Chương 495: Đây là bạn của bổn vương tử.

Hà Tố Nghi nhất thời bị hứng thú nên cười thầm, sau đó lại trợn mắt lên trách nhẹ: “Con còn đang ở đây nên anh không được nói linh tinh.”

Diệp Phùng cười hì hì: “Tuân lệnh, vợ yêu!”

Nhìn bộ dạng liếc mắt đưa tình của hai người hoàn toàn coi nhẹ sự hiện diện của mình nên nụ cười trên mặt Seamus dần dần biến mất, sau đó ánh mắt âm u của anh ta hướng lên trên người Diệp Phùng: “Tiểu tử, anh đang chửi tôi à?”

Diệp Phùng bày ra bộ dạng cực kỳ kinh ngạc nói: “Ôi! Tiếng bản địa của người nước ngoài này cũng không tồi đấy, lại có thể nghe ra cả việc người khác đang chửi mình”

“Hỗn xược!”

Seamus tức giận: “Tôi ở Thiên Triều học tập 3 năm trời rồi, từ trước tới giờ không có ai dám đối xử với tôi như thế này!”

Đúng vậy Seamus đã học 3 năm ở Thiên Triều, 3 năm này anh ta ở trường học được coi là hoàng đế.

Dựa vào thân phận quý tộc và tiền bạc nhiều vô kể, cho dù là thầy giáo hay là học sinh thì cũng không có ai dám làm càn với anh ta!

Dù là hoa khôi của trường nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo nhưng mà cũng phải khóc lóc chủ động bỏ lên giường anh ta.

Cho nên trong ấn tượng của Seamus thì chỉ cần có tiền thì có thể sống một cuộc sống của hoàng thượng ở cái Thiên Triều này. “Bây giờ tôi ra lệnh cho anh, lập tức xin lỗi tôi ngay. Diệp Phùng nhìn anh ta như đang nhìn một kẻ điên: “Ra lệnh cho tôi ư? Anh cho rằng anh là ai?”

Đôi mắt của Seamus lạnh đi, anh ta vỗ tay, nhất thời đi trong xe chạy xuống mấy người vệ sĩ lực lưỡng, trong tay người nào đó cũng cầm một khẩu súng AK47!

Thấy thế Seamus nhìn anh khiêu khích và nói: “Tiểu tử, ở đây là Ả Rập chứ không phải là Thiên Triều của mấy người đâu!”

“Tôi là một tử tước cao quý có thể nhìn trúng người phụ nữ của anh thì chính là vinh hạnh của anh!”

“Bổn tử tước cho anh một cơ hội cuối cùng mau quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó giao người phụ nữ của anh cho tôi. Nếu không tôi có thể khiến anh viễn vĩnh không thể tồn tại trên mảnh đất này được nữa! “Ha ha, tôi sợ quá!”

Diệp Phùng tuy rằng miệng nói là sợ nhưng trên gương mặt lại mang theo nụ cười chế giễu: “Giết tôi, chẳng nhẽ anh không sợ gây ra tranh chấp giữa hai quốc gia sao?”

Nhưng Seamus lại cười khinh thường: “Anh quá đề cao mình rồi đó!”

“Quốc gia của tôi sẽ nói với các quan chức của các người rằng đây chỉ là một sự cố!”

“Thân là một tử tước cao quý, tôi chỉ cần đền một chút tiền là được.”

“Ở các đất nước hèn mọn của các người thì số tiền mà các người dùng cả sinh mạng để làm ra thì nó chỉ là một trò chơi trong mắt chúng tôi mà thôi.”

“Cho nên tính mạng của anh, cũng chỉ giống như một trò chơi hèn mọn của tôi thôi.

Nhìn bộ dạng cao ngạo của Seamus thì Diệp Phùng nhẹ nhàng xoa mũi: “Nghe thì thấy cũng có chút đạo lý đấy… “Hừ! Dựa vào sự hiểu biết của anh, tôi có thể.”

Lời còn chưa kịp nói hết thì đột nhiên cổ của anh ta đã bị bóp chặt!

Trong nhất thời cảm giác khó thở xuất hiện, gương mặt của Seamus đỏ ửng: “Anh… Anh điên rồi!”

“Mau buông tôi ra! Nếu không dựa vào danh nghĩa của tôi có thể phán tử hình anh!”

Đối mặt với sự uy hiếp của anh ta, ý cười trên gương mặt của Diệp Phùng ngày càng đậm hơn, và giọng nói như đến từ địa ngục vang lên bên tai anh ta: “Xem ra, tiền tài có thể mang đến cho anh một cuộc sống xa hoa, nhưng theo đó nó cũng mang đi mất sự IQ của anh!”

“Thiên Triều chúng tôi có một câu nói, đó là núi cao còn có núi cao hơn. “Câu nói vừa này của anh, tôi sẽ giúp anh sửa một chút vậy!”

“Tính mạng của anh, trong mắt của hoàng đế thì ngay cả một trò chơi cũng không bằng!

Nói xong câu đó thì tay của Diệp Phùng lắc cổ tay, giống như là ném một con chó đi, anh ném Seamus ra xa, ánh mắt đầy băng giá: “Tôi không muốn tay mình nhuốm máu khi đang ở trước mặt con gái tôi, cút!”

Seamus lăn ra xa mấy vòng, chật vật đứng dậy, gương mặt căm tức!

Nhìn ánh mắt chế giễu của những người xung quanh thì sự kiêu ngạo của anh ta trong chớp mắt biến thành sự tức giận:”Giết! Giết tên người Phương Đông hèn mọn này cho tôi!”

Đối diện với mệnh lệnh của chủ mình thì mấy tên thuộc hạ không chút do dự nào trực tiếp mở súng chĩa vào phía Diệp Phùng!

Diệp Phùng liền bảo vệ Hà Tố Nghi và Thi Nguyên ở phía sau lưng mình, dáng người thẳng tắp không hề có chút sợ hãi nào!

Trong khi tất cả mọi người đang nghĩ rằng sẽ có một trận súng nổ ra thì đột nhiên một vài tiếng súng vang lên!

Tất cả những tên vệ sĩ tay đang cầm súng đều bị súng bắn vào tay, súng rơi đầy trên đất “Ai? Ai dám…

Seamus gầm lên và quay lại nhìn, nhưng mà khi nhìn thấy một chiếc xe việt dã được bọc bằng vàng kim thì vội nuốt những lời nói phía sau vào!

Tất cả người dân Ả Rập đều kêu lên một tiếng kinh ngạc, sau đó ai nấy cũng lùi về phía sau vài bước hơi cúi người về phía chiếc xe kia, gương mặt tràn đầy cung kính

Chiếc xe việt dã chậm rãi dừng ở trước mặt Diệp Phùng, cửa xe mở ra, thứ đầu tiên xuất hiện chính là một con hổ dũng mãnh!

Tiếp đó chính là một bóng dáng một một người thiếu niên, trong tay anh ta cầm xích con hổ, chậm rãi bước xuống!

Anh ta ngạo mạn nhìn xung quanh một vòng, giọng nói đó còn cao ngạo hơn Seamus nhiều lần: “Ôi chaolở đây náo nhiệt thật đấy!”

Nhìn rõ gương mặt của người tới thì Seamus nhanh chóng bày ra vẻ mặt nịnh hót: “Tam vương tử điện hạ cao quý sao lại tới đây ạ?”

Ở đất nước Ả Rập này, thì sự phân biệt chế độ giai cấp vẫn rất rõ ràng! Gần 90% tiền tài và địa vị quyền thế của đất nước này đều nằm trong tay của hoàng gia!

Tuy rằng Seamus là quý tộc thật sự, nhưng mà khi đứng trước những người này chính là một vương tử cao cao tại thượng, cũng chính là một ứng cử viên cho ngôi vị quốc vương Ả Rập!

Nếu như so sánh với người này thì một tử tước Seamus không là gì cả!

Đối diện với sự nịnh nọt của Seamus thì tam vương tử vỗ đầu anh ta giống như một con chó vậy, nụ cười hài lòng nói: “Bổn vương tử tới đây là để đón một người bạn!”

Nghe thấy thế thì vẻ mặt của Seamus hết sức kinh ngạc!

Có thể trở thành bạn của tam vương tử, thì há có thể là một nhân vật bình thường chứ? “Không biết bạn của tam vương tử có thân phận cao quý như thế nào, nếu như người không ghét bỏ thì thuộc hạ có thể thay tam vương tử tới sân bay đón người đó!” Seamus mơ tưởng, như thế không chỉ có thể làm quen với nhân vật thần bí kia, mà còn có thể có được ấn tượng với tam vương tử, đúng là một mũi tên trúng hai đích!

Những lời nói tiếp theo của tam vương tử trực tiếp ném Seamus xuống vực sâu! “Bạn của tôi chẳng chẳng phải đang đứng trước mặt anh sao?”

Nói xong anh ta giơ tay ra vỗ vai Diệp Phùng, cười ha ha: “Bạn của tôi, chào mừng anh đến với đất nước của tôi!”

Diệp Phùng cười và ôm lấy anh ta: “A Minh Hãn,lần đầu tiên đến đất nước của anh, tôi rất thích cảnh sắc của đây. Nhưng tiếp đón như thế này thật sự khiến tôi không vừa lòng lắm!”

A Minh Hãn cười bất lực: “Ôi chao, yên tâm đi, bạn của tôi, tôi sẽ có một câu trả lời thích đáng cho anh.

Sau đó anh ta quay đầu lại, nhìn vẻ mặt cứng đờ của Seamus, sau đó nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng trắng xóa! “Tử tước tôn quý, bổn vương tử chính thức giới thiệu với anh một chút! “Người này chính là bạn tốt nhất của bổn vương tử tên là Diệp Phùng, người con gái đứng bên cạnh anh ấy chính là em gái của bổn vương tử tên Hà Tố Nghi. “Nghe nói, anh muốn mời cô ấy đi ăn tối?”