Edit:thu thảo

Chẳng mấy chốc, liền khiến thị vệ xung quanh chạy tới, trông thấy đuôi phượng tiêu tu bổ chỉnh tề bị mất một cành cây lớn, bọn hắn đều sợ ngây người, xông lên bắt Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi không trốn không tránh, giơ Tuyết Cẩm lên, cổ tay vung lên, người ở trước đều dừng lại hết, cả đám bị ngăn lại, lắc đầu, nhìn bồn đuôi phượng tiêu kia thở dài: "Một chậu chậu cây hiếm có đẹp đẽ như vậy, liền bị các ngươi phá hủy, Đỗ Linh ơi Đỗ Linh, vì hãm hại ta, loại thủ đoạn này ngươi cũng có thể sử dụng sao?"

Nàng biết đuôi phượng tiêu, thời điểm nhìn đến nó, trong đầu hiện lên ký ức tương ứng, đuôi phượng tiêu, là loài cây Thiên Dạ không có, tương đối quý giá.

Mà từ phản ứng của Đỗ Linh và đám người hầu, bồn đuôi phượng tiêu này, hẳn là thứ quý giá trong Nhan phủ hoặc là Đỗ phủ.

Một tên thị vệ xông về phía trước, muốn lấy đi canh lá trước mặt Lạc Vân Hi, đôi mắt đẹp của Lạc Vân Hi trầm xuống, Tuyết Cẩm vươn ra, một tay nhặt lá cây lên, nắm chặt nó.

Đây chính là chứng cứ, cánh môi nàng cong lên nụ cười.

Đỗ Linh kêu to: "Mau bắt hắn! Hắn hái đuôi phượng tiêu của ông ngoại! Các ngươi nếu không muốn bị liên lụy, nhanh chóng bắt lại hắn đi!"

Nàng quát to, ánh mắt đỏ đầy rẫy sự vui vẻ khi báo thù.

Thị nữ Đàn Hương kia cắn răng, đầu lông mày nhíu lên nhìn rất thống khổ, nàng ta cúi đầu, muốn vô thanh vô tức rời khỏi nơi này.

Lạc Vân Hi chỉ ngón tay, quát lên: "Các ngươi nhìn xung quanh đi, đuôi phượng tiêu bị phá hỏng, người ở đây, ai cũng không thể rời đi mà không liên quan gì."

Giọng nói của nàng lại vang vừa giòn, nói năng có khí phách, vẻ mặt thong dong tự tin dường như giống chủ tử, không giống một tên dược đồng quèn chút nào.

Những thị vệ này đều giật mình.

Lạc Vân Hi nâng giọng nên hét vang: "Nếu muốn tránh bị liên lụy, thì phải tóm lấy hung thủ thực sự, mỗi một người ở đây đều là kẻ tình nghi! Bảo vệ hiện trường, không cần để người nào đi, bằng không, xảy ra chuyện gì các ngươi cũng không gánh nổi đâu!"

Lần này, tiếng hét của nàng càng nghiêm khắc hơn, chỉ thẳng vào hướng Đàn Hương muốn chạy trốn.

Những thị vệ này cứ nghĩ tới hậu quả đuôi phượng tiêu bị hủy nghiêm trọng, ai cũng không nghĩ ra nhiều vậy, nhanh chong ngăn cản Đàn Hương, quát lên: "Ai cũng không được đi!"

Đỗ Linh giận dữ: "Ai bảo các ngươi nghe hắn! Hắn chỉ là nô tài!"

Những thị vệ này trấn tĩnh lại, đều cảm thấy Lạc Vân Hi nói có lý, mặc kệ có phải nàng làm ra chuyện này không, người ở đây cũng đều trở thành nhân chứng, không có khả năng vô duyên vô cớ rời khỏi đây!

Lạc Vân Hi thấy Đỗ Linh tức đến đỏ bừng cả mặt, cười nghịch ngợm, nói: "Đỗ tiểu thư, hiện tại phải điều tra ra người thực sự phá huỷ đuôi phượng tiêu mới là quan trọng nhất, mời ngài phối hợp với chúng ta, bằng không, khó tránh khỏi sẽ khiến người khác nghi ngờ ngươi!"

Lần này Đỗ Linh liền tức đến méo mũi, thì ra là nàng ta thành người ngoài sao?

Trừ bọn thị vệ trong phủ đến sau, người ở chỗ này, rõ ràng ai cũng nhìn thấy, đuôi phượng tiêu kia rõ ràng là Đàn Hương bẻ gẫy giá họa cho Lạc Vân Hi!

"Được!" Đỗ Linh trầm giọng nói: "Điều tra thì điều tra, chúng ta đều nhìn thấy, rõ ràng chính là ngươi hái!"

Quay mặt sang, nàng liền dạy bảo những thị vệ kia: "Ta là tiểu thư Đỗ gia, ngay cả lời của ta các ngươi cũng không tin phải không? Ta nói là hắn hái, tại sao các ngươi không bắt hắn!"

Những thị vệ này cũng rất xấu hổ, không phải bọn hắn không muốn bắt Lạc Vân Hi, mà là căn bản không tới gần nàng được!

Trước mắt, đành chờ Nhan Quốc Công tự mình đến xử lý mới đúng là thượng sách.

Mà bọn hắn, có thể sẽ bị xử phạt bởi vì bất lực, cho nên, mỗi người ở đây, bọn hắn cũng sẽ không để cho đi ra ngoài!

Đàn Hương có chút nóng nảy, nắm chặt tay, mà không dám nhúc nhích.

Sau khi Nhan Quốc Công nghe nói tin tức đó, gần như là chạy như bay đến, mọi người lập tức yên tĩnh lại, đã trông thấy lão nhân chạy tới, hắn có một bộ râu bạc lung lay, dáng người kiên cường, ngũ quan anh tuấn, con ngươi sắc bén.

Hắn nhanh chóng nhào tới chậu hoa phượng đuôi tiêu, ôm chặt chậu hoa, đôi mầy rậm phút chốc dựng đứng lên, ngũ quan lập tức trở nên dữ tợn, trán lộ gân xanh, hết sức đáng sợ.

"Ai làm!" Hắn quay đầu lại, lạnh lùng quát to, giọng nói già nua tràn đầy lực lượng, chấn động mặt đất.

"Bụp, bụp, bụp." Người bốn phía quỳ xuống, tất cả sắc mặt trắng bệch, đều bị vị lão giả này dọa sợ rồi.

"Nàng, là nàng!" Đỗ Linh cố tự đứng thẳng, run rẩy nói, một ngón tay chỉ về hướng Lạc Vân Hi thản nhiên tự đắc trên cầu.

Giờ khắc này, nữ tử mặc trang phục đồng tử, hình dạng tinh xảo vô cùng, dáng người tuy gầy yếu, thế nhưng mặt sáng rực, khiến người khác khó mà dời mắt.

Lạc Vân Hi dò xét từ trên xuống dưới vị lão gia tinh thần phấn chấn này, giờ phút này hắn đang nổi giận đùng đùng, gương mặt già nua chuyển thành màu tím, hai con ngươi càng thêm mãnh liệt, dáng vẻ thật là đáng sợ, mà hai con ngươi trợn to, đang hung tợn tập trung vào tay nàng.

Ngón tay thon dài trắng noãn nắm phiến lá đuôi phượng tiêu lớn, lá cây chết dưới ánh mặt trời mượt mà no đủ, còn có màu xanh như chưa bị lấy xuống.

Quân Lan Phong đuổi tới sau nhìn thấy cảnh này, thầm kêu một tiếng không được, mũi chân 

điểm một cái, thân mình như ưng bay lên, lao thẳng tới đầu cầu, đồng thời, ánh mắt Đoan Mộc Ly trầm xuống, nhẹ rơi vào trước người Nhan Quốc Công.

Quân Lan Phong đứng Lạc Vân Hi trước người, vô tình hay cố ý ngăn trở tầm mắt hung ác của Nhan Quốc Công, trầm giọng nói: "Trong chuyện này sợ là có hiểu lầm gì đó."

Nhan Quốc Công ngẩn ra, ánh mắt dần lạnh: "Hắn là ai?"

"Hắn là tiểu đồ nhi của ta." Giọng nói của Cửu Khúc Chỉ vang lên sau lưng Nhan Quốc Công, hắn có chút lo âu liếc nhìn ở đây, hỏi: "Hi nhi, chuyện gì thế này?"

Lạc Vân Hi cười khanh khách, hai bên gò má lộ ra hai cái lúm đồng tiền, ý cười nhộn nhạo hơn cả ánh mặt trời sáng lạn, đẹp khiến cho người ta không dời nổi mắt.

Giọng của nàng, như người cũng tuyệt đẹp: "Nghe đại danh Nhan Quốc Công đã lâu, hôm nay gặp mặt, quả là có phúc ba đời."

"Chớ nói lời vô nghĩa cùng lão phu!" Hiện tại đang lúc Nhan Quốc Công nổi nóng, uy nghiêm quát nàng ngưng lại.

Thần sắc Lạc Vân Hi thản nhiên, cũng không để chuyện hắn nổi giận trong lòng, duy trì nụ cười cao quý như trước: "Quốc công đại nhân, mắt thấy chưa hẳn là thực sự, tai nghe cũng chẳng phải thật, ngài sẽ không nghĩ rằng ta hái đuôi phượng tiêu của ngài chứ?"

Nói rồi, nàng nhẹ nhàng chuyển động lá cây trong tay.

Nhan Quốc Công cố nén tức giận, nhưng cũng không có bộ dạng lỗ mãng như trước, nói: "Phủ của Lão phu, còn chưa từng có người nào dám đụng bồn đuôi phượng tiêu này, mà lá cây đang ở trên tay ngươi, ngươi còn điều gì để nói đây?"

Lạc Vân Hi vươn tay, hơi gẩy áo Quân Lan Phong, Quân Lan Phong quay đầu lại, mắt đầy vẻ u ám, ngưng mắt nhìn nàng, không che giấu được e ngại, hắn cũng không muốn nàng cứ đi như vậy trước mặt Nhan Quốc Công, Nhan Quốc Công đang tức giận mà.

Lạc Vân Hi khẽ gật đầu: "Không có chuyện gì."

Cửu Khúc Chỉ có chút tức giận nói: "Nhan lão đầu, tính tình đồ nhi nhà ta ta biết, nàng sẽ không thèm yêu thích bồn lông gà tiêu của ngươi đâu!"

Lạc Vân Hi nghe sư phụ nói đuôi phượng thành lông gà, không nhịn được bật cười.

Khóe miệng Đoan Mộc Ly cũng có ý cười, nói: "Đúng vậy, sư đệ ta đã nói không hái, thì chắc chắn không hái."

Hắn chuyển qua gương mặt đẹp trai, nhìn Lạc Vân Hi, thần sắc rất yên ổn.

Lạc Vân Hi chậm rãi bước đến, dừng lại ba thước trước mặt Nhan Quốc Công, chỉ về phía đuôi phượng tiêu trong ngực hắn hỏi: "Quốc công gia, theo ngài nói, cây đuôi phượng tiêu này là lấy cái gì để làm gãy vậy?" 

Nhan Quốc Công cúi đầu liếc nhìn đuôi phượng tiêu trong ngực, đợi nhìn đến vết thủng giống như răng chó, tim đau đớn một trận, oán hận nói: "Nơi đứt không bằng phẳng như vậy, tất nhiên là dùng tay hái, không phải dùng dao rồi."

"Đúng vậy, dùng tay." Lạc Vân Hi duỗi ra mười ngón tay của mình, ngay thẳng để ở trước mắt hắn.

Nàng nhẹ giọng nói: "Đuôi phượng tiêu là loại cây quý hiếm, đặc điểm lớn nhất của nó chính là bộ phận hai bên cây mọc nhiều gai, cực dễ dàng đâm vào tay, nơi này đứt như vậy, đương nhiên là có người vội vàng hái xuống, không thể không bị thương tới tay. Nhưng ngươi nhìn xem, tay của ta, có một chút dấu vết bị đâm cũng không có."

Quả nhiên, mặt trời chiếu xuống, ngón tay như ngọc, đốt ngón tay tuyết trắng phong phú mà non nớt, không có bất kỳ vết thương nào.

Nhan Quốc Công nửa tin nửa ngờ, nhìn nàng nắm đuôi phượng tiêu trong tay, cau mày nói: "Điều này cũng không có thể nói rõ, có thể, dùng thứ gì đó để bao tay thì sao?"

Lạc Vân Hi buông lông mi xuống, trong lòng thầm mắng, lão hồ ly, quả nhiên sẽ nhớ ra, như ánh mắt đảo một vòng qua bốn phía của dòng nước, nhanh chóng nói: "Mời mỗi người ở đây nâng tay ra."

Lại liếc về hướng Nhan Quốc Công: "Thế này có được không? Lúc chuyện xảy ra, ta và người Đỗ Linh tiểu thư mang theo đều ở đây, mỗi người, đều có thể bị hoài nghi."

Nhan Quốc Công không thèm nhắc lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn các nàng: "Đưa tay ra!"

Từ lúc Đỗ Linh nghe Lạc Vân Hi bình tĩnh giải thích cùng Nhan Quốc Công, trái tim đã "bụp" nhảy dựng lên, nhắc tới yết thương, cả người lạnh băng.

Nàng có thể cảm thấy, Đàn Hương bên cạnh đang run rẩy, không ngừng run rẩy.

Phải làm sao đây? Phải làm sao? Nàng một mặt vươn tay của mình ra, một mặt nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết. Tiếc thay, đại não như bị hồ dán, nhìn thấy Nhan Quốc Công giống như chuột thấy mèo, còn nghĩ ra biện pháp gì nữa sao?

Tất cả mọi người đưa tay ra, chỉ có Đàn Hương chắp hai tay sau lưng như trước.

"Còn một người đây này!" Mắt Lạc Vân Hi chăm chú nhìn chằm chằm Đàn Hương, ánh mắt một mảnh lạnh lùng.

Nhan Quốc Công tập chung lực chú ý trên mặt Đàn Hương, nổi lòng nghi ngờ, trầm xuống nói: "Còn không đưa tay ra!"

Đàn Hương biết hôm nay tránh không được, chọn lựa đưa chân bỏ chạy, nhiều thị vệ như vậy, nàng ta chạy thoát như thế nào được chứ?

Lạc Vân Hi lắc đầu, than thở, nói: "Vừa rồi còn cảm thấy ngươi thông minh lanh lợi, vào lúc này lại vụng về như vậy, chạy trốn được sao? Thật khờ mà. Ta rất xem trọng ngươi đó nha."

Nghe Lạc Vân Hi nói, Nhan Quốc Công hét to một tiếng, hai ám vệ bên cạnh hắn bước ra, lắc mình đi qua, túm lấy Đàn Hương từ trong tay thị vệ, ném về hướng trước mặt Nhan Quốc Công, rồi nắm chặt tay nàng ta, nhấc lên.

"Tê —— " Vào lúc này, bọn hạ nhân vừa rồi tận mắt nhìn Đàn Hương hái đuôi phượng tiêu, cũng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.

Ngón trỏ cùng ngón cái bên tay phải Đàn Hương đều bị đâm thủng hai lỗ nhỏ, máu tươi chảy ra đã khô cạn, nhưng vết máu vẫn không được lau sạch.

Bọn họ chưa bao giờ chạm vào đuôi phượng tiêu, làm sao nghĩ đến, bộ phận lá cây này lại mọc gai lợi hại như vậy chứ?

"Ba!" Dưới cơn thịnh nộ, Nhan Quốc Công quất một cái tát tới, một cước đá Đàn Hương ngã lăn trên đất. "Vì sao?"

Hắn biết Đàn Hương là đại nha hoàn bên người Đỗ Linh, ánh mắt chất vấn lập tức bắn về phía nàng ta.

Đỗ Linh "rầm" quỳ xuống, bả vai kịch liệt rung động, muốn giải thích, nhưng Lạc Vân Hi đã mở miệng trước nàng ta: "Lão gia, trán Đỗ tiểu thư chịu va chạm, tuy không phải ta làm, nhưng do ta mà lên, nha hoàn của nàng ta ghi hận trong lòng, báo thù vì nàng ta, mới nghĩ ra biện pháp vu khống hãm hại như thế."

Nàng nói lời này cực kỳ hoàn mỹ, giữa những hàng chữ không trách cứ Đỗ Linh nửa phần, đẩy hết trách nhiệm cho Đàn Hương.

Mắt Lạc Vân Hi lấp lánh ánh sáng, nàng là người ngoài, nếu như vừa mở miệng mà trách tội Đỗ Linh, bất kể là có phải Đỗ Linh sai hay không, Nhan Quốc Công nhất định sẽ lưu lại ấn tượng xấu về nàng.

Nói như thế nào, thì người ta mới là thân thích mà!

Quả nhiên, nghe xong lời này, Nhan Quốc Công nhìn nàng một cái, cảm thấy tiểu thư đồng kia tương đối bình tĩnh, cũng không phải loại người đổ tội lung tung cho người khác, hảo cảm đột ngột nảy sinh.

Hắn quay đầu nhìn về phía Đỗ Linh, vào lúc này Đỗ Linh cũng không kiêu căng nữa, gật đầu liên tục: "Đúng vậy, Đàn Hương làm chuyện sai, là do con không dạy tốt, nhưng nể tình nàng ấy một lòng bảo vệ chủ, mong ông ngoại tha thứ cho sai lầm của nàng ấy!"

Nói xong, nàng ta quỳ trên mặt đất cuống quít dập đầu, đụng rất nặng, có máu từ bên trong lụa trắng chảy ra, nhuộm đỏ băng gạc trắng như tuyết.

Nhan Quốc Công hừ lạnh một tiếng: "Tha thứ sao? Nàng ta bất mãn thay người ta mặc kệ, nhưng nàng ta lại dám có ý nghĩ với đuôi phượng tiêu của ta! Biết rõ này lão phu yêu bồn đuôi phượng tiêu như trân bảo, không để ý đến lão phu tức giận, hãm hại người khác ác độc như thế, nô tài thế này, giữ nàng ta có tác dụng gì?"

Một tiếng cuối cùng, gần như là nghiến răng nghiến lợi.

Lạc Vân Hi biết, đôi tay Đàn Hương nhất định là giữ không được, nàng cũng không muốn nhiều lời, đã có dũng khí cướp hổ con, vậy sẽ phải có dũng khí gánh chịu hậu quả.

Đáng tiếc Đỗ Linh...

Quả nhiên, Nhan Quốc Công hét lớn một tiếng: "Người đâu, chém hai tay nô tài này cho bổn quốc công! Đuổi ra khỏi phủ, cả đời không được vào Nhan phủ!"

"A!" Đàn Hương hoảng hốt thét lên, ngất đi.

Lạc Vân Hi nhấc mắt nhìn bốn phía, bọn hạ nhân Đỗ Linh mang tới từng người từng người như chim sợ cung tên, không dám phát ra một tiếng động, mắt Đỗ Linh cũng trừng lớn, không thể tin được mà nhìn Đàn Hương bị ám vệ khiêng xuống dưới.

Quân Lan Phong, Đoan Mộc Ly đều lạnh mắt nhìn, không ai có ý đồng tình.

Lạc Vân Hi lúc này mới thấp giọng nói: "Lão gia, Đàn Hương làm ra việc này, chịu trừng phạt là đương nhiên, chỉ là, Đỗ tiểu thư cùng những người ở khác rõ ràng trông thấy quá trình sự việc, lại vẫn đổ oan cho ta, để những thị vệ này tới bắt ta, thời điểm ngài trách của ta, không nói câu nào. Ta muốn biết, Hai đại thế gia Nhan phủ và Đỗ phủ, lại liên hợp lại, tùy tiện nói xấu người ngoài sao?"

Đỗ Linh sao? Nàng cũng không muốn tha cho nàng ta, nên phải làm gì đây? Đành phải thêm chút dầu vào lửa thôi.

Vả lại, thật sự nàng nói đúng, nàng không nói, sau này Nhan Quốc Công hỏi, những thị vệ này cũng nhất định khai ra chuyện Đỗ Linh muốn bắt nàng.

Ánh mắt Nhan Quốc Công lạnh lùng, chán ghét nhìn vào Đỗ Linh.

Kỳ thực không cần Lạc Vân Hi nói lời này, hắn cũng có lòng nghi ngờ.

Không có Đỗ Linh cho phép, Đàn Hương dám một mình đi lên hái đuôi phượng tiêu sao? Hắn không ngờ chính là, sau khi nhìn đến đầu đuôi sự việc, Đỗ Linh còn có thể nhắm mắt đổ lỗi cho Lạc Vân Hi, nữ tử này xảo quyệt thật!

"Ông ngoại, con sai rồi, con sai rồi!" Đỗ Linh bị doạ khóc lớn lên. "Lúc ấy, ta chỉ muốn giúp Đàn Hương, muốn giúp nàng ấy thoát tội thôi, là lỗi của ta! Ta không nên tốt với một người làm như vậy!"

Nói đến đây, Đỗ Linh cũng chẳng phải ngu ngốc, loại phương pháp trốn tội này vẫn biết, nói chuyện như vậy, sẽ chỉ làm người khác cảm thấy nàng ta đối xử tốt quá với nô tài thôi.

Nhan Quốc Công ăn muối còn nhiều hơn so với nàng ăn cơm, trong lòng như gương sáng chiếu rõ, mũi hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi về Đỗ phủ đi! Cả những thứ quỷ quái này nữa, muốn ngươi ở đây chăm sóc Yên nhi, thật là làm điều thừa!" Đỗ Linh nghe vậy, quệt nước mắt: "Đúng, đúng, ngày mai ta sẽ lên đường hồi kinh, đa tạ ông ngoại."

Nhan Quốc Công thật sự không thích, lông mày nhướn cao: "Đi xuống đi!"

Khóe miệng sâu xa Lạc Vân Hi giương lên, nàng biết, Đỗ Linh là thứ nữ của Đỗ đại học sĩ, nàng và Nhan phủ kỳ thực không có gì liên hệ huyết thống, nhưng thứ nữ bình thường sẽ nhận mẹ cả là thân nhân trong nhà, y hệt Vinh gia, thực ra cũng là nhà cậu nàng ta.

Nhan Quốc Công mặc dù không giận nàng, nhưng cũng không thể vượt qua Đỗ gia đi quản giáo Đỗ Linh, nói vậy, về sau hắn cũng không muốn nhìn thấy Đỗ Linh.

Đỗ Linh và một nhóm hạ nhân lui đi, bọn thị vệ cũng hết sợ hãi, khôi phục đội hình, tiếp tục công việc hàng ngày của mình.

Dưới cầu, Nhan Quốc Công nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Vân Hi, tự đáy lòng khen một câu: "Đồ đệ này của thần y ngược lại cực kỳ thông minh."

Đổi thành người khác, bị hãm hại như vậy, chỉ sợ sớm đã kêu trời trách đất kêu oan, sẽ không thể tự mình thoát tội, lưu loát sạch sẽ như vậy được.

Cửu Khúc Chỉ vui vẻ: "Đương nhiên, cũng không nhìn một chút sư phụ nàng là ai sao?"

Đoan Mộc Ly cũng vạn phần tự hào, trong lòng trở nên vô cùng tốt, cười hì hì nói: "Nhìn sư phụ có tác dụng gì, muốn xem sư huynh của nàng là ai mới đúng!"

Sư muội thông minh lanh lợi như thế, thật sự làm hắn bất ngờ, cũng làm hắn vui mừng.

Hắn nhìn về hướng Lạc Vân Hi, ánh mắt phức tạp, lúc hắn biết sư muội bệnh như vậy, cũng chỉ có một cây nhân sâm, làm thế nào cũng là không đúng, cho nên dọc con đường này, trong lòng đặc biệt ngột ngạt.

Trên mặt Nhan Quốc Công cũng không nụ cười, tuy thấy được Lạc Vân Hi khác với tất cả mọi người, nhưng hiện tại, làm hắn quan tâm chính là đuôi phượng tiêu.

Hắn đau lòng ngồi xổm xuống, đặt chậu hoa trên mặt đất, ngón tay nhẹ gảy cành lá, thật sự đánh giá nơi đứt, đáy mắt dâng lên thương tiếc cùng phẫn nộ, mắng: "Chém tay nàng ta, thật đúng là lợi cho nàng ta!