Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 49: lộ chuyện tình cảm (3)

Ăn xong ổ bánh mì, Đỗ Tiểu Niệm phủi phủi tay cho vụn bánh rơi xuống:

“Tui đi vệ sinh rửa ray một lát!”

Phùng Lưu Khánh vội nói:

“Đợi chút tui đi với!”

“Tôi nữa, muối trong khoai tây dính khó chịu quá!” Nguyên Toàn nhìn ngón tay của mình.

Ba người cùng khoác vai nhau đi. Đoàn Kim Loan lo ăn, đến khi ngước mặt khỏi bọc khoai tây mới hoang mang hỏi:

“Ba người kia đi đâu rồi? Sao không rủ chúng ta theo?”

Khoé miệng Tràm Liên giật giật:

“Họ đi vệ sinh, chẳng lẽ đến cả đi giải quyết cậu cũng muốn đi theo?”

Mặt Đoàn Kim Loan lập tức đỏ lên, nói lắp bắp:

“Đâu... Đâu... Có...”

Tràm Liên thở nhẹ một tiếng, dựa lưng vào tường. Đôi mắt hết nhìn bầu trời lại nhìn Đoàn Kim Loan, thoáng chút nét đăm chiêu. 

Đỗ Tiểu Niệm bước ra khỏi nhà vệ sinh. Chuẩn bị về lại chỗ của Tràm Liên thì thấy ở đằng kia, Lâm Thiên Vũ đang dáo dác nhìn khắp nơi. Đỗ Tiểu Niệm biết anh đang tìm cậu nên gọi lớn:

“Thiên Vũ.”

Lâm Thiên Vũ nghe giọng Đỗ Tiểu Niệm liền quay qua nhìn, thấy Đỗ Tiểu Niệm đang nở nụ cười và chạy đến chỗ anh. Trong lòng Lâm Thiên Vũ thở phào, xem ra cậu vẫn chưa bị gì. Từ lúc biết chuyện, anh cứ lo là cậu sẽ gặp rắc rối. 

Đỗ Tiểu Niệm sắp chạy đến chỗ Lâm Thiên Vũ thì một nhân vật không mời bỗng xuất hiện. Huỳnh Cát Tiên chầm chậm từ dưới lầu đi lên, đứng giữa Lâm Thiên Vũ và Đỗ Tiểu Niệm.

Cô nhìn Đỗ Tiểu Niệm và Lâm Thiên Vũ đang đứng đối diện nhau, mắt liền hiện lên sự ghen tức. Huỳnh Cát Tiên hít sâu một hơi, không quan tâm đến Đỗ Tiểu Niệm, cô đi thẳng đến trước mặt Lâm Thiên Vũ, nói:

“Em muốn nói chuyện riêng cùng anh.”

Nghe ngữ điệu và cách Huỳnh Cát Tiên đối xử với Đỗ Tiểu Niệm như người vô hình, Lâm Thiên Vũ biết cô muốn nói chuyện gì. Đỗ Tiểu Niệm thấy không khí ở chỗ này hơi ngộp nên nói:

“Em qua bên kia.”

Lúc Đỗ Tiểu Niệm bước qua Huỳnh Cát Tiên, cậu còn cảm nhận được cái liếc nhìn sắc lẻm của cô ta ở phía sau. Khi chuẩn bị đi qua Lâm Thiên Vũ, Đỗ Tiểu Niệm chợt bị anh kéo tay lại. Cậu bất ngờ nhìn anh, giọng anh chầm chậm và rõ ràng nói:

“Ở đây, không đi đâu.”

Dứt câu, anh lại nhìn Huỳnh Cát Tiên:

“Có chuyện gì?”

Huỳnh Cát Tiên nhìn Lâm Thiên Vũ nắm tay Đỗ Tiểu Niệm liền không chịu nổi, trở nên cọc cằn:

“Anh và cậu...”

Lâm Thiên Vũ ngắt lời cô:

“Đúng vậy!”

Trừng lớn hai mắt, Huỳnh Cát Tiên không tin vào những gì mình nghe thấy! Người trong lòng cô, người cô yêu từ bé đến giờ, người cô đặt trên cao ngưỡng mộ, lại yêu một người con trai! Trong người như có thứ gì đang kêu gào đau đớn, cô không bình tĩnh được mà nhào đến đẩy Đỗ Tiểu Niệm ra. Ôm chầm lấy Lâm Thiên Vũ, Huỳnh Cát Tiên nức nở nói:

“Em không tin! Không tin! Không tin!”

Lâm Thiên Vũ nắm chặt vai Huỳnh Cát Tiên, đẩy cô ra khỏi người mình:

“Không tin thì thôi! Anh không có kiên nhẫn để giải thích!”

Hai hàng nước mắt bắt đầu chảy xuống, Huỳnh Cát Tiên nắm chặt tay Lâm Thiên Vũ:

“Sao anh có thể yêu cậu ta? Chẳng lẽ anh không biết tình cảm của em sao? Em yêu anh bấy lâu nay mà!”

Lâm Thiên Vũ chán ghét bỏ tay cô ra:

“Biết, nhưng anh chỉ xem em là bạn, không hơn không kém.”

Huỳnh Cát Tiên bật cười:

“Bạn?”

Cô cười thành tiếng, hoà lẫn cùng nước mắt:

“Tình bạn mà anh nói, là tình yêu hơn mười năm của em!”

Lâm Thiên Vũ lạnh lẽo nhìn Huỳnh Cát Tiên, tuy hơi đau lòng, nhưng thật sự anh không cần tình yêu mười năm của cô. 

Không muốn nói gì nữa, Huỳnh Cát Tiên giờ chỉ biết đứng khóc. Lâm Thiên Vũ không muốn ở lại lâu, dẫn Đỗ Tiểu Niệm đi xuống lầu. Trước khi khuất dạng, Đỗ Tiểu Niệm quay đầu nhìn ra phía sau. Huỳnh Cát Tiên ngồi gục xuống đất, đôi mắt đẫm nước của cô dõi theo bóng lưng Lâm Thiên Vũ, như muốn anh quay lại. 

Đỗ Tiểu Niệm thở dài, chuyện này vốn dĩ sẽ không xảy ra, nếu Lâm Thiên Vũ có quay lại, cậu cũng sẽ không cho phép. Lâm Thiên Vũ lần này dứt khoát với Huỳnh Cát Tiên, làm cho cậu đứng một bên chỉ biết hồi hộp nhìn diễn biến. 

Huỳnh Cát Tiên không thấy bóng dáng Lâm Thiên Vũ nữa, hai tay ôm mặt, gục đầu xuống khóc. 

Phùng Lưu Khánh và Nguyên Toàn từ nãy giờ núp trong nhà vệ sinh xem kịch lúc này mới bước ra. Nhìn thấy Huỳnh Cát Tiên ngồi bệt dưới đất khóc vô cùng đáng thương, hai người đi đến đỡ cô đứng dậy, an ủi vài câu. 

Không biết là do Huỳnh Cát Tiên sốc đến nỗi không nghe thấy gì hay là không muốn nói chuyện, nghe xong một tràng cũng chẳng may may thốt ra một câu, cũng chẳng phản ứng gì. 

Hai người đều là con trai, không hiểu tâm lý con gái khi thất tình sẽ như thế nào. Nên gọi Tràm Liên và Đoàn Kim Loan qua, dù sao con gái với con gái cũng dễ nói chuyện hơn. 

Về phần Lâm Thiên Vũ và Đỗ Tiểu Niệm, anh hiên ngang nắm chặt tay cậu dạo quanh học viện một vòng, kéo theo không biết bao sự chú ý. Trong đầu Lâm Thiên Vũ nghĩ, lộ thì lộ rồi, anh không cần phải kiềm chế thể hiện tình cảm chỗ đông người nữa! 

Đỗ Tiểu Niệm bị nắm tay thì mặt đỏ bừng, nhiều người nhìn làm cậu ngại quá, chẳng dám ngẩng mặt lên. Tuy vậy nhưng Đỗ Tiểu Niệm cũng chẳng giãy tay ra, yên lặng đi cùng Lâm Thiên Vũ. 

Chúng học viên nhìn hai người tay trong tay, đây chẳng phải là ngầm thừa nhận tin đồn là thật sao? 

Đúng là vậy, Lâm Thiên Vũ dùng cách này gián tiếp nói cho bọn họ biết hai người đang là loại quan hệ gì. Từ lâu Lâm Thiên Vũ đã rất ghét những người luôn đu bám theo anh, giờ biết tin anh có người yêu thì số người này sẽ giảm bớt, anh sẽ thoải mái hơn. 

Sắp hết giờ giải lao, Lâm Thiên Vũ đích thân dẫn Đỗ Tiểu Niệm về lớp. Hai người nhìn nhau một lúc, nhất thời chẳng biết nói gì. Bỗng Lâm Thiên Vũ mở miệng:

“Vào trong đi.”

Hơi ngớ ra một lúc, Đỗ Tiểu Niệm nói nhỏ:

“Dạ.”

Đỗ Tiểu Niệm nói xong liền bước vào trong, đi đến bàn của mình. Lâm Thiên Vũ đứng bên ngoài nhìn cậu ngồi xuống an ổn mới rồi mới đi. 

Ngồi chưa kịp ấm mông, bên cạnh đã truyền đến hai tiếng chậc chậc của Phùng Lưu Khánh:

“Dạ nữa mới ghê!”

Đỗ Tiểu Niệm bất ngờ quay đầu nhìn Phùng Lưu Khánh:

“Sao cậu lại ở đây???”

“Chứ cậu nghĩ tui ở đâu?”

Phùng Lưu Khánh chéo chân, chống cằm:

“Hay cậu nghĩ tui đang ở nhà vệ sinh? Ha ha, bạn bè tốt, đi xong rồi bỏ tui ở lại.”

Đỗ Tiểu Niệm cười nhăn mặt:

“Tui đâu có bỏ, tui quên mà!”

Phùng Lưu Khánh giật giật khoé miệng:

“Cạn lời với cậu!”

“Ha ha.”

...

Bốn giờ chiều, Lâm Thiên Vũ và Đỗ Tiểu Niệm ngồi trên xe về nhà. Khi chạy ra khỏi học viện được vài mét, Đỗ Tiểu Niệm bất ngờ hỏi:

“Anh đoán được ai là người làm chuyện này không?”

Lâm Thiên Vũ điều khiển vô lăng, nói:

“Nghi ngờ vài người, nhưng không dám chắc.” và quan trọng hơn, anh nghĩ có người sau màn. Câu này Lâm Thiên Vũ không nói ra tiếng. 

Khi đã về nhà, nhân lúc Đỗ Tiểu Niệm vào nhà tắm thì Lâm Thiên Vũ đi vào phòng gọi một cuộc điện thoại:

“Ba mẹ tôi có biết chuyện này không?”

Tiếng Lưu Lợi trong điện thoại đáp:

“Không, chuyện này dù sao cũng chỉ đa số học viên học viên Fly biết, chưa đủ lớn để lên báo nên cha mẹ cậu chủ chưa thể biết được. Thêm nữa, tôi cũng cố gắng dìm xuống, khoảng tầm một tuần nữa là không ai nhớ đến chuyện này đâu.”

Lâm Thiên Vũ ngập ngừng một chút, hỏi:

“Người tên Tuấn Khang, hôm nay có hành động gì lạ không?”

“Không có, luôn luôn tươi cười nói chuyện vui vẻ.”

Lâm Thiên Vũ im lặng độ chừng một giây:

“Được rồi, cúp máy đi.”

Cầm điện thoại trên tay, Lâm Thiên Vũ nhìn cảnh hoàng hôn qua cửa sổ. Khoảng khắc mặt trời sắp biến mất và làm thế giới chìm vào một màng tối đen. Những ánh nắng cuối cùng trong ngày nhuộm lên thành phố một màu buồn tuyệt đẹp, lại mang chút cảm giác trầm lặng khó tả. 

Nhìn khung cảnh này, ánh mắt Lâm Thiên Vũ không hiểu sao lại có chút âm u, rồi dần từ nét âm u ấy chuyển sang tăm tối mang đậm nét hận thù... 

Anh cụp mắt xuống, suy nghĩ dần chìm vào hồi ức...

Tiếng cửa nhà tắm mở ra, Lâm Thiên Vũ hồi hồn, nhanh như cắt khôi phục trạng thái cũ. Đỗ Tiểu Niệm tinh thần sảng khoái lao đến ôm chầm Lâm Thiên Vũ từ phía sau. Anh đứng thẳng lưng, nói:

“Người anh bẩn lắm đấy!”

Đỗ Tiểu Niệm hít mùi hương của anh một hơi:

“Đâu có!”

Quay người lại, Lâm Thiên Vũ yêu thương cốc vào trán Đỗ Tiểu Niệm một cái. Đỗ Tiểu Niệm giả bộ như đau đớn lắm, mặt nhăn mày nhíu xoa xoa chỗ bị cốc. 

Cười nhẹ, Lâm Thiên Vũ lấy quần áo đặt trên ghế rồi ung dung vào nhà tắm. 

...

Mới về đến nhà, Huỳnh Cát Tiên đã chạy ù vào phòng, đóng chặt cửa khóc sướt mướt. Nước mặt chảy từ khuôn mặt xinh đẹp của cô nhiều đến mức thấm ướt cả gối, nhưng chưa có dấu hiệu ngưng lại. 

Mãi đến sáu giờ, Huỳnh Cát Tiên với đôi mắt sưng vù thơ thẫn nhìn vào khoảng không. Đầu óc cô trống trỗng, không biết phải làm gì, đến cả cơ thể cũng không còn sức để cử động. 

Bỗng điện thoại Huỳnh Cát Tiên trên giường run lên, cô vươn tay ra lấy nhìn vào tên hiển thị, là Lam Mỹ Lệ. Cắn môi, Huỳnh Cát Tiên quăng nó lại chỗ cũ, bây giờ cô không muốn tiếp xúc với ai cả. 

Chiếc điện thoại vẫn run lên từng hồi, Huỳnh Cát Tiên nhìn nó, trong đầu như loé lên điều gì. Cô cầm điện thoại lên, ấn nghe. 

“Chào buổi tối.” giọng Lam Mỹ Lệ mang theo chút ý cười. 

Huỳnh Cát Tiên cố gắng nói thật bình thường:

“Chào.” Cô ngừng giây lát “Hình như cậu đang vui.”

Lam Mỹ Lệ ngay lập tức nói:

“Đúng rồi, tính nói chuyện này với cậu hôm qua mà quên mất. Sau kỳ thi vừa rồi, tôi là học viên duy nhất đạt được điểm tối đa, hiện tại là chiến sĩ mạnh nhất ở đây, các chàng trai mỗi khi gặp tôi còn nhìn ngưỡng mộ.”

Kể đại khái, Lam Mỹ Lệ dùng ngón tay gõ bàn, háo hức chở xem phản ứng của Huỳnh Cát Tiên như thế nào. Nhưng chờ một lúc lâu vẫn không thấy Huỳnh Cát Tiên nói gì. Lam Mỹ Lệ thấy lạ bèn hỏi:

“Này, cậu sao vậy? Sao không nói gì?”

Huỳnh Cát Tiên sực tỉnh, bực tức vò đầu mình, cô đang nghĩ gì thế này? 

Bình ổn lại trạng thái một chút, Huỳnh Cát Tiên chầm chậm nói, trong ngữ điệu vô thức có một chút căm thù:

“Thiên Vũ có người yêu rồi!”

“Hả?”

Huỳnh Cát Tiên dùng sức hét vào điện thoại:

“Thiên Vũ có người yêu, còn là con trai!”

Tay Lam Mỹ Lệ cầm điện thoại đang phát run:

“Anh ấy... Là đồng tính luyến ái?”

Nghe đến bốn chữ cuối, mũi Huỳnh Cát Tiên lại có cảm giác cay cay, bất giác sụt sùi vài tiếng:

“Ừ... Hức...”

Mắt Lam Mỹ Lệ đảo một vòng, dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh hỏi:

“Tên người đó là gì?”

Huỳnh Cát Tiên dùng mu bàn tay lau nước mắt, cô hận người mang cái tên này:

“Tiểu Niệm... Đỗ Tiểu Niệm...”

Huỳnh Cát Tiên lại hức hức hai tiếng, xen lẫn tiếng khóc nói:

“Cậu về được không? Dù sao cậu vẫn thân với Thiên Vũ hơn mình...”

Lam Mỹ Lệ thờ dài, nói một cách trầm tĩnh:

“Bây giờ không thể.”

Dứt câu, Lam Mỹ Lệ chẳng nói chẳng rằng mà cúp mái cái rụp.