Chương 486: Trục xuất

Đối mặt với Tần Tam Thủy, người đáng tuổi ông nội của cô ta, Trương Mi sắc mặt lạnh lùng hơn, nói: “Đã là đệ tử ngoại môn, ông không biết lời răn dạy của tổ tiên nhà họ Trương hay sao?”

Tần Tam Thủy nháy mắt đã toát mồ hôi lạnh: “Tôi… tôi…

Thế gia Trọng Thiên, bên ngoài hành y, lấy lòng nhân từ để giúp đỡ thiên hạ, Tần Tam Thủy tuy là đệ tử ngoại môn nhưng tất cả chuyện học nghề đều đến từ thế gia Trọng Thiên, đương nhiên tuân theo quy củ của thế gia Trọng Thiên!

Nhưng lão ta bị lợi ích che mắt làm cho mê muội, Tưởng Huy nguy hiểm một sớm một chiều, lão ta có thể cứu được nhưng đã không cứu, chỉ riêng điều này đã vi phạm điều tối kỵ của thế gia Trọng Thiên!

Người hành y mà không có đức thì không xứng đáng làm bác sĩ “Không cần giải thích, quy củ là quy củ!”

“Từ nay về sau không được dùng một chút gì kiến thức y thuật đã học, nếu còn dám sử dụng…

Trương Mi đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: “Ông đã biết hậu quả là gì rồi!”

Tần Tam Thủy vừa mở miệng, cuối cùng yếu ớt cúi đầu xuống, trong nháy mắt như già thêm mấy tuổi, đứng lên như con rối, cúi đầu, bước ra ngoài cửa không nói một lời, biết rõ thế lực của thế gia Trọng Thiên, lão ta không có khả năng nghĩ đến việc kháng cự

Lương Quốc Đổng thấy lão ta đột nhiên trở nên như vậy, vội vàng đỡ lấy lão ta: “Lão Tần! Lão Tần! Ông sao vậy?”

Tần Tam Thủy bịt tai không nghe, hồn xiêu phách lạc biến mất vào trong phòng. “TMD! Tưởng hữu ích nhưng không ngờ lại uổng phí rồi!”

Lương Quốc Đổng hung tợn giậm chân một cái, sau đó ánh mắt độc ác quét qua Trương Mi và Diệp Phùng, tuy rằng gã ta không hiểu y thuật nhưng cũng không ngốc, từ tình hình hiện tại của Tưởng Huy, cùng với phản ứng của Lão Tần, chỉ sợ là không chết được!

Tất cả mọi kế hoạch đều tan thành mây khói, một tia tàn khốc thoáng qua trên mặt Lương Quốc Đổng, gã ta hừ lạnh, ghi nhớ dáng vẻ của Trương Mi và Diệp Phùng trong đầu, chỉ vào bọn họ đầy uy hiếp, sau đó nở một nụ cười lạnh lùng xoay người. Vừa định rời đi, đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau: “Chờ đã!”

Lương Quốc Đổng dừng lại, xoay người, nhìn Diệp Phùng đang nói chuyện, nghiêng đầu: “Cậu nhóc, cậu đang nói chuyện với tôi sao?”

Diệp Phùng gật đầu: “Ông chủ Lương, hình như ông còn có chuyện chưa nói xong?”

Lương Quốc Đổng sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt chìm xuống, thằng nhóc này, không phải định nhắc tới những gì mình đã nói trước đây đó chứ?

Cậu ta thực sự to gan quá hả?

Nghĩ đến đây, uy hiếp trong mắt gã ta trút trên người Diệp Phùng, không chút che giấu, lạnh lùng nói: “Cậu nhóc, nghe ông đây khuyên một câu, có một số việc, cậu đừng quả nghiêm túc!”

Diệp Phùng khóe miệng nhếch lên một chút, bắt gặp ánh mắt của gã ta, cũng không nhượng bộ: “Thật là ngại quá, có một số chuyện tôi thích nghiêm túc vậy đó!”

Hai người nhìn nhau, mấy giây sau, Lương Quốc Đổng đột nhiên bật cười, mang theo châm chọc: “Nghiêm túc thì làm được gì? Lời tôi nói thì có thể thế nào chứ?”

“Cũng không tự nhìn xem cậu là cái thá gì, cho dù tôi có lật lọng, cậu có thể làm gì được tôi nào?”

Diệp Phùng gật đầu: “Đúng vậy, tôi thật sự không làm gì được ông, nhưng tôi cảm thấy chuyện này nhất định sẽ rất nhiều người quan tâm!”

Đang nói, anh đột nhiên lấy điện thoại ra, chỉ vào Lương Quốc Đổng, ấn nút play!

Sắc mặt Lương Quốc Đổng tối sầm lại, tên khốn xấu xa này đã bí mật ghi âm tất cả những cuộc nói chuyện giữa mình và anh ta

Thủ đoạn này khiến Lương Quốc Đổng hoàn toàn rơi vào thế bị động!

Với thế lực của gã ta, huống chi là Diệp Phùng, cho dù Tưởng Huy muốn động vào gã ta cũng khá là tốn công sức.

Nhưng mà, một khi bản ghi âm chết tiệt trong tay Diệp Phùng bị truyền ra ngoài, gã ta nhất định sẽ trở thành trò cười lớn, phản ứng dây chuyền không chỉ đơn giản là xấu hổ, ngay cả với cổ phiếu của tập đoàn, e rằng cũng sẽ rơi giá một cách không phanh mất. Có một điểm mà Lương

Quốc Đổng sợ nhất “Cậu nhóc, cậu đúng là có dũng khí. Nhưng có một số thứ, không phải ai cũng có thể đụng vào!”

Lương Quốc Đổng nổi tiếng khắc nghiệt trong giới kinh doanh, đối mặt với những lời đe dọa của gã ta, Tưởng Anh đương nhiên không thể làm ngơ, hừ lạnh một tiếng, đứng dậy nói: “Ông chủ Lương, xin hãy để ý lời nói của mình!”

Lương Quốc Đổng hai mắt nóng rực, trong mắt lạnh băng: “Cô chủ Tưởng, lẽ nào cháu có thể trở mặt với Lương Quốc Đổng tôi chỉ vì một thằng nhóc nghèo nàn?”

Tưởng Anh không chút sợ hãi, lạnh lùng đáp lại: “Vậy thì ông có thể thử xem sao!”

“Ha ha…”

Lương Quốc Đổng đột nhiên bật cười lớn: “Được!

Được thôi!”

“Nếu là trước đây, tôi phải nhẫn nại lùi ba bước. Ai bảo tôi thua kém người khác chứ, còn bây giờ hả, vị trí người giàu nhất ở thành phố Đức Hùng của nhà họ Tưởng cũng đã đến lúc phải phải đổi người ngồi rồi!”

“Chúng ta chờ xem!”

“Hãy đợi đấy!”

Nhìn thấy bóng dáng gã ta xoay người rời đi, Diệp Phùng đột nhiên lên tiếng, giọng điệu đông lại: “Ông chủ Lương đây là muốn đi sao? Chẳng lẽ không có chuyện gì muốn nói sao?”

“Ví dụ như..” Diệp Phùng hơi híp mắt: “Ai phải ông tới đây? Mục đích là gì?”

Lương Quốc Đổng trong mắt hiện lên sự hoảng loạn, tuy rằng nhanh chóng che dấu, nhưng vẫn bị Diệp Phùng tinh ý bắt gặp được, nhìn thấy phản ứng của gã ta, Diệp

Phùng càng tin chắc suy đoán của mình! “Cậu nhóc, cậu nói như vậy là có ý gì?”

Nhìn Lương Quốc Đổng anh liền nhận ra bộ dạng giả hồ đồ của gã ta, Diệp Phùng nhếch khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Người chủ chốt của nhà họ Tưởng đã gặp chuyện không may nhập viện, nhưng mà tất cả bác sĩ trong toàn thành phố mở cuộc họp hội chẩn đều được thực hiện vô cùng bí mật dưới sự sắp xếp của nhà họ Tưởng, không hề truyền ra bên ngoài một tin tức nào!”

“Nếu không phải thị trưởng Kiều gọi điện thoại thông báo, ngay cả Tưởng Anh cũng không biết!”

“Nhưng làm thế nào mà ông chủ Lương biết rằng ông chủ nhà họ Tưởng gặp chuyện không may nhập viện?”

“Hơn nữa, làm sao ông biết ông chủ nhà họ Tưởng bị trúng độc bất tỉnh, mà trùng hợp lại mang theo một vị bác sĩ chuyên trị bệnh này tới cửa vậy hả?”

Kiều Chấn Nam và Tưởng Anh nhất thời tỉnh ngộ, vừa rồi bọn họ lo lắng cho bệnh tình của Tưởng Huy, bọn họ căn bản cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghe Diệp Phùng nói như vậy, mới sực nhớ trở lại!

Đúng vậy!

Bọn họ vốn là không có truyền ra tin tức gì, nhưng làm sao Lương Quốc Đổng biết được chứ?

Giống như đã chuẩn bị từ trước!

Nhưng mà, ai lại biết mà đi kể lại như vậy?

Nếu mà không được tiết lộ ra, chỉ có một người là biết được sự thật để kể lại!

Đó là kẻ hung thủ thực sự hại Tưởng Huy

Kiều Chấn Nam nhanh chóng thuận lợi suy luận ra, ảnh mắt lạnh xuống, khí tức mạnh mẽ lập tức bao phủ trên người Lương Quốc Đổng, lạnh giọng: “Nói!”

“Là ai, ai đã bảo ông đến?”

Lương Quốc Đổng cũng có thể coi là một ông chủ lớn, sau một hồi bối rối, gã ta nhanh chóng bình tĩnh lại với vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi không biết ông nói gì nữa!”

“Nếu Lương Quốc Đổng tôi ngay cả chuyện nhỏ này cũng không hỏi ra được, làm sao tôi có thể lăn lộn ở thành phố Đức Hùng này mấy chục năm?”

“Chuyện nhỏ?”

Diệp Phùng hơi nheo lại ánh mắt: “Vậy chi bằng ông chủ Lương thử nói xem, làm sao ông có thể hỏi ra được chuyện nhỏ này vậy?”

“Hừ! Tôi không thể trả lời!”

“Tôi có chuyện cần giải quyết, vậy tôi về trước!”

“Ông không thể đi!”

Kiều Chấn Nam nghiêm nghị nói: “Lương Quốc Đồng!”

“Nếu hôm nay ông không nói cho rõ ràng, ông đây nhất định sẽ không cho ông rời khỏi nơi này đâu!”