Bên trong xe ngựa, ba người đều khiếp sợ

Lạc Băng Linh hung hăng nắm chặt tay, mỹ nhân Thiên Dạ quốc, lại là mỹ nhân Thiên Dạ quốc! Lại là tiện nhân kia!

Lạc Nguyệt Kỳ lại cảm thấy kinh sợ, đại tỷ Lạc Phi Dĩnh thanh danh thế như đã muốn vang dội như vậy, ngay cả Trung Sơn vương là người ít xuất hiện trước mọi người, cũng nghe thấy kỳ danh

Lạc Kính Văn bất ngờ nói: "Dĩnh Nhi được lục hoàng tử gọi đi cưỡi ngựa, còn chưa trở về, chờ nàng hồi phủ, thần sẽ nói cho nàng biết"

Nam tử thở nhẹ một hơi: "Như thế, bổn vương hiện tại không thấy được"

Hắn nói xong, ánh mắt thản nhiên lại nhìn về phía rèm che mỏng của xe ngựa

Tâm tình Lạc Vân Hi căng thẳng, thanh âm này chính là thanh âm nàng nghe thấy được trong phòng của Lạc Nguyệt Kỳ ngày đó

Đường đường là Trung Sơn vương lại đến Dương thành làm một thích khách!

Nàng cảm thấy kinh ngạc không thôi, nhìn Lạc Nguyệt Kỳ, nàng hiển nhiên không biết chuyện này

Khép hờ hai mắt, trong đầu hiện lên từng hình ảnh, y phục thượng đẳng, thanh âm trầm thấp dễ nghe, khẩu khí không nhanh không chậm... Nàng nhịn không được muốn lén nhìn hắn đến tột cùng là người như thế nào

Bên tai có lời khinh bỉ của Lạc Băng Linh: "Người thân phận cao quý như vậy ngươi có thể nhìn sao, cũng không sợ đau mắt!"

Lạc Vân Hi quay sang, cười nhìn nàng ta, khóe miệng ngày càng dương cao, tay ngọc vừa lật "Ba!" Xe ngựa không lớn, đột nhiên có tiếng thâm thúy vang dội

Nàng đưa tay về, nhẹ nhàng quăng quăng tay vài cái, tựa hồ để dãn gân cốt

Lạc Nguyệt Kỳ sợ đến ngây người

Nàng thấy phế vật Tam tỷ vung tay, đem Lạc Băng Linh cao ngạo đánh đến đầu tóc rối loạn

Má trái của Lạc Băng Linh mau chóng sưng lên, nàng ôm mặt thét chói tai: "Phế vật, ngươi làm cái gì!"

Khóe miệng Lạc Vân Hi có nét cười, giọng nói cực nhẹ: "Tứ muội muội, trước cho ngươi biết Lạc phủ gió thổi bên nào!"

Lạc Vân Hi ánh mắt chợt lóe, đưa tay nắm lấy Lạc Băng Linh, xốc màn xe, đem thân ảnh nhỏ xinh của nàng ném ra xe ngựa "Rầm"

Lạc Băng Linh sao có thể ngờ được nàng sẽ bị như vậy? Chỉ cảm thấy người rất nhanh từ trong xe ngựa ngã xuống đất nhanh như chớp

"Người tới a, có thích khách!"

Lạc Vân Hi linh hoạt nhào tới trên người Lạc Nguyệt Kỳ, gắt gao ôm nàng, kinh hoàng kêu to, một mặt cố gắng nhéo vào eo Lạc Nguyệt Kỳ

"A, đau____" Vẻ mặt khiếp sợ của Lạc Nguyệt Kỳ còn chưa tan đi, liền thống khổ hét lớn

"Mau nâng tứ tiểu thư lên!"

Lời nói vừa dứt, liền thấy sắc mặt xanh trắng của Lạc Kính Văn hiện ra, hắn thét chói tai: "Thích khách ở đâu?"

"Ta, ta không biết, vừa rồi mới nhảy ra từ ngoài cửa xe!" Lạc Vân Hi trợn tròn mắt nói dối

"Kỳ Nhi!" Lạc Kính Văn hiển nhiên không tin lời nói của nữ nhi phế vật

Lạc Nguyệt Kỳ trong lòng vẫn còn khiếp sợ, nàng tận mắt chứng kiến Lạc Vân Hi đem Lạc Băng Linh đẩy ra khỏi xe ngựa, đang muốn mở miệng...