Edior: thu thảo

Đoan Mộc Ly thấy nàng không nhìn mình, đành phải từ trên tường nhảy xuống, giãn cánh tay ra, hít sâu một hơi, ra hiệu Lạc Vân Hi nhìn sau cửa xe ngựa màu xanh.

Lạc Vân Hi xốc màn xe, một cỗ ấm áp vọt tới, hai gò má bị ánh lửa của một chậu than đốt trong xe chiếu tới càng làm nàng tươi tỉnh, nàng ngồi lên xe ngựa, duỗi đôi tay tới sưởi ấm.

Đoan Mộc Ly cũng tiến tới gần, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh lửa càng mỹ lệ, có một loại yêu diễm sai lệch, hắn nhấc đôi mi thanh tú lên, bĩu môi nói: "Ta sắp bị đông thành tượng đá."

"Ai bảo ngươi không lên xe ngựa, ngồi chờ ở trên tường làm gì?" Lạc Vân Hi bất đắc dĩ cười nói.

"Đó chẳng phải là vì để có thể nhìn thấy ngươi trước sao?" Đoan Mộc Ly quở trách liếc xéo nàng một cái: "Trời đông giá lạnh, sư phụ sẽ không tới đâu, hắn ở viện khác uống rượu, chúng ta tới lúc này, vừa đúng lúc ăn bữa cơm đoàn viên."

Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, gò má dễ nhìn đỏ bừng như quả táo: "Ngươi không cần tiến cung sao?"

"Đã đi rồi, trong cung dùng cơm sớm, trở về còn có thể ăn bù một bữa nữa."

Hai người vừa nói, vừa đến biệt viện của Đoan Mộc Ly, trong khoảng thời gian này Lạc Vân Hi đã xem xong toàn bộ sách của nơi này rồi, nên nàng hết sức quen thuộc biệt viện này, sư đồ ba người ở đây đoàn viên, không thể tốt hơn nữa.

Sau kh xe ngựa của bọn hắn đi xa, ở cửa sau Lạc phủ có một bóng dáng cao lớn đi ra.

Quân Lan Phong mặc áo dài màu tím, trên vai buộc áo khoác lông chồn, mái toc đen như mực dùng mũ ngọc búi lại, sắc mặt lạnh lùng, nhìn phương hướng bọn họ rời đi, môi mỏng mím thành một đường.

"Chủ tử." Cửu Sát lặng yên không một tiếng động hiện ra ở phía sau hắn, lo âu kêu.

"Hả?"

Giọng của nam nhân trầm thấp, nghe như đang ẩn giấu đi một số tình cảm đè nén.

Cửu Sát cố lấy dũng khí nhắc nhở nói: "Chỗ Tình Yên tiểu thư vẫn nên đi qua."

Quân Lan Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhíu mày một cái, nói "Ừm, đi thôi."

Ba người Lạc Vân Hi và Cửu Khúc Chỉ, Đoan Mộc Ly ở biệt viện ăn một bữa cơm giao thừa ấm áp, Cửu Khúc Chỉ liền đi ngủ say như chết.

"Sư phụ không gác đêm sao?" Lạc Vân Hi khó hiểu hỏi.

Nàng biết, ở trên Thiên Dạ, gác đêm giao thừa rồi gửi lời chúc phúc tốt đẹp nhất đúng đầu năm mới, cũng coi là quy củ rất quan trọng.

Đoan Mộc Ly uống chút rượu, gò má khí khái anh hùng ửng hồng hừng hực, vô cùng mê người, cũng không biết có hay không say, ánh mắt lại không có chút tỉnh táo nào, nửa nằm trên ghế Thái sư, mặc cho mái tóc màu đen rối tung trên bả vai, bảo thạch xâu chuỗi màu lam trước trán càng phát sáng rực rỡ, ợ rượu, nói: "Mặc kệ người, hàng năm đều như vậy. Ngược lại Vân Vân, năm nào cũng đều gác đêm sao?"

Trước đây, Lạc Vân Hi tất nhiên không cùng bọn hắn cơm ăn giao thừa, đây là lần đầu tiên.

Lạc Vân Hi "ừ" ột tiếng.

Đoan Mộc Ly liếc nhìn sắc trời bên ngoài, phần môi tràn ra một tiếng thở dài như có như không: "Ta đưa ngươi trở về thôi, khí trời lạnh như vậy, đốt thêm vài chậu than, tránh bị đông hư mất."

"Sư huynh, ngươi không ở đây ngủ một chút à?" Lạc Vân Hi hỏi.

"Không." Hắn nheo đôi mắt đào hoa cháy hồng lại, liếc nhìn về hướng Lạc Vân Hi, lẩm bẩm nói: "Ta thực ra cũng là không tin cái này, chẳng qua, mấy năm trước đều canh giữ thay người khác, năm nay, sợ là không cần ta rồi phải không?"

Lạc Vân Hi nghe hắn nửa tỉnh nửa say nói, trong lòng hơi động, thay người khác canh giữ sao? Người này sẽ là... cũng không biết suy đoán thế nào, lại bật thốt lên hỏi: "Là Đỗ Tình Yên sao?"

Thân thể của nàng ta, chắc là không nên thức đêm.

Con ngươi Đoan Mộc Ly đảo mấy vòng, trên khóe miệng treo một nụ cười nhạo, thái độ lười biếng nói: "Đúng" hắn lôi kéo tay Lạc Vân Hi, kéo nàng đến ghế bên cạnh ngồi.

Lạc Vân Hi thấy hắn có chút say, cũng không lộn xộn.

"Ngươi từng hỏi ta, có phải thích nàng ấy không, biết nói thế nào đây? Yên nhi là cô nương có tấm lòng tốt, chúng ta quen biết nhau từ thuở nhỏ, lúc cuộc sống của ta bế tắc nhất, là nàng ấy an ủi và cổ vũ ta, ta mới có thể đứng lên, trong lòng ta cực kỳ cảm kích đối với nàng ấy, tiếc thay ta không có phúc khí cưới nàng ấy."

Đầu lưỡi Đoan Mộc Ly hơi lớn, hắn thở hổn hển một lúc, cười nói: "Vân Vân, ngươi nhìn sư huynh, uống chưa được mấy ly rượu đã say thành thế này, bình thường, đều thả mấy viên thuốc giải rượu trong rượu, hôm nay người một nhà chúng ta ở cùng một chỗ, đương nhiên phải chân ướt chân ráo lên sân khấu, xú lão đầu có tửu lượng thật là tốt quá đi."

"Tửu lượng của ngươi cũng không tệ." Lạc Vân Hi cười nói, trong lòng vẫn đang suy nghĩ câu: Yên nhi là cô nương có tấm lòng tốt, trong long nàn dang lên chút bất an không tên.

"Ta cho rằng, các nữ hài tử đều như vậy, không ngờ, lại gặp phải ngươi." Đôi mắt Đoan Mộc Ly ngưng mắt nhìn chằm chằm Lạc Vân Hi, trong mắt tỏa ra ánh sáng rực rỡ như đốt than nổi lửa. Ta không biết nên hình dung ngươi như thế nào, nếu phải dùng một từ, thì từ đó chính là khác với tất cả mọi người."

"Sư huynh, ngươi uống say rồi." Lạc Vân Hi dừng câu chuyện của hắn lại.

Tửu lượng Đoan Mộc Ly khá tốt, nhưng so với nàng kiếp trước, thì thực sự là kém xa.

Kiếp trước, uống rượu cũng là kỹ năng cần có, mà kiếp này, nàng lại không muốn dính một chút rượu nào.

Đoan Mộc Ly cười nói: "Có chút say, nhưng còn chưa đến mức nói linh tinh."

Lạc Vân Hi im lặng một lát, hỏi: "Sư huynh, ngươi không tới Đỗ phủ sao?"

"Nhan phủ." Hắn sửa lại nói: "Yên nhi vẫn đang ở Nhan phủ dưỡng bệnh, nàng ấy muốn năm nay tự mình gác đêm, còn mời Quân Lan Phong tới cùng, lại không gọi ta, ta đi xem náo nhiệt làm gì. Ta cũng không muốn đi, ta cùng sư muội gác đêm, cũng là chuyện tốt."

Lạc Vân Hi có chút thất thần.

Nàng nhớ tới ban ngày giả bộ đáng thương Quân Lan Phong, đòi ở Vân Các ăn chực cơm, mình không đồng ý, hắn lại nói đấy là nói đùa.

Bây giờ xem ra, hắn nói quả thật là nói đùa, Nhan phủ, mới đúng là nơi hắn nên đi.

"Đi thôi, chúng ta về Vân Các." Tay Đoan Mộc Ly đỡ ghế dựa đứng lên: "Ở đây thiếu đồ chống lạnh, sau nửa đêm sẽ rất lạnh, sư phụ chịu được, nhưng ngươi không thể chịu được."

"Sư huynh, ngươi ngủ đi, ta phải tới phủ thái tử." Lạc Vân Hi nói ra quyết định của mình.

"Phủ thái tử sao?" Sau khi Đoan Mộc Ly ngẩn người, nói: "Đi tới với gác đêm với Tề trắc phi sao? Vân Vân không cần sư huynh nha?"

Hắn vừa nói, trên mặt vừa làm ra biểu tình vo cùng ủy khuất.

"Sư huynh, ta đã hẹn với Đình nhi rồi." Lạc Vân Hi có chút khó mở miệng.

"Vậy được rồi." Đoan Mộc Ly có chút mất mác, nhưng vẫn đứng dậy, gọi xe ngựa, đưa nàng tới phủ thái tử.

Đến cửa sau phủ thái tử, Lạc Vân Hi xuống xe ngựa, khăn choang bằng lông hồ ly che kín trên cổ, tạm biệt Đoan Mộc Ly, vội vã vào phủ thái tử.

Một đường đèn đuốc sáng choan, đêm trừ tịch, tất cả đèn đuốc đều sáng, cho dù là trên đường nhỏ hẻo lánh cũng phải đốt đèn lồng lên.

Cách trăm thước, một bóng đen vội vàng tới đón, từ xa liền hỏi: "Là Lạc tiểu thư sao?"

"Là ta." Lạc Vân Hi biết, đây là Phiêu Bạt ám vệ của Tề Sính Đình, cười đáp.

"Trắc phi chờ ngươi trong viện." Miệng Phiêu Bạt lộ ý cười.

Hai người cùng đi đến nhà trong, ủng đi mưa giẫm trên đống tuyết phát ra tiếng "sàn sạt", trong đêm yên tinh nghe được vô cùng rõ ràng.

Bỗng nhiên, phía trước truyền đến âm thanh kì lạ, một vệt bóng đen "xoạt" một cái lẻn đến đầu tường, cành cây rung động, tuyết từ chạc cây dồn dập rơi xuống.

"Ai?" Phiêu Bạt cảnh giác dừng bước lại, nắm chặt kiếm hỏi. Trả lời nàng ấy alf một tiếng cười quái dị, trong bóng đêm nghe hết sức đáng sợ.

Phiêu Bạt nắm chặt chuôi kiếm, cao giọng hỏi lần nữa: "Là người hay là quỷ, thì cũng mau đi ra đi!"

"Không cần để ý tới hắn." Lạc Vân Hi thản nhiên nói, lấy kiếm trong tay phải Phiêu Bạt. "Đi theo ta."

Nàng không nhanh không chậm tiếp tục đi, Phiêu Bạt không có kiếm, lập tức đi theo phía sau nàng, nhỏ giọng nói: "Lạc tiểu thư, trả kiếm cho ta được không?"

Lạc Vân Hi thấy nàng ấy khẩn trương, bật cười, trả kiếm cho nàng ấy, trong nháy mắt Phiêu Bạt vừa tiếp nhận kiếm, một luồng gió mạnh thổi về hướng hai người.

Khẽ quát một tiếng, Lạc Vân Hi nắm chặt cổ tay Phiêu Bạt, mang theo nàng ấy lui thẳng về sau mười mấy bước, lạnh lùng quát: "Lăn ra đây!"

Tiếng bước chân "sàn sạt" càng ngày càng gần, một bóng dáng cao to cường tráng từ sau cây đi ra, mày khẽ nhướn lên, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, lại là Quân Lan Phong.

"Cửu Sát, đừng giả thần giả quỷ nữa, nhìn ngươi làm việc này, có chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, bản Vương Thái cất nhắc ngươi thế nào đây."

Lạc Vân Hi nheo mắt nhìn lại, Cửu Sát thực bất đắc dĩ từ góc tối đi ra, nói: "Nếu như không phải bản lĩnh của Lạc tiểu thư cao cường, thuộc hạ cũng không cần làm tổn thương đến nha hoàn kia."

Cảm thấy trong tay hơi nặng, Lạc Vân Hi đưa mắt nhìn, vậy mà lại thấy Phiêu Bạt ngất, không biết Cửu Sát vừa rồi dùng thủ đoạn gì nữa.

"Ngươi tới làm cái gì?" Nàng có chút không vui hỏi.

Quân Lan Phong nhanh chân đi tới, ôm Phiêu bạt khỏi tay nàng, tiện tay ném cho Cửu Sát: "Đỡ lấy!"

Cửu Sát tiếp nhận Phiêu Bạt xong, rất tự giác lui xuống.

"Đêm nay ăn cái gì đây?" Mắt Quân Lan Phong nhìn thẳng vào ánh mắt của cô gái.

Lạc Vân Hi nhìn về hướng khác, không đáp lại.

"Cửu Khúc Chỉ và Đoan Mộc Ly đều là người thích ăn, phỏng chừng cũng sẽ không lạnh nhạt ngươi." Quân Lan Phong nhàn nhạt nói.

Lạc Vân Hi liếc mắt nhìn hắn: "Đến cùng ngươi phái bao nhiêu người theo dõi ta?"

"Một đôi." Quân Lan Phong chỉ hai mắt của mình.

"Tại sao ngươi không tới Nhan phủ? Đỗ Tình Yên chờ ngươi đo, ta cùng Đình nhi gác đêm, ngươi đừng đi theo." Lạc Vân Hi chuyển bước rời đi, cổ tay lại bị Quân Lan Phong nắm chặt lại, kéo về.

"Ngươi cho rằng ta tìm ngươi, chỉ để nói với ngươi một câu đó thôi sao?" Quân Lan Phong lạnh lùng hỏi.

"Vậy ngươi muốn làm gì?"

"Ai nói ta muốn tới Nhan phủ? Đoan Mộc Ly nói phải không? Yên nhi ngủ, nàng ấy không gác đêm."

Lạc Vân Hi nhíu mày: "Nàng ta ngủ, không cần gác đêm, nên ngươi đến tìm ta sao? Ta không phải món đồ chơi lúc nhàm chán cho ngươi!"

Quân Lan Phong ngạc nhiên, suýt nữa cắn đầu lưỡi mình, lực tay mạnh hơn, túm nàng vào trong lòng, trầm giọng nói: "Ngươi sao lại nghĩ như vậy chứ?"

"Buông ra!" Lạc Vân Hi nổi giận.

"Nàng gác đêm hay không, đều không có quan hệ gì với ta, ta muốn tới tìm ngươi, lẽ nào ngươi còn không rõ?" Quân Lan Phong khẽ thở dài.

"Ta cũng phải ngủ, nên không vui khi ngươi tới tìm ta." Lạc Vân Hi lạnh lùng nói.

"Ngươi muốn ngủ, cũng phải ngủ trong lòng ta." Quân Lan Phong thốt lên, lại sợ nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Ngươi ngủ, ta cũng ở cạnh ngươi."

Lạc Vân Hi bĩu môi, cắn cắn môi, nhưng giọng nói mềm nhũn: "Ta đã nói sẽ cùng Đình nhi gác đêm."

"Không cần ngươi gác cùng nàng ấy, Tần thế tử ở chỗ nàng ấy, ngươi cũng muốn tới góp vui soa?" Quân Lan Phong nhàn nhạt nói.

Lạc Vân Hi suýt nữa kêu thành tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn, có chút khiếp sợ: "Ngươi cũng biết... "

Vậy mà hắn cũng biết quan hệ cảu Tề Sính Đình và Tần thế tử.

Giọng Quân Lan Phong có chút lạnh lùng: "Mặc kệ trước đây thế nào bọn hắn, hiện tại, Tề Sính Đình là của trắc phi thái tử, vào hoang thất, nhưng dám hẹn hò cùng nam nhân, nói nhỏ, là mối tình không có khả năng, nói lớn, là hai nhà Tề Tần bội phản hoàng thất!"

Lạc Vân Hi cau mày nói: "Cũng là do Tần Bằng tưởng bở, không có liên quan gì tới Đình nhi."

"Không liên quan sao? Nếu như Tề Sính Đình thật sự vô tâm, vì sao không sớm nói chuyện này cho Thái tử, còn để Tần thế tử ba ngày hai bữa xông vào viện của mình đây?"

Hắn thực sự nói thật, mấy tháng gần đây, Tần Bằng động một tý là lại đến tìm Tề Sính Đình.

"Chuyện như vậy, bản Vương Năng có thể mặc kệ sao?" Quân Lan Phong nói giống như tiếng sấm vang bên tai Lạc Vân Hi.

"Đình nhi sẽ không tiếp nhận Tần Bằng!"

"Ngươi chắc chắn không?"

"Không thể, nhưng, ngươi cũng đừng làm tổn thương nàng ấy!" Lạc Vân Hi nhíu mày lại.

Quân Lan Phong khẽ thở dài: "Nha đầu ngốc, nếu ta muốn làm nàng ấy tổn thương, còn có thể đợi cho tới hôm nay sao? Ngươi làm bạn với nàng ấy, ta cũng có chút lo lắng, chẳng qua, ngươi phải cảnh cáo nàng ấy, có một số việc, không thể làm."

Trong lòng Lạc Vân Hi rất phiền, trốn từ trong ngực hắn ra ngoài, Quân Lan Phong biết nàng sẽ không trốn đi nữa, cũng không ngăn cản.

"Thái tử cũng chẳng phải phu quân của nàng ấy, lẽ nào nàng ấy không thể tìm hạnh phúc của mình sao? Lập gia đình, thì sao chứ?"

"Gả cho Thái tử là nàng ấy tự nguyện, không ép buộc nàng ấy không phải sao?" Quân Lan Phong lạnh lùng nói.

"Mỗi thời một khác." Lạc Vân Hi tuy cảm thấy lúc đó Tề Sính Đình hơi xúc động rồi, nhưng sự việc đúng như Quân Lan Phong từng nói, không thể trách ai được.

"Đã gả cho Thái tử, thì nàng ấy phải làm tốt vị trí trắc phi của thái tử này, một khi có chuyện, cũng không chỉ liên lụy tới một mình nàng ấy, mà là cả Tề gia đều khó mà may mắn thoát khỏi!" Giọng Quân Lan Phong có chút nghiêm khắc.

Lạc Vân Hi cười lạnh một tiếng: "Đừng nói nàng ấy, nói ngay ngươi thôi, ngươi không phải cũng có hôn ước, lại còn chuẩn bị từ hôn sao? Ngươi không sợ hai nhà Nhan Đỗ chống lại sao?"

Quân Lan Phong thấy nàng kéo việc kia tới việc của mình, sắc mặt tối sầm lại, trầm giọng nói: "Hi nhi, vì ngươi, cái gì ta cũng đều đồng ý làm."

"Được rồi, đừng nói nữa!" Lạc Vân Hi không được tự nhiên thu tay về, nghĩ nếu thật sự Tần Bằng ở chỗ Tề Sính Đình, thì nàng thật sự không nên tới, đến cùng bọn họ cũng có tình cảm nhiều năm như vậy.

"Chúng ta ra ngoài." Quân Lan Phong không nắm tay nàng, mà cởi áo gấm lông chồn của mình xuống, cứng rắn khoác lên bả vai của nàng, thuận thế ôm chặt eo nàng, nhún mũi chân, phi người lên, bay lên nóc nhà.

Lạc Vân Hi do dự một chút, không cự tuyệt nữa.

Thấy nữ tử an tĩnh, Quân Lan Phong nở nụ cười vui vẻ, chỉ vào từ đầu tới cuối con đường đầy tuyết nói với nàng: "Hi nhi, ngươi xem đi, đêm trừ tịch không có ai bên ngoài, cả đường đều yên tĩnh."

Lạc Vân Hi quét mắt nhìn đầu đường trống rỗng, "ừ" một tiếng: "Trời lạnh quá."

"Ngươi xem đi, cả nhà bọn họ đều gác đêm!" Quân Lan Phong cẩn thận dắt tay nàng, hai người đứng trên nóc nhà, nhưng nhìn thấy một gia đình, năm người già trẻ, đang ngồi ở phía sau cửa sổ nói cười vui vẻ.

"Thật hâm mộ họ." Lạc Vân Hi nhớ tới người nhà của nàng, lẩm bẩm nói.

"Chúng ta cũng trở về đi, cùng đốt pháo và ngồi gác đêm được không?" Quân Lan Phong đứng sau lưng nàng, ngửi mùi sữa thơm trên người cô gái, cảm giác hạnh phúc vọt tới từng trận, hắn có chút váng đầu mắt hoa, trên mặt cười thành một đóa hoa.

Trở về ư? Lạc Vân Hi có chút không phản ứng kịp, đã bị Quân Lan Phong bế lên, hai người hòa vào phong tuyết trắng.

Ở ngoài biệt trang, đèn đuốc sáng choang, tiếng nói cười đánh vỡ đêm đông yên tĩnh.

Hai bóng người, một cường tráng một nhỏ bé, một cao một thấp, đi vào trong biệt trang, đứng phía trước nhà chính.

Quân Lan Phong giơ tay, đẩy cửa ra, Lạc Vân Hi bị đèn đuốc sáng ngời trong gian phòng đâm vào mắt làm mắt nhắm lại, ngược lại cực kỳ kinh ngạc. Trong gian nhà chính rộng lớn, có mấy nam nhân, Cửu Sát trở về sớm, đang kéo ba vị huynh đệ uống rượu đổ xúc sắc, hai người đánh bài, hai người đang uống rượu, còn có mấy người ngồi thành một vòng vây quanh lửa than, thưởng thức bánh ngọt, lớn tiếng nói cười.

Tuy khắp nơi ồn ào mất trật tự, lại hết sức vui vẻ, trong đầu Lạc Vân Hi vậy mà ấm áp.

"Đi vào thôi." Quân Lan Phong cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, đóng cửa lại thay nàng.

"Vương gia, Lạc tiểu thư." Tất cả mọi người kêu một tiếng, nhưng không dậy nổi, cười ha hả.

"Các người tự chơi đi." Quân Lan Phong cười nói, dẫn Lạc Vân Hi vào nội đường, nội đường đốt hai chậu than đốt, đã để lên bàn nhỏ, bên cạnh  có chút hoa quả bánh ngọt tuyệt đẹp, cửa sổ hướng hậu viện mở ra một chút, tuy có gió lạnh thổi vào, nhưng nhiệt độ trong phòng cũng không thấp.

"Hi nhi, thích không?" Giọng Quân Lan Phong lấn át tiếng cười vui bên ngoài.

Lạc Vân Hi cũng không nói gì, nhưng đuôi mắt đầy ý cười.

Thấy nàng như thế, gánh nặng trong lòng Quân Lan Phong liền được giải tỏa.

Gian ngoài, một ám vệ lặng lẽ hỏi: "Cửu Sát đại nhân, chúng ta diễn như thế nào?"

Cửu Sát đưa tay đập một cái vào trán hắn: "Xuỵt, đây cũng không phải diễn, nhiều năm như vậy, thật vất vả mới náo nhiệt một lần, phải thả lỏng mà chơi thoả thuê! Vả lại, Lạc tiểu thư thích náo nhiệt, chủ tử nhìn cũng vui vẻ."

"Cửu Sát!" Giọng Quân Lan Phong vang lên ở nội đường.

Cửu Sát lắc người, dời bước đến chỗ cửa, kêu lên: "Vương gia!"

"Còn pháo hoa nữa không? Gọi bọn hắn mang pháo hoa vào trong sân." Giọng nói vui sướng của Quân Lan Phong truyền ra.

"Vâng, tuân mệnh!" Thấy chủ tử cao hứng, tâm tình Cửu Sát cũng bay bổng, gọi một đám người, vội vàng vào trong viện.