Kẻ nào dám cản đường, liền để bọn chúng thấy máu.

Bức tường của ngôi nhà chỉ có hai lớp gạch đỏ xi măng, đập vài búa, chắc chắn sẽ thủng một lỗ lớn.

Khương Lâm Hải giơ súng bắn đinh, ở dưới lầu cao giọng hỏi: "Tư Tư, phải làm sao đây?"

Khương Tư lấy súng lục ra, nhắm vào tên cầm đầu Lộ Đại Tập, đáp: "Cha, không cần ra ngoài đâu, con có thể giải quyết ngay lập tức.

"

Lộ Đại Tập giơ cao cây búa, "Một búa!"

"Đùng——"

Tiếng súng xé toạc bầu trời, máu tươi ấm nóng bắn lên khuôn mặt kinh ngạc của mọi người.

Lộ Đại Tập ngã xuống, trên đầu xuất hiện một lỗ thủng lớn màu đỏ sẫm.

Vừa rồi——đó là súng!

Nhà này có súng!

Nỗi kinh hoàng trong nháy mắt lan ra toàn thân, mọi người sợ hãi ngẩng đầu lên.

Từ cửa sổ tầng hai, Khương Tư đang giơ súng với ánh mắt lạnh lùng, dường như đang muốn nhắm vào mục tiêu tiếp theo, bắn ra viên đạn thứ hai, khiến bọn họ sợ hãi bỏ chạy.

Một ngày đã dùng hết hai viên đạn, Khương Tư sờ sờ khẩu súng lục, tiếc nuối lắc đầu, giá như cô có một kho vũ khí thì tốt biết mấy.

Bất chợt, ánh mắt liếc qua, Tần Thâm im hơi lặng tiếng đứng trước căn nhà nguy hiểm bị bầy chuột gặm nhấm, lặng lẽ nhìn cô.

Đôi mắt đen láy lấp lánh kim cương nhỏ, không biết có phải đang nhắm vào nhà bọn họ hay không.

Khương Tư nhướng mày, nhìn lại, Tần Thâm mới thu hồi tầm mắt, rời khỏi cửa nhà, đi về phía khu rừng.

Có lẽ! ! là muốn đi tìm con mồi?

Nhỡ đâu, anh không tìm thấy con mồi thì sao! !

Khương Tư cau mày, camera giám sát không dùng được, phải nghĩ cách đề phòng người này cho thật kỹ.

Thuốc diệt côn trùng bạc hà giấm trắng rất hiệu quả, những nơi bị phun thuốc, bọ chét đều biến mất.

Nhưng một nồi thuốc diệt côn trùng bạc hà giấm trắng thật sự là quá ít.

Để khử trùng toàn bộ ngôi nhà, ít nhất cũng phải nấu mười mấy nồi.

Hơn nữa, còn phải đề phòng tối nay bầy chuột xuất hiện trở lại, bọ chét phản công.

Toàn bộ bạc hà trong không gian của Khương Tư mang đi dùng hết thì nhiều nhất cũng chỉ có thể nấu thêm hai nồi, mọi người đang lo lắng, mẹ cô nói: "Sau nhà Tiền Thọ có trồng một vườn bạc hà, chuyên dùng để làm túi thơm và trà bạc hà bán cho khách du lịch, chỉ là không biết, bây giờ còn không.

"

Khương Tư nói: "Nhà Tiền Thọ đã không còn ai, để con đi xem sao, hái được bao nhiêu bạc hà thì hái.

"

Khương Lâm Hải và Khương Thành Hải đều muốn đi theo cô, Khương Tư lắc đầu, "Mẹ và bà nội ở nhà quá nguy hiểm, mọi người ở lại hết đi, một mình con có thể đi được.

"

Mẹ cô o lắng nói: "Ít nhất con cũng phải để cha con đi cùng chứ.

"

Khương Tư giơ khẩu súng bắn đinh trong tay lên, "Mẹ đừng lo, con sẽ quay lại nhanh thôi, không lâu đâu.

" Nói rồi lại mỉm cười trấn an mọi người, "Con đã sống ở mạt thế 10 năm rồi, người thường không làm gì được con đâu.

"

Khương Tư kiên quyết như vậy, mọi người cũng chỉ đành thỏa hiệp.