Ngày hôm sau, vẫn gặp mặt ở thư viện trung tâm thành phố.

Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh đã sớm chờ ở đó, lúc Mao Cửu và Lục Tu Giác đến thì chạm mặt với hai người Trương Tiểu Đạo và Dư Tiêu Hồn.

Mao Cửu từ xa đã thấy không khí giữa hai người hơi kì lạ, Trương Tiểu Đạo cúi đầu, ánh mắt bay loạn xạ. Dư Tiêu Hồn đang dặn dò cậu ta, ánh mắt nhìn Trương Tiểu Đạo rất ôn nhu. Hắn bỗng vươn tay muốn xoa đầu Trương Tiểu Đạo, người sau sợ tới mức nhảy bật ra xa.

Dư Tiêu Hồn hơi bất ngờ, nhưng sau đó lại cười tự giễu, thần sắc ảm đạm.

Trương Tiểu Đạo áy náy giải thích gì đó, Dư Tiêu Hồn chỉ lắc đầu, cười không nói gì.

Mao Cửu và Lục Tu Giác đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn, lúc ánh mắt Trương Tiểu Đạo bay loạn xung quanh lại nhìn thấy hai người bọn họ, hoảng sợ: "Anh Cửu!"

Dư Tiêu Hồn thu lại thần sắc ảm đạm trên mặt, thản nhiên chỉnh mắt kính chào hỏi hai người.

Tầm mắt Mao Cửu chuyển qua lại giữa Trương Tiểu Đạo và Dư Tiêu Hồn, sau đó nói: "Vào trong nói chuyện. Dư tiên sinh, anh cũng vào sao?"

Dư Tiêu Hồn: "Không. Tôi chỉ đưa Tiểu Đạo đến thôi, tôi phải đi làm, Tiểu Đạo, hẹn gặp lại."

Trương Tiểu Đạo không quay đầu lại vẫy tay tạm biệt, thái độ hơi không lễ phép, nhưng Dư Tiêu Hồn cũng không để trong lòng, thật ra hắn cảm thấy Tiểu Đạo biệt nữu thẹn thùng như thế thật là đáng yêu.

Dư Tiêu Hồn vừa muốn xoay người lại giống như nghĩ đến chuyện gì, quay đầu nói: "Lục thiếu, hôm nay ngài còn không đi làm à?"

Nội tâm Lục Tu Giác ảo não, nhưng trên mặt lại giả vờ như đại lão.

Đại lão lãnh ngạo gật đầu: "Không đi."

Dư Tiêu Hồn tỏ vẻ đã biết, sau đó báo cáo tin tức mới nhất: "Lục đổng xin nghỉ hai tuần, công ty bây giờ rất cần ngài làm người phát ngôn để ổn định lòng người, còn phải duy trì liên lạc với Đại thiếu."

Dư Tiêu Hồn cẩn thận châm chước lời nói, nói với Lục Tu Giác, mẹ nó chứ, ngài nên lăn về làm linh vật đi! Công ty không có đại lão chủ trì đại cục thì tốt xấu gì cũng phải có linh vật trấn tràng chứ, mẹ, đừng có suốt ngày chỉ biết ôm bạn trai!

Nghe vậy, Lục Tu Giác trừng mắt: "Sao lão Đại lại xin nghỉ hai tuần? Ảnh làm gì đấy?"

Dư Tiêu Hồn nhắc nhở Lục Tu Giác: "Lục đổng làm trong công ty hai mươi năm, chưa từng nghỉ phép. Còn nữa, Lục đổng và Lục phu nhân đi hẹn hò rồi."

Người ta mới là danh chính ngôn thuận hưởng tuần trăng mật, hẹn hò hợp tình hợp lý. Ai như ngài? Không danh không phận, nhanh chóng lăn về làm việc đi!

Hai ngày nay Dư Tiêu Hồn bận muốn khùng, tối hôm qua làm việc đến tận hai, ba giờ sáng. Một phần là cũng đang đợi Trương Tiểu Đạo, phần còn lại là công việc bận rộn. Bởi vì Lục đổng, người chân chính chủ trì đại cục thì đột nhiên vứt lại một câu rồi đặt vé máy bay, đưa theo phu nhân của hắn chạy mất, nói rằng đi hẹn hò.

Hắn rất muốn biết, người thúc đẩy cho Lục đổng, một vị cần cù chăm chỉ, không biết nghỉ phép là gì lại bỗng muốn hưởng tuần trăng mật là ai. Nếu biết được hắn có lẽ sẽ giơ súng bắn cho mấy phát.

Lục đổng vừa chạy, công việc lập tức chia tới trên người bọn họ, giao hết những văn kiện cần phải ký tên cho Lục Tu Giác. Thân là tổng tài bình hoa, Lục Tu Giác đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, ba ngày đi làm thì cúp mất hai ngày, thế cho nên rất nhiều văn kiện cần Lục Tu Giác ký tên đến tận bây giờ cũng không thể truyền xuống đi thực hiện.

Vốn tưởng là hôm nay đi làm sẽ nhìn thấy Lục Tu Giác, Dư Tiêu Hồn không thể nào ngờ đến, người thì thấy đó, nhưng địa điểm không đúng.

Má, lại chuẩn bị cúp nữa phải không?

Dư Tiêu Hồn chỉnh mắt kính, mỉm cười.

Hắn giận thật đấy.

Phải biết rằng trước đây Dư Tiêu Hồn rất kính trọng tổng tài Lục Tu Giác, trong lòng vẫn có chút sợ hãi, thái độ từ trước đến nay rất cung kính, nào có giống như bây giờ, dám uy hiếp Lục Tu Giác rồi.

Nhưng mà có lẽ cũng là vì thấy được mặt thật của Lục Tu Giác quá nhiều, phát hiện hắn cũng không phải lạnh băng, ngạo mạn, sát khí nặng nề, nhiều lúc đều chỉ vì lười thôi, đã đủ làm Dư Tiêu Hồn hết sợ hãi rồi.

Lục Tu Giác: "... Được rồi. Giữa trưa tôi đến."

Dư Tiêu Hồn: "Văn kiện rất nhiều."

Lục Tu Giác: "Đêm nay tôi tăng ca... Trước ngày mai nhất định ký hết tất cả văn kiện."

Dư Tiêu Hồn lập tức buông tha Lục Tu Giác, xoay người dứt khoát rời đi, đi làm thôi. Hắn không muốn tiền thưởng cho sự chăm chỉ của mình bởi vì gặp ông chủ cúp làm mà bay mất.

Lục Tu Giác ủ rũ, quay đầu ôm Mao Cửu gác đầu lên vai cậu, rầu rĩ bất mãn. Trưa nay là phải xa Mao Tiểu Cửu nhà mình rồi, chả vui chút nào.

Mao Cửu vỗ hắn như vuốt lông cho một con mèo cỡ bự, tiếp đón Trương Tiểu Đạo và Lưu Trường Nhuận, Thái Quân Minh, cùng đi vào thư viện.

Thư viện cần phải yên tĩnh, vì vậy bọn họ đi lên một phòng uống cà phê trên lầu hai, trong phòng cũng rất yên tĩnh, nhiều người gọi đồ uống xong thì yên lặng đọc sách.

Mấy người Mao Cửu tìm một góc ngồi xuống, vừa ngồi đã dò hỏi Trương Tiểu Đạo: "Hôm qua cậu đã hỏi rõ ràng chân tướng chưa?"

Trương Tiểu Đạo gật đầu: "Hỏi rõ rồi. Vốn bọn họ thật sự bị mưu sát, có người giả thành người cấp tiến rồi vào giết sạch Thạch thị."

"Thạch thị?"

"Là một nhà quỷ thắt cổ trên trần ký túc xá của các cậu đấy."

Mao Cửu hỏi: "Báo thù à?"

Thần sắc Trương Tiểu Đạo nghiêm túc: "Không phải."

Mao Cửu có dự cảm không tốt, quả nhiên nghe thấy Trương Tiểu Đạo nói: "Lòng tham không đáy, thấy tiền nổi máu tham, giết người diệt khẩu, cướp đoạt tài sản."

Lục Tu Giác: "Nội tình hẳn sẽ không chỉ đơn giản như thế phải không?"

Nếu chỉ đơn giản như vậy thì oán khí của mười mấy con quỷ thắt cổ kia sẽ không sâu nặng như thế.

Mao Cửu lấy một cái hồ lô từ trong tay nải, bên trên hồ lô dán rậm rạp vô số bùa vàng. Nếu cẩn thận quan sát còn có thể thấy hồ lô hơi chấn động, giây tiếp theo, bọn họ nhìn thấy một lá bùa dán bên ngoài tự động bốc cháy, nhanh chóng hoá thành tro tàn.

Lưu Trường Nhuận nhỏ giọng hô một tiếng, cho dù có ngốc thì cậu ta cũng biết đây không phải là chuyện tốt lành gì.

Sắc mặt Mao Cửu bình tĩnh lấy bùa mới ra dán lên, giống như đã tập mãi thành quen rồi.

Trương Tiểu Đạo thấy vậy thì trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Cậu nhìn ra được lá bùa kia, đó là bùa Trấn Quỷ dùng chu sa trộn với máu chó đen vẽ ra để trấn áp ác quỷ hung thần. Bên trong hồ lô là mười mấy con quỷ thắt cổ trong ký túc xá tối hôm qua, mấy chục lá bùa Trấn Quỷ cũng không thể trấn áp được bọn chúng, đủ để thấy oán khí của bọn chúng đã đến nỗi không thể siêu độ được.

Nếu tối hôm qua cậu không biết trời cao đất dày dùng thần phù Dẫn Lôi Bộ, thì có lẽ sẽ kéo Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh chết chung rồi.

Trương Tiểu Đạo mím môi, sau một lúc lâu mới nói: "Đúng, không phải chỉ đơn giản như vậy, người thấy hơi tiền nổi lòng tham là... con rể của Thạch gia. Thạch gia là người Hoa, không phải người nước ngoài. Tư liệu mà các cậu tra được có một phần sai."

Trương Tiểu Đạo chậm rãi nói về chân tướng năm đó, lúc cậu thông linh với đá quỷ thắt cổ này, biết được chân tướng đó cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, chẳng trách lúc ấy chúng nó gần như điên cuồng.

Thì ra Thạch gia này năm đó là thế gia ngành dệt có tiếng trong vùng, tổ tiên còn là thế gia ngự dụng. Nhưng mà sau này có chút xuống dốc, cũng không xem như xuống dốc, mà vì Thạch gia là người Hán, không chịu để người Mãn thống trị, không muốn trở thành ngự dụng, cho nên co đầu rụt cổ làm một thế gia ngành dệt ở cái vùng nho nhỏ này.

Có một đoạn thời gian, việc buôn bán vải vóc ở quốc nội bị lấn át bởi vải dệt bằng máy của nước ngoài, rất nhiều cửa hiệu trong ngành xuống dốc không phanh rồi phá sản.

Khi đó quốc gia khác đang đánh giặc, vừa lúc là thời đại phồn hoa để phát triển công nghiệp. Thạch lão gia là thiên tài thương nghiệp, cũng là một người yêu nước, hắn nhanh chóng quyết định dời nhà đến kinh thành xây công xưởng, tiến cử máy móc phương Tây, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã trở thành nhà tư bản dân tộc nổi tiếng.

Sau đó dọn vào ở trong Tô giới, dù sao thì ở cái thời đại hỗn loạn ấy, chính phủ vô năng, gần như chỉ có Tô giới mới là chỗ an toàn.

Dưới gối Thạch lão gia có hai nữ ba nam, con trai và con gái nhỏ đã đưa đi du học ở nước ngoài. Con trai trưởng, con trai thứ đã cưới vợ sinh con, nhưng trưởng nữ thì vẫn chưa kết hôn.

Thạch Đại tiểu thư là danh môn khuê tú, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, giỏi nhất là việc thêu thùa, tài năng của cô ưu tú đến nỗi quan chức dùng ngàn vàng để cầu cô thêu một bức Sơn Hà Đồ.

Thạch lão gia cũng rất cưng chiều đứa con gái này, một là không nỡ gả đi, hai là không nỡ bỏ tài thêu thùa của cô, cho nên dự định kén rể.

Thạch Đại tiểu thư có suy nghĩ của riêng mình, không vừa mắt người nào được bà mối giới thiệu. Có lần cô đi dâng hương cầu phúc thì gặp sơn tặc, được một người đàn ông cứu.

Cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân cũ kỹ kinh điển, nhưng đối với một danh môn khuê tú chỉ ở trong nhà dựa vào tiểu thuyết (thoại bản) để giết thời gian mà nói lại là lực hấp dẫn trí mạng. Thạch Đại tiểu thư đương nhiên là rơi vào bể tình, yêu người đàn ông đã cứu cô.

Thạch lão gia điều tra người đàn ông này, bối cảnh bình thường, không có gì khác thường, cũng không phải quá kém, quan trọng nhất là không cha không mẹ, là người tốt nhất để chọn ở rể. Hơn nữa, người kia tuấn tú lịch sự, phẩm tính cũng tốt, gần như là tấm chồng hoàn hảo cho nhiều cô gái.

Thạch lão gia nhanh chóng đồng ý cho người đàn ông này cưới con gái mình --- đương nhiên là đã được sự đồng ý của hắn ta rồi, tuy Thạch lão gia muốn con gái mình có một tấm chồng, nhưng lại không muốn làm chuyện cưỡng ép người khác.

Người đàn ông kia tỏ thái độ mình cũng thích Thạch đại tiểu thư, vì vậy đồng ý ở rể.

Hai người nhanh chóng thành hôn, cưới nhau bảy năm. Năm thứ ba kết hôn, Thạch Đại tiểu thư mang thai, sinh một cặp thai long phượng. Thạch lão gia vô cùng vui mừng, cũng vô cùng vừa lòng đối với người đàn ông kia.

Bởi vì hắn ta rất xuất sắc, khiến cho tất cả mọi người trong Thạch gia đều lau mắt mà nhìn.

Thạch lão gia thường xuyên khen ngợi con rể lớn của mình, nếu cho hắn ta cơ hội thì trong thời loạn thế này, sao lại không thể trở thành bá chủ một phương? Ban đầu Thạch lão gia còn lo rằng người này sẽ làm chuyện gì có lỗi với con gái mình, nhưng kết hôn bảy năm, hắn yêu thương che chở con gái mình, yêu quý cháu trai cháu gái, kính trọng hiếu thuận với mình, làm cho Thạch lão gia vô cùng vừa lòng, gặp ai cũng khen.

Cuối cùng, Thạch lão gia quyết định đánh cược một lần, giao hết tài sản của Thạch gia cho con rể, lúc mà con trai con gái nhỏ của hắn đi du học nước ngoài về.

Hai đứa con nhỏ của Thạch gia trở về, Thạch lão gia thất vọng phát hiện mấy năm đèn sách ở phương Tây cũng không giúp con trai mình thông minh hơn, ngược lại còn làm cho nó càng thêm ngây thơ đơn thuần. Con trưởng, con thứ cũng phát huy bình thường.

Bình thường cũng không sao, nhưng đây là thời loạn, bình thường cũng không thể bảo vệ được cả Thạch gia sống bình an.

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể giao Thạch gia cho con rể mình.

Chỉ mong rằng dưới thời đại loạn lạc này, con cháu của mình có thể được bảo toàn tính mạng.

Nhưng mà không ngờ rằng, người mà hắn toàn tâm toàn ý tin cậy giao Thạch gia cho lại là một con sài lang khoác lớp da người. Kẻ đó dùng bảy năm chỉ vì muốn chiếm đoạt tài sản Thạch gia. Người khác không biết, chỉ tưởng Thạch gia là một nhà tư bản dân tộc nho nhỏ.

Nhưng tên cầm thú này không biết từ đâu mà biết được Thạch gia của hắn cất giấu tài sản ngập trời.

Chuyện này rõ ràng chỉ có một mình Thạch lão gia biết được.

Thạch gia ở triều đại trước là một thế gia ngành dệt, tài phú tích luỹ qua nhiều thế hệ cho dù dùng để nuôi dưỡng trăm vạn binh lính tinh nhuệ cũng dư dả. Tài sản ngập trời như thế đặt ở thời đại loạn lạc này, có ai mà không đỏ mắt?

Thạch gia biết hoài bích có tội* cho nên giấu hết số gia sản này đi, cũng không biết tên cầm thú ấy biết tin này từ đâu.

*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (匹夫无罪,怀璧其罪): Lão thất phu vốn không có tội, nhưng vì lão sở hữu thứ bảo ngọc quý giá mà lão không xứng để có, khiến người khác thèm thuồng để ý, đó là tội.

Tên cầm thú đó chiếm được tài sản của Thạch gia thì lập tức gấp không chờ nổi ra tay giết người. Đêm đó là đông chí, người Thạch gia tụ hội bên nhau, cả nhà cùng nhau ăn cơm đoàn viên. Kẻ đó mang theo một đội binh tiến vào vây quanh người của Thạch gia, treo bọn họ cho đến chết.

Trong đó có vợ của hắn, có con trai, con gái của hắn. Đó là hai đứa con ruột của hắn, mới lên bốn tuổi, vô cùng thông minh, hiếu động, đáng yêu. Vậy mà hắn cũng nhẫn tâm trói chặt tay chân của chúng rồi treo đến chết!

Thạch lão gia không ngừng cầu xin hắn, để cho cháu trai cháu gái một con đường sống, đó là cốt nhục thân sinh của hắn!

Cặp song sinh kia lúc bị treo lên còn ngây thơ gọi cha, nhưng cầm thú là cầm thú, nhẫn tâm đến nỗi khiến người sởn tóc gáy.

Vốn dĩ hắn không phải con nhà bình thường gì, hắn là con rể của một tư lệnh ở phía Nam, sớm đã có vợ có con. Vợ của hắn là con gái của tư lệnh, xinh đẹp mỹ lệ lại có tâm địa ác độc, vô cùng ghét trưởng nữ và cặp song sinh này của Thạch gia.

Cô ả không cho chồng mình để lại đôi tạp chủng này, bởi vì ả đã có một đứa con trai bảy tuổi. Cho nên tên cầm thú đó lập tức hạ lệnh treo cổ hai đứa con song sinh của mình.

Ngay trước mặt mọi người, treo cổ bọn họ lên trần nhà trong phòng kia, rồi lại suốt đêm lặng yên không một tiếng động bỏ đi, tạo ra biểu hiện giả như bọn họ bị người cấp tiến giết chết.

Mười mấy mạng người Thạch gia chết oan uổng, chân chính đoạn tử tuyệt tôn, cả nhà chết hết.

Đại thù đại hận như thế, nếu không báo thù thì sao có thể cam tâm?

Mười mấy oan hồn Thạch gia, hận hắn, hận đến khắc cốt ghi tâm. Bọn họ tự hỏi mình đối xử với hắn không tệ, tin tưởng hắn, yêu quý hắn, sao hắn lại có thể giết hại bọn họ một cách nhẫn tâm như thế? Còn dùng phương thức tàn nhẫn như vậy nữa?

Không phải một đao giết chết, mà là làm cho bọn họ ôm oán hận, chết đi giống như tự sát vậy.

Bọn họ thắt cổ, là bị treo cổ cho đến chết, nhưng lại bị cho là tự sát, không thể đầu thai, mỗi ngày mỗi đêm đều phải lặp lại những đau đớn trước khi chết.

Nhưng như thế còn chưa hết, khi oan hồn của bọn họ vì hận thù sắp mất đi lý trí hoá thành lệ quỷ, có thiên sư muốn siêu độ bọn họ, người nọ lại dùng kế phá hỏng, ngược lại còn nhốt bọn họ lại khu biệt thự này, không thể đầu thai.

Nguyên nhân là người nọ sợ mười mấy người Thạch gia đến trước mặt Diêm Vương cáo trạng hắn, hại hắn sau khi chết phải xuống địa ngục.

Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh hít một ngụm khí lạnh, trên gương mặt trẻ tuổi tràn đầy phẫn nộ, Thái Quân Minh thấp giọng trào phúng: "Loại người này vậy mà cũng sợ phải xuống địa ngục à? Sau đó thế nào? Người kia là ai?"

Trương Tiểu Đạo thở dài: "Chuyện tiếp theo mới làm người phẫn nộ, người kia sau đó trở thành quân phiệt. Bởi vì thấy đại thế của thời đại quân phiệt đã mất cho nên dùng hết tài sản và quân đội gia nhập vào quốc X đảng. Sau này chiến tranh kháng Nhật lập công huân, tuy là bởi vì vấn đề bối cảnh cho nên không thể nhận quân chức, nhưng bởi vì còn cất giấu một bộ phần tài sản nên ra nước ngoài làm buôn bán, bây giờ con cháu của hắn là một tập đoàn rất nổi tiếng. Nếu không thì lúc trước làm sao mà có năng lực phá hỏng buổi siêu độ của thiên sư kia?"

Mao Cửu vẫn luôn im lặng không nói đột nhiên hỏi: "Người nọ tên là gì?"

"Ứng Hoài Thiện."

Thái Quân Minh hung hăng xì một tiếng khinh miệt: "Tên là Ứng Hoài Ác mới đúng."

Trong lòng Lưu Trường Nhuận cũng xúc động, vô cùng tán thành.

Mao Cửu hỏi Lục Tu Giác: "Lục ca, quen biết không?"

Lục Tu Giác nhíu mày: "Tập đoàn Ứng thị, một năm trước đã về đế đô. Dường như là cố ý muốn chuyển trọng tâm về đế đô, đại bản doanh của nó đúng là ở nước ngoài. Lúc mới về nước còn muốn tìm Lục thị hợp tác... Nói là hợp tác chứ thật ra là đĩnh đạc mở miệng muốn chia một chén canh."

Lục Tu Giác cười nhạo: "Ngu gần chết, có lẽ Ứng thị ở nước ngoài cũng là nói như rồng leo mà làm như mèo mửa, vừa về nước đã dùng tư thái "hợp tác với tôi là vinh hạnh của mấy người" để chạy đến đòi hợp tác với Lục thị."

Mao Cửu hỏi: "Sau đó thì sao?"

Lục Tu Giác: "Anh đập người thừa kế của Ứng thị, sau này cứ thấy một lần thì đập một lần... Ờ, em yên tâm đi, không tổn hại đến hình tượng của anh. Anh toàn trùm bao bố đánh thôi, đến bây giờ hắn cũng không biết là ai đập hắn --- có lẽ là vì kẻ thù quá nhiều, không thể tra được đến anh. Sau đó hắn nghĩ mình không hợp với phong thuỷ Lục thị, còn không biết nghe từ đâu chuyện mệnh cách sát tinh của anh, vừa thấy anh là co giò chạy mất, chẳng dám nói chuyện hợp tác với Lục thị nữa."

Mao Cửu gật đầu, nắm tay Lục Tu Giác, nghiêm túc nói: "Làm tốt lắm."

Đôi mắt Lục Tu Giác toả sáng: "Trưa nay đi công ty với anh đi?"

Mao Cửu buông tay hắn ra, nói sang chuyện khác: "Người thừa kế Ứng thị kia là người thế nào?"

Lục Tu Giác bị từ chối, hơi thất vọng: "Rác rưởi. Hình như Ứng thị cũng gặp báo ứng, báo ứng đấy từng cái từng cái báo lên hậu thế của Ứng Hoài Thiện. Từ khi Ứng Hoài Thiện ra nước ngoài, con cái của hắn đều chết yểu, cuối cùng chỉ còn lại một đứa con trai nhỏ, được trăm đắng ngàn cay bảo vệ mới sống sót. Nhưng cũng mất sớm, để lại một đứa cháu trai, đều là con nối dòng đơn bạc, mệnh chết sớm. Hơn nữa, thế hệ sau không bằng thế hệ trước, tới thế hệ bây giờ đã thành một tên rác rưởi miệng ăn núi lở. Lúc trước hắn muốn hợp tác với Lục thị nên anh tiện tay tra xét một chút... À, con nối dõi đơn bạc, tuổi già thê lương, không phải là báo ứng sao? Loại người như thế Lục thị sẽ không hợp tác cùng đâu. Ừm... sau đó còn thuận tiện tra cái tên người thừa kế này, đúng là rác rưởi."

Bởi vì là rác rưởi, cho nên Lục Tu Giác đập vô cùng thuận tay, không hề có áp lực tâm lý.

Trương Tiểu Đạo, Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh sôi nổi vỗ tay cho hắn: "Làm tốt lắm."

Lục Tu Giác gật đầu, tỏ vẻ không có gì.

Mao Cửu: "Sao lại rác rưởi?"

Lục Tu Giác: "Thích ấu dâm."

Mao Cửu: "Đập chết cho rồi."

Lục Tu Giác gật đầu, vì thế cứ vậy quyết định.

Thái Quân Minh bỗng nói: "Nói đến họ Ứng, cái tên đó, Ứng Hoài Thiện ấy... Hình như... Hình như tôi nghe ở đâu rồi."

Trương Tiểu Đạo: "Có thể nào là thấy trong tư liệu ở đâu không?"

Thái Quân Minh lắc đầu, hơi chút buồn rầu hồi tưởng lại, nói: "Không phải xem trên tư liệu, hình như là nghe thấy ở trường, có ai đó nhắc đến... Nhớ không rõ. Ài, Trường Nhuận, cậu nhớ cái tên này không? Quen lắm, giống như là nghe ở đâu đó, hoặc là thấy ở đâu đó. Trí nhớ của cậu tốt hơn tôi, cậu ngẫm lại xem."

Lưu Trường Nhuận nghe vậy cũng cố gắng suy nghĩ, miệng lẩm bẩm cái tên kia, bỗng dưng nhớ ra: "Ứng Hoài Sơn! Là Ứng Hoài Sơn, không phải Ứng Hoài Thiện! Trong quảng bá trên trường có nhắc đến, mạnh thường quân, còn có chuyên mục thông báo rằng hắn sẽ đến trường tham quan nữa."

Nhắc lại như thế làm Thái Quân Minh cũng nhớ ra, bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng vậy, nhớ ra rồi. Đúng là có người tên Ứng Hoài Sơn, âm đọc giống nhau nhưng chữ thì không giống. Nghe nói là ở nước ngoài về, trước đây từng học ở trường này, muốn về bỏ tiền xây dựng trường học. Hiệu trưởng rất hoan nghênh hắn, mấy hôm trước phát chuyên mục thông báo nhắc đến chuyện này, còn yêu cầu cả trường tổng vệ sinh."

Tên và dòng họ tương tự, cũng đến từ nước ngoài, hơn nữa gần đây lại đến trường học này giúp đỡ, không khỏi hơi bị trùng hợp.

Mao Cửu nhìn về phía Lục Tu Giác, Lục Tu Giác nhíu mày nói: "Tư liệu mà anh tra được là đương gia của Ứng thị hiện nay chỉ có một người là Ứng Hạo, không có người nào tên Ứng Hoài Sơn."

Trương Tiểu Đạo đưa ra giả thiết của mình: "Có thể nào là vì Ứng gia biết con nhà mình sẽ chết yểu, cho nên mới đuổi một đứa ra khỏi Ứng gia, bảo tồn huyết mạch?"

Mao Cửu lắc đầu: "Thân duyên, huyết mạch không phải nói đứt là đứt, trừ phi là lóc thịt đổi xương thì mới có thể đổi được."

Như vậy thì Ứng Hoài Sơn này là ai? Hay chỉ là một người râu ria, trùng hợp mà thôi?

Lúc này Thái Quân Minh lộ ra thần sắc quái dị, Lưu Trường Nhuận thấy vậy thì hỏi cậu ta có nhớ ra được gì khác không.

Thái Quân Minh gãi đầu nghi hoặc nói: "Có lần tôi đi văn phòng của chủ nhiệm, đi ngang qua phòng hiệu trưởng. Nghe thấy hiệu trưởng và trưởng bộ môn nói chuyện, tôi nghe hiệu trưởng nói hắn tra hết hồ sơ hai mươi năm qua, không có tên học sinh nào là Ứng Hoài Sơn. Cho nên Ứng Hoài Sơn tự xưng là cựu học sinh hắn mới có thể cảm thấy kì lạ. Nhưng người này nói muốn giúp đỡ trường học, dù cho hiệu trưởng cảm thấy kì lạ thì cũng là đâm lao phải theo lao."

Chủ nhiệm của bọn họ cũng là trưởng bộ môn, văn phòng ngay bên cạnh phòng hiệu trưởng, cho nên lúc đó Thái Quân Minh đi văn phòng chủ nhiệm mà tìm không thấy người mới chạy sang phòng hiệu trưởng, vừa lúc nghe được đoạn nói chuyện kia.

Bởi vì quảng bá và chuyên mục thông báo làm cho cậu ta hơi ấn tượng với người kia. Tuy rằng không để ý, nhưng nhắc đến cái tên Ứng Hoài Thiện thì lập tức nhớ đến Ứng Hoài Sơn, cho nên cậu ta mới cảm thấy kì lạ, luôn cảm thấy có cái gì đó liên hệ.

Lục Tu Giác nói: "Quá trùng hợp."

Mao Cửu gật đầu, cậu hỏi: "Ứng Hoài Sơn này khi nào sẽ đến?"

Thái Quân Minh trả lời: "Chiều mai, hiệu trưởng muốn mở đại hội toàn trường, mời hắn lên đài phát biểu."

Mao Cửu: "Được rồi. Vậy ngày mai chúng ta đến xem thử. Đêm nay đi tìm Ứng Hạo trước, nếu không thì hồ lô cũng nhốt không được bọn họ đâu."

Mọi người cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong thời gian bọn họ nói chuyện, bùa dán trên hồ lô lại bị đốt mất mấy lá. Mao Cửu sờ túi tiền, số bùa còn lại chống đỡ cũng không được bao lâu.

Mười mấy người Thạch gia đúng là chết oan mà!

Nếu hậu đại là người chất phác lương thiện thì Mao Cửu vẫn còn do dự. Tuy có thù báo thù là nhân quả báo ứng, cậu không nên nhúng tay, nhưng hoạ lại đổ lên đầu hậu đại lương thiện thì cũng có chút không đành lòng.

Nhưng mà thực tế, hậu đại của cầm thú thật sự không thể nào tiến hoá thành cừu con, có lẽ đổi gia đình khác thì còn có thể nuôi ra được một đám con cháu thiện lương, nhưng lớn lên bên người một kẻ ích kỷ ngoan độc như thế thì bản chất cũng sẽ không thể tốt hơn được.

Như vậy thì cũng không cần phải cố kỵ bao nhiêu.

Mao Cửu nói với Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh: "Hai người về đi, chuyện này đã giải quyết xong rồi, hai cậu cũng không cần phải lẫn vào nữa."

Hai người lập tức nói mình có thể hỗ trợ.

Mao Cửu hoà nhã nói: "An toàn là trên hết."

Tuy Mao Cửu ôn hoà, nhưng thái độ rất kiên quyết, chuyện này đúng là có hơi kì lạ, liên luỵ hai học sinh là quá không màng đến an nguy của họ, loại chuyện này Mao Cửu sẽ không thể nào làm được.

Hai người chỉ có thể hậm hực đồng ý.

Sau đó Mao Cửu lại nói với Trương Tiểu Đạo: "Tối nay cậu đi gặp Ứng Hạo với tôi."

Lục Tu Giác cọ tới: "Trưa nay em có bận gì không?"

Mao Cửu dùng một ngón tay đẩy Lục Tu Giác ra, thở dài nói: "Hai chúng ta quá dính."

Lục Tu Giác: "Nào có dính? Em không thấy mỗi tối chúng ta ngủ hai phòng riêng hả? Ngủ ít nhất là tám tiếng, hai chúng ta tám tiếng không ở cùng nhau. Em phải luyện công, anh phải luyện võ, ít nhất là hai tiếng không ở cùng nhau. Em phải tắm, anh cũng phải tắm, ít nhất là nửa tiếng không ở cùng nhau, tính đi tính lại, một ngày hai chúng ta chỉ có chín tiếng rưỡi để ở bên nhau."

Mao Cửu: "Bốn tiếng còn lại anh ăn rồi hả?"

Lục Tu Giác nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Ngủ trưa."

Hai người bọn họ không hề có thói quen ngủ trưa!

Mao Cửu đỡ trán, tính nết công chúa của bạn trai cậu quá đáng yêu, nhưng mà cũng quá dính người.

****************

Hôm qua là ngày lễ, nhưng hôm nay mới lên phúc lợi, hị hị:">>>>>