Editor: Hàn Nguyệt Dạ

La Ẩn nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ tới, chỉ thấy trên nóc nhà trà lâu, một người áo đen lười biếng ngồi đó, một chân rũ xuống, một cước giẫm nát thú bên người, bàn tay trắng nõn có xách một con Tử Sa Tiểu Bình không lớn lắm, một tay kia châm chén trà tinh xảo. 

Hôm nay nàng không có mang mũ trùm đầu, ba nghìn sợi tóc dài chỉ tùy ý buộc lên bằng  dải lụa đen. Trên mặt, một mặt nạ tinh xảo đồng dạng cũng màu đen che khuất phân nửa gương mặt, chỉ lộ ra một nửa dưới, làn da trắng như bạch ngọc, cằm mịn bóng nhọn, môi nhỏ hồng chúm chím như hoa anh đào nở rộ lại nhấm nháp qua ít nước trà, dưới ánh mặt trời càng thêm óng ánh diễm lệ.  

như mực tóc dài tùy ý dùng một cây màu đen sợi tơ buộc ở sau ót.

Mặt nạ tuy che kín nửa trên gương mặt nàng nhưng không có che kín đôi mắt nàng, ánh mặt trời chói chang như vậy, đôi con ngươi như bảo thạch Tử La lan*, tím biếc trong suốt, sáng ngời.

"Ngươi xác định là hắn?" La Ẩn nhìn chăm chú vào thiếu niên áo đen, hỏi.

Tử Đồ dời ánh mắt, nhìn về phía thiếu niên áo đen kia, “Ngươi chính là thiếu niên thiên tài tinh lực ba mươi sáu sao sao?”

Tựa hồ bị tiếng nói phía dưới hấp dẫn, thiếu niên áo đen nhìn xuống.

Theo La Ẩn cùng nhau chạy tới, chủ trì khảo nghiệm lần trước, chấp sự Âu Dương Liệt ánh mắt chăm chú vào gương mặt thiếu niên kia. Lúc thiếu niên áo đen cúi thấp xuống, trong đầu hắn liền có kết luận rõ ràng: thiếu niên trước mắt này chính là người hôm đó. Con ngươi tử sắc kia, cùng với khí chất ngạo nghễ, thần thái bình tĩnh, đều rất giống với thiếu niên khảo nghiệm ngày hôm đó.

"Là hắn, Đại trưởng lão, chính là hắn, ta nhận ra ánh mắt của hắn!"

"Ta có thể đi được chưa?" Tử Đồ ở một bên hỏi.

La Ẩn bực mình phất phất tay, hiện tại, hắn không có nửa điểm tâm tình để ý tới Tử Đồ. Tử Đồ dường như chỉ chờ có vậy, liền xoay người, biến mất ở trong đám đông.

Trên mái nhà trà lâu, Tử Đồng nhìn theo bóng người mất hút trong đám đông mới lắc mình đứng dậy, tiện tay lấy ra hai miếng kim tệ ném xuống chỗ chưởng quầy. Hai miếng kim tệ rơi xuống chuẩn xác vào cái khay tiểu nhị cầm từ trong trà lâu ra xem náo nhiệt.

"Tính tiền!"

"Tiểu công tử, xin dừng bước!"

La Ẩn cấp thiết hô to, sau lưng quang hoa màu xanh nhàn nhạt tràn ra, trong nháy mắt ngưng kết thành hai đạo lục sắc quang dực, bay lên cao, người hắn lả lướt giữa không trung, ngăn cản Tử Đồng đang đi trên đường.

Ánh mắt Tử Đồng bình tĩnh xẹt qua khuôn mặt già nua của La Ân, nhìn đến chăm chú quang lam dực** phía sau hắn, nàng âm thầm sợ hãi thực lực vị lão giả này, trên mặt lại không có nửa điểm tâm tình kích động.

“Có việc gì sao?”

Nếu như là bình thường, có người ăn nói không cung kính với mình  như vậy, chỉ sợ La Ẩn đã giận tái mặt đi. Nhưng bây giờ trên mặt hắn lại hiện ra ý cười ôn hòa nhất.

tự nói với mình lời nói, La Ẩn chỉ sợ đã sớm giận tái mặt đến.

"Tiểu công tử không nên hiểu lầm, ta chỉ muốn mời tiểu công tử theo ta trở về Tinh thần điện một chuyến."

"Ta có đắc tội Thần điện sao?" Tử Đồng cố ý hỏi.

"Đương nhiên không có!" La Ẩn vội vàng khoát tay, "Kỳ thật là như vậy, ngày đó, tiểu công tử tiếp nhận khảo nghiệm tại Tinh thần điện***, phát hiện ra thiên phú kinh người, mà Cửu Tinh thần điện ta luôn trọng người tài, vì vậy..."

"Chậm đã!" Lời hắn vừa nói ra được phân nửa, tiếng hét vang từ đằng xa đã truyền đến.

Âm vang vừa dứt, một đọa kinh hồng từ đằng xa gấp gấp lướt tới, tư thái phiêu dật đáp xuống không xa trà lâu ban nãy.

!!

(*): Hoa Lan Tử La: là loài cây đẹp nổi bật nhất trong tất cả các loài hoa cảnh trong nhà, cánh hoa mềm mượt như nhung, nhiều màu sắc rực rỡ: tím, đỏ thẫm, đỏ đậm, đỏ tía, hồng, hồng nhạt, trắng.... Ở đây ý nói mắt Tử Đồng màu tím đẹp như màu tím của loài hoa này.

(**): đại ý là ánh sáng xanh nhàn nhạt từ sau lưng như đôi cánh:>>

(***): Thần điện = Tinh thần điện = Cửu Tinh thần điện

- "Tử Sa Tiểu Bình" )) là con thú, thú gì thì chịu )