Chương 7: Học trò xin bái kiến thầy

“Lại thêm một thằng chán sống nữa hả?”

Ánh mắt Thẩm Vị Lăng lạnh lẽo: “Một mình mày thì có thể gây sóng gió được gì?”

Diệp Phùng bỗng bật cười, tiếng cười rất nhỏ, lại giống như bông tuyết rơi giữa mùa đông, khiến mọi người chợt lạnh toát.

“Một mình cậu ấy không đủ, vậy tính thêm cả họ thì sao?!”

Vừa dứt lời, một tiếng kêu thê lương bỗng vang lên từ đằng sau. Ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy vô số thuộc hạ nhà họ Thẩm máu chảy tung tóe, mấy bóng người mạnh mẽ vô tình gặt hái sinh mệnh.

Thần Chết hoành hành khắp chiến trường Đông Phi, Dong Binh Đoàn OverlordI Trận tàn sát điên cuồng này khiến đám thuộc hạ nhà họ Thẩm hoảng sợ gào khóc thảm thiết.

Thẩm Vị Lăng trợn mắt há hốc mồm nhìn thật lâu, khi mùi máu tươi nồng nặc bay ra khắp bệnh viện, ông ta mới hoàn toàn tỉnh lại, hét lên: “Giết người của tao thì có thể làm gì? Nhà họ Thẩm bọn tao rất giàu có, mày có thể giết một ngàn người, tao có thể bỏ tiền ra thuê thêm mười ngàn người!”

“Gia chủ! Không ổn!” Đột nhiên, một người đàn ông trung niên bên cạnh Thẩm Vị Lăng cúp điện thoại, vội vã nói: “Trên mạng đột nhiên tung ra bằng chứng nhà họ Thẩm chúng †a giao dịch bẩn cùng với thao túng trong hộp tối! Thậm chí cả bằng chứng chúng ta đút lót, thuê sát thủ giết người cũng bị tung lên mạng!

Nhà họ Thẩm đã biến thành tâm điểm của cả nước!”

Thẩm Vị Lăng sợ ngây người.

“Cái gì? Bằng chứng chẳng phải đã được mã hóa nhiều lần rồi sao?! Sao lại bị tung lên mạng?!”

“Ha ha ha…” Lúc này, một người đàn ông †rung niên bước ra: “Chỉ cần trên thế giới này có internet, vậy thì không có bí mật nào có thể †ồn tại trước mặt tôi.”

“Mày… Mày là ai?”

“Cố Trọng Cung, minh chủ liên minh Bóng Đêm!”

Thẩm Vị Lăng nhất thời run lên. Minh chủ liên minh Bóng Đêm, người đàn ông ẩn nấp trong bóng đêm, được gọi là vị vua của thế giới internet, đã từng làm cho ba quốc gia ngấp nghé Đông Ngọc lâm vào sụp đổ, bị lùi về mười năm chỉ trong chớp mắt! Một người đàn ông có địa vị cao như vậy, sao tự dưng lại đối phó với mình?

“Mày… Cho dù mày vạch trần tao gì đã sao?! Cùng lắm là tao bỏ qua những sản nghiệp đó, chỉ dựa vào các công ty còn lại cũng vẫn có thể xưng vương xưng bá ở thành phố Hướng Dương này! E rằng dự tính của mày sẽ thất bại…”

Một người đàn ông trung niên lạnh lùng bước ra. Thẩm Vị Lăng vừa định nói chuyện thì điện thoại của ông ta reo lên, vừa bắt máy, một câu nói khiến ông ta lạnh buốt sống lưng.

Tất cả sản nghiệp của nhà họ Thẩm để bị tài phiệt lớn ra sức chèn ép, các đối tác nhao nhao rút vốn, nhà cung cấp đều ngừng cung cấp hàng hóa, tất cả quản lý cấp cao đều từ chức! Hiện tại, toàn bộ tài sản của nhà họ Thẩm đều đã bị di dời theo luật pháp!

“Tại sao… Tại sao lại như vậy?” Thẩm Vị Lăng nhất thời lảo đảo ngã trên mặt đất. Đột nhiên, ông ta ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên: “Là… Là ông làm?

Ông là ai?”

Người đàn ông trung niên ngạo nghề nói: “Tống Chính Đăng!”

Đôi mắt Thẩm Vị Lăng run lên. Thần Tài Hồng Bắc Tống Chính Đăng, nắm giữ tài phú của chín tỉnh, tài sản vượt qua hàng ngàn tỷ đồng!

“Chủ tịch Tống! Tôi với ông không oán không thù, tại sao ông lại đối phó với nhà họ Thẩm? Ông làm thế là xâm chiếm phạm pháp!

Tôi sẽ tố cáo ông! Tôi nhất định phải tố cáo ông!”

“Tố cáo ư? Vậy thì để tôi chơi với ông nhé.” Một người đàn ông đeo kính giọng vàng đột nhiên mỉm cười bước ra, cười nói với Thẩm Vị Lăng: “Xin tự giới thiệu, tôi là Sở Tâm Triết, luật sư.”

Sắc mặt Thẩm Vị Lăng tái nhợt. Đệ nhất biện hộ Đông Ngọc, Sở Tầm Triết ư? Người này chính là huyền thoại trong nghề luật sư, hành nghề hai mươi năm, trải qua hơn ngàn lần lên tòa, chưa một lần biện hộ thua!

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?! Tại sao lại có bao nhiêu nhân vật lớn mà ngay cả mình cũng không thể trèo cao lại xuất hiện ở đây đối phó với mình? Nhưng cục diện hiện tại cho có thời gian suy nghĩ nhiều, Thẩm Vị Lăng cũng là kẻ hung ác, lập tức ánh mắt lạnh lẽo, tràn đầy sát khí.

“Được! Đây là do chúng mày ép tao!” Nói xong, ông ta cầm điện thoại gọi cho một dãy số: “Đại ca, em đang ở bệnh viện Từ Nhân, anh mau dẫn người tới đây!”

Không lâu sau, tiếng bước chân rối loạn vang lên bên ngoài, sau đó vô số binh lính khiêng súng đạn bao vây chung quanh họ, quân đoàn trưởng đeo quân hàm một sao kiêu ngạo bước tới: “Ông đây đã triệu tập năm †răm người từ quân khu, tất cả đều có súng ống thật, chú mày cứ ra lệnh đi!”

“Ha ha ha…” Thẩm Vị Lăng cười kiêu ngạo: “Minh chủ liên minh Bóng Đêm thì đã sao?

Thần Tài Hồng Bắc thì đã sao? Luật sư Sở chẳng phải rất giỏi ăn nói hay sao? Ông nói cho chúng mày biết! Lập tức hủy bỏ những thủ đoạn của chúng mày đã làm với nhà họ Thẩm!

Bằng không hôm nay ông sẽ cho những kẻ địa vị cao như chúng mày đều chết ở đây!”

“Chỉ dựa vào mày ư?” Đúng lúc này, một bóng người cao lớn bước ra, khinh miệt nhìn ông ta.

Thẩm Vị Lăng chỉ vào năm trăm binh lính sau lưng, kiêu ngạo nói: “Chỉ dựa vào tao có năm trăm khẩu súng! Cho dù tao bắt chúng mày quỳ xuống kêu tao là ông nội thì chúng mày cũng phải ngoan ngoãn làm theo!”

“Ha ha! Năm trăm khẩu súng đã vênh mặt lên trời, vậy mày nhìn xem của tao thì sao?”

Vừa dứt lời, tiếng động ầm ầm vang lên, mặt đất run rẩy, mọi người đưa mắt nhìn qua thì nhất thời hoảng sợ vỡ mật. Trong bóng đêm, mười mấy chiếc xe tăng lặng lẽ chạy tới, ống đại bác đen nhánh nhắm ngay người nhà họ Thẩm. Trên bầu trời, mười chiếc máy bay chiến đấu UH-60 Black Hawk bay lượn trên bầu trời, nòng súng lạnh lẽo dần dần thò ra.

Còn tên quân đoàn trưởng kiêu ngạo, khi thấy rõ gương mặt người vừa xuất hiện, ông ta lập tức quỳ rạp xuống đất: “Tướng… Tướng quân Thiết…”

“Hừ!” Đôi mắt Thiết Chinh Nhạc sắc bén như ưng: “Chừng đó đủ chưa? Nếu chưa đủ thì ngoài thành phố Hướng Dương vẫn còn ba mươi ngàn thiết ky của biên cương phía bắc, có cần kêu tới đây chơi đùa với chúng mày không?”

Đôi mắt Thẩm Vị Lăng trống rỗng, mềm nhũn ngã xuống mặt đất. Lần này ông ta ngốc đến mấy cũng có thể nghĩ rõ ràng. Nhìn Diệp.

Phùng bình tĩnh ngồi trên xe lăn, giọng nói ông †a tràn đây sợ hãi: “Cậu… Rốt cuộc cậu là ai?”

Diệp Phùng không nói một lời, chỉ thấy mọi người đồng loạt quỳ xuống trước mặt anh. Giọng nói cung kính vang vọng khắp bầu trời đêm: “Học trò xin bái kiến thầy!”