“Trương Huyền!”

Lúc bên tai vang lên tiếng hét to, Trương Huyền đang đắm chìm trong mộng đẹp của giấc ngủ lại. Trong mơ, cậu và chiêu tài miêu thân yêu nhà mình đang đánh nhau trên giường, thôi được rồi, nói là chơi trò tình yêu có lẽ chuẩn xác hơn. Cậu còn lấy tai mèo mình vừa mua được trên mạng đeo lên đầu chiêu tài miêu. Bởi vì Chủ tịch chơi oẳn tù tì thua, theo quy tắc của trò chơi, anh phải đeo tai mèo làm thú cưng của mình.

Ai ngờ lúc Nhiếp Hành Phong đang đeo tai mèo, nằm bò trên giường làm tư thế quỳ mọp của thú cưng, đợi cậu ân ái, thì tiếng rống rất không đúng lúc kia vang lên. Tiếng hét làm đau tai Trương Huyền, cậu giật mình, thế là tỉnh lại từ giấc mộng đẹp.

“Trương Huyền! Trương Huyền! Trương Huyền!”

Tiếng gọi còn quanh quẩn bên tai, đến mức cậu gần như cho là mình bị ù tai, gắng sức lắc đầu mấy cái, mới hất được tạp âm giống như ù tai ra xa.

Nhiếp Hành Phong đã đi từ sớm, Trương Huyền dạng bốn vó, một mình chiếm cứ toàn bộ chiếc giường king size, rèm cửa sổ trong phòng ngủ đóng chặt, nhưng đồng hồ ở tường đối diện đã cho biết thời gian không còn sớm. Sau khi thần trí từ từ thích ứng với hiện thực, miệng cậu méo mó, liền hiểu ra Chủ tịch đeo tai mèo kia chỉ xuất hiện trong cõi mơ mà thôi.

Đang mơ đến đoạn quan trọng, rốt cuộc tên khốn nào không biết thức thời đến làm phiền cậu? Trương Huyền nheo đôi mắt lam của mình lại, quyết định cho tên kia biết tay, đáng tiếc suy nghĩ hồi lâu, chỉ cảm thấy giọng nói kia rất quen thuộc, nhưng muốn nói rõ là ai, bởi vì âm thanh quá mơ hồ, nhất thời cậu lại không nghĩ ra.

Đợi đến khi nghĩ ra rồi tính đi!

Trương Huyền không tốn thời gian vào những việc nhàm chán, so với việc đó, cậu còn để ý một chuyện khác hơn. Rướn người kéo rèm cửa sổ ra, sau đó cậu quay về phía bên kia giường, từ cạnh giường cúi người xuống kéo ngăn kéo thấp nhất của tủ đầu giường ra.

Ngăn tủ này là Trương Huyền đặc biệt mời người tới làm, khi mở ngăn kéo dưới cùng cần có kỹ xảo đặc biệt, cho nên trừ cậu ra những người khác đều không mở được, tuy rằng trong nhà cũng chẳng có ai sờ vào đồ của cậu.

Trương Huyền kéo ngăn kéo, lấy bảo bối mua được trên mạng ra – một cái tai mèo vằn báo màu nâu nhạt, đây là đồ chơi tình thú cậu chuẩn bị để đeo lên đầu Nhiếp Hành Phong khi cậu chiếm được thế thượng phong trên giường, đáng tiếc cho tới bây giờ, đồ chơi tình thú này chỉ từng xuất hiện cho mơ, còn xui xẻo bị cắt ngang giữa chừng.

Khốn nạn, nếu để cậu biết tên kia là ai, cậu nhất định…

“Trương Huyền?”

Phía sau truyền đến tiếng nói cắt ngang lời oán thầm của Trương Huyền, phát hiện đó là Nhiếp Hành Phong, cậu không để ý, theo mép giường phịch một tiếng trượt xuống. Nhiếp Hành Phong đứng ở cửa, nhìn người yêu của mình đầu tiên là lộ ra nửa cái mông, tiếp đó lại theo cái chăn cùng lăn xuống đất. Cảnh tượng buồn cười khiến anh dở khóc dở cười.

“Em đang làm gì thế?”

Nhiếp Hành Phong đi tới, muốn đỡ Trương Huyền, bị Trương Huyền nghiêng người tránh khỏi. Để cho đồ cất giấu không bị phát hiện, cậu bất chấp cái đầu gối bị ngã đau, ném tai mèo về trong ngăn kéo, sau đó đóng sập cửa ngăn kéo lại, dưới tình thế cấp bách há miệng kêu la: “Chủ tịch, anh quá đáng lắm, sao đi vào mà không gõ cửa?”

“Vì sao tôi vào phòng ngủ của mình còn phải gõ cửa?”

Hỏi rất có lý, Trương Huyền cứng họng cả buổi, mới quấn chăn đứng lên: “Người không gõ cửa là anh, vì sao anh còn hỏi em vì sao?”

Thái độ của Trương Huyền cho thấy tiếp tục nói chuyện cũng không có kết quả, Nhiếp Hành Phong liếc cái ngăn kéo kia, liền biết Trương Huyền lại đang lét lút làm trò mờ ám gì đó, anh quyết định lờ đi, nói thẳng vào chuyện chính.

“Điểm tâm sáng xong rồi, em muốn ăn chưa?”

“Có có, em xuống đây.”

Trương Huyền vừa đáp vừa quấn chăn, hai chân nhảy cà tưng đến trước tủ tìm quần áo. Nhiếp Hành Phong muốn đi ra, nhưng bộ dạng chuột túi của người yêu khiến anh thực sự không nhịn được, lúc ra đến cửa liền hỏi: “Em quấn kín như thế trước mặt tôi, là đang giở trò rụt rè hả?”

“Không, em chỉ sợ lạnh thôi, hai hôm nay không khí lạnh, em sợ bị cảm không đi làm được.”

Không đi làm được chẳng khác nào bị trừ toàn bộ thưởng chuyên cần, tương đương với việc kiếm ít tiền đi, ngang với việc không nhận được tiền thưởng, kết quả này đối với Trương Huyền là đòn trí mạng, nhưng Nhiếp Hành Phong muốn nói – em cần phải lo về vấn đề đó sao? Từ lúc tôi quen em, em chưa từng bị cảm thì phải?

“Chủ tịch, anh lên chỉ để gọi em ăn cơm hả?”

Trương Huyền bắt đầu đặt câu hỏi, mắt lam đảo quanh, tràn đầy vẻ không tin đối với sự xuất hiện trùng hợp của anh. Không muốn cậu cho rằng mình có sở thích rình mò, Nhiếp Hành Phong giải thích: “Lát nữa tôi muốn tới chỗ Mã tiên sinh, em có muốn đi cùng không?”

“Đi chứ.”

Động tác mặc quần áo của Trương Huyền nhanh y như câu trả lời của cậu. Nhiếp Hành Phong xuống lầu không bao lâu, đã thấy cậu từ trên lầu chạy xuống, áo len màu đỏ đun phối với quần jean, trên cổ còn quàng khăn để làm điệu, lại kết hợp với tướng mạo xuất chúng, quả là một người tuấn tú, chỉ tiếc vừa mở miệng là phá vỡ mọi công sức.

“Lại là nước sôi, bánh bò, cháo trắng, cơm chay thật tuyệt vời, ngay cả sư tử châu Phi ăn vào cũng có thể thành dê trắng. Tiền bối Chung Chung, bao giờ thì cậu mới về đây, đám người chúng tôi rất nhớ cậu!”

Hai ngày nay Chung Khôi nói y chạy việc gấp ở công tay, vẫn chưa về nhà, bữa sáng liền do Ngân Mặc phụ trách, nhưng huynh đệ rắn bọn họ ăn chay là chính, cho nên bữa sáng dù sao cũng khá thanh đạm. Nhiếp Hành Phong không nói gì, tới phòng bếp bê chân giò hun khói đã thái và bánh mỳ lên, đặt trước mặt Trương Huyền.

“Không thích thì tự đi mà làm.” Em trai bị chê bai, Ngân Bạch thân là anh liền không vui, dựa trên ghế salon lười biếng hừ nói.

“Nếu đợi Trương nhân loại làm, đám người chúng ta hẳn là ăn luôn cơm tối.” Về điểm này, Hamburger thiên vị Ngân Bạch, treo mình trên đèn pha lê nói: “Có cái để ăn là tốt rồi, làm người cần phải thời thời khắc khắc có lòng biết ơn.”

Đèn pha lê quá đắt, để không làm hại chùm đèn, Trương Huyền tạm thời tha cho con vẹt lắm mồm, cúi đầu gặm chân giò hun khói, bánh mỳ và húp cháo. Ngân Mặc ngồi đối diện cậu cùng ăn, nói: “Hôm nay đổi cháo rồi, là cháo trứng muối thịt nạc.”

Trương Huyền gạt gạt thìa, chỉ thấy trứng muối và măng tre cắt thành miếng như miếng thịt, cậu gật đầu với Ngân Mặc, mỉm cười nói cảm ơn: “Về phương diện sáng kiến, tôi cho cậu mười điểm, thức thần đại nhân thân yêu.”

“Vậy ngày mai ta tiếp tục đổi món.”

Cảm ơn, so với việc đó, cậu hy vọng Chung Khôi về sớm thì hơn.

Đang ăn cơm, Trương Huyền quyết định trao đổi một chút về luật lao động với Mã Linh Xu, bảo anh ta đừng học Chủ tịch, lúc nào cũng chèn ép giá trị thặng dư của nhân công.

Đối diện truyền đến tiếng động, chương trình tivi quá nhàm chán, Hamburger chuyển đến kênh tin tức, trong màn hình đang đưa tin vụ việc mới nhất tài xế taxi bị hại. Nhìn taxi đỗ trên bãi đất trống phía xa, Hamburger than thở: “Giờ ngay cả lái taxi cũng trở thành nghề nguy hiểm, không cẩn thận một cái là bị chặt cổ.”

Nó dùng cánh làm động tác cắt ngang cổ mình, nhưng chẳng ai để ý đến trò quái gở của nó. Ngoài Trương Huyền chuyên tâm ăn uống, sự chú ý của mọi người đều bị tin tức thu hút, nghe phát thanh viên giải thích, đây chỉ là vụ việc giết người cướp của bình thường, chỗ hấp dẫn duy nhất của nó là cả người chết và chiếc xe của ông ta đều bị ném ở nơi đồng hoang, khiến cho rất lâu sau mới bị phát hiện, về phần thân phận người chết còn đang trong quá trình điều tra, song có manh mối về chiếc xe, hẳn là không khó tra.

“Núi Thanh Viên, nghe có vẻ quen tai.” Hamburger không muốn làm người ngoài cuộc, hỏi: “Hình như từng nghe thấy ở đâu, Ngân Bạch, có phải là quê của các ngươi không?”

“Không phải, chỗ chúng ta ở trước đây không có tên.”

“Có lẽ có, chỉ là các ngươi không biết.”

Trong câu chuyện nhàm chán của hai người, Hamburger lấy điện thoại ra tra, họ không hề biết núi Thanh Viên, nhưng trên núi có một đơn vị từ thiện họ từng tới rất nhiều lần, chính là cô nhi viện Thường Vận nơi Bé con bây giờ đang ở. Không ngờ Hamburger ồn ào là vậy, nhưng lại chú ý tới những chỗ người khác không để ý.

“Bé con không sao chứ?” Ngân Bạch rất nhạy bén, thấy sắc mặt Nhiếp Hành Phong không ổn, hắn cũng đến gần xem, sau khi thấy có sự liên quan giữa núi hoang và cô nhi viện, nhịn không được hỏi.

Hamburger bay xuống, rất thành thục lắc lắc cánh: “So với việc đó, ta cảm thấy càng nên lo lắng vụ việc này không phải do Bé con làm ra đấy chứ?”

“Bé con sẽ không giết người.” Ngân Mặc phản bác.

“Nếu nhìn thấy nó chơi cầu lửa, người yếu tim bị dọa ngỏm củ tỏi cũng không phải không có khả năng.”

“Nhưng Bé con đang ở trong cô nhi viện.”

“Nó có chân, cảm ơn, nó không phải là con rối.”

“A!”

Cuộc nói chuyện của mọi người bị một tiếng rống to làm cho kinh hãi, ngay sau đó lại là một tiếng vỗ bàn vang dội. Hamburger không đứng vững, từ mép bàn ngã xuống, đến khi nó bay lên lần nữa, đã thấy Trương Huyền đứng lên, hai tay chống bàn, bộ dạng “thì ra là thế”.

“Trương nhân loại, ngươi đoán ra chân tướng rồi sao?” Đại diện cho những người đang có mặt, Hamburger hỏi ra nghi vấn.

Trương Huyền lấy lại tinh thần, cảm thấy khó hiểu khi bị mọi người nhìn chăm chăm: “Đoán ra cái gì?”

“Tin thời sự đang phát kia kìa, không phải ngươi biết hung thủ rồi đấy chứ…”

“Không, ta nghĩ tới một chuyện khác, thì ra là thế!”

Trương Huyền vốn không xem ti vi, bởi vì bên tai cậu vẫn văng vẳng tiếng hét đánh thức cậu từ trong mộng ra kia. Âm thanh lúc lớn lúc bé, còn khiến người ta ghét hơn cả ù tai, y như khúc nhạc đòi mạng, biến mất một hồi rồi lại đột nhiên vang lên. Sau khi lặp lại như vậy mấy lần, cậu rốt cuộc nhớ ra đó là giọng của Chung Khôi, trên thực tế âm thanh vừa nhỏ vừa thấp, rất khó phân biệt là ai phát ra, nhưng trực giác nói cho Trương Huyền biết, ngoại trừ con quỷ ngốc kia thì không có người thứ hai.

Nghĩ thông suốt điểm đó, nghi ngờ chất chứa trong lòng Trương Huyền biến mất, nhanh chóng chạy đi lấy điện thoại di động gọi cho Chung Khôi, nhưng hồi lâu không có ai nhận. Cậu bỏ điện thoại xuống quay đầu nhìn mọi người, lại nhìn ti vi đối diện: “Đã xảy ra chuyện gì, có tin tức lớn nào à?”

Mọi người không trả lời, đường nhìn đồng loại chuyển về phía Nhiếp Hành Phong. Nhiếp Hành Phong cảm thấy khá là khó giải thích. Đây chỉ là nơi xảy ra vụ án mà thôi, có liên quan đến cô nhi viện hay không anh vẫn không dám xác định.

Tâm tư Trương Huyền cũng không để ở việc đó, thuận miệng hỏi xong liền chạy đi lấy áo khoác, sửa sang lại quần áo nói với Nhiếp Hành Phong: “Đi thôi Chủ tịch, em muốn đi tìm Mã tiên sinh hỏi chuyện.”

“Chuyện gì?”

Lúc Nhiếp Hành Phong hỏi, Trương Huyền đã chạy ra ngoài, bộ dạng hấp tấp dường như rất vội vã. Anh đành phải quay đầu nhìn mọi người trong phòng, Ngân Bạch hiểu ý, mỉm cười nói: “Xin chủ nhân yên tâm, chúng ta sẽ trông nhà thật cẩn thận.”

Nhiếp Hành Phong lấy sách muốn trả cho Mã Linh Xu, theo Trương Huyền đi tới Mã gia, sau khi ấn chuông, bên trong truyền ra tiếng nói: “Cửa không khóa, mời vào.”

Trương Huyền đẩy cửa đi vào, quen cửa quen nẻo đi thẳng tới phòng khách, liền thấy Mã Linh Xu ngồi trên ghế salon nghe nhạc thưởng thức trà, thân thể hơi dựa về phía sau, tùy ý mà tự nhiên. Nhìn thấy họ, anh ta giơ tay lên, xem như chào hỏi.

“Mã tiên sinh, sao anh lại thế hả? Ngay cả cửa cũng không khoá, giờ cũng không có chó sói canh cửa, trộm lẻn vào thì làm sao?”

Vào phòng khách, Trương Huyền dường như quen thuộc ngồi xuống đối diện Mã Linh Xu, lại tự nhiên như ở nhà, lấy bộ chén trà ra, đặt một chén trước mặt Nhiếp Hành Phong, một cho mình dùng, rót lần lượt trà đen Mã Linh Xu vừa pha vào các chén.

Mã Linh Xu không để ý, thân thể nghiêng về phía trước, đưa đĩa bánh ngọt trên bàn trà cho Trương Huyền, ý bảo cậu ăn, cười nói: “Mấy thứ như khoá cửa phòng được quân tử không phòng được tiểu nhân, hơn nữa chỗ tôi cũng không có gì đáng giá để trộm.”

“Sao lại không có? Lấy bừa một thứ ở đây, đều là vô giá.”

Trương Huyền vừa cắn bánh ngọt vừa quan sát xung quanh, cuối cùng nhìn về phía giá sách đối diện, không biết phát hiện ra cái gì, ánh mắt chợt sáng ngời, sau đó liền bất động luôn ở đó.

Đây là tật xấu thường thấy nhất của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong đã sớm cho là bình thường, anh không để ý, đem mấy quyển sách liên quan đến chiến lược kinh doanh lúc trước mượn của Mã Linh Xu trả lại cho anh ta. Trương Huyền ở bên cạnh ăn bánh ngọt lầm bầm: “Thì ra các anh còn là bạn đọc sách nữa, xem mấy loại sách này có thể tăng thêm tri thức gì sao?”

“Em không cảm thấy hứng thú đâu.” Tuy học kinh doanh học cũng là một cách kiếm tiền gián tiếp, nhưng Nhiếp Hành Phong tin rằng Trương Huyền không có sự kiên trì đó.

“Nói chính xác, em không có hứng thú với việc chèn ép sức lao động thặng dư.” Nhiếp Hành Phong nói xong, Trương Huyền lập tức tiếp lời, hỏi Mã Linh Xu: “Mã tiên sinh, việc này là anh không đúng rồi, tuy rằng tiền ai cũng muốn kiếm, nhưng không thể bóc lột nhân công một cách bạt mạng được. Chung Khôi hai ngày nay chưa về nhà, làm hại tôi ngày nào cũng ăn chay, anh có thấy tôi gầy đi không? Gầy đến mức có thể tới công ty của các anh làm người mẫu rồi không?”

“Bạn học Trương, nếu câu cuối cùng kia của cậu mới là trọng tâm, thì thật đáng tiếc, cuộc đời này của cậu không có duyên với công việc người mẫu đâu.” Mã Linh Xu đan hai tay vào nhau đặt lên bụng, mỉm cười nói.

Trương Huyền chạy tới, ngồi sát vào bên cạnh Mã Linh Xu: “Vậy câu trước thì sao? Có thể trả tiền bối Chung Chung về cho chúng tôi không? Cả nhà chúng tôi đều đang mong mỏi cậu ta trở về.”

“Câu trước tôi lại càng không rõ, Chung Khôi nói với tôi có việc cần làm, xin nghỉ mấy hôm, tôi còn tưởng rằng các cậu biết cậu ta đi đâu chứ.”

“Không biết!”

“Tôi cũng không biết!”

“Sao có thể chứ, anh là ông chủ của cậu ta, cậu ta vô cớ xin nghỉ, anh nên hỏi thêm mới đúng chứ?”

“Tôi là ông chủ, chứ không phải là bố cậu ấy. Cậu ấy xin nghỉ, tôi đâu thể hỏi này hỏi nọ, lải nhải không ngừng như lão già được?”

Lẽ nào anh cảm thấy anh không phải là lão già sao?

Trương Huyền vuốt mũi nhỏ giọng lầm bầm, Mã Linh Xu làm như không nghe thấy, ánh mắt đảo qua hai người họ, hỏi: “Các cậu đặc biệt chạy tới, có phải Chung Khôi đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Nhiếp Hành Phong liếc mắt nhìn Trương Huyền: “Không có gì, chỉ là gần đây bữa sáng không hợp khẩu vị Trương Huyền lắm.”

“Có người làm cho là tốt rồi, cậu nhìn tôi này, từ khi Tố Vấn rời đi, sinh hoạt thường ngày đều phải tự mình mó tay vào.”

Sau khi Tố Vấn hòa hợp với Sơ Cửu, liền dọn đến chỗ Sơ Cửu. Sơ Cửu sửa sang lại quán bar một lần nữa, xây một phòng ngủ trên lầu cho hắn và Tố Vấn. Quán bar rất gần khu chung cư, nhưng dù sao Tố Vấn cũng không thể ngày ngày đến giúp, cho nên hiện giờ một ngày ba bữa đều là Mã Linh Xu tự mình cầm dao.

“Bây giờ nghĩ lại, quả thật không nên dễ dàng đưa thú cưng cho người khác.” Anh ta tựa lên ghế sô pha, vô cùng hối hận nói.

“Tôi cũng cho là như thế, nhưng chuyện quá khứ không nên nhớ lại nữa, chỉ lãng phí thời gian.” Trương Huyền phụ họa xong, đưa đĩa bánh ngọt trống không cho Mã Linh Xu: “Còn nữa không?”

Người này ở nhà mình không được ăn no, chạy đến đây ăn chực uống chực, Nhiếp Hành Phong dùng ánh mắt trừng Trương Huyền. Trương Huyền giả vờ không thấy, Mã Linh Xu không nói gì, nhận lấy đĩa bánh ngọt đi vào phòng bếp.

“Hôm qua Tố Vấn đưa đến không ít, hời cho cậu.”

“Cảm ơn Mã tiên sinh!”

Mã tiên sinh vừa ra ngoài, Trương Huyền liền đứng lên, chạy đến trước kệ sách hết nhìn đông lại ngó tây, chưa được một chốc đã cười hì hì xoay người trở về, ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Hành Phong, một lần nữa rót đầy chén trà đã cạn, uống tiếp.

Tên này nhất định lại đang giở trò gì.

Trực giác nói vậy với Nhiếp Hành Phong, nhưng không đợi anh hỏi, Mã Linh Xu đã cầm bánh ngọt quay lại, lại là một đĩa to đầy ắp, Trương Huyền sau khi nói tiếng cảm ơn lại bắt đầu xơi không nể nang gì.

“Cậu cũng thích ăn bánh ngọt Tố Vấn làm giống Bé con.” Nhìn cậu, Mã Linh Xu hỏi: “Nói đến Bé con, nhóc kia gần đây có khỏe không?”

“Bé con vẫn đang ở…”

Lời của Nhiếp Hành Phong bị cắt ngang giữa chừng, Trương Huyền nói: “Rất khỏe. Đúng rồi, Mã tiên sinh, lúc Chung Khôi xin nghỉ có nhắc đến cô nhi viện không?”

“Không, cô nhi viện có chuyện gì à?”

“Tôi tùy tiện hỏi thôi, anh biết đấy, cảm giác không có người làm cơm rất tồi tệ.”

Không ai làm cơm có liên quan trực tiếp gì đến cô nhi viện sao?

Nhiếp Hành Phong cảm thấy Trương Huyền đối phó quả thực rất có lệ, cũng may Mã Linh Xu không hỏi nhiều. Trương Huyền uống trà xong đứng dậy cáo từ, Nhiếp Hành Phong vốn còn muốn mượn thêm mấy quyển sách, lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị cậu kéo chạy ra ngoài.

Sau khi họ đi, Mã Linh Xu cầm lấy mấy cuốn sách định đặt lại lên giá, nhưng lại dừng giữa chừng, ánh mắt rơi xuống một vị trí trên giá sách, chỗ đó đó đặt một bình thiếp ly bạch ngọc, nhưng bây giờ lại trống không.

Chuyện này đúng là phòng quân tử không phòng được tiểu nhân.

Phát hiện đồ bị mất, Mã Linh Xu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trương Huyền đang lôi cánh tay Nhiếp Hành Phong chạy nhanh về phía trước. Anh ta do dự một chút, bỏ qua việc truy hỏi, đặt sách lên chỗ trống.

Việc nên đến ắt phải đến, chỉ hi vọng lúc nó đến, mọi thứ đừng trở nên quá tệ