- Ân?

Từ trưởng lão âm thầm cả kinh, hắn không nghĩ tới Mộc Dịch lại mở miệng đúng lúc này, hơn nữa nhìn nụ cười ha hả của đối phương, dường như cực kỳ tin tưởng vậy.

Trong nháy mắt này, Từ trưởng lão có chút dao động lòng tin, hay là Lâm Minh này thực sự có con bài chưa lật nào mà mình không biết? Tuy nhiên hắn thật sự không nghĩ ra tiểu tử thiên phú tam phẩm này dựa vào cái gì mà thắng được Vương Nghiễn Phong có thiên phú tứ phẩm thượng đẳng. Cộng thêm hắn đã nói trước mặt nhiều người như vậy, đã là đâm lao phải theo lao rồi, vì thế, Từ trưởng lão cắn răng, nói:

- Tốt, Mộc Dịch tiên sinh muốn đánh cuộc cái gì?

Mộc Dịch cười nói:

- Trận cá cược này chỉ tùy tiện làm thôi, đừng để bị thương tới hòa khí, ta cá cược một kiện bảo khí nhân giai trung phẩm là được rồi.

Bảo khí nhân giai trung phẩm! Còn gọi là tùy tiện ư?

Khóe miệng Từ trưởng lão giật giật một cái, Mộc Dịch làm Minh Văn sư lâu năm như vậy, nếu nói về gia sản, thì chính là kẻ giàu nhất tại đây.

Cắn chặt răng, Từ trưởng lão nói:

- Tốt, ta cá một kiện Tu Di giới nhân giai hạ phẩm.

Tu Di giới là một loại bảo khí trữ vật, có thể mang theo người một không gian độc lập, tồn trữ vật phẩm, loại bảo khí này khó có thể luyện chế, cho nên giá trị còn cao hơn bảo khí cùng giai vài lần, Tu Di giới nhân giai hạ phẩm đại khái có thể bằng một kiện bảo khí nhân giai trung phẩm.

- Tốt.

Mộc Dịch đáp ứng rất sảng khoái. Hắn vẫn luôn cười rất tùy ý, làm cho người ta có một loại cảm giác nắm chắc trong tay.

Danh hiệu đệ nhất của Lâm Minh cũng đã được quyết định.

Tuy nhiên khảo hạch tiến hành suốt một ngày, hiện tại thời gian đã muộn, thành tích còn chờ chiều mai mới tuyên bố, hơn nữa ngoài Lâm Minh đệ nhất ra, danh hiệu từ thứ hai đến thứ mười cũng phải căn cứ vào thành tích, tuổi và thiên phú của thí sinh mà quyết định, điều này cũng cần các trưởng lão của Thất Huyền võ phủ thảo luận mới có thể quyết định.

- Hạnh Hiên, chúng ta đi chào Lâm Minh một cái đi.

Mộc Dịch nói xong liền đứng lên, tuy rằng Lâm Minh đã tỉnh lại, nhưng Mộc Dịch và các trưởng lão của Thất Huyền võ phủ ngồi chung một chỗ, nên Lâm Minh cũng không tiện mạo muội bước tới.

- Ân!

Tần Hạnh Hiên gật gật đầu, khi Mộc Dịch và các trưởng lão Thất Huyền võ phủ nói chuyện, Tần Hạnh Hiên là hậu bối, nên rất ít ngắt lời, luôn giữ im lặng mà ngồi một bên, nhưng nếu nói về địa vị tại Thất Huyền võ phủ, thì Tần Hạnh Hiên là ngang cấp với các trưởng lão này.

Bởi vì Tần Hạnh Hiên là một trong các đệ tử hạch tâm hiếm hoi của Thất Huyền võ phủ, tương lai mà không có gì ngoài ý muốn, thì nàng sẽ tiến vào Thất Huyền cốc, trở thành một đệ tử chính thức của Thất Huyền cốc.

Đây chính là vinh quang rất lớn, nên biết rằng, mặc dù là đại sư huynh Lăng Sâm có thực lực xếp hạng thứ nhất của Thiên Chi phủ thuộc Thất Huyền võ phủ thì cũng không có hy vọng được Thất Huyền cốc lựa chọn, trừ khi hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn đạt tới Luyện Thể đỉnh phong, cảnh giới Ngưng Mạch.

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn đột phá tới cảnh giới Ngưng Mạch, thì nói dễ hơn làm, hiện tại Lăng Sâm đã hai mươi tuổi, vẫn chỉ là Luyện Thể tầng bốn đỉnh phong mà thôi.

Đêm đó, Lâm Minh và Mộc Dịch nói chuyện một phen, sau đó trở lại căn phòng được Thất Huyền võ phủ chuẩn bị cho thí sinh thông qua khảo hạch mà ngồi xuống điều tức.

Một đêm trôi qua.

Chiều hôm sau, trong ánh nắng ấm, trên luận võ tràng của Thất Huyền võ phủ đã tập hợp không ít nhân vật quan trọng của Thất Huyền võ phủ, toàn bộ năm mươi ba thí sinh thông qua khảo hạch cũng đứng tại đó.

Hôm nay là ngày tuyên bố thành tích.

Trải qua một đêm thảo luận, phiếu điểm đã được định ra.

Khi Lâm Minh đi đến luận võ tràng, chung quanh liên tiếp có người nhìn về phía hắn, có ghen tị, có cảm khái, có bội phục, Lâm Minh đã nổi tiếng rồi, thành tích Lung Linh tháp tầng thứ năm thậm chí còn khiến cho một ít vài học viên Thiên Chi phủ phải âm thầm chú ý tới hắn.

- Chúc mừng.

Lúc này, một thanh âm âm lãnh vang lên, Lâm Minh nhìn lại, thấy Vương Nghiễn Phong đang khoanh tay đứng cách đó không xa, bộ dáng ngoài cười mà trong không cười:

- Ngươi có vận khí không tồi, thiên phú tam phẩm trung đẳng mà xông lên đến tầng thứ năm a, rất khó được a, khó được a!

Thanh âm của Vương Nghiễn Phong rất lớn, mọi người chung quanh đều nghe được, bọn họ nghe thấy thiên phú tam phẩm thì đều vô cùng kinh ngạc, tuy rằng thiên phú tam phẩm cũng coi như trăm người có một, nhưng tại Thất Huyền võ phủ này, thì nó lại cực kỳ bình thường, vốn tưởng rằng Lâm Minh ít nhất cũng là thiên phú tứ phẩm thượng đẳng, không nghĩ tới lại chỉ có tam phẩm trung đẳng, đây là chuyện gì vậy!

Đám người chung quanh nhao nhao bàn luận, trên mặt Vương Nghiễn Phong mang theo ý cười, ngày hôm qua hắn đã chuyên môn để cho các thủ hạ tra xét thiên phú của Lâm Minh.

- Ngươi tên là Lâm Minh phải không, ta không biết trước đây ngươi đạp phải vận khí cứt chó gì, ăn được thiên tài địa bảo gì, tuy nhiên ngươi cho rằng dựa vào thứ đó mà có thể đứng trên đầu của ta ư, chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi! Ngươi cũng chỉ có vận khí tốt một chút thôi, đến tầng thứ năm, ngươi cho rằng sức chiến đấu của ngươi sẽ mạnh hơn ta hay sao? Trời sinh thần lực khi đối phó với đám hung thú ngu ngốc tại Lung Linh tháp thì còn dùng được, nhưng đối phó với người khác, hừ hừ, chiêu thức xông tới như trâu điên kia, ngươi có thể đánh trúng người hay sao?

Kỳ thật ngày hôm qua tại Lung Linh tháp, Vương Nghiễn Phong cũng giết chết hai con Thiết Giáp Hùng tầng thứ tư, nhưng hắn cũng bị trọng thương mà tử vong, cho nên bị đá ra ngoài, điều này làm cho Vương Nghiễn Phong cực kỳ nghẹn khuất, chỉ cần kiên trì thêm một hơi, thì hắn cũng có thể đi vào tầng thứ năm.

Chỉ cần đi vào tầng thứ năm, đó chính là thành tích ngang nhau, Vương Nghiễn Phong cũng sẽ không cho rằng, Lâm Minh ở tầng thứ năm gây ra sóng gió gì, tuy rằng hắn biết Lâm Minh kiên trì nửa khắc, nhưng Vương Nghiễn Phong cho rằng, nếu mình không bị thương quá nặng, cho dù chỉ còn lại một thành chân nguyên, chỉ trốn không chiến thì cũng có thể kiên trì nửa khắc, thậm chí một khắc cũng không thành vấn đề.

Mình chỉ sai lầm khi dồn hết sức vào tầng thứ tư mà thôi, kết quả là dùng chiêu thức liều mạng, nếu lúc đó mà chậm rãi mài chết hai con gấu kia, thì cũng không đến mức bị thương nặng.

Hơn nữa trọng yếu là, khi ở Lung Linh tháp thì Vương Nghiễn Phong không thể dùng bảo khí!

Một khi không có bảo khí, uy lực của tuyệt học gia truyền “Cửu Đạo Chân Ngôn” của Vương Nghiễn Phong sẽ giảm đi, cũng khiến cho lực công kích của hắn giảm mạnh, cho nên mới vượt tầng một cách kiệt lực như vậy.

Mà nếu là giao chiến giữa võ giả, thì sẽ không cấm bảo khí, bảo khí cũng giống đan dược, đều là ưu thế do gia thế mang lại, gia thế cũng là một phần thực lực của võ giả.

Vương Nghiễn Phong vuốt bội kiếm của mình, ánh mắt nhìn về phía Lâm Minh, mang theo vẻ khinh miệt.

- Nếu để ta sử dụng Cửu Ngôn kiếm, giết ngươi như giết gà!

Trong lòng hắn còn lầm bầm một câu, không nói ra miệng:

“Làm sao ta có thể thất bại bởi ngươi được! Tương lai lại càng không cần phải nói, cho dù là hiện tại, ta cũng thắng ngươi một cách dễ dàng!”.

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, Lâm Minh không có phản ứng gì, cũng không cãi lại, hắn không muốn gây ra xung đột, cũng mặc kệ tên Vương Nghiễn Phong này.

- Đứng lại, công tử nhà ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi bị điếc à, không nghe thấy sao?

Bên cạnh Vương Nghiễn Phong có một tên tùy tùng vênh mặt nói.

Tên tùy tùng này nói còn khó nghe hơn cả chủ nhân, Lâm Minh dừng bước, lạnh lùng nhìn người kia một cái, nói:

- Nơi này là luận võ tràng của võ giả Thất Huyền võ phủ, ngươi chỉ là một tên nô tài, ngay cả Luyện Thể tầng một cũng không phải, vào đây bằng cách nào?

- Ngươi...

Bị mắng là “nô tài”, người kia phẫn nộ, nhục nhã tới mức sắc mặt đỏ lên, dựa theo quy định, hắn quả thật không có tư cách vào đây.

Mắt thấy không khí căng thẳng, đúng lúc này, một trưởng lão Thất Huyền võ phủ lên đài nói:

- Im lặng, chuẩn bị công bố thành tích.

Mọi người tự nhiên im lặng, tên “nô tài” kia cũng chỉ có thể thầm mắng vài câu, không dám lên tiếng nữa.

Trưởng lão kia cầm một tấm phiếu điểm, nói:

- Thành tích khảo hạch lần này được cân nhắc thì thành tích trong ba lượt thi, tuổi, thiên phú của thí sinh, trải qua các trưởng lão thương nghị, hiện tại định ra xếp hạn mười hạng đầu như sau, thứ mười, Đoan Chính Dương, phần thưởng mười viên Tụ Nguyên đan, thứ chín...

Thành tích công bố từ thấp đến cao, thanh âm của trưởng lão kia không nhanh không chậm, mãi cho đến công bố tên thứ hai...

- Xếp thứ hai, Vương Nghiễn Phong, phần thưởng một viên Kim Xà Xích Đảm Hoàn, xếp thứ nhất, Lâm Minh, phần thưởng một viên Hồng Kim Long Tủy đan. Thành tích công bố như trên, chúc mừng mọi người, nếu không có dị nghị, xin mời Tôn trưởng lão trao giải.

- Chờ một chút! Ta có ý kiến!

Vương Nghiễn Phong giơ tay lên. Từ trưởng lão của Thất Huyền võ phủ là hảo bằng hữu của phụ thân, kỳ thật hắn đã sớm biết phiếu điểm rồi, lần này nhấc tay cũng là do Từ trưởng lão bảo hắn làm.

- Ân? Ngươi có ý kiến gì?

Trưởng lão phụ trách đọc tên khẽ nhíu mày.

Vương Nghiễn Phong cười cười, đi lên quảng trường, cao giọng nói:

- Theo ta được biết, Lâm Minh chỉ có thiên phú tam phẩm trung đẳng, thiên phú của ta là tứ phẩm thượng đẳng, vừa rồi trưởng lão nói, xếp hạng cuối cùng được cân nhắc từ thành tích ba lượt thi, tuổi và thiên phú của thí sinh, nhưng những thành tích này đều chỉ là tham khảo mà thôi, quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay trưởng lão, nhân tố chủ quan quá lớn, ta không phục.

Đối với Vương Nghiễn Phong mà nói, Hồng Kim Long Tủy đan là thứ hắn tuyệt đối không thể buông tha, có viên đan dược này, hắn tự tin có thể trước mười tám tuổi, đột phá đến Luyện Thể tầng bốn, sau đó trước hai mươi tuổi, đạt tới Luyện Thể tầng bốn đỉnh phong, thực lực như vậy cũng không kém hơn đại sư huynh Lăng Sâm của Thiên Chi phủ.

Nếu như vậy, địa vị của hắn tại gia tộc sẽ không có người nào có thể dao động được nữa.

Lúc này, Tôn trưởng lão hừ lạnh một tiếng, đứng lên nói:

- Ngươi đang nghi ngờ kết quả do các trưởng lão hội quyết định sao?

Một tiếng hừ lạnh này của hắn mang theo chân nguyên, khiến cho nhiệt độ chung quanh giảm xuống vài độ, Vương Nghiễn Phong đứng phía trước, không chịu nổi áp lực, thân thể liên tiếp thối lui vài bước.

- Tôn Ti Phiền, ngươi đang dùng lớn hiếp nhỏ hay sao?

Từ trưởng lão cũng đứng lên, vốn hắn đã không hợp với Tôn Ti Phiền