Edit: thu thảo

Lại nói Lương Diệp Thu và Lương Tông Phủ đầu tiên là tới Lạc phủ từ hôn.

Mới ra khỏi Lương phủ, Cửu Sát liền cản bọn hắn lại, khuôn mặt lạnh như băng không có chút nào nhiệt độ: "Lương đại nhân, gia chúng ta bảo, tới Lý gia cầu hôn trước đã."

Mặt Lương Tông Phủ đầy khó xử, lại không dám đắc tội Trung Sơn Vương trước mặt người tâm phúc của hắn, nói: "Nếu không từ hôn, thì đi cầu hôn như thế nào đây?"

Cửu Sát nhàn nhạt nói: "Đây là ý của gia, ngươi chỉ cần để ý làm sao làm tốt chuyện cầu hôn tước đi đã, còn việc đính hôn kia nhất định là có thể hủy bỏ."

Lương Tông Phủ và Lương Diệp Thu nến sự tức giận liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm, có lẽ là Trung Sơn Vương sợ bọn hắn thay đổi phải không? Chẳng qua nếu như chuyện Lý Vô Nhan là biểu tỷ của Trung Sơn Vương truyền ra ngoài, dù cho nàng có xấu xí thế nào đi nữa, tính tình không tốt ra sao, cũng không lo không có ai lấy! Lúc đó không chừng còn chưa tới phiên bọn hắn thì người ta đã cưới gả xong rồi.

Lương Tông Phủ đành phải cùng Lương Diệp Thu ngồi lên xe ngựa, lệnh cho phu xe quay đầu xe, đi tới phía Bắc Thành.

Một đường hỏi được nhà của Lý Vô Nhan, cha mẹ Lý Vô Nhan tiếp đãi bọn hắn, vừa thấy hai người tới áo mũ chỉnh tề, không giàu cũng quý, đều há hốc mồm ngạc nhiên.

Lương Tông Phủ ngồi trước bàn tiếp khách, bưng chén lớn trà to mà mẹ Lý đưa tới, cau mày uống một hớp, trên mặt nở nụ cười: "Ta chưa hề biết, thì ra Lý gia và Quân gia là thân thích."

Cha mẹ Lý không dám đáp.

Lương Diệp Thu nhà nhìn Lý gia chỉ có bốn bức tường, giữa nhà chính là bàn trà mời khách, mẹ Lý đưa trà cho hắn, hắn cũng chỉ nhận đặt lên bàn, vốn chẳng thèm uống.

Như vậy mà cũng là bà con họ hàng của Quân gia sao?

"Nghe nói ngươi có một đứa con gái là biểu tỷ của Trung Sơn Vương phải không?" Lương Diệp Thu không nhịn được muốn điều tra.

Cha Lý lúng ta lúng túng nói: "Đúng vậy, là biểu tỷ của Trung Sơn Vương."

"Vậy không biết là thân thích như thế nào?" Lương Tông Phủ hỏi.

Mẹ Lý vội vàng nói: "Cũng không có quan hệ rõ ràng lắm, chẳng qua chính miệng Trung Sơn Vương từng nói, Vô Nhan nhà chúng ta chính là biểu tỷ của hắn."

Lương Tông Phủ gật đầu, Trung Sơn Vương chính miệng nói, vậy cũng không phải hoài nghi gì nữa, nhẹ nhàng nhấp bát trà ở trên mặt mấy lần, hỏi: "Lý tiểu thư đâu?"

"Ta đi gọi nó ra." Mẹ Lý lau tay vào tạp dề, đang muốn đi vào, một tiếng nói "e thẹn" từ trong nhà truyền ra: "Ta ở đây."

Giọng nói này nửa nam nửa nữ, khàn đục, nhưng vì cố gắng mềm mại, mà khiến người nghe run rẩy cả người.

Lý Vô Nhan chậm rãi đi ra, Lương Diệp Thu và Lương Tông Phủ lập tức như bị ma nhập, chăm chú nhìn nàng, miệng há hốc, chẳng nói được câu nào. Nhất là Lương Tông Phủ, nước trà vừa nhấp thuận theo khóe miệng chảy ra, hắn cũng quên đi lau.

Đây, đây là nam hay là nữ vậy? 

Mặc một bộ quần áo lớn màu hồng, thân hình to lớn đồ xộ, hoàn toàn giống nam nhi, mái tóc rối tung ở đầu vai dài ngắn không đồng đều, cứng như cọng cỏ, buồn cười nhất vẫn trên tóc còn mai cắm một đóa hoa sen. Trên chiếc đầu bằng phẳng, là một khuôn mặt thảm không nỡ nhìn, trên mặt vàng khè là mắt miệng méo mó, không biết là đang cười hay là đang khóc.

Nghe nói là ba mươi mấy tuổi, nhưng mà liếc nhìn qua, thật sự là không nhìn ra là ba mươi mấy, trông như người trung niên hơn bốn tuổi rồi.

"Vô Nhan, mau tới chào hỏi khách quý đi." Mẹ Lý vội vàng gọi.

Lúc này, Lạc Vân Hi trốn ở phía sau, nhìn thấy Lương Tông Phủ và Lương Diệp Thu đến đã thấy vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ, người Quân Lan Phong nói đến cầu hôn lại là Lương Diệp Thu? Không phải hắn còn có hôn cùng nàng sao? Sao đang yên đang lành lại phải đến cầu hôn người xấu xí như vậy?

Mặt Lương Diệp Thu tái nhợt, vốn dĩ không chờ Lý Vô Nhan tới, xoay người chạy ra cửa.

"Đừng chạy!" Lý Vô Nhan cuống lên, thấy mỹ nam muốn chạy, bộc lộ bản tính, bước nhanh chân đuổi theo, vươn như trái tay ra nắm chặt vạt áo hắn. Bởi váy nàng ta khá dài, nàng đạp vào chân váy một cái, hét lên một tiếng, thân thể cao lớn bổ nhào về phía trước, áp chặt lên người Lương Diệp Thu, hai người cùng ngã lăn ra đất.

Lý Vô Nhan cúi đầu trông thấy gương mặt anh tuấn của Lương Diệp Thu, mặt liền vui vẻ, kêu lên: "Ngươi tới cầu hôn ta sao? Ta gả cho ngươi, không cần cha mẹ đồng ý, bây giờ ta liền theo ngươi về."

Lương Diệp Thu bị người nặng 180 cân này ép tới không kịp thở, ra sức đẩy ra nàng, Lý Vô Nhan không hề đề phòng liền bị ngã xuống một bên, kêu lên một tiếng, Lương Diệp Thu vội đứng lên xông ra ngoài.

Buồn nôn, quá ghê tởm! Dù hắn chết cũng sẽ không cưới nữ nhân này!

Lương Tông Phủ cố nén ý tưởng kích động nôn hết mọi thứ, sắc mặt biến đổi mấy lần, đang chuẩn bị cáo từ, một đạo tiếng bước chân trầm ổn vang lên ở phía sau phòng khách.

"Đừng nhúc nhích, ta đi ra ngoài một chút." Quân Lan Phong nhẹ nhàng cầm tay nàng, ý cười ở khóe miệng có chút kỳ lạ, rồi sau đó sãi bước đi ra ngoài.

"Lương đại nhân, nhanh như vậy đã tới rồi sao?" Quân Lan Phong thu ý cười xong, gật đầu với Lương Tông Phủ.

Nhìn thấy Trung Sơn Vương, Lương Tông Phủ chấn động, vội vàng tới chào.

Quân Lan Phong đứng chắp tay, khuôn mặt thản nhiên, cả người tỏa ra sự lạnh lùng người lạ chớ tới gần, Lương Tông Phủ rất ít có cơ hội đối mặt nói chuyện với hắn như vậy, trong tim vừa mừng vừa sợ, nhưng đồng thời vừa đắng vừa chát, hôn sự này, thật đúng là không biết nói sao đây?

"Biểu tỷ này của ta cái gì cũng tốt, chỉ một điểm không tốt này thôi, bổn vương vẫn muốn tìm mối hôn sự tốt cho nàng, cho nên không công khai thân phận của nàng, chỉ sợ là những người kia mưu đồ bất chính đến chiếm lấy lợi lộc, phải biết, bổn vương muốn tìm một nam nhân thật sự yêu nàng, mà không phải kẻ nhờ vào đó lấy lòng bổn vương... "

Lương Tông Phủ nghe vậy, sau gáy chảy đầy mồ hôi, hắn ở trong quan trường cũng đã nhiều năm như vậy, sao có thể không nghe ra giọng nói của Trung Sơn Vương có chỗ không thích hợp đây?

"Lý tiểu thư tính cách thẳng thắn, so với thiên kim tiểu thư bình thường thực sự tốt hơn nhiều." Hắn khen vài câu trái lương tâm, quyết định, nói: "Nhi tử thần từ trước đến giờ công danh kém, hắn còn không biết được chỗ tốt của Lý tiểu thư, thần thực sự muốn thay hắn quyết định hôn sự này, chỉ sợ Vương gia và Lý gia không thích mà thôi."

Mắt Quân Lan Phong híp lại: "Ngươi xác định con trai ngươi sau này sẽ thật lòng đối với biểu tỷ Lý gia của ta chứ?"

"Xác định, thần thực sự thích Lý tiểu thư, con trai thần nhất định sẽ đối tốt với Lý tiểu thư, thần cũng sẽ không để hắn nạp thiếp, chỉ cưới một mình Lý tiểu thư." Lương Tông Phủ vì để cho Trung Sơn Vương tin tưởng thành ý của hắn, mặt đầy nghiêm túc nói.

"Vậy được." Quân Lan Phong nhìn về phía cha mẹ Lý, ho nhẹ một tiếng, "Hôn sự tốt như vậy đi đâu tìm ra đây? Biểu tỷ Lý gia cũng nên gả rồi, cứ quyết định như vậy đi thôi, bổn vương sẽ cho các ngươi một chút đồ cưới, các ngươi chuẩn bị một chút thôi, tìm ngày tháng thích hợp liền thân thành đi."

Lý Vô nhan vô cùng vui vẻ, nàng cũng không ngốc, tới tạ ân: "Cảm ơn Trung Sơn Vương!"

Chờ Lương Tông Phủ đi rồi, mặt Lạc Vân Hi đầy khó hiểu từ sau đi ra ngoài, nói: "Lương Diệp Thu đắc tội gì với ngươi rồi?"

Nàng tất nhiên là nhìn ra được, Trung Sơn Vương rõ ràng là kín đáo mang cái xấu nữ này cho Lương Diệp Thu, Lương Diệp Thu một là nam nhân ỷ vào thân phận mình cao quý như vậy, sẽ lấy một cái lão bà cực phẩm như thế sao? Chuyện này có thể khiến hắn sống còn khó chịu hơn chết!

Quân Lan Phong khẽ cười một tiếng, nhìn ánh mắt của nàng, bình tĩnh nói: "Hắn đương nhiên đắc tội ta."

"Hắn làm gì mà đắc tội ngươi vậy?" Lạc Vân Hi tò mò hỏi.

Quân Lan Phong nhếch miệng lên, nhưng không trả lời nàng, xoay người nhìn về phía cha mẹ Lý đang pha trà nóng mời khách, nói: "Không cần, chúng ta phải đi ngay."

Hắn kéo Lạc Vân Hi, nhanh chóng rời khỏi Lý gia, hai người trở lại trước cửa Lạc phủ, thì thấy xe ngựa của Lương Tông Phủ ngừng bên ngoài, xem ra, hắn đã tới Lạc phủ thương lượng chuyện từ hôn.

Khóe mắt Quân Lan Phong hơi nhướn, dùng một tay ôm chặt eo Lạc Vân Hi, bay lên đầu tường, đưa nàng về Vân Các.

Lạc Vân Hi hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía Quân Lan Phong: "Dù nói thế nào, Lương Diệp Thu cũng là vị hôn phu của ta, ngươi lợi dụng quyền thế, ép hắn cưới người khác, không phải nên hỏi qua ý kiến của ta sao?"

Ánh mắt Quân Lan Phong hơi trầm xuống: "Bổn vương cũng không ép hắn, là bọn hắn tự nguyện, ngươi không thấy sao? Bổn vương chỉ nói là Lý Vô Nhan là biểu ỷ ta thôi, muốn tìm hôn sự cho nàng, bọn hắn đồng ý, ta cũng không còn cách nào."

Lạc Vân Hi thừa nhận, nhìn thấy Lương Diệp Thu đi cưới một xấu nữ, nàng rất kinh ngạc cũng rất vui vẻ, thế nhưng rất tức giận cách làm của Quân Lan Phong như thế.

"Ngươi nói như vậy, là không có quan hệ gì với ngươi sao? Vừa rồi lúc ngươi và ta trốn ở phía sau phòng khách, rõ ràng Lương gia chuẩn bị về, nhưng ngươi lại ra mặt, đó chẳng phải dùng quyền tướng ép người ta thì là cái gì?"

"Ngươi thích Lương Diệp Thu sao? Ngươi muốn gả cho hắn sao?" Mày Quân Lan Phong nhíu chặt, hỏi ngược lại.

Hai người vừa xuống Vân Các, Xuân Liễu đã từ ngoài chạy vào, Quân Lan Phong vội vàng trốn sau cái cây.

"Tiểu thư, lão gia gọi ngươi ra đại sảnh."

"Ta đã biết, ngươi đi ra ngoài trước đi." Lạc Vân Hi phất tay.

Xuân Liễu thấy sắc mặt nàng hơi thiếu kiên nhẫn, không dám nói thêm gì, liền đi ra ngoài.

Lạc Vân Hi lạnh lùng dời mắt về hướng phía sau cái cây, nàng không thích cảm giác hôn nhân của mình bị người khác nắm trong tay! Dù cho Quân Lan Phong làm việc này thì nàng thực sự rất hài lòng.

Phòng khách, Lương Tông Phủ có chút thấp thỏm mà nói ra lý do mình đens, thật cẩn thận quan sát thay đổi trên mặt Lạc Kính Văn.

Quả nhiên, nghe thấy Lương Tông Phủ đến Lạc phủ là vì từ hôn cho con trai, chỉ chớp mắt một cái, mặt Lạc Kính Văn đang cười híp mắt lập tức đầy giận dữ, nắm chặt quả đấm, một mặt cho người mời Lạc Vân Hi đến, một mặt lạnh lùng mắng: "Hôn sự này đã có trước rất nhiều năm, con gái của ta lại không làm sai chuyện gì, nói từ hôn liền từu hôn sao, ngươi để Phủ Thái Úy ta ở chỗ nào?"

Tuy hắn từ trước đến giờ không thích Lạc Vân Hi, có thể rõ ràng hơn, nghĩ nữ nhi này mất hết thanh danh muốn gả cho nhà chồng tốt, rất khó.

Nhưng may mà nữ nhi sớm có nhà chồng, chỉ phải vững vàng nắm chắc Lương gia, cũng không tính là ném mặt Phủ Thái Úy hắn đi, dù sao Lương gia tương đối khá, tương lai phát triển tốt, nghĩ như vậy, nữ nhi phế vật này cũng xem như gả nàng đi còn có công dụng.

Hắn thực sự lo Lương gia đến từ hôn, cũng không nghĩ đến, vậy mà chuyện hắn lo lắng lại nhanh như xảy ra vậy.

Trong khoảng thời gian này, hắn âm thầm chèn ép Lương gia, chính là sợ bọn hắn thăng chức quá nhanh, nhanh chóng từ hôn, có thể khiến Lương gia bây giờ còn không đứng vững gót chân ở Dạ Đô, thì cũng không đến từ hôn!

Lạc Kính Văn càng nghĩ càng tức giận, sau khi Lạc Vân Hi từ hôn, chắc chắn sẽ khó tái giá, tuy khuôn nàng không tệ, không đến nỗi khủng bố như đệ nhất xấu nữ Thiên Dạ Lý Vô Nhan, nhưng thanh danh phế vật y hệt một cái gông xiềng bằng thiết, mang tầng tầng trên cần cổ nàng, nguyện ý cưới nàng, đại khái cũng là người nhìn trúng quyền thế của người làm cha này, cho nên không có gì tốt cả.

Nếu giờ khắc này hắn biết, Lương gia hủy bỏ hôn sự với Lạc Vân Hi, muốn đi cưới xấu nữ Lý Vô Nhan, hắn nhất định sẽ sợ đến mặt biến sắc.

"Con gái ngươi tuy rằng không làm việc gì sai, nhưng trong lòng ta và ngươi đều rõ, nàng là hạng nào người, những năm nay lời đồn bên ngoài còn thiếu sao?" Lương Tông Phủ bình tĩnh mở miệng, "Con trai ta không biết bởi vì nàng ở bên ngoài chịu qua bao nhiêu khinh thường, chịu qua bao nhiêu tủi nhục, Lạc Thái Úy, ngài có nghĩ tới không? Con trai ta ưu tú bởi vì nàng không làm gì mà bị sỉ nhục như vậy, chúng ta có lỗi gì chứ? Chẳng phải do đính hôn cùng nhà các ngươi sao? Sở dĩ tới hôm nay mới đến từ hôn, quả thực là do ta thương đứa con trai sắp bởi vì lời đồn đãi mà nổi điên."

Hắn nói, lau khóe mắt một cái: "Cầu xin ngài Thái úy, bỏ qua cho Lương gia chúng ta, bỏ qua cho đứa con độc nhất này của ta!"

Lạc Kính Văn bị hắn nói mấy câu chận miệng không thể nói gì, tức giận đến mặt lúc xanh lúc trắng bệch, nắm chặt nắm đấm, miệng thở hổn hển.

"Phụ thân, ngài gọi nữ nhi tới sao?" Trong lúc bầu không khí trong phòng lớn đang cực kỳ ngột ngạt, một giọng nói trong suốt chậm rãi vang lên.

Lạc Vân Hi mặc váy màu trắng, hai tay đan trước bụng, nhẹ nhàng đi vào, ánh áng từ phía sau nàng rơi xuống, bao phủ dáng người thon thả của nàng ở bên trong, Lương Tông Phủ quay đầu lại, nhìn thấy hé ra khuôn mặt cười mơ hồ.

Hắn không khỏi ngầm than trong lòng, so với Lý Vô Nhan, đúng là một trên trời một dưới đất phải không?

Nhìn thấy Lạc Vân Hi lạnh nhạt như vậy, lại nghĩ đến đủ loại biểu hiện khác thường của nàng hồi kinh sau khi về kinh, Lạc Kính Văn dừng một lát, nói: "Lương gia muốn tới từ hôn."

Trong lòng hắn vậy mà lại giao quyền chủ động cho Lạc Vân Hi.

Có thể, là nữ nhi này lần trước trong đại sảnh giận dữ hầm hầm làm cho hắn còn hoảng sợ đến bây giờ.

"Từ hôn sao?" Ánh mắt Lạc Vân Hi nhạt nhẽo dời về phía Lương Tông Phủ, nghĩ đến vẻ mặt hắn cầu hôn tại nhà Lý Vô Nhan, không khỏi cảm thấy buồn cười, lạnh lùng nói: "Lương bá bá, không biết cháu làm sai chuyện gì chứ?"

Lương Tông Phủ nghĩ Lạc Vân Hi nổi giận, tưởng qua nàng khóc sướt mướt, nhưng không nghĩ nàng sẽ bình tĩnh như vậy, nhớ lại lúc ở Lương gia lúc trước, hình tượng nàng hùng hổ dọa người xông vào trong đầu.

Phải rồi, phế vật này quả nhiên thay đổi.

Ngay lập tức, hắn cố gắng bình tĩnh, lập lại lời vừa nói một lần.

Lạc Vân Hi nở nụ cười trào phúng nói: "Lương bá bá nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn vứt bỏ Lạc phủ chúng ta, tìm ra chỗ dựa có lợi đối với ngươi mà thôi!  Về phần thanh danh của cháu, không phải Lương phủ phái người tung lời đồn ra ngoài, làm cớ từ hôn mà thôi."

"Ngươi nói bậy!" Lương Tông Phủ tức giận đến nhảy đứng lên từ trên ghế, mắt đầy vẻ không dám tin, "Ngươi vậy mà lại dám nghi ngờ Lương gia chúng ta tạo thanh danh phế vật cho ngươi sao? Ngươi nghĩ lão phu là người nào? Ngươi vốn là như thế còn gì, người bên ngoài nói ngươi là phế vật ta thấy rất hợp tình hợp lý, lão phu không gọi ngươi là phế vật ngay trước mặt cũng là nể mặt phụ thân ngươi thôi, ngươi lại dám nói là lão phu tung lời đồn sao?"

Trên chốn quan trường, ông ta ghét nhất bị người khác đổ oan, vả lại còn là tiểu bối, còn là một phế vật nữa!

Lạc Kính Văn thấy hắn nhục mạ nữ nhi mình công khai, cũng như nhục mạ chính mình, cũng tức giận nói: "Lương Tông Phủ, đừng tưởng rằng ngươi là thị lang thì có thể không để chúng ta Lạc phủ trong mắt!"

"Lạc Thái Úy, ngươi đừng khinh người quá đáng! Ta thành thật nói cho ngươi, ta hiện tại có hậu thuẫn là Trung Sơn Vương, ngươi dám đắc tội ta sao?" Lương Tông Phủ thay đổi, trên mặt trắng noãn hiện ra sự dữ tợn.

Lạc Kính Văn thấy hắn vô cùng phấn khích nói ra ba chữ "Trung Sơn Vương", cũng là căng thẳng trong long. Trung Sơn Vương sao? Nếu là Trung Sơn Vương vậy thì phiền toái rồi, Lương gia không quyền không thế, Trung Sơn Vương cao ngạo sao lại xem trong bọn hắn đây?

Tuyệt đối không thể!

Lúc này hắn cười lạnh: "Trung Sơn Vương từ trước đến giờ giữ mình trong sạch, luôn hành động một mình, chưa bao giờ có liên quan với triều thần, Lương gia các ngươi chẳng qua tôm tép trước mặt hoàng đế thôi, lần này nếu không có bản Thái úy, ngươi cho rằng ngươi quả thật có thể tiếp nhận chức hộ bộ thị lang sao? Lạc mỗ mặc dù không có bối cảnh hùng hồn như thế gia, nhưng muốn kéo ngươi xuống dưới vẫn chỉ là chuyện một câu nói thôi!"

"Lạc Thái Úy, khẩu khí thật là lớn!" Đột nhiên, giọng chàng thanh niên hầm hầm từ bên ngoài truyền đến, không biết khi nào, Lương Diệp Thu đến Lạc phủ, chính hắn nghe rõ Lạc Kính Văn và Lương Tông Phủ mắng nhau, bước vào phòng khách, nói không yếu thế chút nào: "Phụ thân, con đã nghĩ thông suốt, hôn sự này ta là nhất định phải bỏ! Nếu Lạc Thái Úy không nguyện ý thương lượng chuyện từ hôn cùng chúng ta, ta sẽ đi viết một phong hưu thư ngay bây giờ!"

Lương Diệp Thu vừa tiến đến, ánh mắt oán độc đã tập trung thẳng vào Lạc Vân Hi.

Cưới Lý Vô Nhan là một chuyện, cùng Lạc Vân Hi từ hôn lại là một chuyện!

Hắn đã nghĩ thông suốt, cưới Lạc Vân Hi hay Lý Vô Nhan, trong mắt người ngoài cũng nhục nhã giống nhau, nhưng đi theo Trung Sơn Vương, từ nay về sau, tiền đồ của hắn sẽ nhưu diều gặp gió!

Lạc Vân Hi lừa gạt đùa bỡn hắn, vậy hắn cũng phải hung hăng sỉ nhục nàng! Chưa gả đã bị hưu, phong hưu thư này, có thể giảm bớt cơn tức trong lồng ngực!

Lương Tông Phủ cũng vì giọng điệu kiên định của con trai làm sợ rồi, nhìn về phía hắn: "Diệp Thu, sao ngươi lại tới đây?"

Lương Diệp Thu lạnh lùng nói: "Phụ thân, chúng ta hồi phủ, hưu thư sẽ đưa tới sau!"

Cả người Lạc Kính Văn run rẩy, đã nhiều năm không bị người khác làm tức giận như vậy, duỗi tay chỉ vào cha con Lương gia, môi phát tím: "Được, ngươi lợi hại, các ngươi nhớ kỹ, con gái ta là Thiên Dạ đệ nhất mỹ nhân, chẳng mấy chốc sẽ đính hôn cùng Lục hoàng tử, Trung Sơn Vương đến cùng có ủng hộ các ngươi không còn khó nói, bản Thái úy cùng các ngươi chơi tới cùng!"

Lạc Vân Hi nghe xong lời này, trái tim chấn động, cái gì? Lạc Phi Dĩnh muốn đính hôn cùng Đoan Mộc Triết sao?

Nàng liếc nhìn Lạc Kính Văn chớp mắt, chuyện quan trọng như thế, nếu như không có niềm tin, phụ thân dù cho tức đi nữa, cũng tuyệt đối không dám nói ra! Nói như vậy... trong lúc trái tim hoảng hốt, cha con Lương gia đã phất tay áo ra khỏi phòng khách.