Edior: thu thảo

Chủ điện và điện bên cạnh cũng chỉ cách nhau một cái cửa hoa, chủ điện có bất kỳ âm thanh gì, ở đây đều có thể nghe rõ ràng.

Hai cung nữ đi qua cửa hoa khiến rèm châu rũ xuống đánh vào nhau, theo góc độ Lạc Vân Hi quỳ nàng rất dễ dàng nhìn thấy hoàng đế trong chủ điện.

Hắn mặc long bào màu vàng, đầu đội đế quan, thân hình kiên cường, dung mạo nghiêm túc, ở bên cạnh hắn là hoàng hậu một thân trang phục lộng lẫy.

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

Trong điện, vang lên tiếng hô rung trời.

Hoàng đế gật đầu, xem như đáp lại, từ trong tay thái giam bên cạnh tiếp nhận một cuộn thánh chỉ phong ấn, cao giọng kêu lên: "Tuyên Nhị hoàng tử, Lục hoàng tử!"

"Vâng!" Thái giám phất cây phất trần một cái, nâng cao giọng, truyền câu nói này ra ngoài.

Không lâu sau, Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Triết từ ngoài điện đi vào, sắc mặt hai người bình tĩnh, đi song song nhau vào, cùng mặc triều phục đỏ thẫm, đặc biệt trang trọng, đến trước bậc cùng nhau quỳ xuống.

"Nhi thần bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu!"

Hai tay hoàng đế mở rộng thánh chỉ trong tay, cao giọng đọc: "Nhi tử thứ hai và nhi tử thứ sáu của trẫm, thiên tư thông minh, bản tính thuần lương, xử lí chính vụ kiệt xuất, có lòng trung thành vì nước, nay trẫm thân phong hai con làm vương, gọi là Ly Vương, Triết Vương, ban thưởng Ly Vương phủ, Triết Vương phủ, đất phong ở năm thành, ban thưởng ngàn mẫu ruộng, hê chuẩn cho hai con tiếp tục vào triều thương nghị chuyện chính sự, trợ giúp Thái tử, chung tay xây dựng Thiên Dạ trăm năm thịnh thế!"

Đọc xong, hắn khép thánh chỉ lại, Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Triết dập đầu nói: "Tạ ơn long ân của phụ hoàng! Nhi thần xin nghe thánh ý."

Trong điện, lại vang lên tiếng hô lần nữa như sấm: "Hoàng đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Sau đó chính là một loạt lời trận thao thao bất tuyệt của Quan Tư Nghi, mọi người cùng Ly Vương, Triết Vương quỳ trên mặt đất lắng nghe, hoàng thượng và hoàng hậu lại nghiêm túc ngồi trên long ỷ.

Một loạt nghi thức tiến hành xong, đã là một canh giờ trôi qua, lúc này mới tan tiệc.

Lạc Vân Hi thở phào nhẹ nhõm, từ trên mặt đất đứng lên, bên người vang lên một tiếng "au ui ", nàng theo bản năng đưa tay ra đỡ, sắc mặt Đại Văn Quyên đỏ ửng, xoa đầu gối, nơi đó đã tê dại cả rồi.

Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, trường hợp này nàng ấy hẳn là rất ít khi tham gia, chưa từng phải quỳ thời gian dài như vậy. Vốn Thế Nhiệm không muốn cho nữ nhi đến, nhưng nàng lại kêu nàng ấy đi cùng, tất cả mọi người đều tới, bỏ lại một mình nàng ấy, chỉ sợ nàng ấy ở nhà sẽ suy nghĩ linh tinh.

Theo dòng người đi ra khỏi điện, Lạc Vân Hi vừa muốn cùng cả nhà Thế Nhiệm rời khỏi đây, cánh tay lại bị một người nắm chặt, giọng Đoan Mộc Ly vang lên: "Hi nhi, ngươi đi theo ta!"

Lạc Vân Hi nghiêng đầu, thấy là hắn, lông mày hơi nhíu lại, nhìn Thế Nhiệm chớp mắt để xin  ý kiến, Thế Nhiệm có chút do dự, không biết có nên để Lạc Vân Hi đi theo Nhị hoàng tử không, à không, hiện tại không phải Nhị hoàng tử, là Ly vương mới được phong.

Đoan Mộc Ly cũng đã kéo Lạc Vân Hi về Kim Loan điện, biến mất trong dòng người.

Đại phu nhân kinh ngạc hỏi: "Vậy phải làm sao đây?"

Thế Nhiệm trầm ngâm một lúc, cười nói: "Chúng ta chờ một chút vậy!"

Từ lễ cập kê của Hi nhi có thể nhìn ra, vị Ly vương này đối xử với Hi nhi cũng không bình thường, thập nhị hoàng tử và Hi nhi cũng có quan hệ không tầm thường, Hi nhi ơi ~ Hi nhi, thật đúng là đầu thai sai rồi! Nàng căn bản chính là một công chúa gặp nạn trong dân gian, tướng mạo xuất chúng, khí chất đặc biệt, người quen biết cũng không hề tầm thường, sinh ở Đại gia, thật đúng là ủy khuất cho nàng.

Thế Nhiệm, hiển nhiên cũng không biết thân thế thật của Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi bị Đoan Mộc Ly lôi kéo vạt áo, từ cửa hông của Kim Loan điện kéo ra ngoài, bước về phía hậu cung.

"Ngươi muốn đi đâu?" Lạc Vân Hi trầm giọng hỏi.

"Đi theo ta là được!" Trên mặt Đoan Mộc Ly như có một tầng sương mù, che nhìn không thấu được thần sắc của hắn.

Hắn mang theo Lạc Vân Hi trái xông phải quẹo, rất nhanh liền bỏ rơi Vô Tràng không còn thấy đâu.

Hai người vẫn chạy về phía tây của hoàng cung, nơi này cũng là một cung điện bị bỏ hoang, cỏ dài hoang vu, quả thực hẻo lánh.

Chưa đi đến chỗ sâu nhât trong đám cỏ dài, Đoan Mộc Ly bỗng nhiên dừng bước lại, ánh mắt bi ai nhìn trên mặt đất, nói: "Quỳ xuống!"

Lạc Vân Hi hơi nhíu mày, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấy trên mặt đất có một nấm đất hơi nhô lên, nếu không nhìn cẩn thận, căn bản không phát hiện được.

"Đây là cái gì? Tại sao phải ta quỳ?" Nàng khó hiểu hỏi.

"Bảo ngươi quỳ ngươi thì quỳ đi!" Đoan Mộc Ly rất kích động kêu lên.

"Ngươi không nói là ai, ta dựa vào cái gì mà quỳ? Quỳ cái gì chứ?" Lạc Vân Hi cũng giận, lạnh giọng trả lời.

Đoan Mộc Ly ngẩng mặt lên, ý cười ngày xưa đã biến mất giờ hoàn toàn là u ám, hắn thê lương nói: "Ngươi muốn biết là ai sao? Ta cho ngươi biết. Nàng là nương ta."

"Mẹ ngươi?" Lạc Vân Hi lấy làm kinh hãi: "Lê phi nương nương sao?"

Trong ký ức mơ hồ, nàng tìm ra cái tên này.

"Là nương ta, không phải mẫu phi ta." Đoan Mộc Ly thản nhiên mở miệng: "Mẫu phi ta, sau khi sinh ra ta bảy ngày thì đã qua đời, vẫn là bà vú của ta nuôi dưỡng ta trưởng thành, dạy bảo ta thành người, nàng chính là mẹ ta."

Trong lòng Lạc Vân Hi hơi chấn động, trong hoàng cung, hoàng tử nhỏ như vậy chẳng phải hẳn là giao cho phi tần khác nuôi dưỡng sao? Sao lại do một bà vú nuôi lớn chứ? Chẳng lẽ, hoàng đế không hề sủng Lê phi, tùy ý để con nàng ấy tự sinh tự diệt sao?

Giọng Đoan Mộc Ly càng thêm trầm thấp: "Thế nhưng, năm năm trước, ta rời khỏi cung theo phụ hoàng đi Giang Nam vi hành, dọc đường, nhận được cấp báo gọi về, đi suốt đêm trở lại mới biết, bà vú trúng gian kế của kẻ khác, bị người ta giết chết, cả người trúng tám đao, máu chảy thành sông, mà 13 ám vệ thân tín ta để lại kinh đô, 13 cao thủ, cũng là mười ba huynh đệ cùng nhau lớn lên, căm hận mình bảo vệ bất lực, không còn mặt mũi gặp ta, trước đêm ta hồi cung, tự vẫn trước xác nương ta."

Lạc Vân Hi hoảng sợ không thôi: "Bọn hắn sao không muốn báo thù, mà lựa chọn tự vẫn?"

"Lúc đó bọn hắn mới 12, 13 tuổi, chẳng qua cũng chỉ là trẻ con mà thôi, tuy có võ công bậc nhất, nhưng vẫn còn nhỏ tuổi, hồ đồ mà lựa chọn cái chết."

Lạc Vân Hi rơi vào trầm mặc, trong đầu chuyển động thật nhanh, ánh mắt không hề chớp nhìn thẳng vào Đoan Mộc Ly.

Khóe mắt Đoan Mộc Ly có ngước mắt rươm rướm, hắn chậm rãi, trịnh trọng quỳ trên mặt đất, nói từng chữ: "Cả người trúng tám đao, là vì người hạ thủ còn quá nhỏ tuổi, vì sợ hãi mà chưa dùng đủ lực, lại vì khiêu khích ta, cho nên thêm vài đao. Ta biết đấy là người của Đoan Mộc Triết, những năm nay cũng đối chọi với hắn như nước với lửa, giết rất nhiều người của nhau, nhưng chuyện này, vẫn là điều đau nhất trong lòng ta, ta mãi mãi cũng không tha thứ hắn! Thế nhưng, ta không ngờ, việc này lại là do Thần lâu làm."

Trong lòng Lạc Vân Hi lo lắng, thấp giọng hỏi: "Vậy ý ngươi là ta làm sao?"

Nàng vô cùng gian nan hỏi.

Sắc mặt Đoan Mộc Ly lạnh lùng: "Ta đã tìm sư phụ xác nhận rồi, chuyện ngươi mở Thần lâu cũng giấu hắn, nhưng thủ pháp dùng đao nhưng không giấu được hắn. Ngươi học dùng binh khí mềm, dùng đao không thuần thục, sư phụ đoán, liền đoán đúng mấy vết thương trên thân bà vú lúc ấy. Thật sự là hiểu đồ đệ chỉ có sư phụ!"

Nói xong câu cuối cùng, trong cổ hắn tràn ra tiếng cười lạnh lẽo.

Mặt Lạc Vân Hi vặn vẹo, trong đầu vang lên lời Đoan Mộc Triết từng nói với Lạc Vân Hi trước đây, nàng đã làm một việc khiến Đoan Mộc Ly cực kỳ thù hận, bây giờ xem ra, trừ việc này ra, sẽ không còn việc gì nữa.

Nàng cắn môi, quỳ gối xuống, thấp giọng nói: "Ta không nhớ rõ, nhưng nếu là ta làm, ta xin lỗi ngươi! Tuy một câu 'xin lỗi' không thể đổi lại tính mạng bà vú cho ngươi, cũng không đổi lại mạng cho huynh đệ của ngươi, thế nhưng, ta hiện tại cũng chỉ có thể làm đến đây thôi!"

Nàng tuyệt đối không thể đền mạng.

Đoan Mộc Ly nhắm hai mắt lại, khuôn mặt thanh lãnh hơi ngẩng lên, chếch đầu lên trời, đỉnh đầu là lá cây ngô đồng lưa thưa, gió thổi qua, rì rào vang vọng.

Lạc Vân Hi cũng không lên tiếng.

Cứ quỳ như vậy, cũng không biết đến khi nào, từ xa truyền đến tiếng bước chân.

"Đến bên kia tìm xem, cẩn thận chút, đừng bỏ qua bất kì góc khuất nào!"

"Đi!"

Giọng nói lão luyện lưu loát, nghe đã có thể biết đó là Ngự Lâm Quân được huấn luyện nghiêm chỉnh trong cung.

Ánh mắt Lạc Vân Hi di chuyển, nghĩ thầm, những người này sẽ không phải đang tìm nàng chứ? Nàng đi tới đây, nhưng mà không nói thêm cái gì với Thế Nhiệm, có thể hắn nghĩ chính mình xảy ra chuyền rồi.

Vừa muốn nói chuyện, nhưng nhìn thoáng qua thân thể Đoan Mộc Ly đã cúi thấp, không biết làm cái gì, đột nhiên nàng chỉ cảm thấy dưới không có gì, thân mình lập tức rơi xuống.

Đang giật mình, một bàn tay đã nắm chặt bờ vai nàng, khống chế lại thăng bằng của nàng, cũng để cho nàng không bị mất trọng tâm mà lao về phía trước.

Đỉnh đầu, truyền đến di chuyển. Lạc Vân Hi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một tảng đá xanh chậm rãi dời về phía cửa động, che phía trên lại, mà bọn hắn, lại rơi xuống mặt đất phẳng.

"Cái cơ quan này thật tinh xảo." Lạc Vân Hi nhìn bốn phía, nơi này là một gian mật thất loại nhỏ, dưới gối đang quỳ cũng chẳng phải bùn đất, mà là một tảng đá xanh, trên mặt bị rải thêm đất mà thôi, vừa xuống lúc rơi xuống, phần lớn đất đều rơi xuống theo.

Trước mặt, có một cái bàn dài, phía trên đốt đèn, ở giữa có một khối linh bài trống không, chính là ánh sáng đèn giúp nàng thấy rất rõ ràng xung quanh.

Đoan Mộc Ly nhìn linh bài không nói, giống như lão tăng nhập định.

Một lúc lâu sau, đỉnh đầu vang lên một cái giọng nói Lạc Vân Hi quen thuộc: "Không tìm được sao?"

"Vương gia, bên này cũng là cung điện bị bỏ hoang, không có người ở, chúng ta đã kiểm tra toàn bộ, Lạc tiểu thư nếu như ở đây, thì không còn chỗ nào có thể nấp được."

Là Quân Lan Phong! Lạc Vân Hi không nhịn được nheo mắt ngó lên trên, tảng đá xanh cực lớn vững vàng ngăn trở tầm mắt của nàng.

Nàng vểnh môi mỏng, lại tiếp tục rũ lông mi xuống.

Tuy chuyện này không phải nàng làm, nhưng Đoan Mộc Ly buồn nàng lại có thể bị cảm động lây, cho nên, cũng là vì đứa nhỏ này trước đây mà thực sự bên hắn, mặt nàng đầy yên lặng thẳng thân quỳ.

Thời gian từng giờ từng phút đi qua, Quân Lan Phong cũng sớm dẫn theo người rời khỏi, nàng và Đoan Mộc Ly vẫn quỳ trong mật thất, cũng không biết đến cùng là bao lâu trôi qua, bụng Lạc Vân Hi bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu "ùng ục".

Sau khi ngẩn người, Lạc Vân Hi có phần xấu hổ.

Mắt Đoan Mộc Ly hếch lên, mở đôi mắt đào hoa ra, nhìn thoáng qua nàng, Lạc Vân Hi chợt cảm thấy mặt nóng gay gắt, trường hợp trang trọng thế này, dường như bị nàng phá rồi.

Đoan Mộc Ly hơi nhíu mi dài, suy nghĩ một chút, quay đầu kêu lên: "Huyền ca, đi mang một ít thức ăn đến đây."

Lạc Vân Hi vội vàng nói: "Như vậy không tốt đâu?"

Đoan Mộc Ly nhìn về phía linh bài trước mặt, cau mày, đứng lên, nói: "Thôi, ra ngoài ăn đi."

"Không ăn cũng không có việc gì, ta có thể nhịn một chút." Lạc Vân Hi thấp giọng kiến nghị.

"Dạ dày ngươi vốn là kém, còn có thể đói bụng sao?" Giọng Đoan Mộc Ly rõ ràng mang theo trách cứ.

Trong lòng Lạc Vân Hi hơi căng, như cái quỳ này, dường Đoan Mộc Ly đã bớt tức giận nhiều.

Ngay lập tức không cần phải nhiều lời nữa, đàng hoàng đi tới với hắn, sau khi ra ngoài, bắt đầu phát hiện, trời vậy mà đã đen kịt rồi, sao trên trời dày đặc, trăng ở chính giữa trời, đã là đêm khuya rồi.

"Gia, ta cho người chuẩn bị đồ ăn khuya, đưa vào trong cung chứ ạ."

Huyền ca hiện thân nói.

"Ừm." Đoan Mộc Ly gật đầu: "Đã trễ thế này, ra ngoài mua thôi."

Lạc Vân Hi nhìn Đoan Mộc Ly, dưới ánh trăng, dáng người của hắn dường như so với lúc trước gầy hơn, quần áo rộng lớn bay nhẹ nhàng theo gió, sắc mặt cũng không sáng rực như những ngày trước, tất cả đều là vẻ ủ dột.

Hai người đều không nói lời nào, hướng về phía cung mà bước đi. Há dự liệu còn chưa tiến cung, một bóng dáng cao lớn đã từ trong bóng tối đi ra, nhỏ giọng, không chút tình cảm nào: "Ly vương gia, bổn vương chờ ngươi rất lâu rồi."

Quân Lan Phong một mặt nói, một mặt nhìn về phía Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi quay mắt đi, làm bộ như không thấy.

"Trung Sơn Vương có chuyện gì sao?" Đoan Mộc Ly thản nhiên nói.

"Đại đại nhân và Đại phu nhân tìm Lạc tiểu thư cũng sắp tìm tới điên rồi, ngươi không có ý định trả lời cho thỏa đáng sao?" Sắc mặt Quân Lan Phong lạnh hơn mấy phần.

"Là ta không đúng, người đâu, hiện tại đi thông báo, đợi lát nữa ta tự mình đưa Lạc tiểu thư trở về."

Nói xong, hắn nhanh chân đi vào cung, Lạc Vân Hi vội vàng đuổi theo.

Nhưng Quân Lan Phong lại nghiêng người, chặn ở trước mặt hai người, mày rậm chau lại: "Đã trễ thế này, ngươi còn đưa nàng vào làm gì? Dù cho nàng là sư muội của ngươi, nhưng trai gái khác nhau, ngươi phải cố kỵ danh dự của nàng chứ!"

Lúc này hắn cũng không giở giọng, trong giọng nói xen lẫn tức giận không thể kiềm chế.

Đoan Mộc Ly nhíu mày nói về: "Trung Sơn Vương, nếu như ngươi không ở nơi này cản đường, chẳng ai biết Hi nhi ở nơi này của ta cả! Nàng là sư muội ta, cũng không phải không có khả năng trở thành thê tử của ta, chúng ta làm sao, cũng không ở trong phạm vi ngươi cai quản!"

Khuôn mặt Quân Lan Phong nứt ra, mắt phượng xẹt qua vẻ tàn khốc, ánh mắt bắn thẳng đến Lạc Vân Hi: "Ngươi nói này, cũng phải suy nghĩ cảm nhận của Hi nhi một chút!"

Đoan Mộc Ly không nói.

Lạc Vân Hi tức giận, vừa vặn lúc này bụng lại "ùng ục" kêu một tiếng, nàng bước lên trước, một tay tách hai người ra, cất giọng nói: "Các ngươi nói thì nói, đừng kéo ta vào, ta hiện tại chỉ muốn ăn thôi!"

Nàng không để ý hai người có phản ứng gì, trực tiếp bước về hướng cung điện của Đoan Mộc Ly.

Quân Lan Phong hiển nhiên cũng là nghe được tiếng bụng nàng kêu, mày nhíu chặt, giọng nói bỗng nhiên trở nên tức giận, quát hỏi: "Đoan Mộc Ly, ngươi không cho nàng ăn cơm tối à?"

Sắc mặt Đoan Mộc Ly xẹt qua một tia xấu hổ, chỉ là trong nháy mắt, ngay cả chính hắn cũng không có cảm giác, không có gì để nói.

"Ngươi mang nàng đi làm cái gì?" Quân Lan Phong tức giận đến một tay nắm lấy cổ áo của hắn, năm ngón tay phải cách cổ họng của hắn chỉ một chút, hàm răng nghiến đến vang lên.

Đoan Mộc Ly cũng không đáp trả, vẫn cứ trầm mặc.

Quân Lan Phong thấy Lạc Vân Hi đi mất không thấy bóng dáng, vung tay áo, buông tay ra, nhanh chân đuổi vào. Đoan Mộc Ly liền lùi mấy bước mới đứng vững, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, sắc mặt mờ mịt.

"Hi nhi." Lúc Quân Lan Phong vội vã chạy tới, Lạc Vân Hi đang ngồi ở trên ghế thái sư trong phòng khách chính, tìm thấy một hộp bánh ngọt trên bàn, nhặt lên bánh lá sen ngọt ăn ngấu nghiến, căn bản không có thời gian chú ý Quân Lan Phong.

"Chậm một chút!" Quân Lan Phong đau lòng chạy tới, vỗ nhẹ lưng của nàng, giọng nói hàm chứa trách cứ: "Vô Tràng nói là ngươi đi theo Đoan Mộc Ly, nhìn thử giày vò mình thành bộ dáng gì! Ngại khiến ta lo lắng đến hỏng!"

Lạc Vân Hi muốn nói chuyện, bị bánh ngọt sặc, khẽ ho khan.

"Chậm một chút! Ta không nói gì nữa, ngươi ăn từ từ." Quân Lan Phong sợ tới chân tay luống cuống an ủi nàng, lại gọi cung nhân đưa trà nóng tới kịp thời cho nàng.

Lạc Vân Hi nâng trà lên, một ngụm uống cạn, mới phát giác rất nhiều.

"Ta đi đâu còn phải báo cáo với ngươi sao? Ngươi đi đâu cũng không nói với ta một tiếng nha!" Lạc Vân Hi nhếch lên khóe miệng nở một nụ cười trào phúng, nói xong, lại vội vàng nhét một miếng điểm tâm xuống.

Quân Lan Phong biết vâng lời nói: "Ta tới kia là chuyện nhỏ . . . "

"Việc này của ta cũng nhỏ."

"Chuyện có liên quan tới Đoan Mộc Ly không phải chuyện nhỏ!"

"Vậy chuyện có liên quan liền tới Đỗ Tình Yên là chuyện nhỏ sao?" Lạc Vân Hi học cách hắn nói phản bác trở lại.

"Hi nhi, ta sai rồi!" Quân Lan Phong bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ta không nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ sợ ngươi không cao hứng. Sau này sẽ không như vậy nữa, cho dù là cùng nàng ấy nói một câu, ta cũng gọi Cửu Sát tới nói cho ngươi, được không?"

"Cần phải khoa trương như vậy sao?" Lạc Vân Hi nhướn mày liễu, có chút không biết nói gì, vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy Đoan Mộc Ly vào đây, lúc này liền kết thúc đề tài này, hỏi: "Thực ăn còn chưa tới sao? Sư huynh, ngươi không đói à?"

Đoan Mộc Ly lắc đầu.

Giọng Quân Lan Phong bất mãn từ một bên truyền đến: "Sao không hỏi một chút xem ta có đói bụng hay không?"

Lạc Vân Hi nghi hoặc nhìn về phía hắn.

Quân Lan Phong không nói lời nào, ngược lại Cửu Sát ở chỗ tối không nhìn nổi, không nhịn được lên tiếng nói: "Gia chúng ta đến nay cũng chưa ăn!"

"Ách . . . "

"Cửu Sát, sao nói nhiều thế!" Mày Quân Lan Phong dựng lên, giọng nói trầm xuống.

"Vâng, gia." Cửu Sát buồn buồn đáp một tiếng.

Đang lúc này, một cái bóng người chạy vào điện: "Vương gia, đến rồi!"

Lạc Vân Hi nhìn, nhưng không phải Huyền Ca, mà là Phi Vũ, tay trái tay phải hắn có bốn cái hộp đựng thức ăn, mặt đầy hào hứng chạy vào, đặt hộp cơm lên bàn, cười nói: "Cháo bát bảo loãng kèm dưa chuột dòn, sủi cảo thủy tinh, thịt kho tàu, khách quan, mời từ từ dùng!"