~

~ Tối hôm đó. 9h30′ ~

– Nhiên! -cô gọi nó.

Nó đang ngồi ngoài băng ghế trước cửa phòng bệnh của anh thì cô đến trên tay là 1 bó hoa hồng đang nở rực rỡ. Nó quay ra chỗ cô rồi nói:

– Hân, đến rồi sao?– Ừ thì…..

Nó đứng dậy vươn vai một cái rồi nói:

– Trông sắc mặt phải nói là khá hơn rất nhiều đấy! Trông như lúc trưa thì không khác gì zombie!

– Đại tiểu thư Trần Ngọc Hân này xinh đẹp như thế này làm gì có chuyện giống như zombie!

Nó chống nhạnh nhìn cô rồi nói:

– Độ tự luyến cao nhỉ?

– Mày….

Nó thở dài một cái rồi nhìn cô mà nói:

– Hoàng ngủ rồi đấy! Mau vào trông cậu ta đi để tao còn đi về, sáng mai tao lại đến! À với lại ngày kia đến nhà tao có việc gấp!

Sau đó thì nó đi vào phòng kéo tay hắn ý bảo đi về, sau đấy còn bổ thêm một câu rất hay:

– Toanh, đi về thôi kẻo lại làm lỡ chuyện TRỌNG ĐẠI của nhà người ta!

Ọ_Ọ – hắn’s face.

O.O????? – cô’s face.

Bỏ qua khuôn mặt đang chậm tiêu của hắn và cô thì nó trực tiếp kéo tay hắn đi rồi nói nhỏ:

– Chúng ta đi ăn khuya đi rồi tôi rõ cho cậu hiểu chuyện!

– Ờ thì đi thôi!

Sau khi nó và hắn kéo nhau đi ăn khuya thì cô nhẹ nhàng kép cửa phòng bệnh của anh lại rồi đặt bó hoa lên chiếc bàn đầu giường anh.

Ngồi bên cạnh giường bệnh của anh mà đôi mắt của cô đã phủ một tầng nước mỏng chỉ chực rơi ra. Nắm lấy bàn tay to lớn và rắn chắc của anh mà cô độc thoại:

– Này Nguyễn Thiên Hoàng, anh biết không? Mai là Phương với papa anh về rồi đó, tôi chẳng dám đối mặt với họ đâu vì….tôi thấy mình có lỗi lắm! Tôi cũng chẳng dám gặp mặt anh vì tôi sợ khi gặp anh sẽ trách mắng tôi vì tôi là người đã hại anh ra nông nỗi này! Aishhhh…tôi chẳng hiểu bản thân mình nữa….tôi vốn rất kiên định và chẳng hề rung động giữa một quyết định nào đấy nhưng mà…..việc yêu anh lại chính là việc đầu tiên mà tôi phải đắn đo suy nghĩ giữa yêu và từ bỏ….

Lúc này thì những giọt nước mắt của cô rơi xuống thấm ướt một khoảng đệm của anh, cô từ từ đứng dậy, buông bàn tay của anh ra mà khẽ nói:

– Đến lúc tạm biệt rồi! Tôi sẽ xuống gọi y tá lên túc trực!

Đang quay lưng đi thì bàn tay của cô bị giữ lại. Cô vội quay đầu lại thì thấy tay anh đang níu lấy tay cô, anh giọng hơi khàn khàn nói:

– Ở lại đây đi, anh còn nhiều chuyện muốn nói với em!

– Tôi….tôi……

Cô đang định vùng vẫy thì anh đã ngồi dậy rồi kéo mạnh cô khiến cô “bị” anh ôm trọn vào lòng. Cô vội dạy dũa:

– A….a….tôi phải về!

Anh trực tiếp bỏ bơ những câu nói vừa rồi của cô rồi nói:

– Này Trần Ngọc Hân, em có biết là để nhờ vả được 2 cái con người tên An Nhiên và Tuấn Anh kia anh đã rất vất vả không?Và Đầu tiên là em chẳng có lỗi gì hết cả, thứ hai là anh sẽ không trách mắng em, thứ ba là anh bị như thế này là do anh tự nguyện và cuối cùng là anh khuyên thật em đừng bỏ anh mà hãy tiếp tục yêu anh đi vì ANH – YÊU – EM! ANH – YÊU – EM! ANH – YÊU – EM!

Cô mặt mũi đỏ bừng rồi ấp úng nói:

– Nói…1 lần là….đủ hiểu rồi…mà cần gì….3 lần….

Anh mỉm cười rồi nói:

– Điều quan trọng cần nói 3 lần!

Cô bây giờ không khác gì một chú thỏ con bị một con cáo chín đuôi bắt giữ vậy…bắt giữ trái tim…

– Kể từ ngày Trần Ngọc Hân em là người yêu của Nguyễn Thiên Hoàng tôi, là vợ chưa cưới của Nguyễn Thiên Hoàng tôi! Nghe rõ chưa?

– Rõ…rồi mà!