“Sư phụ, giờ người rời khỏi Túc Ý không gian giới, bắt hài tử của Lam Mân Côi làm con tin, rồi đến Hưu Linh Cốc, uy hiếp Lam Mân Côi đoạt lấy Hưu Linh Kim Đỉnh, sư phụ người thấy kế sách này như thế nào?” Mộc Thành Phong nham hiểm cười, cho dù không đoạt được Hưu Linh Kim Đỉnh, hắn cũng có thể nhân cơ hội này cứu lấy Lam Dịch Dịch từ tay sư phụ, mượn việc này giành lấy sự tín nhiệm của Lam Mân Côi.

“Được, vi sư giờ đi ngay.”

“Sư phụ, vậy đồ đệ phái thêm vài tên thuộc hạ đi qua đó, thuộc hạ của đồ nhi vẫn luôn ở quanh đây.”

“Không cần, Phong Nhi ngươi không tin năng lực của vi sư sao? Sư phụ đi một mình là được rồi.” Thiên Chung Thao phất nhẹ tay áo, liền bước ra khỏi Túc Ý không gian giới, Mộc Thành Phong lắc lắc đầu, cũng đi theo ra ngoài, hắn vẫn nên đi bố trí một chút.

Huyền Cơ Tử dẫn Lam Tử Duyệt và Lam Thành Thành hướng về phía rừng sâu, đã đi tầm nửa canh giờ, “Sao còn chưa tới? Đi nữa, trời cũng sắp sáng rồi.” Lam Tử Duyệt vỗ vai Huyền Cơ Tử nói, một tay vẫn nắm chặt Lam Thành Thành, ở đây tối lửa tắt đèn, tuy rằng không ảnh hưởng đường đi, nhưng đêm khuya thanh vắng vào trong rừng sâu, nơi nơi đều là tiếng dã thú gào rú, trong lòng cũng có chút hoảng sợ.

“Tiểu nha đầu, coi bộ dạng gấp gáp của ngươi kìa, nếu dễ tìm ra, vậy sớm đã bị người khác giành mất, chính là ở phía trước Hưu Linh Cốc đó, đi thêm một nén hướng là đến rồi.” Huyền Cơ Tử tăng nhanh cước bộ, nghĩa đến Song Dực Xà cư ngụ ở đó, trong lòng cũng hơi thấp thỏm, dù sao Song Dực Xà đó rất là lợi hại.

Sắp đến gần Hưu Linh Cốc, cư nhiên truyền đến tiếng đánh nhau.

“Sao lại có tiếng đánh nhau, chẳng lẽ có người nhanh chân đến trước?” Lam Tử Duyệt lên tiếng hỏi.

“Không đúng, Hưu Linh Kim Đỉnh nhất định vẫn còn, tiếng gào rú đó là của Song Dực Xà, đám người đó nhất định đang chiến đấu với Song Dực Xà.” Huyền Cơ Tử nhíu mày nói, muốn lấy được Hưu Linh Kim Đỉnh, phải qua được ải của Song Dực Xà, trừ phi Hưu Linh Kim Định tự nhận chủ nhân, nếu không khó a!

“Đợi chút, chúng ta đến núp bên cạnh rừng cây một lát, đợi đám người này đi hết rồi chúng ta hãy bước ra, xem tình huống thế nào rồi quyết định.” Lam Tử Duyệt định núp vào chỗ tối quan sát động tĩnh xung quanh, dù sao thì Song Dực Xà cũng vô cùng lợi hại, đối phó với nó cũng phải tốn không ít sức lực.

“Cũng tốt, cứ ngồi chờ trước vậy.” Huyền Cơ Tử cũng đồng ý với suy nghĩ của Lam Tử Duyệt.

“Thành Nhi, đi thôi.” Lam Tử Duyệt kéo theo Lam Thành Thành và Huyền Cơ Tư ẩn mình trên một cây đại thụ, như vậy càng nhìn rõ hơn tình huống phía dưới.

“Đó chính là Song Dực Xà sao?” Lam Tử Duyệt nhìn một con lục xà khổng lồ phía trước hỏi, có bốn năm người đang bao vây công kích nó, thân của Song Dực Xà không khác lắm so với những con rắn bình thường, thân dài ước chừng ba bốn mét, nhưng lại đồ sộ hơn bốn lần so với thùng nước, ở hai bên đầu, mọc ra một đôi cánh trong suốt khổng lồ, đôi cánh lay động liền có thể nâng cả mình rắn bay lên.

“Đúng, đó chính là Song Dực Xà trấn giữ Hưu Linh Kim Đỉnh.” Huyền Cơ Tử đáp, liếc nhìn thân hình cự đại thế này, đúng là có chút run rẩy, lão là người không thích những loài như rắn, vì lão không phải ngự thú sư a!

“Mẫu thân, nữ nhân đứng một góc kia con từng gặp qua, lúc mẫu thân và Dịch Nhi đang ngủ, ả muốn mua Bạch Tuyết, sau đó bị sư phụ chọc giận bỏ đi mất, hài nhi thăm dò qua, nữ nhân ấy là ngự thú sư, và ngự lực sư, mà không phải luyện đan sư.” Trí nhớ Lam Thành Thành trước giờ đều rất tốt, cho dù chỉ là một thân ảnh, nó cũng nhận ra ngay.

“Không phải luyện đan sư, vậy nàng ta tại sao lại đến lấy Hưu Linh Kim Đỉnh?”

“Chưa chắc, có lẽ nó đến ngự khế Song Dực Xà, tu vi của Song Dực Xà rất cao, nếu có thể ngự khế thành công, vậy thì một bước lên đỉnh, nhanh nhất thiên hạ còn đâu, tiểu nha đầu, ngươi đừng xem thường đôi cánh trong suốt của nó, đao thương bất nhập đấy.”