Chương 522

Bị Diệp Phùng nhìn chăm chăm, Trát Mộc Lí vô thức lùi lại, đi ra hướng cửa trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi: “Diệp… Diệp Phùng, anh muốn làm gì?”

“Tôi muốn làm gì, anh không biết sao Thái tử điện hạ?”

“Anh… anh đừng qua đây.” Nếu trước đây Trát Mộc Lí không quá sợ Diệp Phùng thì việc chứng kiến trận chiến không thua gì b tấn Hollywood này đã lật ngược hoàn toàn nhận thức của Trát Mộc Lí.

Nhìn Diệp Phùng càng lúc càng gần mình, dây thần kinh cuối cùng của Trát Mộc Lí cũng lặng lẽ vỡ tan, anh ta gầm lên, chộp lấy khẩu súng máy từ người bên cạnh rồi điên cuồng bắn về phía Diệp Phùng.

Mặt khác Diệp Đế Sư của chúng ta, vẻ mặt vẫn không thay đổi bước chân vẫn vững vàng, cách nửa mét dường như có một kết giới nào đó vô hình tất cả đạn đều bị chặn lại và rơi xuống đất. Sau khi toàn bộ viên đạn con thoi bị bắn đi, những vỏ đạn rỗng năm đầy trên mặt đất, Diệp Phùng bước đến trước mặt Trát Mộc Lí mà không hề hấn gì.

“Thái tử, anh cũng muốn giết tôi?” Nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, Trát Mộc Lí tóc tại dực đứng, cả người run như cây sấy: “Diệp… Diệp Phùng, anh muốn làm gì? Đây là Ả Rập, tôi là hoàng tử của Ả rập!”

Diệp Phùng mờ mịt nhìn anh ta: “Người thắng là vua và kẻ thua là chết. Sau ngày hôm nay, em trai A Minh Hãn của anh sẽ lên ngôi vua Ả Rập. Lực lượng của anh sẽ bị quét sạch hoàn toàn. Từ đó, Ả Rập sẽ tiến vào thời kỳ trị vì của A Minh Hãn. Đối với anh ha ha, anh cho rằng ai quan tâm anh?”

“Không! Anh không thể làm điều này với tôi!” Trong bóng tối lạnh lẽo, khuôn mặt Trát Mộc Lí đẫm mồ hôi dày đặc.

“Anh! Còn anh! Các anh, lên cho tôi! Nếu ai giết được Diệp Phùng, tôi sẽ thưởng cho người đó một trăm triệu” Tuy nhiên, trước sự cám dỗ của đồng tiền, không một lính canh nào xung quanh Trát Mộc Lí di chuyển được nửa bước.

Đùa thôi, vừa rồi bọn họ đã tận mắt chứng kiến bộ dáng của Diệp Phùng, hình như đã vượt quá phạm vi người thường, nếu bắn chết được thì giờ này anh đã không còn ở đây mà giết Trát Mộc Lí.

Tiền chưa lấy được đã chết. Nhìn thấy xung quanh mình không còn người nào khác, nói chính xác hơn là không có ai có thể địch lại Diệp Phùng, Trất Mộc Lí lộ ra vẻ không muốn sâu sắc trên mặt.

Nhưng là nhất định phải mạnh mẽ rốt cuộc cúi đầu thật cao, không dám nói: “Diệp Phùng anh thắng rồi, tôi rút lui!”

Tuy nhiên, Diệp Phùng không khỏi chế nhạo: “Hoàng tử Trất Mộc Lí, anh không nghĩ rằng chỉ cần anh thoái xuất, tôi sẽ để anh đi sao?”

Trát Mộc Lí đột nhiên ngẩng đầu: “Anh… ý của anh là?”

“Tôi đang nói đùa thôi. Nếu ai đó nói từ bỏ, có lẽ tôi sẽ giữ anh ta sống, nhưng anh không thể làm điều bởi vì anh là Trát Mộc Lí.

Trong mắt Diệp Phùng, vô tận vì sao phản chiếu sáng lấp lánh: “Bởi vì tham vọng của anh quá lớn, những lời hứa với người như anh đều nhợt nhạt hơn tờ giấy trắng. Vì vậy, vì sự thoải mái lâu dài của vùng đất này, Hoàng tử Trát Mộc Lí, tốt hơn là anh nên đi chết.” Nói xong, Diệp Phùng ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, một đạo ánh sáng lạnh thẳng đến trước mặt Trát Mộc Lí.

Đúng lúc này, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên từ phía sau: “Đế Sư, xin hãy dừng tay!” Bùm! Lòng bàn tay của Diệp Phùng hơi nghiêng, cơn gió mạnh hướng vào trán Trát Mộc Lí lướt qua tại anh ta cánh cửa gỗ cứng phía sau lập tức bị xuyên thủng thành một cái lỗ to.

Trát Mộc Lí nặng nề thở hổn hển, chân mềm nhũn trực tiếp ngồi trên mặt đất. Quay đầu lại một cách máy móc nhìn cái lỗ đằng sau có khỏi trắng, từ đầu đến chân ớn lạnh.

Nếu lòng bàn tay của Diệp Phùng đập vào đầu anh ta, đầu anh ấy nhất định sẽ nở hoa ngay lập tức. Giờ phút này, sợi dây yên lòng duy nhất trong lòng anh ta hoàn toàn tiêu tán, Diệp Phùng anh ta thật sự dám giết anh.

Lần theo nguồn phát ra âm thanh, Diệp Phùng chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy một ông già râu trắng, được hai người đỡ xuất hiện trước mặt Diệp Phùng. Tuy rằng ông già sắc mặt tái nhợt, tựa hồ đang mắc bệnh hiểm nghèo gì đó, nhưng trong cơ thể linh khí tràn ngập, cũng đủ chứng tỏ ông ta không phải người thường.

“Ba!” Đột nhiên, giọng nói ngạc nhiên của Trát Mộc Lí vang lên.

Diệp Phùng khẽ nhưởng mày: “Ngài là là Quốc Vương?” Ông lão đối với Diệp gia lễ phép hiếu khách, nói: “Diệp Để sư đến từ rất lâu rồi, tôi tiếp đón có thiếu sót cũng đừng trách.”

“Ha ha……”

Diệp Phùng mỉm cười, ý chí chiến đấu trên người anh từ từ biến mất, hắn đưa tay ra sau, nhìn về phía ông lão nói: “Nghe nói quốc vương sắp chết, cũng không thèm bận tâm đến chuyện tranh chấp giữa hai người con trai của ông để tranh dành quyền lực. Nhưng hôm nay thoạt nhìn mặc dù quốc vương bị ốm, ông vẫn còn rất xa để có thể chết nhỉ.

Mí mắt của vị vua già rũ xuống, ông ta chậm rãi đáp: “Tôi biết để sư muốn nói gì. Là một vị vua, vì tôi có thể giải quyết vấn đề kế vị của thái tử, tại sao lại phải giả ốm, ngay cả với cái giá phải trả là cuộc sống của con mình và cuộc sống của người dân ? Tôi lại ngồi nhìn hai người con trai đánh nhau.”

Diệp Phùng không nói, yên lặng chờ đợi câu trả lời của ông ta.

“Diệp đế sư, người Ả Rập ngày nay còn kém hơn trước rất nhiều! Nước tôi đã lâu không phát hiện ra mỏ dầu và khoáng sản mới! Tuy rằng thân thể của tôi có thể tồn tại một thời gian, nhưng cuối cùng sẽ chết. Tôi có thể chết, nhưng đất nước này vẫn phải tiếp tục. Hai con trai của tôi, Trát Mộc Lí rất có tham vọng và A Minh Hãn có một trái tim nhân hậu.

Cả hai đều thích hợp để kế vị ngai vàng, nhưng chúng cũng không thích hợp để kế vị. Tôi chỉ có thể lựa chọn cách này, để cho hai người bọn họ vì ngai vàng, không còn ẩn nấp nữa, bày ra toàn lực. Cho tới hôm nay, rốt cục phân biệt được”

Vị vua già nhìn Diệp Phùng thật sâu, trong đôi mắt đầy bùn hiện lên một tia kinh ngạc: “Công lao lớn nhất của A Minh Hãn trong cuộc đời này chính là tình bạn với Diệp đế! Đây là vinh dự của nó, nhưng cũng là vinh dự của toàn thể Ả Rập…