặt trắng bệch vì giận dữ và lo sợ.

Nàng biết trước cuộc chiến đấu đang đến hồi kết thúc. Rõ ràng là thế nào rồi Gavin cũng chiến thắng. Chợt nàng hết sức ngạc nhiên khi thấy James xoay được thế đứng, cơ thể khổng lồ của anh ta chuyển sang một vị trí mới. Thế rồi anh ta bất ngờ tấn công mãnh liệt, và nàng nín thở. Anh ta bắt đầu giành được lợi thế.

Gavin bị đẩy vào thế thủ, anh có vẻ kinh ngạc. Nàng nghĩ chắc đây chỉ là một mánh lới, nàng nghiêng người tới trước, dán mắt vào hai người.

Gavin nhanh nhẹn như một vũ công, anh khéo léo tháo lui nhanh nhẹn để tránh đỡ những nhát gươm của James rất tài tình và dũng mãnh.

James tiếp tục lao theo anh, hơi thở hồng hộc, vung gươm cũng khéo léo không kém gì anh, nhưng đôi chân anh ta không được nhanh nhẹn và vững vàng như Gavin.

Hai người chuyển dịch ra giữa phòng của lâu đài nam tước, điên cuồng giao đấu nhau. Tấn công. Chống đỡ. Tấn công. Chống đỡ. James bắt đầu chao đảo, hoạt động chậm lại. Lại một lần nữa, Gavin lấy lại thế chủ động. Anh tự chủ, hoàn toàn ở thế tiến công, sẵn sàng giết chết kẻ thù.

James trợt chân ngã nhào xuống đất, kiếm văng ra xa kêu lẻng kẻng trên nền nhà.

Tức thì Gavin nhảy đến bên anh ta, chỉ mũi kiếm vào cổ của người kiếm khách thù nghịch.

Bốn mắt dán chặt vào nhau, hằn học, quyết liệt, không người nào quay mắt đi.

Cuối cùng James hét lên:

- Giết tao đi, mày hãy giết tao đi!

- Tao không muốn để cho máu mày vấy bẩn gươm tao. - Gavin lạnh lùng đáp - Đánh thắng mày như thế này là đủ cho tao rồi. Bây giờ thế là giữa chúng ta đã thanh toán xong. Mày hãy cút khỏi mắt tao, hãy đau đớn mà chết đi.

Anh buộc lui mấy bước, tra kiếm vào vỏ đeo lủng lẳng bên hông, băng qua gian phòng rồi đi lên chiếc cầu thang rộng mà không thèm quay mặt nhìn lui. Chỉ khi đã lên đến tận đầu cầu thang, anh mới liếc mắt nhìn xuống James một chút trước khi biến mất vào bóng tối.

Tất cả đều im lặng một hồi.

Thế rồi tiếng ông đạo diễn vang lên:

- Cắt! Cho rửa khúc phim này! - Đoạn ông ta vui vẻ nói lớn thêm: - Thế là ta đã kết thúc bộ phim rồi, các cậu?

Người diễn viên tên James lồm cồm đúng lên; người đạo diễn vội vàng đến hội ý với người quay phim; mọi người liền nói chuyện với nhau, đi quanh phòng quay, cười đùa, vỗ lưng vỗ vai nhau.

Tảng lờ không để ý đến cảnh vui nhộn náo nhiệt trong phòng, Rosalind lấy cái xách tay lên, nàng đi nhanh qua phòng, bước lên thang lầu để tìm Gavin. Anh đang đứng trong bóng tối trên khoảng rộng ở đầu cầu thang. Khi đến gần anh, nàng thấy anh đang ôm chặt lấy người; mắt anh lộ vẻ căng thẳng, dưới lớp hóa trang, da mặt anh nổi da gà.

- Anh đau à, nàng nói.

- Đau. Anh cảm thấy như có bàn tay thép đang bóp mạnh vào sau gáy. Rosie, anh cần có cái băng cổ.

Nàng liền mở túi xách lấy một cái băng đưa cho anh để băng quanh cổ. Một cách đây một tuần, khi ở tại Yorkshire, Gavin đã bị té ngựa. Cơ bắp và hệ thần kinh ở cổ và một phần vai bị tổn thương, anh đau từ hôm ấy đến nay.

Khi nàng buộc cái băng quanh cổ cho anh, anh nhìn nàng với vẻ biết ơn, mỉm cười, ra chiều khoan khoái khi tấm băng thuốc làm cho anh bớt khó chịu trong người. Anh thấy miếng băng có hiệu quả hơn cả thuốc chống đau nữa.

- Trong suốt cảnh cuối cùng, em không sao khỏi lo cho anh được - Rosie nói, nàng lắc đầu ngán ngẩm. - Em không biết anh làm sao mà diễn xong được đoạn này.

- Đấy là trò ảo thuật mà - trò ảo thuật trên sân khấu trò ảo thuật trong nghề diễn viên. Mỗi khi anh bắt đầu diễn là kích thích tố trong người tiết ra ồ ạt, khiến mọi sự đau đớn đều biến mất. Ít ra, anh cũng không còn thấy đau đớn nữa. Anh hoàn toàn bị vai Warwick chế ngự, hoàn toàn biến thành nhân vật ấy. Anh nghĩ là nhân vật luôn luôn chiếm lấy anh, và khi diễn, anh quên hết mọi thứ.

- Em biết khi nào anh cũng thế. Thế nhưng, em vẫn cứ lo cho anh. - Nàng mỉm cười nhìn anh. - Bộ anh tưởng sau nhiều năm quen anh, em đã tiến bộ nhiều hay sao. Nhưng dù sao thì em cũng phải nói rằng chính sự tập trung của anh vào nhân vật là bí quyết làm cho anh thành công. - Nàng nắm cánh tay anh. - Mà thôi, ta xuống thôi, Charlies đang đợi với James, Aida và cả đoàn ở dưới.

Khi Rosie và Gavin bước xuống thang lầu, mọi người đều hoan hô nhiệt liệt chúc mừng anh. Họ biết rất rõ chàng minh tinh màn bạc đã gặp cảnh đau buồn trong những ngày qua, và họ mến phục Gavin Ambrose không những chỉ vì tài diễn xuất của anh, mà còn ngưỡng mộ khả năng chịu đựng hoàn cảnh khi bị thương tích đau đớn mà vẫn hết mình cống hiến cho bộ phim. Anh là một diễn viên nhà nghề chân chính, quyết đoán tất bộ phim đúng thời hạn, cho nên mọi người đều muốn biểu lộ lòng ngưỡng mộ và thán phục của họ đối với anh.

Khi Gavin và Rosie đến chân cầu thang, người đạo diễn, Charlie Blake, đến nắm chặt tay anh và nói:

- Anh thật tuyệt vời, Gavin à, thật tuyệt vời. Phải nói rằng tôi không tin anh lại diễn được trong ba xuất liền.

- Tôi đã nghĩ là một xuất cũng không được nữa, - Gavin hài hước đáp lại. - Nhưng mà xin cám ơn, Charlie, cám ơn đã để cho chúng tôi đấu kiếm theo cách anh đạo diễn. Phần đấu ở lần cuối đấy, phải không?

- Anh biết rõ rồi mà. Tôi không cắt bớt một phần tí tẹo nào hết.

- Anh là một người đáng tin cậy, Gavin à - Aida Young, nhà sản xuất, lên tiếng nói. Bà vừa nói vừa bước tới ôm anh trìu mến, nhưng vẫn rất cẩn thận vì sợ đau cổ anh. - Họ không đóng giỏi hơn anh được. Anh đã đóng rất tài tình.

- Xin cám ơn, Aida, quả đây là lời khen hiếm hoi của bà, thật ít khi bà khen ai. - Gavin đua mắt nhìn James Lane, người vừa đấu kiếm với anh khi nãy, anh cười toe toét chào anh ta. - Xin có lời khen, Jimbo.

James cuối chào lại:

- Tôi cũng có lời khen mừng anh, ông bạn.

- Cám ơn anh đã làm cho xuất diễn được thoải mái - Gavin nói tiếp. - Trận đấu kiếm thật quyết liệt hào hứng, và anh đã chọn lúc chấm dứt thật tuyệt, thật không ai làm hay hơn. Thật đấy, buổi diễn thật hoàn hảo.

- Chúng ta hãy nhìn kỹ vấn đề đi, chúng ta là một cặp thường xuyên ở Errol Flynns - James đáp, nháy mắt với Gavin. Tội nghiệp cho Kevin Costner phải làm lại vai Robin Hood, nếu không chắc chúng ta đâm vào nhau mất.

Gavin cười gật đầu, rồi nhìn thấy vẻ mặt của Aida, anh reo lên:

- Nào, bà đừng lo lắng quá, bà bầu thân mến. Cổ tôi lành rồi, thật đấy. Tôi sẽ đến dự buổi tiệc ăn mừng liên hoan bộ phim hoàn tất được.

- Tôi rất sung sướng, được thế thì hay biết mấy, nhà sản xuất phim nói, đoạn bà ta cảnh cáo: - Nhưng nếu được thì hãy đi nhé.

Gavin nhìn khắp mọi nơi trong đoàn:

- Xin cám ơn, anh thành thật nói. - Xin cám ơn mọi người, các bạn quả thật tuyệt vời, và hôm nay các bạn thật xứng đáng được khen ngợi.

- Anh nói đúng đấy, Gavin à. - Chủ nhân đáp, và mọi người trong đoàn làm phim ào đến quanh Gavin, khen anh là một diễn viên tuyệt vời, diễn xuất rất hoàn hảo, rồi họ bắt tay anh.

Một lát sau, Rosie và Gavin bước ra khỏi phòng đại sảnh rộng mênh mông vang tiếng cười nói, phòng này thuộc lâu đài Middleham, được tái thiết xây dựng lại, hai người đi ra hành lang phía sau phòng quay.

Ở đây cả một đống dây cáp lộn xộn, và một giàn dụng cụ cao đến tận trần nhà, người ta dựng cái giàn này lên để cung cấp ánh sáng vào trong lâu đài như ánh sáng ở ngoài trời. Hai người cẩn thận đi qua đống dây điện và các dụng cụ trang bị cung cấp ánh sáng; họ có nhiều lý do để cảm thấy thư thái trong lòng khi cảnh cuối cùng đã quay xong, và bộ phim đã hoàn tất. Hai người lặng lẽ đi về phía khu nhà làm việc của Gavin ở phía sau lâu đài, mỗi người như đang suy nghĩ việc riêng của mình.

° ° °

Gavin đứng yên trên ngưỡng cửa phòng tắm, phòng này nằm sát bên phòng trang điểm, anh thắt sợi dây nịt quanh chiếc áo khoác dài bằng vải bông màu trắng, đưa mắt chăm chú nhìn nàng:

- Có thật em sẽ đi New york cuối tuần này không?

Rosie ngẩng đầu lên khỏi cuốn sổ ghi chép, nhìn lại anh chằm chằm một hồi lâu.

- Vâng, nàng đáp rồi bỏ cuốn sổ vào túi xách. - Em sẽ đến gặp một vài nhà dựng kịch ở Broadway, bàn về một vở nhạc kịch mới. Em cũng phải gặp Jan sutton nữa. Chị ấy tính chuyện hồi lại vở My Fair Lady (Người đẹp của tôi).

Gavin phá ra cười. Anh hỏi:

- Chuyện này chắc chẳng đem lại lợi lộc gì cho em, phải không? - Anh vừa bước nhanh qua căn phòng vừa nói. - Rốt lại, Cecil Baton vẫn kiên quyết giữ ý kiến về lối phục sức mà anh ta đã tạo mẫu cho lần sản xuất ban đầu. Ai cũng còn nhớ đến chuyện này.

- Vâng, đúng thế đấy, Rosie đồng ý đáp. - Nhưng anh biết rõ rồi, chuyện này rất cần xét lại. Em không tính đến chuyện thảo luận lại vấn đề này... Ta cứ để xem việc này đi đến đâu. - Nàng nhún vai rồi nói tiếp thật nhanh. - Từ New York em sẽ đi L.A. Để gặp Garry Marshall, ông ta muốn em tạo mẫu áo quần cho bộ phim mới của ông ấy...

- Chứ không cho các màn trình diễn ở Broadway, hay là cả hai nơi? - Gavin cắt ngang lời nàng, hỏi.

- Cả hai nơi.

- Rosie, em điên rồi! Công việc quá nhiều rồi! Em quá phí sức trong những ngày vừa qua. Đấy, nội trong năm nay thôi, em đã làm hai vở kịch cho West End và cho bộ phim của anh mà em hãy nhìn cho kỹ đi, bộ phim này không phải dễ dàng. Thực vậy, bộ phim thật hóc búa, phải nói như thế. Rồi năm sắp đến lại như thế nữa ư? Ba hay bốn kế hoạch đấy? Lạy Chúa, phải vừa phải thôi chứ.

- Em cần có tiền.

- Anh sẽ cho em đủ số tiền em cần. Anh thường nói cho em biết rồi, của anh làm ra là của em, phải thế không?

- Phải, cám ơn anh. Gavin, em rất biết ơn anh. Nhưng vấn đề không giống nhau. Em muốn nói là tiền của anh cho không giống tiền em làm ra. Vả lại, em cần tiền không phải cho em. Em cần nhiều tiền để giúp gia đình.

- Họ đâu phải gia đình của em! - Anh đáp lại với vẻ hăng hái khác thường, mặt anh hiện lên vẻ giận dữ.

Rosie há hốc mồm nhìn anh, vẻ kinh ngạc, nàng cố giữ khỏi thốt nên lời. Nàng đứng im lặng, cảm thấy bối rối trước vẻ giận dữ hiện rõ trên mặt anh, nét tức giận dữ dội nàng không ngờ tới.

Chợt Gavin vùng vẫy đi quanh rồi đến ngồi vào chiếc ghế trước bàn trang điểm, đưa tay lấy lọ kem lạnh và hộp khăn giấy rồi lau sạch lớp hóa trang trên mặt.

- Họ là gia đình của em - cuối cùng nàng nói.

- Không. Chúng tôi mới là gia đình của em. Tôi, Nell và Kevin! - Anh đáp rồi bỗng vung tay đẩy hộp giấy và lọ kem đi.

Giả vờ không thấy vẻ nóng nảy của anh, nàng nghĩ: và Mikey nữa. Anh ấy cũng là người trong gia đình mình, bất kỳ anh ấy ở đâu. Và Sunny nữa. Tim nàng thắt lại, nàng khẽ thở dài, nàng nghĩ đến họ, nét lo âu hiện ra mặt.

Một lát sau, Rosie đến đúng bên anh, để hai tay lên lưng ghế dựa anh ngồi. Mái tóc màu nâu đỏ nghiêng trên mái tóc sẫm hơn của anh, nàng nhìn vào mặt anh trong chiếc gương soi, cặp mắt màu xanh lục của nàng và cặp mắt màu xanh đậm của anh giao nhau, ánh mắt nàng phân vân thắc mắc.

Để trả lời cho ánh mắt phân vân của nàng, anh dịu dàng nói:

- Chúng ta cùng chung một gia đình, em nhớ chứ? - Nói xong, anh nhìn xuống tấm ảnh để trên bàn trang điểm.

Rosie nhìn theo hướng nhìn của anh, nàng thấy hình những người trên tấm ảnh lồng trong khung bạc. Trong bức ảnh, đầy đủ mọi người. Nàng và Nell, Gavin, Kevin, Mikey và Sunny, tất cả vòng tay vào nhau, mặt cười rạng rỡ, mắt sáng quắc tươi vui hy vọng. Bức ảnh chụp đã từ lâu. Tất cả đều còn rất trẻ ... và mồ côi, người nào cũng mồ côi.

- Chúng ta đã hứa với nhau. Chúng ta phải luôn luôn ở bên nhau, bất luận xảy ra hoàn cảnh nào Rosie à. Chúng ta đã nói chúng ta là một gia đình, - Gavin cương quyết nói. - Chúng ta phải thế. Chúng ta phải thế. Phải thế.

- Vâng, nàng thì thào đáp. - Cùng một gia đình, Gavin à. - Nàng cố xua đuổi nỗi buồn chợt bùng lên xâm chiếm lấy nàng - nỗi buồn trước tấn bi kịch là họ đã không giữ được lời hứa với nhau...

Gavin ngẩng đầu lên, nhìn vào mặt nàng trong gương, mỉm cười, nụ cười khêu gợi quen thuộc, bây giờ rất nổi tiếng, nụ cười làm cho khuôn mặt sáng lên. Anh nói:

- Nếu em muốn làm việc cho đến chết, thì tốt hơn em nên làm cho bộ phim của anh, anh sẽ cắt xén bộ phim ra nhiều phần để làm, nếu cần. Sao, em có bằng lòng làm việc trong bộ phim sắp đến của anh không.

Nàng không giữ nét mặt trang nghiêm được nữa, vẻ trang trọng trong mắt nàng biến mất, nàng cười xòa.

- Được rồi, nhất trí, thưa ông Ambrose. Anh nhớ cam kết giữ lời hứa đấy nhé.

Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, rồi Will Brent bước vào. Will làm việc ở phòng trang phục của diễn viên, anh ta nói nhanh:

- Tôi đến giúp anh cởi áo quần, Gavin, nhưng tôi thấy anh đã cởi xong rồi. Xin lỗi anh tôi đến trễ.

- Không sao, Will, tôi mới cởi áo chẽn thôi. Có lẽ tôi nhờ anh cởi giúp áo quần còn lại trên người, nhất là đôi ủng này. - Gavin nhìn Will cười toe toét rồi chìa ra một chân.

- Làm liền. - Will đáp, anh ta đi qua phòng.

- Em sẽ gặp anh ở buổi tiệc liên hoan - Rosie nói nhỏ, nàng hôn nhẹ lên đầu anh rồi bước đến chiếc ghế nệm dài để lấy cái túi xách.

- Em hãy nhớ những gì anh nói đấy, nghe chưa "Gương Mặt Thiên Thần". Em sẽ làm việc trong bộ phim sắp đến của anh đấy, - Gavin nói lớn với cô rồi quay lại chú ý đến miếng băng cổ trị bệnh. Anh thận trọng chỉnh lại miếng băng trên cổ, vừa làm vừa nhăn mặt.