Mộc Thành Phượng đã nhìn thấy bọn Lam Tử Duyệt, khẽ sờ vào vết sẹo chưa lành trên mặt của mình, căm phẫn nhìn Lam Tử Duyệt, tiểu tiện nhân, bổn công chúa nhất định khiến các ngươi sống không bằng chết, Mộc Thành Phượng trong lòng hung ác buông lời thề.

Mộc Thành Phong hướng về Long Thiên Tuyệt khẽ gật đầu, bọn họ lại giáp mặt rồi, nhưng không hề nhận được biểu hiện gì từ Long Thiên Tuyệt, Mộc Thành Phong cũng không để ý, bước về phía Lam Tử Duyệt.

“Đại ca,  Mộc Thành thiếu chủ đó sao lại chào chúng ta! Chúng ta đâu có quen hắn?” Long Thiên Ngâm thấy Mộc Thiếu Phong vô duyên vô cớ chào hỏi, chỉ thấy vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*

(*không có việc gì cũng tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm).

“Đệ hỏi ta, ta biết hỏi ai?” Long Thiên Tuyệt vẻ mặt băng lạnh nói, đối với hắn mà nói, chuyện không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn, một việc hắn cũng không quan tâm.

“Được thôi, cứ xem như đệ chưa nói gì.” Long Thiên Ngâm biết thừa là đại ca sẽ nói như vậy, đi chung với đại ca đúng thật đủ thảm, ngay cả kiếm một người bầu bạn cũng không có, hắn đúng là buồn sắp chết rồi.

“Lam Mân Côi, chúng ta lại gặp nhau rồi, thật là trùng hợp, sơn giao dã ngoại cũng có thể gặp được.” Mộc Thành Phong cười cười chắp tay nói, Mộc Thành Phượng sau lưng hắn lại đứng ngây người nhìn về hướng Long Thiên Tuyệt.

Lam Tử Duyệt ngẩng đầu liếc nhìn Mộc Thành Phong, lạnh nhạt nói: “ Chúng ta đi chung một đường, vừa may theo kịp, cũng chẳng phải trùng hợp gì.”

Mộc Thành Phong, cũng chẳng để bụng, nhìn đám người đi chung với Lam Tử Duyệt, có một số người hắn chưa từng gặp, hắn nhận ra thiếu chủ Niên Bình Sùng của thành Bình Dương, mỗi năm, thành chủ của mười thành bọn họ đều đến Xích Kinh tề tụ, với tư cách thiếu chủ, tự nhiên bọn họ cũng sẽ đến góp mặt.

“Thiếu chủ Bình Dương, đã lâu không gặp.” Mộc Thành Phong chắp tay hướng về Niên Bình Sùng, trong long nảy sinh nghi hoặc, vị thiếu chủ Bình Dương này sao lại đi chung với Lam Mân Côi?

“Thiếu chủ Duật Thành, hân hạnh, hân hạnh.” Niên Bình Sùng bình đạm nói, vừa thấy đã hiểu, hắn chẳng có hứng thú kết thân với Mộc Thành Phong.

“Thiếu chủ Bình Dương ngươi cũng đến tham dự đại hội luyện đan này sao?” Mộc Thành Phong tiếp tục hỏi.

“Thiếu chủ Duật Thành cũng biết, bổn thiếu chủ ta cũng chẳng tinh thông luyện đan thuật, ta chỉ đến xem náo nhiệt.” Niên Bình Sùng nét mặt chẳng thay đổi,đối với hắn mà nói, hắn chẳng có thiện cảm lắm với Mộc Thành Phong, hắn luôn cảm thấy người này bụng dạ khó đoán, đích thật là tiếu diện hổ*. (tiếu diện hổ*: mặt người dạ thú)

“A! Thiếu chủ Bình Dương ngươi quá khiêm tốn rồi, thật đúng lúc, ta cũng trên đường đến đại hội luyện đan xem náo nhiệt, nếu đã gặp được thiếu chủ Bình Dương,vừa may có ngươi đi cùng, chi bằng chúng ta đồng hành, ngươi thấy thế nào?” Mộc Thành Phong cười nói, nếu có thể đồng hành cùng họ, vậy việc hắn muốn biết sẽ sớm được giải đáp.

Hai nam tử ngồi bên cạnh xe ngựa trước mặt bọn họ, nếu hắn đoán không lầm thì, nhất định là Long Thiên Tuyệt và Long Thiên Ngâm của Ma Huyễn Thành, mỗi năm tụ hợp, thành chủ của Ma Huyền Thành đều không tham dự, Ma Huyễn Thành là thập thành chi thủ, ngay cả Hoàng Thượng cũng chẳng dám động đến, đây chính là đặc quyền mà hắn khao khát, lại nói, sư phụ từng đề cập, Long Thiên Tuyệt chôn giấu một bí mật to lớn không người biết, sư phụ hắn luôn muốn vạch trần bí mật này, vì vậy một mực căn dặn hắn âm thầm điều tra bí mật của Long Thiên Tuyệt, nhưng Long Thiên Tuyệt trước giờ chưa từng bước ra ngoài, khiến hắn không điều tra được manh mối gì, hy vọng lần này sẽ tìm được cơ hội, lại nói hai hài tử của Lam Mân Côi, quả thật quá giống Long Thiên Tuyệt, hai đứa nó vừa may cũng chẳng có phụ thân, có lẽ sự việc không đơn giản như bề ngoài?