Chương 442

Khoảnh khắc nhìn thấy những thỏi vàng, trong mắt Diệp Phùng lóe lên sự tham lam. Tuy rằng chỉ xuất hiện trong nháy mắt nhưng vẻ mặt đó vẫn bị Vũ Thiếu Bảo thấy được.

Nhìn thấy ánh mắt Diệp Phùng, nụ cười trên mặt anh ta càng thêm chắc chắn.

Đóng vali cài mật khẩu lại, Diệp Phùng nghiêng cổ, khuôn mặt nghi hoặc: “Cậu chủ Vũ, ý của cậu là sao?”

“Có cần huy động bảo vệ bên tôi không?”

Vũ Thiếu Bảo lắc đầu, trên mặt vẫn mang nụ cười dịu dàng nhìn anh, nói rõ từng chữ: “Từng này vàng chỉ là một chút thành ý nho nhỏ của Vũ Thiếu Bảo dành cho anh Diệp thôi.”

“Tôi muốn kết bạn với anh Diệp đây “Kết bạn?”

Chân mày Diệp Phùng nhíu lại, nhìn sắc mặt Vũ Thiếu Bảo, rất lâu sau đó mới nói: “Cậu chủ Vũ tặng quà lớn như vậy, e rằng chuyện làm bạn này không thể đơn giản như vậy, đúng không?”

Vũ Thiếu Bảo nhếch khóe miệng, đột nhiên nói: “Anh Diệp, trên đời này thứ gì cũng có thể không có nhưng không thể không có tiền.”

“Có tiền thì phụ nữ đẹp, xe sang, nhà to, muốn cái gì có cái đấy.”

“Anh Diệp là người mà nhà họ Vũ dựa vào, nhưng đối với đảo Thanh Loan, anh chỉ là khách qua đường mà thôi.”

“Tổng giá trị của số vàng này là hơn ba mươi tỷ đồng nhưng những thứ này chỉ là một chút thành ý.

Diệp Phùng cười nhẹ, ánh mắt ngạc nhiên: “Ba mươi tỷ mà chỉ mới là thành ý nhỏ? Ha ha, cậu chủ Vũ, quả thật Diệp Phùng tôi rất yêu tiền, nhưng tôi cũng hiểu rõ tiền sẽ không tự nhiên từ trên trời rơi xuống.

“Cậu chủ Vũ đã tiêu nhiều tiền như vậy, tôi cần phải làm gì đây? Lẽ nào là đi giết người?”

Vũ Thiếu Bảo hỏi: “Không lẽ một mạng người không đáng giá ba mươi tỷ sao?”

Diệp Phùng khẽ giật mình, đột nhiên bật cười: “Cậu Vũ, càng ngày tôi càng thích cậu rồi đó.”

“Cậu nói đúng. Đứng trước quyền lợi tuyệt đổi, tính mạng con người chỉ là cân đo đong đếm mà thôi.”

“Khi số lượng này đủ lớn, trên thế giới không có kẻ nào không thể bị giết.

Diệp Phùng vỗ hai cái vào vali bị khóa, nhìn Vũ Thiếu Bảo đầy ẩn ý: “Cậu Vũ, tôi chấp nhận quà gặp mặt của cậu. Nếu sau này còn có mối nào ngon nhớ gọi cho tôi đấy.”

“Ha ha, anh Diệp quả là một người thông minh. Tôi rất thích kết bạn với những người thông minh.

“Tạm biệt, anh Diệp!”

“Cậu chủ Vũ đi thong thả.

Anh ta không dừng lại đi thẳng về phía xe. Người đàn ông vẫn luôn đi theo Vũ Thiếu

Bảo hỏi vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Cậu chủ, chỉ đưa cho anh ta hai vali vàng liệu anh ta có trở mặt không?”

“Anh ta sẽ không đâu.”

Một nụ cười thoáng qua trong mắt Vũ Thiếu Bảo, anh ta châm một điều xì gà đắt tiền và hít một hơi thật sâu: “Cho dù anh ta có lợi hại đến đâu, nhưng khoảnh khắc tôi nhìn thấy sự tham lam trong mắt anh ta, thì cả đời này anh ta chỉ xứng đáng trở thành nô lệ của đồng tiền.”

“Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chờ cho nhà học Tưởng sa chân vào vùng nước này thì chúng ta sẽ ra tay”

“Lái xe đi.”

Trên lầu, Diệp Phùng nhìn theo chiếc xe của Vũ Thiếu Bảo rời đi qua cửa kính lớn sát đất trong suốt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Có vẻ như kỹ năng diễn xuất của anh không hề bị thụt lùi.

“Đại ca Diệp, thế nào rồi, cá đã cắn câu chưa?”

Cửa phòng mở ra, Lăng Tuyết Ngân bước “Ha ha……” vào.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Diệp Phùng: “Một người đến từ nhà họ Khúc bí ẩn và là một cao thủ nước ngoài, quan trọng nhất là anh ta rất tham tiền. Người như vậy chẳng phải là ứng cử viên sáng giá nhất trong suy nghĩ của cậu cả sao?”

“Hừ! Với thực lực của nhà họ Khúc còn muốn tạo thân phận giả cho đại ca Diệp, cậu chủ nhỏ nhoi của đảo Thanh Loan làm sao có thể tìm ra được?”

“Mà này, Diệp đại ca, tôi đã tìm được chỗ ở của Quách Khế Minh, nhưng với tư cách là người được đề cử, cuộc sống của anh ta so với hai người kia có chút không được tốt.”

“Khi nào chúng ta liên lạc với anh ta?”

“Bây giờ không phải lúc!”

Vẻ mặt Diệp Phùng tràn đầy toan tính: “Chờ tôi lấy được thành phố Đại Hùng làm quà thì mới là lúc gặp Quách Khế Minh.”

Giọng nói vừa dứt, đột nhiên, điện thoại trong phòng làm việc vang lên.

Lăng Tuyết Ngân nhận lấy, sau khi nghe vài câu, sắc mặt cô ta đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ nói lại với đại ca Diệp, để anh ấy dẫn người đến đó!”

Cúp điện thoại, Diệp Phùng tò mò hỏi: “Sao vậy?”

“Là cuộc gọi từ nhà họ Tưởng.

Lăng Tuyết Ngân khẽ cắn môi nói tiếp: “Nhà họ Tưởng xảy ra án mạng. Người chết bao gồm một cậu chủ đang ở xa và ba người làm trong nhà, đột nhiên đột tử.

“Cô chủ Tưởng yêu cầu nhân viên bảo vệ của Khúc Thức chúng ta đến nhà họ Tưởng để tìm hiểu sự thật, và cô ấy cũng đặc biệt yêu cầu anh phải dẫn đội.”

Diệp Phùng khẽ nhíu mày: “Nếu có án mạng thì không phải nên gọi cho cảnh sát sao? Gọi chúng ta làm gì?”

Lăng Tuyết Ngân tiếp tục giải thích: “Anh Diệp, có thể anh không biết. Ở đảo Thanh Loan, công ty bảo vệ cũng đóng vai trò thám tử!”

“Đối với một số người thuộc tầng lớp thượng lưu, nếu có án mạng mà không tiện để cảnh sát can thiệp thì công ty bảo vệ là lựa chọn tốt nhất.”

“Hóa ra là như vậy.

Diệp Phùng xoa cắm, mắt lóe lên: “Nhà họ Tưởng là nhà giàu nhất thành phố Đại Hùng, ở trong nhà chắc chắn có không ít bảo vệ.”

“Đặc biệt là vào thời điểm quan trọng này, nhà họ Tưởng càng phải đề phòng nghiêm ngặt. Trong trường hợp này, hung thủ vẫn có thể âm thầm giết chết bốn người, ha ha, thật là thú vị.

“Tuyết Ngân, bây giờ còn bao nhiêu người trong công ty?”

“Hiện tại có hơn 50 người không được công ty giao nhiệm vụ. Họ đều là những người được tuyển chọn chuyên nghiệp hàng đầu trong nước.

“Được rồi! Sắp xếp năm mươi người đó đi cùng tôi!”

“Vậy… Còn tôi thì sao?”

Đột nhiên, Lăng Tuyết Ngân nắm lấy ống tay áo của Diệp Phùng và nhìn anh một cách đáng thương.

Diệp Phùng khẽ nhướng mày: “Có muốn đi theo không?”

“Đương nhiên, mấy chuyện này, tôi làm sao có thể bỏ qua được!”

Lăng Tuyết Ngân nhanh chóng nói: “Đừng đánh giá thấp tôi, tôi rất mạnh mẽ, có lẽ tôi có thể giải quyết vụ án!”

Diệp Phùng suy nghĩ một chút, với kỹ năng của Lăng Tuyết Ngân, chắc cũng không có nguy hiểm gì, đưa cô ta đi cùng là được rồi.

“Được rồi! Sắp xếp nhân lực lên đường ngay lập tức.”