Mặc dù vậy, cô bé vẫn cố ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngọt ngào chào hỏi Khương Tư và Khương Thành Võ: "Chào chị, chào ông ạ~"

Chào hỏi xong, cô bé lại mệt mỏi dụi đầu vào vai Lư Chí Phong.

Lư Chí Phong nói rõ mục đích đến đây: "Nữu Nữu bị bệnh, tôi muốn đổi với mọi người một ít thuốc men, lương thực và quần áo.

"

Khương Tư nhắc nhở ông ấy nên cẩn thận với lũ muỗi, nhưng không ngờ rằng đêm qua bầy chuột hoành hành, ông ấy phải ôm Nữu Nữu trốn vào phòng chứa vũ khí chật hẹp mới may mắn thoát nạn.

Số lương thực dự trữ trong nhà đều bị bầy chuột cắn phá sạch sẽ, đến một bộ quần áo lành lặn cũng không chừa lại cho họ.

Ông ấy có súng, có thể đi cướp nhu yếu phẩm.

Nhưng sáng nay, tình trạng cơ thể ông ấy không được tốt, lại không muốn mang theo Nữu Nữu mạo hiểm, suy đi tính lại, vẫn là đến nhà Khương Tư trao đổi thì hơn, giá trị của một khẩu súng, hẳn là có thể đổi được tất cả những thứ cần thiết cho hai cha con bọn họ lúc này.

Thực ra ông ấy cũng đề phòng, lỡ như có chuyện không may xảy ra với mình, thì số vũ khí trong kho kia, có thể dùng để nhờ vả Khương Tư chăm sóc Nữu Nữu.

Vì vậy, ông ấy muốn dùng một khẩu súng lục để thiết lập mối quan hệ với nhà họ Khương trước.

Đạn dược sẽ dần dần tiêu hao, sau này sẽ còn qua lại nhiều.

Khương Tư nhìn ông ấy đầy ẩn ý: "Chú muốn dùng cái gì để đổi? Lúc này, lương thực, nước uống, thuốc men đều là những thứ quý giá.

"

Khương Tư lên tiếng, cho thấy cô mới là người làm chủ nhà họ Khương.

Lư Chí Phong lấy từ trong lòng ra một khẩu Colt, đưa cho Khương Tư: "Tôi muốn dùng cái này để đổi.

" Lại lấy băng đạn của khẩu Colt ra: "Bên trong có tất cả mười viên đạn.

"

Khương Tư vẫn luôn muốn có được một khẩu súng, thế nhưng tận thế ập đến quá bất ngờ, cô không kịp chuẩn bị gì cả.

Lư Chí Phong chủ động muốn dùng súng để trao đổi, Khương Tư đương nhiên là một vạn lần đồng ý, không hề che giấu mong muốn có được khẩu súng: "Chú đưa cho ông tôi kiểm tra khẩu súng trước đã.

"

Lư Chí Phong ngạc nhiên trước sự cảnh giác của Khương Tư, ông ấy cũng thận trọng nói: "Băng đạn bây giờ không thể đưa cho các người được.

"

"Được.

"

Ông ấy dùng một tay ném nhẹ, khẩu súng vẽ một đường cong trên không trung, vững vàng rơi vào tay Khương Thành Võ.

Khương Thành Võ tháo rời toàn bộ khẩu súng ra xem xét, sau đó lắp ráp lại, gật đầu với Khương Tư, "Súng không vấn đề gì.

"

Đã xác nhận hàng không có vấn đề, cần phải làm rõ số lượng vật tư cần trao đổi.

Có súng đồng nghĩa với việc nắm giữ sức mạnh tuyệt đối trong khu vực này, Lư Chí Phong giao súng, có nghĩa là sau này ông ấy và con gái sẽ phải đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn.

Lư Chí Phong cũng không muốn được voi đòi tiên, khiến Khương Tư bất mãn, ngược lại vì số vật tư này mà bị nhắm đến, thêm nữa nhà kho cũng không thể chứa quá nhiều đồ.