“Thành Nhi, con có muốn ăn một chút hay không?” Lam Tử Duyệt lại gần ngồi xổm xuống, ôn nhu hỏi, nàng biết Thành Nhi không thích ăn đồ ăn vặt, giống như sau khi ăn no, sẽ không ăn thêm cái gì khác, trừ phi là bé đặc biệt thích ăn.

“Mẫu thân, Thành Nhi không đói bụng, sau khi chiến đấu xong, Thành Nhi cảm thấy toàn thân tràn đầy sức sống, hơn nữa đã tới giờ Thành Nhi tu luyện rồi, Thành Nhi muốn vào Tiên Giới không gian giới chỉ của Thành Nhi để tu luyện, đến sáng ngày mai mới ra, mẫu thân không cần lo lắng Thành Nhi sẽ bị đói, Thành Nhi sẽ tự chiếu cố bản thân thật tốt, ngược lại là mẫu thân, nhất định phải hảo hảo nghỉ ngơi.” Lam Thành Thành săn sóc nói khiến Lam Tử Duyệt chua xót, Thành Nhi mỗi ngày kiên trì tu luyện, chính là vì phải bảo vệ nàng và Dịch Nhi thật tốt, không biết bắt đầu từ khi nào, nàng và Dịch Nhi lại biến thành trách nhiệm của Thành Nhi, nàng không muốn phải Thành Nhi như vậy, Thành Nhi rất hiểu chuyện, làm mẫu thân như nàng thực vui mừng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy đau lòng, nàng muốn Thành Nhi được làm chuyện bản thân mình thích, không cần phải suy nghĩ cho nàng và Dịch Nhi trước tiên.

“Vậy được rồi, sáng sớm ngày mai mẫu thân sẽ làm đậu hủ mà Thành Nhi thích ăn nhất cho Thành Nhi.” Lam Tử Duyệt chỉ có thể cố gắng khiến cho Thành Nhi cảm thấy ấm áp và vui vẻ.

“Hảo, mẫu thân, đã nhiều năm rồi hài nhi chưa được ăn, đúng lúc cũng rất muốn ăn.”

“Ân! Sáng mai mẫu thân sẽ làm cho Thành Nhi.” Lam Tử Duyệt hôn lên trán Lam Thành Thành một cái, mới để cho Lam Thành Thành xoay người trở về trong xe ngựa.

Lam Tử Duyệt vẫn luôn nhìn bóng dáng nho nhỏ của Lam Thành Thành, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, nếu Thành Nhi vừa sinh ra, có phụ thân ở bên cạnh, có lẽ bé sẽ không như thế này, cũng sẽ giống những hài tử khác, muốn nói cái gì liền nói cái gì, muốn làm cái gì thì liền làm cái đó, không cần để ý suy nghĩ của người khác, có được một tuổi thơ vui vẻ chân chính thuộc về mình, đây mới là chuyện một hài tử năm tuổi nên làm, đúng không?

Lam Tử Thiên nhìn thấy đôi mắt ưu thương của Lam Tử Duyệt, biết trong lòng nàng đang đau lòng Thành Nhi, nói: “Duyệt Nhi, Thành Nhi rất hiểu chuyện, văn võ song toàn, tu vi kinh người, làm người ổn trọng, tương lai nhất định là đại tướng chi tài, Duyệt Nhi hẳn là nên cảm thấy vui mừng mới đúng.”

Lam Tử Duyệt bình ổn lại cảm xúc, nhìn Lam Tử Thiên nói: “Nếu có thể, Duyệt Nhi hy vọng Thành Nhi không cần hiểu chuyện như vậy, mọi người trong thiên hạ đều hy vọng con trai thành rồng, con gái thành phượng, nhưng Duyệt Nhi không có ý nghĩ đó, Duyệt Nhi chỉ hy vọng Thành Nhi và Dịch Nhi có thể mỗi ngày sống vui vui vẻ vẻ, làm chuyện mà các bé muốn làm.”

“Duyệt Nhi, tất thành tất bại, nhất phản nhất phúc, ở trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, Thành Nhi như vậy, chưa chắc không tốt, chỉ có tu vi càng cao, mới sống được mới càng lâu, tùy vào tâm của Thành Nhi thôi! Cái này có lẽ cũng là chuyện Thành Nhi thích làm nhất.”

“Có lẽ vậy! Ca ca nói đúng.” Lam Tử Duyệt cười cười, trong lòng thoải mái hơn.

Mà lúc này, Mộc Thành Phong và Mộc Thành Phượng đã đi tới, Mộc Thành Phong chắp tay nói: “Lam Mân Côi, thật là ngượng ngùng, mang đến phiền phức cho ngươi, hai vị tiểu công tử văn thao võ lược, tu vi kinh người, tương lai nhất định sẽ vạn dặm uy vọng, vang danh tứ hải, đêm nay ít nhiều đã làm phiền đến hai vị tiểu công tử rồi.”

Mà Mộc Thành Phượng cái gì cũng không nói, nàng không quen nịnh hót người khác, đặc biệt là người mà mình không thích, một câu nàng cũng lười nói, huống chi là với Lam Tử duyệt nàng hận nhất, nàng hận không thể giết chết nàng ta, chỉ ngại mắt nhìn, sẽ chọc nàng buồn bực.