“Không phải ta có thể phá, mà là mẫu thân ta có thể phá.” Lam Thành Thành mặt vô biểu tình nói, đối diện với người lạ, nó trước giờ vẫn là bộ dạng băng lãnh.

Nam Cung Thần Huân nghe thấy lời của Lam Thành Thành, liền đứng lên, lặng lẽ nhìn về Lam Tử Duyệt, sáu năm nay, Duyệt Nhi thế nhưng học được rất nhiều bản lĩnh.

“Trận pháp này rất kỳ diệu, trông tựa một đoàn hắc vân, nhưng bên trong lại ẩn chứa huyền cơ khác, vẫn là nên cẩn thận thì hơn.”

Đối diện với Nam Cung Thần Huân, Lam Tử Duyệt từ đáy lòng không bỏ xuống được  , Nam Cung Thần Huân này thật sự là một người không tệ, là một nam tử cổ đại, hắn thật không tồi, chỉ là, giữa hai người chỉ là kết cục đau thương, vĩnh viễn không có kết quả. Lam Tử Duyệt chần chờ một lúc, nói: “ Yên tâm đi! Ta tin tưởng năng lực của hài nhi mình, chỉ là trận pháp này nếu muốn phá giải, phải mất đến ba ngày ba đêm.”

Nam Cung Thần Huân ngẩng đầu nhìn đám mây đen trên trời, trong lòng nghi ngờ không thôi, trận pháp này là vì hắn mà chuẩn bị, hắn thế lại không phá vỡ được trận pháp này, một tiểu hài tử cũng có thể phá giải, thật sự đả kích quá lớn.

“Có thể phá giải là tốt rồi, xem ra, chúng ta lại phải trải qua ba ngày ở hoang sơn dã ngoại này.” Nam Cung Thần Huân có chút thoải mái nhẹ nhàng nói, ở đây không có quốc sự làm phiền hắn, thật tốt, hơn nữa Duyệt Nhi cũng ở đây, hắn sẽ không cảm thấy buồn nữa.

Long Thiên Tuyệt nhìn Lam Tử Duyệt ôn xử đối đãi với Nam Cung Thần Huân, trong lòng vừa đau vừa tức giận, nhưng hắn vẫn nỗ lực chịu đựng, hắn nên cho Duyệt Nhi thêm chút thời gian, Duyệt Nhi phải từ từ xoa dịu tình cảm sáu năm giữa nàng và Nam Cung Thần Huân, nên, hắn nguyện lòng chờ đợi, Duyệt Nhi sẽ trở về bên cạnh hắn, hắn tin tường lời của Duyệt Nhi.

Lam Tử Thiên và Niên Bình Sùng cũng chẳng nói gì, Lam Tử Thiên và Niên Bình Sùng đều cố kỵ thân phận của Lam Tử Duyệt, còn Long Thiên Ngâm là muốn xem năng lực của Lam Thành Thành, nếu như Thành Nhi quả thật có thể phá vỡ trận pháp này, hắn thân là thúc thúc, thật là không còn thể diện nữa, Thành Nhi ngự lực kim bậc, ngự lực của hắn cũng là kim bậc, thật đúng là đả kích, xem ra, sau này hắn phải kéo theo Dịch Nhi cùng nhau tu luyện, nếu như Thành Nhi vượt qua bọn họ, thì hắn thật sự có thể đâm đầu vào tường.

Ngược lại, Mộc Thành Phong lại sốt ruột, nếu như ở đây trì hoãn ba ngày, vậy thì, độc của Thành Phượng căn bản không thể nội trong năm ngày đến được Xích Kinh để tìm luyện đan sư của Thành Phượng, đều tại Thành Phượng, lần trước nếu không phải muội ấy nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, hắn cũng đau cần vất vả như vậy, sư phụ hiện giờ lại đang bế quan tu luyện, hắn cũng không có cách nào cứu được muội ấy.

Mộc Thành Phong bước lên, chắp tay nói với Lam Tử Duyệt: “Lam Mân Côi, tốc độ phá trận có thể nhanh hơn một chút không?”

“Có thể! Bay trên đám hắc vân đó, hoặc là lật tòa núi to dọc đường này, Luật Thành thiếu chủ có thể lựa chọn.” Lam Tử Duyệt bĩu môi, chỉ đám hắc vân và tòa núi nói, thật ngu xuẩn, không phát hiện đây là trận pháp mà người thiết lập chính là dựa vào địa hình mà bố trí sao? Bên phải là vách núi dựng đứng, bên trái là vực sâu, nếu muốn đi qua, thì nhất định phải phá trận pháp này, bất quá, Mộc Thành Phong gấp gáp vậy là muốn giải độc cho Mộc Thành Phượng?

“Lam Mân Côi, việc này…..” Mộc Thành Phong cũng biết bản thân hỏi thừa rồi, nhưng độc tố trong thân thể Thành Phượng không thể kéo dài được nữa, sắc mặt Thành Phượng đã tái xanh, kéo dài thêm nữa, chỉ e là thuốc thang cũng vô hiệu, giờ có nhờ Lam Mân Côi chữa trị, cô ta tuyệt không ra tay cứu giúp.

“Ủa, mọi người qua đây, xem thử đây là gì?” Niên Bình Sùng rảnh rỗi, quan sát hai thị vệ đang vác thi thể của Phần Cơ, Thiên Tú Vi và Hỷ Nhi, hắn muốn tìm hiểu thực hư cái chết của Thiên Tú Vi và Hỷ Nhi là như thế nào, nhưng đột nhiên phát hiện một bình sứ từ trong người Thiên Tú Vi lăn xuống, hai con sâu lục đang bò ra bên ngoài.

“Sâu bám đuôi, mau cách xa một chút, đó là hoan lạc cổ, cẩn thận nó bò vào trong người !” Lam Tử Duyệt mới nhìn đã phát hiện là hoan lạc cổ, lập tức hô lên ngăn cản Niên Bình Sùng tiếp cận nó, trên người Thiên Tú Vi thế lại có hoan lạc cổ, chẳng lẽ hoan lạc cổ trên người Thành Phượng là do cô ta hạ.

“A! Thứ đáng sợ này, nữ nhân này cũng dám đem theo bên mình.” Niên Bình Sùng nhanh chóng lùi về sau, phát hiện tốc độ của hoan lạc cổ ngày càng nhanh.

“Oách! Nam nhân bà, cứu mạng a! Hai con sâu chết tiệt này sao lại đuổi theo ta?” Niên Bình Sùng vừa hét vừa chạy về phía Lam Tử Duyệt.

“Dừng lại, đừng chạy, chúng đang tìm túc chủ, ngươi đừng nhúc nhích, chúng sẽ không thấy được ngươi.” Lam Tử Duyệt lập tức lên tiếng ngăn cản, ngân quang trong tay đánh thẳng về hoan lạc cổ, nháy mắt, hai con hoan lạc cổ bị đánh đến chỉ còn một bãi lục thủy.

“Ta nói ngươi đường đường thất thước nam nhi, chỉ hai con sâu chết tiệt mà có thể dọa ngươi kêu cứu mạng, có xấu hổ không? Tu vi của ngươi đi đâu hết rồi.” Lam Tử Duyệt trừng mắt với Niên Bình Sùng không khách khí nói.

“Ha ha! Còn không phải vì có ngươi ở bên cạnh ta sao? Đều đã quen rồi.” Niên Bình Sùng sờ sờ ót, có chút ngượng ngùng nói.

Niên Phúc đứng ở một góc, bất đắc dĩ lắc đầu, thiếu chủ nhà hắn đúng là chẳng có cốt khí a!

Chỉ có Mộc Thành Phong, ngẩng người nhìn bãi lục thủy trên mặt đất, trong lòng hoàn toàn minh bạch, hoan lạc cổ trên người Thành Phượng là do Thiên Tú Vi hạ.

Mộc Thành Phượng ở trên xe ngựa cũng nhìn rõ sự tình bên ngoài, trong lòng buồn bực giận dữ, Thiên Tú Vi, thì ra là ngươi hạ độc bổn công chúa, ha ha! Chỉ đáng tiếc ngươi đã chết, nếu không, bổn công chúa nhất định sẽ hoàn trả gấp ngàn lần.

“Được rồi, mọi người đều lui xuống đi, ta phải ở đây thiết lập trận pháp.” Lam Tử Duyệt vừa nói xong, mọi người đều tự giác lùi xuống.

“Thành Nhi, con qua đây, mẫu thân dạy con phá vỡ trận pháp Ma Huyễn bát quái trận.” Lam Tử Duyệt không muốn trì hoãn thời gian, cần phải sớm rời khỏi nơi đây mới được, người thiết lập trận pháp nhất định ở gần đây, nên họ tùy thời cũng sẽ gặp nguy hiểm.

“Để Thành Nhi đi một mình, thật sự có thể? Bổn tọa đối với trận pháp này cũng biết chút ít, chi bằng ta và Thành Nhi đi chung?” Long Tử Tuyệt dắt theo Lam Dịch Dịch, đi đến bên cạnh Lam Tử Duyệt và Lam Thành Thành, lo lắng nói, hắn trước sau đều không yên tâm, Thành Nhi có thông minh đến đâu cũng chỉ là một hài tử năm tuổi.

“Không được, huynh không được tiếp cận trận pháp này, nếu không sẽ khiến tu vi của Phệ Hồn trong huynh tăng nhanh, đây không phải là một trận pháp đơn giản, đây là ma trận, người phá vỡ trận pháp này ắt phải tâm trí kiên cường, Thành Nhi can đảm cẩn trọng, hơn nữa tu vi cũng không tệ, tin tưởng Thành Nhi, nó sẽ không khiến chúng ta thất vọng.” Long Tử Duyệt kiên định nói với Long Tử Tuyệt, nàng cần phải để Thành Nhi đích thân tôi luyện, mỗi trận pháp đều tìm ẩn nguy hiểm, chỉ khi tự thân trải nghiệm mới có thể tích lũy càng nhiều kinh nghiệm.

Nhìn ánh mặt kiên định rõ ràng, Long Thiên Tuyệt cuối cùng cũng thỏa hiệp, hổ phụ sinh hổ tử , Thành Nhi sẽ thành công.

Cầm lấy bàn tay nho nhỏ của Lam Thành Thành, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được: “ Thành Nhi cẩn thận chút, Thành Nhi nhất định sẽ thành công thôi, cha ở bên ngoài đợi Thành Nhi chiến thắng trở về.”

Lam Thành Thành trong lòng thoáng cảm động, đây là tình phụ tử sao? Nó có thể cảm nhận được quan tâm của cha, Lam Thành Thành khẽ nhếch miệng, nói: “Đa tạ phụ thân, người không cần lo lắng, chỉ cần chăm sóc tốt cho mẫu thân và Dịch Nhi.”

“Ca ca, huynh cứ yên tâm đi phá trận đi! Có cha ở đây, mẫu thân và Dịch Nhi không gặp chuyện gì đâu.” Lam Dịch Dịch thản nhiên tự đắc nói  , ca ca nó phá trận, trước giờ chưa từng thất bại, nó tin tưởng vào năng lực của ca ca mình.

“Được rồi, ra trận không cần phụ tử binh, phụ tử hai người lùi ra trước, ta đang bận đây.” Lam Tử Duyệt bắt đầu xua đuổi, họ không còn nhiều thời gian nữa.

“Cha, đi thôi! Ca ca và mẫu thân học trận pháp đã hai năm, dưới sự chỉ đạo của mẫu thân, ca ca trước giờ phá trận pháp chưa từng thất bại qua, lần này cũng sẽ không, cha người cứ yên tâm để ca ca đi đi!” Lam Dịch Dịch nói thầm vào tai của Long Thiên Tuyệt, quan hệ giờ đây giữa nó và phụ thân, càng ít người biết càng tốt, đợi sau khi mẫu thân báo thù, liền không có gì đáng lo ngại nữa.

“Được, cha tin tưởng ca ca của con.” Long Thiên Tuyệt truyền ánh mắt cỗ vũ đến Lam Thành Thành, mới ôm Dịch Dịch rời khỏi.

Mộc Thành Phong híp mắt nhìn Long Thiên Tuyệt, khẳng định suy nghĩ trong lòng, hắn đoán không sai, hai huynh đệ Lam Thành Thành chính là hài tử của Long Thiên Tuyệt, xem ra,hắn hành sự phải cẩn thận hơn rồi.

Mỗi người một mảng yên lặng, tất cả đều căng mắt nhìn Lam Thành Thành và Lam Tử Duyệt.

Lam Tử Duyệt ngồi xếp bằng, rất nhanh được ngân quang bao phủ, Lam Tử Duyệt nhanh chóng dùng ngân quang trên tay vẽ ra một trận bát quái đồ.

“Thành Nhi, đây là trận pháp y như trận pháp Ma Huyễn bát quái trận mà mẫu thân thiết lập, Thành Nhi hễ phá một trận, trận pháp của mẫu thân sẽ chuyển thành màu đỏ, đến khi bát quái trận đều chuyển sang màu đỏ, cũng là lúc Thành Nhi đã phá trận thành công, cho dù không thành công, Thành Nhi cũng không cần lo lắng, mẫu thân sẽ trợ giúp con, tổng cộng 8 trận con phải phá vỡ, phân thành Càn Thiên trận, Khôn Địa trận, Khảm Thủy trận, Ly Hỏa trận, Chấn Lôi trận, Cấn Sơn trận, Tốn Phong trận, Đoái Trạch trận, tám trận này gọi là bát quái, Thành Nhi con phải phá vỡ Càn Thiên trận trước, cứ thế suy ra, khi Thành Nhi phá vỡ hết tất cả trận pháp, hắc vân sẽ biến mất, Thành Nhi có hiểu ý của mẫu thân chứ?”

“Mẫu thân, hài nhi đều hiểu rõ, cũng đã nhớ kỹ.” Lam Thành Thành nghiêm túc gật gật đầu, nó trước giờ luôn qua mục bất vong* (*xem qua là nhớ) , ghi nhớ vô cùng dễ dàng.

“Ha ha! Bảo bối của mẫu thân thật thông minh.” Lam Tử Duyệt ôn nhu xoa xoa đầu Lam Thành Thành, bảo bối của nàng qua mục bất vong, giỏi hơn nàng nhiều rồi.

“Thành Nhi a! Con phải nhớ kỹ, mỗi một quái đều đại diện cho một sự vật nhất định, vậy nên mỗi một quái đều sẽ xuất hiện ảo cảnh, con phải nhớ kỹ, cảnh tượng trong ảo cảnh đều là hư giả, nếu Thành Nhi thật sự không chịu được cảnh tượng trong ảo cảnh đó, thì con hãy nhắm mắt lại, bảo trì tâm tính bình lặng, không nghĩ, không giận, không hỷ, không bi, như vậy, cảnh tượng trong ảo cảnh sẽ không mê hoặc được con, khi ảo cảnh biến mất, cũng là lúc trận pháp bị phá vỡ, mỗi trận được phá, mẫu thân đều biết, giờ con truyền ngự lực của mình vào tiểu nhân vật này, mẫu thân sẽ rất rõ con đang ở ải nào, đang phá trận gì.” Lam Tử Duyệt lấy ra một hình nhân điêu khắc gỗ đào, nháy mắt,  đặt lên Càn Thiên trận trên mặt đất.

“Mẫu thân, hài nhi truyền ngự lực vào đây.” Lam Thành Thành nhấc lên cánh tay nhỏ bé, đạo quang màu xanh xuất hiện ở lòng bàn tay, Lam Thành Thành cẩn thận truyền ngự lực vào hình nhân đó, nháy mắt, hình nhân gỗ đào tựa như có sinh mệnh, đứng vững vàng.