Edit: Sunny Út

Beta: Sally

Ánh mắt nàng lưu chuyển, suy nghĩ ra một biện pháp.

Tỷ tỷ cùng mẫu thân nói nàng ngốc, kỳ thật nàng cũng không phải ngốc lắm, các nàng luôn nói nàng không đủ bình tĩnh, nói Vân Mộng Vũ nhanh mồm nhanh miệng. Như vậy hôm nay nàng cũng muốn đấu khẩu thắng nàng ta một lần.

Cảm thấy có lý, nàng cũng học Vân Mộng Vũ ôn hòa mở miệng.

“Tỷ tỷ thì ra là ngươi a, sao ngươi lại ở đây a. Trước đó vài ngày toàn bộ Yến kinh đều nói đến chuyện ngươi bị Dạ vương hưu cách, rất ồn ào huyên náo nha. Muội muội nghĩ đến ngươi đang rất thương tâm ở Tâm Mộng cư, cho nên đi ra ngoài cũng không gọi tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không trách Ngọc nhi chứ.”

Vân Ngọc nói xong, đắc ý nhìn Vân Mộng Vũ liếc mắt một cái.

Nhìn xem ngươi phải làm sao đây, còn dám nói ta là thứ nữ, ngươi thì cũng chỉ là khí phi mà thôi.

Nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc ý của Vân Ngọc, Vân Mộng Vũ thật hết chỗ nói.

Nàng ta có não hay không vậy, lời này là lời nói của người có não sao?

Thực hoài nghi có phải lúc Lí Như sinh nàng, đem nàng nuôi dưỡng ở dưới cuống rốn hay không, bằng không cũng sinh ra từ một cái bụng, chỉ số thông minh sao lại kém như vậy chứ?

Cùng Vân Dung đấu khẩu còn có chút hứng thú, cùng nàng ta đấu khẩu cứ như là đang thách thức năng lực chịu đựng của nàng vậy. Cảm thấy không nên nói gì, ánh mắt nàng vẫn bình tĩnh nhìn Vân Ngọc.

Vân Ngọc bị ánh mắt bình tĩnh của nàng nhìn đến mức buồn bực, giống như nàng chỉ là một con trâu nhỏ đang nhảy nhót cho nàng ta xem.

Vân Mộng Vũ chết tiệt, sao nàng ta lại bình tĩnh như vậy, lúc này Vân Ngọc muốn xông lên cho nàng một cái tát, một cái tát đánh nát sự bình tĩnh của nàng.

Nhất thời khống chế không được, lý trí còn sót lại cũng đã mất đi, Vân Ngọc phẫn nộ nhìn nàng quát: “Vân Mộng Vũ, ngươi kiêu ngạo cái gì, không phải chỉ là một khí phi thôi sao? Ngươi có gì để đắc ý chứ? Không phải chỉ là một phế vật, một bao cỏ thôi sao?”

Vân Ngọc mắng xong nhất thời cảm thấy trong lồng ngực hít thở dễ dàng hơn, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, lập tức giương mắt đắc ý nhìn Vân Mộng Vũ, vốn nghĩ rằng lần này sẽ được nhìn biểu tình thương tâm hoặc tức giận của nàng ta. Nhưng khi nàng giương mắt lên, cũng là lúc nàng nghênh đón một cái tát vang dội.

Vân Ngọc bị Vân Mộng Vũ cho ăn một cái tát khiến khuôn mặt quay qua một bên.

Vân Ngọc lúc này hoàn toàn bị chọc giận, nàng kích động xông lên, nghĩ sẽ cào xé mặt của Vân Mộng Vũ, nhưng giữa chừng lại bị Hồng Mai và Lục Bình giữ lại, không thể đi tới nửa bước.

Trong tình huống này, nàng càng phẫn nộ, nàng nhìn hai nha hoàn bên cạnh ra lệnh: “Các ngươi đều là người chết sao? Nhìn thấy tiểu thư bị người khác khi dễ cũng không biết giúp đỡ, chỉ biết đứng ở kia sao?”

Hai nha hoàn đứng bên cạnh Vân Ngọc lúc này mới phục hồi tinh thần lại. Trời ạ, đại tiểu thư thật sự quá đáng sợ, có thể đánh tam tiểu thư trước mặt mọi người như thế.

Hai nha hoàn kia lúc này cực kỳ sùng bái Vân Mộng Vũ, vì Vân Ngọc ở trong phủ là người điêu ngoa bốc đồng, đánh chửi hạ nhân là chuyện thường xuyên, cho nên hạ nhân trong phủ không ai thích nàng ta. Bọn họ rất muốn được như Hồng Mai và Lục Bình, bởi vì ngay cả khí lực chống lại bọn họ cũng không có.

Nhưng Hồng Mai và Lục Bình không nghĩ như vậy, các nàng sợ Vân Ngọc sẽ xông lên xúc phạm tới tiểu thư các nàng, cho nên dùng sức mạnh một chút, mà Vân Ngọc lại vẫn dùng sức giãy dụa muốn xông về phía trước. Một lúc sau, trên người Vân Ngọc có một số vết trầy xước.

Chuyện này làm Vân Ngọc lại càng điên cuồng hơn.

Nhưng nàng càng sốt ruột, càng muốn xông lên đánh Vân Mộng Vũ, càng không thể thành công, nàng tức giận đến mức muốn giết người nhưng lại không còn cách nào khác.

Vân Mộng Vũ nhìn nàng ta như một người đàn bà chanh chua, trong lòng không nói nên lời.

Vân Ngọc, tam tiểu thư được hữu tướng phủ cực sủng ái, trước mặt người ngoài luôn xinh đẹp đáng yêu. Nhưng có ai biết được sau lớp bọc bên ngoài đó, lại là một người có tâm hồn đen tối?

Trước đây, nàng ta thường xuyên cho hạ nhân bắt lấy Vân Mộng Vũ, cho phép hạ nhân tuỳ ý đánh nàng, mà chính nàng ta lại ngồi một bên thưởng thức bộ dáng thống khổ của Vân Mộng Vũ.

Vân Ngọc luôn vì cảm giác thoả mãn biến thái của mình mà tuỳ ý lăng nhục Vân Mộng Vũ thật, nàng ta luôn ở một bên lấy thư thái cao cao tại thượng để thưởng thức.

Nghĩ tới Vân Mộng Vũ thật từng chịu sự nhục nhã này, sự bình tĩnh trong mắt của nàng dần biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh băng nhìn Vân Ngọc.

Đang giãy dụa Vân Ngọc đột nhiên chạm ánh mắt lạnh băng kia, thân thể đột nhiên co rúm lại. Trong lòng nàng có chút hối hận. Mẫu thân cùng tỷ tỷ từng nói qua, nàng không được chọc vào Vân Mộng Vũ, nhất định phải nhẫn nại. Nàng lại không nghe, bây giờ nhìn thấy ánh mắt lạnh băng này, nàng thật sự rất sợ.

Nàng không còn giãy dụa, ngốc nghếch nhìn Vân Mộng Vũ, ánh mắt có vẻ sợ hãi. Nhưng sự tình lại làm sao có thể chấm dứt nhanh như vậy?

Vân Mộng Vũ làm sao có thể buông tha nàng ta dễ dàng như thế?

Trong mắt Vân Mộng Vũ hàn ý chưa tắt, bên khóe miệng kéo lên một nụ cười. Nụ cười kia không làm khuôn mặt nàng xấu đi, ngược lại như có một loại xinh đẹp không nói nên lời. Nụ cười nở rộ ngàn hoa, làm cho Vân Ngọc nhất thời hoảng sợ.

Nhưng Vân Ngọc chỉ hoảng sợ trong nháy mắt, bởi vì tiếp theo, nàng bị Vân Mộng Vũ đánh thêm một lần nữa.

“Vân Ngọc, một thứ nữ nho nhỏ không có tiền như ngươi lại đi vào Trân Bảo Trai. Lại còn dám muốn vật này vật kia, mặt mũi của hữu tướng phủ mất hết là do ngươi. Người đâu, đem Vân Ngọc quăng ra ngoài cửa cho ta, cũng thông báo cho mọi người biết nàng ta không có tiền cũng bày đặt vào Trân Bảo Trai.”

Lời của nàng vừa nói xong. Lập tức có hai người đến, hai người lôi Vân Ngọc ra ngoài, lúc Vân Ngọc còn đang giật mình sững sờ nghe Vân Mộng Vũ nói, cũng đã bị người khác quăng ra ngoài cửa.

Vừa xong, tiếng của hai người đó lại vang lên.

“Mọi người chú ý, vị này là thứ nữ tam tiểu thư của hữu tướng phủ. Ở trong Trân Bảo Trai thích một số đồ vật nhưng không có tiền mua, còn mang thân phận thứ nữ ra uy hiếp. Loại uy hiếp như vậy Trân Bảo Trai chúng tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý. Cho nên đuổi nàng ta ra ngoài, từ nay về sau, thứ nữ của hữu tướng phủ cấm ra vào Trân bảo trai. Lấy đây làm cảnh cáo, hy vọng mọi người có thể xem đó mà làm gương.”

Hai người nói xong liền xoay người đi vào Trân bảo trai, chỉ để lại Vân Ngọc đang ngồi trên đất mang vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì.

Những người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ Vân Ngọc.

“Thì ra đây là tam tiểu thư của hữu tướng phủ a, đứng đầu Yến kinh tam đại mỹ nhân, không nghĩ tới lại là người như thế.”

“Đúng vậy, nàng kiêu ngạo gì chứ, không phải chỉ là thứ nữ thôi sao.”

“Đúng vậy, hiện tại chỉ là thứ nữ, ban ngày ban mặt lại dám ngang nhiên uy hiếp người khác để lấy đồ.”

Nghe những người xung quanh bàn luận, Vân Ngọc muốn tìm một cái động trốn vào (Sally: Cái hố cũng không có cho chị nói chi cái động). Nàng thực phẫn nộ, nàng muốn chửi bọn họ, nhưng nàng biết nàng không thể lại đánh mất lý trí, nếu không nàng sẽ thật sự phá hủy hình tượng của nàng.

Lúc này hai nha hoàn của nàng cũng đã chạy tới đỡ nàng dậy, Vân Ngọc đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên cũng không chú ý tới vì sao hai nha hoàn này lại không phải là hai nha hoàn lúc đầu đi theo nàng.

Vân Ngọc cứ ở trong sự bàn luận của mọi người được hai nha hoàn giúp nàng hồi phủ.