“Tại sao em lại tới đây?” gã hỏi.

“Làm thế nào anh tìm được em?” cô hỏi ngược lại.

Hai thân thể trần trụi nằm giữa đống chăn gối xộc xệch, lim dim, thỏa mãn và rốt cuộc có thể tập trung vào chuyện gì đó ngoài việc lao vào nhau. Gã vẫn đang ôm chặt cô bên mình, để đầu cô gối lên vai gã.

Cả hai đều quá sức ngỡ ngàng với điều này, với cảm giác hạnh phúc vô bờ khi ở bên ai đó. Andie không ngừng chạm vào gã, vẫn còn sững sờ vì chuyện giữa họ biến chuyển quá nhanh, vì giờ cô đang thoải mái vuốt ve, hôn gã, vùi mặt vào cổ gã và hít hà hơi ấm cùng mùi hương từ làn da gã. Cô vẫn chưa tin những gì đang diễn ra là thật: đúng là cô đang ở đây với gã sao? Thân xác cô hân hoan trước sự hiện diện của gã, nhưng trí óc thì chưa bắt kịp sự thay thổi đột ngột này. Người đàn ông từng là nỗi ám ảnh kinh hoàng suốt bao tháng qua giờ lại là người tình của cô. Không chỉ là người tình, mà còn là tình yêu của đời cô. Cô yêu gã, dù việc đó có khờ dại thế nào. Họ đã không có điều kiện để tìm hiểu nhau trước, không hẹn hò, không biết những điều nhỏ nhặt và những thói quen trong tính cách, sở thích của mỗi người. Thay vào đó, mỗi lần gặp nhau là một lần chất chứa những cảm xúc bão tố dữ dội mà cả hai đều chưa từng trải qua. Cô và gã cùng là những kẻ bỡ ngỡ trong yêu đương, nên tất cả những chuyện này khó mà chấp nhận được ngay.

Đầu tiên, cô cảm thấy choáng váng và say đắm. Say đắm gã, say đắm dục vọng, say với sự giải thoát và sung sướng, cả nỗi đau khổ tuyệt vọng quyện lẫn. Khi gã chạm vào cô, cô thấy tràn ngập tình yêu thương - cô Andie Butts/Drea Rousseau - người chưa bao giờ được quý mến trong cuộc đời, chưa bao giờ được yêu, được trân trọng. Cảm nhận trọn vẹn rằng mình được gã trân trọng, rằng gã quan tâm tới nhu cầu tình cảm của mình, mong muốn, sở nguyện của mình, điều đó vượt quá xa những gì cô có thể tưởng tượng.

Bối rối nhất là tình yêu bao la, sâu thẳm cô dành cho gã. Cô sẽ làm bất kỳ điều gì để bảo vệ gã, quan tâm và xóa đi những đau thương trong cuộc đời gã. Nếu cô nghĩ về gã như vậy, cô có thể hình dung những cảm xúc của gã về cô thế nào, một người đàn ông tên đệm là “dữ dội” và mang tất cả những bản năng của một con dã thú. Người đàn ông đó sẽ phản ứng thế nào nếu anh ta biết cô định dấn thân vào chỗ chết? Chắc chắn là không bình thường rồi, cô e vậy. Chẳng ai có thể để mặc chuyện ấy, ngay cả một anh chàng tầm thường, mà gã thì không hề tầm thường trong bất kỳ khía cạnh nào.

Cô sẽ phải nói cho gã biết tại sao mình lại ở đây. Cô sẽ không lừa dối gã. Hạt mầm tinh khôi, kỳ diệu mới nảy nở giữa họ xứng đáng được trân trọng hơn thế, nhưng có lẽ cô chưa nên nói ngay. Ngay lúc này, nếu gã nghĩ đã đến lúc hỏi-trả lời thì cô muốn gã trả lời trước, để cô không bị phân tán nếu gã hỏi trước.

Andie ngửa đầu ra sau trên vai gã, nhìn lên khuôn mặt gã khi loại trừ các khả năng. “Kể cả anh có gắn thiết bị theo dõi trên chiếc Explorer thì cũng chỉ đuổi theo em tới chỗ đậu xe của sân bay là cùng,” cô nói ra suy đoán của mình. “Anh không hề biết em đi hãng hàng không nào hay chuyến bay của em sẽ tới đâu. Cứ cho rằng nếu anh là một cao thủ hacker…”

“Anh chính là một cao thủ hacker,” gã cắt lời, không kiêu căng, không khoác lác, đơn giản là tuyên bố sự thật.

“Cho dù cuối cùng anh có thể tìm ra nhưng cũng mất rất nhiều thời gian, trừ phi ông bà ông vải phù hộ cho anh may mắn trong lần đột nhập đầu tiên. Nhưng sau khi biết em tới New York, anh lại phải tìm tiếp xem em ở đâu. Có hàng bao nhiêu khách sạn, nhà nghỉ ở đây trong khi anh chẳng biết em dùng tên gì để đặt phòng, đúng ra là bó tay rồi đấy, máy tính giúp anh tìm ra em nhanh quá nhỉ.”

Gã chẳng nói gì, tỏ vẻ thích thú khi cô suy luận.

“Anh chắc chắn phải có thiết bị theo dõi trên người em,” cô lại tiếp. “Chỉ có cách ấy. Không phải trên chiếc Explorer, mà là trên người em.”

“Anh có gắn một cái trên chiếc Explorer,” gã trơ tráo thừa nhận.

“Thế nó ở đâu?”

“Tư duy lô-gic một chút xem.” Miệng gã cong lên thích thú. “Em sẽ biết thôi.”

“Đó phải là thứ em luôn giữ bên mình. Túi xách, nhưng mà phụ nữ thay đổi túi xách xoành xoạch. Đó phải là thứ trong túi xách. Ôi, chết tiệt - điện thoại di động của em.”

“Hệ thống định vị toàn cầu thật tuyệt vời. Anh có thể xác định vị trí của em từ một khoảng cách nhất định và bằng máy tính, anh thậm chí có thể biết được cả địa chỉ chỗ em đứng. Nào, bây giờ thì tại sao em lại có mặt ở Tòa nhà Liên bang?”

“Tất nhiên là để nói chuyện với họ.” Andie vừa nói từ “tất nhiên” vừa đảo mắt, chỉ để trêu gã. Cô ngờ rằng gã chưa bao giờ được trêu đùa nhiều trong đời và gã cần được đùa vui đôi chút. “Làm thế nào anh cài đặt được thiết bị định vị trong điện thoại của em? Anh đụng vào nó khi nào?”

“Vài tháng trước. Một hôm anh đột nhập vào nhà em lúc tảng sáng, khi em vẫn đang ngủ.”

Gã đã ở trong nhà cô, trong phòng ngủ - vì cô luôn giữ túi xách bên cạnh để đề phòng - vậy mà cô không hề hay biết. Nếu ánh chớp bất thình lình đó không phát lộ gã đang đứng ở bãi xe, cô sẽ không bao giờ biết được gã vẫn dõi theo mình như một thiên thần hộ mệnh, luôn đảm bảo rằng cô được an toàn. Tạ ơn Chúa vì ánh sét đó; nhờ nó mà giờ này gã mới ở đây và ôm cô trong vòng tay.

“Em không cần phải đến tận New York để nói chuyện với FBI,” gã vặn vẹo. “Có rất nhiều văn phòng tương tự ở Kansas.”

“Nhưng không có đặc vụ nào ở đó theo dõi vụ Rafael,” cô thú thật. “Em phải tới đây.”

“FBI có điện thoại cơ mà.”

“Simon, em phải tới đây.”

“Sự có mặt của em ở đây rất nguy hiểm,” gã vẫn điềm nhiên, bất chấp tông giọng cô thay đổi, van vỉ gã không nói chuyện này nữa. Gã quay người lại phía cô, hai thân thể lại dán vào nhau. “Cho dù em thay đổi kiểu tóc và không ở cùng khu với Silinas, em cũng không nên ở đây. Ngoài kia có vô số kẻ dính dáng, về mặt này hay mặt khác, tới công chuyện làm ăn của hắn. Rất nhiều kẻ trong số đó có thể nhận ra em. FBI theo dõi chúng; chúng cũng canh chừng FBI. Salinas có thể đã nghe phong thanh chuyện một người trông rất giống em đang lén lút qua lại với người của Cục Điều tra Liên bang.”

Cô quả thật không hề để tâm kẻ nào đó ngoài đường có thể chụp ảnh bất kỳ ai ra vào Tòa nhà Liên bang, lẽ ra cô phải lường được. Chắc chắn những tay người nước ngoài có dính dáng tới hoạt động gián điệp và tình báo sẽ chú ý. Rafael - phải, có thể hắn cũng tính đến chuyện đó.

Gã nâng cằm Andie lên để xem sắc thái biểu cảm trên mặt cô. “Anh hỏi lần thứ ba, tại sao em lại tới đây?” Những ngón tay gã nấn ná, khẽ vuốt một lọn tóc của cô ra sau tai.

“Anh biết tại sao mà.” Cô thở dài và dụi má vào lòng bàn tay gã. “Bất cứ điều gì em có thể làm để giúp họ tóm hắn, em sẽ làm. Em đã nói chuyện cả buổi sáng với hai nhân viên đặc vụ, rà soát mọi chi tiết em còn nhớ.”

“Tại sao việc tóm Salinas lại đặc biệt quan trọng đến vậy? Thiếu gì những kẻ buôn bán chất gây nghiện trái phép. Chúng là lũ cặn bã, hắn cũng vậy. Hắn còn chó hơn một số thằng, nhưng anh từng gặp vô khối kẻ chỉ coi hắn như một thằng oắt hỉ mũi chưa sạch.”

Đó quả là một sự so sánh đáng sợ. Andie hơi rùng mình. “Hắn là kẻ duy nhất em biết rõ. Em không biết những kẻ khác. Và em đã hưởng lợi từ số thuốc phiện đó nhờ sống với hắn. Em phải bù đắp cho điều đó, phải sửa chữa lỗi lầm.” Cô chưa nói với gã chuyện cô đề nghị đóng giả làm con mồi cho cái bẫy FBI giăng ra. Đặc vụ Cotton và Jackson không mặn mà gì với ý tưởng đó, vì rất nhiều lý do, và nếu ý tưởng đó không bao giờ được thực hiện thì chọc giận Simon chỉ vô ích. Cô linh cảm rằng trêu tức gã là điều hết sức nguy hiểm - không phải với cô, mà vì cô không muốn gã san phẳng Tòa nhà Liên bang của FBI.

Nhưng nếu - giả sử - Cotton và Jackson nghĩ ra cách, cô sẽ phải nói với gã. Rất khó để cô gây dựng được lòng tin, và với Simon còn khó hơn. Cô sẽ không coi thường thứ còn quá mong manh và quý giá ấy.

Dù vậy, hôm nay cũng không có gì phải nói với gã. Suốt thời gian còn lại, cô chẳng có việc gì quan trọng hơn ở bên gã. Họ có thể không còn nhiều thời gian bên nhau nên cô muốn tận hưởng trọn vẹn những giây phút này.

***

Họ thiếp đi một lát và lại làm tình; trời tối dần và Andie thấy đói. Sau khi tắm - cùng nhau - trong một chiếc bồn rẻ tiền, hơi gỉ sét, họ cùng nhau xuống phố, tới một nhà hàng Ý.

Simon không mang theo túi xách nên gã mặc tạm quần áo cũ. Andie chưa dỡ đồ ra, vì cứ nghĩ va li sạch hơn ngăn kéo tủ quần áo nên cô mở ngăn trên cùng không khóa để lục tìm đồ lót sạch. Chiếc hộp đựng tóc giả đập vào mắt và cô vội vàng phủ một chiếc áo lên. Ơn giời cô đã không lôi bộ tóc ra để chải và cái hộp khá nhỏ và…

“Thứ gì vậy?” Simon hỏi bằng giọng vô cảm, lặng lẽ xuất hiện sau lưng cô. Gã với vào trong chiếc va li và dùng ngón tay nhấc chiếc áo đang che hộp tóc giả.

“Cái áo của em,” Andie trả lời dù biết thừa đó không phải là thứ gã đang hỏi.

Gã không nói gì. Chỉ cúi người lấy chiếc hộp từ trong va li và mở ra, lôi bộ tóc ra ngoài, giũ giũ và những lọn tóc vàng rơi xuống.

“Không đúng màu lắm nhưng cũng gần giống nhỉ,” gã nói, vẫn bằng chất giọng điềm tĩnh, xa xôi khi lật đi lật lại bộ tóc, xem xét. “Và nó không quăn lắm.” Gã thả nó trở lại va li rồi chuyển sang nhìn chằm chằm cô. Chỉ có một lý do duy nhất để cô mang theo một bộ tóc giả như thế, và cả hai đều biết đó là gì. “Anh thà chết còn hơn để em làm mồi câu trong cái bẫy ngu xuẩn nào mà bọn ở Cục Điều tra Liên bang vẽ ra.”

Andie không chùn lòng. Cô tin rằng mình đang làm đúng nên cô phải tiếp tục vững tin vào quyết định của mình. “Cảnh sát không vẽ ra cái gì cả. Chính em đã đề xuất - và họ không hề tán thành.” Cô không nói rằng cô làm gì không liên quan tới gã, bởi vì chuyện của cô đã trở thành chuyện của gã. Cô đã trao cho gã cái quyền đó khi nói rằng cô yêu gã.

“Càng tốt. Anh chưa từng giết ai trong lực lượng hành pháp, nhưng đó là một nơi rất thích hợp để bắt đầu.”

Nếu người khác nói vậy, có thể yên tâm nghĩ rằng họ đang làm quá lên và nói cho xả giận. Nhưng với Simon, gã đã nói là sẽ làm. Andie với ra và nắm lấy tay gã; gã để yên nhưng không hề bớt căng thẳng.

Hai bàn tay cô khum lấy tay gã và đặt nó lên ngực cô, lên vết sẹo chạy dài từ xương ức tới hết mạng sườn. Một giờ trước gã đã hôn vết sẹo với tất cả sự dịu dàng của một người mẹ hôn đứa con mới chào đời, và cô biết cả hai đều đang nghĩ về những gì đã xảy ra với cô và sự tồn tại kỳ diệu của cô lúc này. “Em phải trả giá cho điều này,” cô khẽ nói. “Cái gì cũng có giá của nó và một phần của cái giá ấy là làm những gì em có thể, bất cứ điều gì, để ngăn Rafael. Em không thể cứ thế bỏ đi mà không làm gì chỉ bởi vì em đã yêu anh và chẳng thiết gì hơn được cùng anh ngao du sơn thủy suốt phần đời còn lại, hay làm bất cứ điều gì cùng anh. Em phải trả món nợ này. Em phải tìm cơ hội khác.”

“Em có thể dùng cách khác. Phát súp miễn phí. Dành tất cả tiền cho quỹ từ thiện…”

“Em đã làm việc đó rồi,” cô nói. “Trước khi em tới đây.”

“Em đã lo chu toàn mọi việc rồi nhỉ, phòng khi không sống sót quay về?”

Sự châm biếm trong lời gã như những nhát dao cứa vào lòng cô, nhưng cô vẫn nói “Đúng vậy,” và thấy gã tần ngần. Phản ứng diễn ra quá nhanh như một giấc mộng, nhưng hơn ai hết cô biết và trái tim cô đau đớn vì gã.

“Em không hề muốn làm điều gì khiến mình phải xa anh. Em có một cuộc hẹn khác với các đặc vụ vào ngày mai, và em hứa - em hứa - nếu có cách nào khác, em sẽ không đẩy mình vào nguy hiểm.

“Như vậy vẫn chưa đủ. Anh không muốn em ở bất cứ chỗ nào gần hắn, bất kể hắn có phải ngồi tù cùng lắm là một giờ hay không, hay hắn sẽ chết trong sung sướng nhung lụa ở cái tuổi 90. Anh đã thấy em chết một lần. Anh không thể để điều đó xảy ra lần nữa, Andie. Anh không thể.”

Gã rút tay ra khỏi tay cô, quay người, đi tới cửa sổ, mặc dù cảnh vật chẳng có gì hay ho ngoài một con đường nhỏ và mặt sau một tòa nhà khác. Cô lặng lẽ mặc nốt quần áo. Cô chẳng biết nói gì để làm gã yên tâm trừ phi nói dối, mỉa mai làm sao khi cô, một kẻ dối trá đẳng cấp quốc tế, không thể bắt mình phản bội lòng tin của gã. Cô đã hứa tất cả những gì có thể; ngoài ra, cô chỉ biết trông mong Chúa thương xót.

Họ cùng nhau đi bộ tới nhà hàng, im lặng ngồi ăn. Không phải sự im lặng buồn thảm hay bực bội, mà như thể cả hai đã nói hết những gì cần nói và những điều khác là vô ích. Hơn nữa, Andie không hứng thú trò chuyện vu vơ và gã cũng không phải kẻ thích mấy chuyện vớ vẩn; cô cũng chẳng muốn lên kế hoạch gì cho sau này vì biết đâu họ chẳng có tương lai, điều đó khiến cô chỉ biết lặng thinh.

Rồi gã nắm tay cô khi họ tản bộ về khách sạn Holiday. Và sau khi cởi gần hết quần áo, họ ngồi trên giường, dựa lưng vào những chồng gối và xem ti vi. Xem được nửa chương trình thì cô ngủ quên, đầu gối trên bụng gã.

Sáng hôm sau, cô gọi đặc vụ Cotton và đề nghị gặp ở chỗ khác chứ không phải Tòa nhà Liên bang. Simon đã cảnh báo về việc có nhiều người rình mò quanh đó để xem ai ra vào khiến Andie chột dạ, cảm giác y như cô đang mua sắm và phát hiện ra đang bị nhân viên bảo vệ theo dõi. Cô biết mình chẳng làm gì sai, nhưng cô vẫn không thích bị nhòm ngó; nó dấy lên sự cảnh giác bản năng.

Điều làm cô bực hơn là khả năng Rafael cài cắm tai mắt ở đó và hắn đã nhận được tin có một phụ nữ nhận là tình nhân cũ của hắn tới nói chuyện với các đặc vụ. Việc này sẽ cho hắn thời gian suy nghĩ và lên kế hoạch, và tránh được cơn bàng hoàng khi nhìn thấy cô lần nữa. Nếu phải hy sinh bản thân, chết tiệt, cô không muốn nó trở nên vô nghĩa.

“Công viên Madison Square được không?” Đặc vụ Cotton gợi ý. “Đó là nơi khá thích hợp để nói chuyện. Tôi sẽ chờ ở tượng đài Conkling lúc 1 giờ.”

Simon rời đi lúc khoảng 10 giờ, chỉ nói là đi lấy va li và sẽ trở lại. Cô không biết gã phải đi đâu, nhưng cô chờ tới khi xế trưa mới ra ngoài và gã vẫn chưa quay lại. Cô viết vài dòng và để lên bàn. Gã không có thẻ từ nhưng hôm trước gã vẫn đột nhập được vào phòng nên cô không lo gã sẽ phải đứng ngoài chờ.

Hôm nay ấm hơn hôm qua, gió thổi những đám mây trắng khổng lồ bay qua bầu trời nhưng Andie vẫn thích khoác thêm áo. Cô nhét hai tay vào túi và hòa vào dòng người vội vã, tới công viên trước giờ hẹn một chút. Cô đi về phía đông nam, chỗ tượng đài Conkling.

Cả đặc vụ Cotton và đặc vụ Jackson đều đang chờ cô, họ gài kín cúc áo để ngăn gió. “Tôi hy vọng cô thích cà phê,” Cotton nói, chìa cái cốc ra cho cô. “Tôi có mang kem và đường nữa, nếu cô muốn dùng.”

“Cà phê đen được rồi, cảm ơn ông.” Thật dễ chịu khi ủ chiêc cốc ấm nóng trong đôi tay tê cóng; cô nhấp thử một ngụm nhỏ.

“Chúng ta ngồi xuống đây đi,” Cotton nói, chỉ một chiếc ghế dài gần đó. Họ bước tới và cô ngồi giữa hai người, tất cả đều hy vọng tìm ra một kế sách khả thi.

“Cô nghĩ thêm được điều gì để kể cho chúng tôi sao?” ông ta hỏi, không ngừng đưa mắt xung quanh. Cớm, cho dù là những đặc vụ Liên bang, cũng luôn phải ngó trước ngó sau.

“Không, nhưng tôi muốn bàn thêm với các ông về kế hoạch tôi đã gợi ý…”

“Đừng mất công,” một tiếng nói trầm vang lên phía sau họ. “Nó sẽ không bao giờ thành hiện thực đâu.”

Cả hai đặc vụ FBI giật nảy mình nhảy ra khỏi chỗ ngồi, đề phòng một cuộc tấn công. Andie nhận ra giọng nói của gã ngay và cũng nhảy lên. Cô không ngờ gã lại xuất hiện trước mặt hai đặc vụ FBI, để họ thấy mặt không phải chuyện nên làm chút nào.

Gã đứng sau chiếc ghế băng, hai tay đút trong túi áo choàng đen, đôi mắt giấu sau chiếc kính sẫm màu. Cô không biết làm thế nào gã có thể đến gần như vậy mà chẳng đặc vụ nào phát hiện ra; khi họ ngồi xuống chưa hề thấy bóng dáng gã và cô tính họ mới ở đó chưa đầy 30 giây, có nghĩa gã di chuyển còn hơn cả tia chớp.

Sau một giây im ắng hoảng hốt, Cotton thở phào và bỏ kính râm xuống. “Tôi là đặc vụ Rick Cotton,” ông giới thiệu và chìa thẻ cảnh sát ra. “Đây là đặc vụ Xavier Jackson.”

“Tôi biết các ông là ai.” Gã không thèm giới thiệu tên mình, bí danh cũng không. Gã cũng chẳng buồn rút tay ra khỏi túi. Cotton cử động như kiểu muốn đưa tay ra bắt, nhưng rõ ràng thấy rằng cử chỉ lịch sự sẽ không được đáp lại nên thôi.

“Tôi không thể tùy tiện đem chuyện của cô Pearson đây nói với…”

“Không sao đâu. Anh ấy biết mọi chuyện,” Andie nói. Cô không giới thiệu gã. Nếu gã muốn hai đặc vụ biết tên mình, hay bất kỳ cái tên nào khác, gã đã tự giới thiệu. Cô muốn trút một hơi thở dài, chán chường. Nếu gã bảo cô gã sẽ tới cuộc hẹn và nói trước một cái tên thì tình huống này đã dễ xử lý hơn nhiều.

Đặc vụ Cotton không thích thú gì sự xuất hiện của Simon. Ông ta bảo cô, “Có lẽ chưa phải lúc. Chúng ta sẽ bàn sau về kế hoạch của cô. Tôi nghĩ tôi có thể tìm ra điều gì đó.” Ông ta gật đầu với Simon rồi cùng đặc vụ Jackson nhanh chóng sải bước về phía đường lớn.

Andie kinh ngạc, bởi vì cô không bao giờ nghĩ họ có bất kỳ một kế hoạch khả thi nào liên quan tới việc nhận sự giúp đỡ của cô. Cô cúi đầu khi cố ngăn cơn nghẹn ngào cứ chực trào ra. Cô không thể nhìn Simon, không thể đối mặt với sự bình thản đến vô cảm đó.

“Đi thôi,” gã nói, cầm lấy tay cô và đan nó vào tay mình. Gã im lặng suốt dọc đường về khách sạn Holiday, mặc dù họ không thiếu gì cơ hội nói chuyện. Gã đã tuyên bố quan điểm của mình và thấy không cần phải nhắc lại.

Cô vẫn cảm thấy bắt buộc phải nói ra những bức xúc trong lòng. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà,” cuối cùng cô đánh bạo, nhưng chỉ nhận được sự im lặng.