Nhìn hai con quái vật không thể nhúc nhích dưới thần lực do mọi người kết hợp tạo ra, Khúc Tinh Thần lạnh lùng nói: “Tôi đã từng quên mọi chuyện ở thôn Khúc gia, theo sư phụ tu đạo, coi tất cả yêu vật của thiên hạ là kẻ thù, khi giết yêu tôi chưa bao giờ chùn tay. Nhưng có một ngày Dạ Lăng khiến tôi nhớ lại cái đêm tuyết ấy, tôi mới biết thì ra Thiên Sư tu đạo tôi vẫn luôn kính ngưỡng mới là quái vật đáng sợ nhất. Cậu có thể tưởng tượng nổi khi đó tôi ghê tởm thân phận của mình như thế nào không?”

Một hôm nào đó trên đỉnh Truy Vân, ông ta nghe thấy tin tức từ chân núi truyền lên rằng dân làng bị yêu phá hoại. Ông ta cực kỳ căm hận yêu loại, lập tức cùng đám người Trương Tuyết Sơn đi bắt yêu. Nhưng đã chậm một bước, thôn dưới chân núi đã bị lửa bao phủ, dân làng thương vong vô số. Mà ông ta cũng nhìn thấy Dạ Lăng hiện nguyên hình vì trúng mai phục, lúc này mới biết Dạ Lăng chính là con bạch lang năm đó. Dạ Lăng nói mình bị người khác hãm hại, nhưng ông ta coi những lời này là ngụy biện. Sau đó, trong lúc đánh nhau xà nhà rơi xuống, để cứu ông ta, Dạ Lăng đã dùng pháp thuật ép vật nặng ra, đổi lấy một đao ông ta đâm vào bụng…

Một đao kia đã kết thúc tình cảm giữa họ, rất nhiều năm sau, ông ta đã vô cùng hận bản thân vì sự xúc động lúc đó. Nhưng khi sự việc lặp lại lần thứ hai, ông ta lại tiếp tục phạm phải sai lầm giống thế. Ông ta muốn sửa chữa sai lầm năm đó, để mọi thứ bắt đầu lại lần nữa, nhưng phát hiện thứ nên thay đổi nhất lại chính là mình…

Trong màn mưa trắng xóa, bóng mờ hình thoi trong mắt Khúc Tinh Thần như ẩn như hiện, nhưng không ai nhìn thấy, ngay cả chính ông ta cũng không hề cảm nhận được, lầm bầm nói: “Dạ Lăng chết, lòng tôi cũng chết theo. Tôi cho rằng cuộc đời này cứ như thế, nhưng không ngờ có thể gặp lại Dạ Lăng, càng không ngờ sẽ gặp lại hai quái vật tàn sát cả thôn năm đó. Đêm giông tố ấy tôi đột nhiên tới quán bar, sau đó ngẫm lại có lẽ mọi việc đã được định trước trong số mệnh. Từ các dấu vết tôi đã đoán được Hàn Việt và Sách Nhân Phong trong lúc vô ý bị cuốn đến thời không này. Tôi nghĩ đó là người thân ám chỉ cho tôi giết chết quái vật, để chúng biến mất khỏi thế gian này, như vậy thảm kịch từng xảy ra trong quá khứ sẽ được thay đổi.”

Tâm trạng này Trương Huyền không thể hiểu nổi, bởi vì cậu không phải là Khúc Tinh Thần. Nhưng cậu đã nghĩ ra vì sao khi lần đầu tiên họ gặp nhau trên tuyết sơn, Khúc Tinh Thần lại chán chường như vậy. Khúc Tinh Thần căm hận lang yêu, căm hận Trương Tam bao che ngoại tộc, nhưng căm hận hơn có lẽ chính là bản thân mình.

“Cho nên cái người Kim gia Giang Ninh kia cũng là ông giết? Ông giết người, còn ngụy trang thành bị thương hôn mê, mượn tay chúng tôi tìm ra Hàn Việt đúng không?”

Giờ nghĩ lại, đây là khả năng duy nhất, bằng không với khứu giác bén nhạy của Hamburger, ngay từ đầu không thể không phát giác ra sự tồn tại của tử thi. Trương Huyền nghĩ chắc hẳn lúc họ bị quỷ thú vây đánh, Khúc Tinh Thần đã nhân cơ hội giết người.

Bị hỏi đến, Khúc Tinh Thần à một tiếng, lạnh nhạt nói: “Tôi cũng là sau đó mới biết hắn là người của Kim gia.”

“Ngay cả người đó là ai cũng không biết mà ông lại giết anh ta!?”

Câu trả lời khiến Trương Huyền rất đỗi kinh ngạc, lạnh lùng nhìn người đàn ông suy sụp trước mắt này. Mưa to khiến toàn thân ông ta ướt đẫm, ánh mắt mê loạn, ngay cả khí chất ôn hòa từng cố gắng duy trì cũng biến mất, chỉ để lại sự điên cuồng và tính toán. Người như thế hoàn toàn không xứng với Tố Vấn, không xứng một chút nào.

“Các người nhìn tôi như vậy làm gì?”

Phát hiện trong mắt mọi người toát lên vẻ khinh bỉ, Khúc Tinh Thần nổi giận, hét lớn: “Thân phận người kia quan trọng lắm sao? Các người rõ ràng đều thấy bóng mờ hình thoi trong con ngươi hắn, hắn đã là quái vật, chỉ cần biến thành quái vật thì đều đáng chết. Thương xót quái vật chính là ác độc với người tốt, tôi không giết nó, thì không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ bị làm hại!”

“Biết đâu có thể chữa khỏi.” Ánh mắt Mã Linh Xu nhìn Khúc Tinh Thần tràn đầy thương hại: “Anh ta cũng không phải là người thuộc về thời không này.”

Đó chỉ là một người đáng thương nghe truyền thuyết về lôi thần, vô tình lấy được búp bê giả, có duyên gặp gỡ, anh ta cùng Hàn Việt và Sách Nhân Phong đều bị đưa đến nơi này, nhưng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Khúc Tinh Thần giết chết. Tâm trạng của Khúc Tinh Thần hắn có thể hiểu được, nhưng hàng động này hắn không thể tán đồng.

“Chính vì hắn không phải người nơi này, tôi mới phải giết.” Khúc Tinh Thần thản nhiên thừa nhận: “Bọn họ không nên tồn tại ở đây, chỉ có chết mới giải quyết tất cả.”

“Vậy ông cũng không nên bắt cóc Tố Vấn.” Trương Huyền tức giận nói: “Tố Vấn vô tội!”

“Tôi biết, nhưng hình như y nhớ ra chuyện quá khứ, lại còn muốn nói cho các người biết, nếu các người biết chân tướng, sẽ đoán ra được mục đích của tôi. Để kế hoạch không bị ảnh hưởng, tôi chỉ đành bắt cóc y, nhưng đừng lo, tôi sẽ không làm hại y, y là người duy nhất tôi sẽ không làm tổn thương.”

Lẽ nào người bị ông ta tổn thương nhiều nhất không phải là Tố Vấn hay sao?

Trương Huyền rất muốn hỏi vậy, cậu nghĩ có lẽ Tố Vấn cũng đoán được người bắt cóc là ai, nên mới không phản kháng dữ dội. Đáng tiếc nỗi khổ tâm này Khúc Tinh Thần hoàn toàn không cảm nhận được, ngược lại ngày một thậm tệ hơn, sau khi giết người, còn không ngừng diễn trò trước mặt họ.

“Cho dù mọi chuyện lặp lại lần nữa thì sao chứ? Ông vẫn không thay đổi được bất cứ sự thật nào.” Cậu lạnh lùng đánh thức mộng đẹp của Khúc Tinh Thần: “Quá khứ chỉ được dùng để nhớ lại, không thể thay đổi. Thứ ông gọi là trí nhớ không phải là muốn thay đổi điều gì, mà đơn thuần là không bỏ xuống được, bởi vì sự thù hận luôn khắc cốt ghi tâm hơn mang ơn!”

“Không phải! Không phải như thế!”

Trương Huyền không có hứng thú biết rốt cuộc là thế nào. Đỉnh đầu sấm đánh ầm ầm, lại có xu thế giáng xuống. Mắt thấy hai con quái vật bị nhốt lắc đầu vẫy đuôi, toát ra đầy khí tức cáu kỉnh, cậu nói với Mã Linh Xu: “Bớt nói nhảm với ông ta, giải quyết vấn đề trước rồi tính!”

“Không được!”

Mã Linh Xu còn chưa trả lời, Khúc Tinh Thần đã kêu lên trước, rướn người cướp khẩu súng rơi trên mặt đất. Khẩu súng đó là ông ta nhân lúc hỗn loạn lấy được trước khi ra khỏi cục cảnh sát. Ông ta không còn gì nữa, nên không sợ mất tất cả, dù sao chỉ cần làm lại quá khứ, vận mệnh của họ đều có thể sửa chữa.

Trương Chính cách Khúc Tinh Thần gần nhất, thấy ông ta muốn hành hung, sau khi do dự đã chọn tới ngăn cản. Đến giờ hắn vẫn chưa rõ tiền căn hậu quả của toàn bộ vụ việc, nhưng Trương Lạc dặn hắn phải giúp đỡ Mã Linh Xu, nên hắn đứng về phía Mã Linh Xu, đoạt lấy súng trước khi Khúc Tinh Thần cướp được.

Gương mặt Khúc Tinh Thần trắng bệch, nhìn Trương Chính trừng trừng, khiến hắn thấp thỏm trong lòng, chỉ đành nói: “Đừng trách cháu, tiểu sư thúc, đây là ý của chưởng môn.”

“Các người đều muốn giúp quái vật sao? Chỉ vì chúng là đồng môn của các người, nên các người cứ thế bao che? Tính mạng cả thôn Khúc gia của tôi thì nói thế nào?”

“Chúng tôi làm vậy không phải để bao che, mà là để tất cả trở về quỹ đạo. Ông có từng nghĩ chúng giết không chết hay không. Bởi vì nếu chúng có thể giết chết được, thì bi kịch xảy ra trong quá khứ đã có thể thay đổi, vậy thì làm thế nào ông còn tồn tại ở chỗ này?”

Chưa từng nghĩ đến vấn đề này, Khúc Tinh Thần ngẩn ra, Mã Linh Xu nói tiếp: “Nếu ông cho rằng giết chúng có thể thay đổi được số phận của thôn Khúc gia, thì đã sai hoàn toàn rồi. Ông cho rằng chúng chết rồi, không thể quay về quá khứ giết người được nữa, vụ giết người ở thôn Khúc gia sẽ không xảy ra? Đó chỉ là dùng giả thuyết nhân quả để phán đoán sự thực đã xác định. Giả như quá khứ thay đổi, thì giờ ông không phải là Thiên Sư Khúc Tinh Thần nữa, trong lòng ông cũng không có ký ức thù hận. Thế nhưng ông có, cho nên bản thân sự tồn tại của ông đã chứng minh quá khứ không thể thay đổi. Nguyên nhân trước kia dẫn đến hậu quả bây giờ, đạo lý này tin rằng người tu đạo nhiều năm như ông không thể không hiểu.”

“Không… không phải như thế…”

Khúc Tinh Thần ngẩn người tự lẩm bẩm, đạo lý này không phải ông ta không hiểu, mà là thù hận đã át đi sự tỉnh táo, khiến ông mất đi năng lực phán đoán. Kẻ thù ngay trước mắt, ông ta thà rằng đánh cược một lần, còn hơn để cơ hội cứ thế vụt mất uổng phí. Nhưng mấy câu nói của Mã Linh Xu đã đập tan ảo tưởng của ông ta, sự tồn tại và nỗi căm hận của ông ta chính mà minh chứng tốt nhất. Nếu quá khứ có thể thay đổi, thì tại sao ông ta còn dùng thân phận đó để ở lại chỗ này?

“Bởi vậy chúng ta phải đưa họ trở về, để mọi chuyện khôi phục lại quỹ đạo bình thường.” Mã Linh Xu bình tĩnh nói: “Họ đã chết hơn ba mươi năm trước, chứ không phải chết ở chỗ này.”

“Lẽ nào…” Khúc Tinh Thần hoảng hốt một chút, gượng cười hỏi: “Không còn cách giải quyết khác sao?”

“Không có, đây là số mệnh của chúng ta, chuyện đã được định trước chúng ta không có cách nào thay đổi, thứ chúng ta có thể thay đổi chỉ là tâm thái đối diện với nó.”

Mã Linh Xu nói rất lạnh lùng, cũng rất thực tế, khiến Khúc Tinh Thần không tìm được lời phản bác. Ông ta khẽ cười, thắt lưng cong xuống rất thấp, trong cơn mưa tầm tã, mọi người không thể nhìn rõ rốt cuộc ông ta đang cười hay đang khóc. Chỉ thấy cuối cùng ông ta quỵ gối quỳ rạp xuống đất, hoàn toàn không đếm xỉa đến bùn lầy, hai tay ra sức đấm xuống đất, để trút hết oán hận và căm tức trong lòng. Cơn mưa mùa đông lạnh giá, thấm ướt quần áo mọi người, họ nhìn ông ta khóc nức nở, nhưng không ai tiến tới khuyên can. Tiếng mưa rơi càng tăng thêm thương cảm, mà nỗi thương cảm này bắt nguồn từ hiện thực tuyệt vọng.

Lạnh mắt nhìn Khúc Tinh Thần, Trương Huyền biết chuyện này là sự đả kích rất lớn đối với ông ta. Nhưng cậu tin rằng người bị hại vì việc đó nhất định không chỉ có mình Khúc Tinh Thần. Vì lời nguyền của lôi thần, mà Hàn Việt và Sách Nhân Phong chết, sư công cũng đã chết. Trương Lạc cũng mong đợi có thể thay đổi quá khứ, nên mới phái Trương Chính tới hỗ trợ, hy vọng đưa hai người Hàn Việt trở lại. Cũng chỉ khi họ quay về, để mọi chuyện làm lại lần nữa, mới có thể tránh khỏi những sai lầm họ từng phạm phải.

Thế nhưng, thực sự có thể tránh được sao?

Sau khi nghe Mã Linh Xu giải thích, Trương Huyền không dám khẳng định.

“Hết thời gian rồi, đừng do dự nữa.”

Giọng nói trầm ổn vang lên, Trương Huyền kinh ngạc quay đầu lại, thấy Nhiếp Hành Phong đứng ở đó, hạt mưa bay xuống, lúc đến gần anh thì tự động bắn sang một bên. Sắc mặt anh u ám, nhìn Khúc Tinh Thần, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường không hề che đậy. Không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, Trương Huyền cảm thấy cương khí sát phạt trên người Nhiếp Hành Phong rất nặng, khiến sự tồn tại của anh đột nhiên hiện rõ.

“Ủa, Chủ tịch, anh đến lúc nào vậy?”

“Anh ấy đi cùng với chúng tôi.” Trương Chính cảm thấy rất kinh ngạc khi thấy Trương Huyền không chú ý đến sự tồn tại của Nhiếp Hành Phong, tâm trạng bất chợt tốt lên, chủ động giải thích: “Tôi và chú gặp Nhiếp tiên sinh và tiểu sư thúc ở cục cảnh sát, liền lái xe đưa họ tới.”

Về phần Trương Lạc dùng pháp thuật gì đuổi được đến đây thì hắn cũng không rõ lắm. Chỉ biết sau khi lái xe đến chân núi, sắc mặt Khúc Tinh Thần liền thay đổi, đột nhiên gào lên nhảy xuống xe. Hắn nghe lời Trương Lạc đuổi theo, trước khi đi còn nhờ Nhiếp Hành Phong chiếu cố đến Trương Lạc, không ngờ anh cũng đuổi theo, để một mình Trương Lạc trong mưa to. Nghĩ đến chuyện thân thể Trương Lạc không chịu được dầm mưa, hắn không khỏi trừng Nhiếp Hành Phong, rất khó chịu với cách làm ích kỷ của anh.

Nhiếp Hành Phong không để tâm đến cái trừng mắt của Trương Chính, ngược lại nhiều hứng thú nhìn về phía hắn. Trương Huyền không thấy Nhiếp Hành Phong đáp lại, đôi mắt đảo quanh người anh, khi thấy trên tay anh cầm vũ khí màu mực, lần thứ hai kêu lên kinh ngạc: “Anh cướp lại Tê Nhận rồi à?”

“Tôi chỉ thu hồi đồ thuộc về mình.”

Giọng nói bình tĩnh trầm ổn, mang theo sự kiêu ngạo và ung dung thuộc về thiên thần, Trương Huyền ngẩn người, truy hỏi: “Hàng dỏm kia cũng tới rồi à? Hắn ở đâu?”

Nhiếp Hành Phong nhíu mày, đang định trả lời, bỗng nhiên đỉnh đầu lập lòe ánh chớp, lập tức tiếng sấm đánh xuống, mưa xối xả tưới tắt lửa lưu huỳnh, mùi quái dị tràn ngập núi rừng, nồng nặc không chịu nổi. Hai con quái vật phủ phục trên mặt đất rên rỉ không ngớt, thân hình khổng lồ không ngừng run rẩy, sương đen bốc lên quanh thân chúng, lập tức bị đánh tan trong màn mưa.

Thấy tình cảnh ấy, Mã Linh Xu bước nhanh tới trước mặt chúng, hai tay đặt lên người quái vật, miệng niệm chú ngữ trừ tà, bùa chú rút hết sương đen mê hoặc chúng. Theo làn sương dần biến mất, hình thể thuộc về quái vật cũng tiêu tan, quay về dáng dấp Hàn Việt và Sách Nhân Phong. Dường như họ có ký ức về đủ chuyện trải qua trước kia, thân hình vừa khôi phục nguyên trạng, Hàn Việt liền ngã vào người Mã Linh Xu, gọi một tiếng sư huynh sau đó liền khóc hu hu.

Trong đôi mắt đẫm lệ, Mã Linh Xu nhìn thấy ký hiệu hình thoi ẩn hiện trong coi ngươi Hàn Việt, tròng mắt của hắn cũng ươn ướt, thở dài, nhẹ nhàng vỗ đầu vai Hàn Việt.

“Đệ nhớ ra rồi, là đệ hại Sách sư huynh, còn giết sư phụ và dân làng vô tội. Nhưng đệ không cố ý, sư huynh tha thứ cho đệ, nếu có thể làm lại lần nữa, đệ nhất định sẽ không thu luyện pháp thuật lôi thần…”

Tiếng giông tố át đi tiếng khóc của Hàn Việt, ngoại trừ Mã Linh Xu, không ai nghe thấy hắn nói gì. Mọi người chỉ thấy hắn đang nức nở, tiếng khóc rất đau lòng. Lúc này, ở đây không có thiên tài tu đạo nào cả, chỉ có một thằng bé choai choai mười mấy tuổi, cuộc đời của nó vừa mới bắt đầu, có lẽ ngay chính bản thân nó cũng không rõ ngọn nguồn của cơn ác mộng này ở chỗ nào. Tất cả ký ức đều lộn xộn đáng sợ, nhưng lại chân thực đến mức nó không thể trốn tránh.

Mưa sầm sập trước mắt, nhắc nhở Hàn Việt về đoạn quá khứ bị búp bê mê hoặc. Hắn muốn vứt bỏ búp bê mà không nỡ, cuối cùng từng bước rơi xuống vực thẳm, còn liên lụy đến sư huynh mà hắn thương yêu có thừa. Hắn bị lôi thần hoàn toàn khống chế, lúc thấy hành động tàn ác bị ngăn cản, hắn đã dùng móng vuốt đâm chết sư phụ. Sau đó hắn tỉnh táo lại trong tiếng kêu thất thanh tức giận của sư huynh, hắn bèn chuyển sang tấn công sư huynh, đúng lúc này giữa bầu trời nổi lên sấm sét, họ liền bị dẫn đến thế giới này.

Tại sao lại đến nơi đây, Hàn Việt không biết. Hắn nhìn Mã Linh Xu, nghĩ thầm có lẽ đối với mình đây là một loại cứu chuộc. Đã biết kết cục, hắn có thể ngăn ngừa bi kịch xảy ra, khi mọi chuyện bắt đầu lại một lần nữa, hắn sẽ từ bỏ lôi thần, để đổi lấy sự bình an vô ưu cho sư phụ và sư huynh.

“Đưa đệ trở lại, Tam sư huynh.” Nâng mí mắt lên, hắn đưa ra lời thỉnh cầu với Mã Linh Xu: “Đệ không muốn làm quái vật, đệ phải cứu sư phụ và Sách sư huynh, hãy tin đệ, đệ nhất định sẽ làm được!”

Mã Linh Xu yên lặng chăm chú nhìn Hàn Việt, hắn đã hoàn toàn biến về dáng vẻ tiểu sư đệ lúc trước. Con ngươi trong suốt, sáng ngời thế kia, chói mắt thế kia, khiến bóng mờ hình thoi bên trong cũng trở thành thứ trang trí xinh đẹp. Hắn bức thiết khiến ánh nước trong mắt long lanh, làm người ta đau lòng.

Không thấy hắn trả lời, con ngươi Hàn Việt đỏ hơn, gọi: “Sư huynh!”

Mã Linh Xu liếc ánh mắt đi, vỗ vỗ cánh tay hắn, thấp giọng nói: “Đừng lo, ta sẽ giúp đệ.”

Bên cạnh truyền đến tiếng rên rỉ, là Sách Nhân Phong từ từ hồi phục thần trí phát ra. Thực ra hắn đã là người chết, nên khôi phục chậm hơn Hàn Việt. Sau khi trở về hình người, móng tay và sừng thú vẫn chưa hoàn toàn rút về. So với Hàn Việt mặc quần áo màu nâu đậm, hắn toàn thân lõa thể càng trở nên nổi bật hơn. Hamburger có lòng tốt giũ sạch bao tải Chung Khôi đựng lưu huỳnh, đưa cho hắn, dường như hắn rất kiêng kỵ mùi trên bao tải, run rẩy nhận lấy, khoác bừa lên người.

Hai quái vật đều khôi phục thần trí, đây là chuyện tốt, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là đưa bọn họ quay về, nhìn cương khí tiêu tán trong gió, Ngân Bạch hỏi Mã Linh Xu: “Chúng ta phải làm thế nào?”

Chung Khôi say máu hôn mê, được Hamburger kéo đến bãi đất trống phía xa. Sao năm cánh thiếu đi một đỉnh, Mã Linh Xu chuyển ánh mắt đến Trương Chính, Trương Chính hiểu ý, nói: “Để tôi bù vào chỗ trống.”

“Thêm ta nữa.”

Tiếng nói trầm ổn vang lên, mọi người quay đầu, liền thấy Trương Lạc đứng im trong mưa. Ông tới rất lâu rồi, cũng nhìn thấy rõ ràng những chuyện vừa rồi, từ từ đi tới trước mặt Ngân Bạch, Ngân Bạch không biết có nên đổi hay không, quay đầu nhìn Trương Huyền.

Trương Huyền còn chưa lên tiếng, Trương Chính đã cướp lời kêu lên: “Chú, chú đừng…”

Trương Lạc giơ tay lên ngăn hắn lại, nói với Mã Linh Xu: “Sai lầm này xuất phát từ Thiên Sư môn, hôm nay cũng nên để chúng ta cùng giải quyết, là đồng môn, hy vọng ta có thể tận chút sức lực.”

Mã Linh Xu do dự gật đầu, Ngân Bạch theo ý hắn lùi lại, vốn định đứng vào chỗ em trai, nhưng không ngờ Khúc Tinh Thần đột nhiên bật dậy, xông tới vị trí Ngân Mặc đang đứng.

Hành động này ngoài dự liệu của mọi người, chỉ có Trương Lạc mỉm cười, hỏi ông ta: “Nghĩ thông suốt rồi sao?”

“Đệ không biết, nhưng đệ hy vọng chuyện này sẽ kết thúc ở đây.” Con ngươi Khúc Tinh Thần đỏ bừng, khiến bóng mờ hình thoi từng có không còn tồn tại nữa. Ông ta nhìn hai người giữa pháp trận, vẻ mặt có hoảng hốt, căm hận, cũng có bất đắc dĩ, ngơ ngẩn nhìn một hồi, trầm giọng nói với Hàn Việt: “Hy vọng ngươi thực hiện lời hứa, tránh được những sai lầm từng mắc phải!”

“Tôi hứa!”

Hàn Việt đỡ Sách Nhân Phong dậy, Sách Nhân Phong hơi ngây ngô, nhìn mọi người đứng trên vị trí pháp trận, cảm thấy đều rất quen mặt, nhưng lại không nhớ nổi họ rốt cuộc là ai, hoảng hốt gọi: “Sư huynh, sư phụ…”

“Huynh ngoan nhé, chúng ta trở về gặp sư phụ.” Hàn Việt giữ chặt tay hắn, cao giọng nói với Mã Linh Xu: “Bắt đầu đi!”

Mã Linh Xu rũ mắt, Trương Huyền đứng gần hắn nhất, loáng thoáng nhìn thấy trong mắt hắn toát lên vẻ thương cảm, đang định gọi, Mã Linh Xu đã giơ tay lên làm thủ quyết trừ tà.

◇◆◇

Như hiểu mục đích của họ, tiếng sấm trên đỉnh đầu vang hơn, ánh chớp xẹt qua màn mưa, không ngừng bắn về phía pháp trận, hòng ngăn cản hành động của họ. Những người khác không dám chậm trễ, đồng loạt chập ngón tay bắt quyết, cùng làm ra pháp quyết thúc đẩy cương khí tái hiện.

Năm người xuất từ một sư môn, pháp thuật đều tự tu hành, nhưng cuối cùng khác đường chung đích. Đồng môn cùng sử dụng pháp quyết, sức mạnh đương nhiên phi thường. Cương khí dọc theo đường viền của ngũ mang tinh trận xoay chuyển liên tục. Sấm sét đánh xuống giữa pháp trận, lập tức bị cương khí bốc lên hất ra. Lặp đi lặp lại như vậy hồi lâu, tiếng sấm rốt cuộc không thể kiềm chế nổi hai người bị lôi thần nguyền rủa trong pháp trận nữa. Ngọn lửa lưu huỳnh dấy lên, hắc khí từ người Hàn Việt và Sách Nhân Phong từ từ bốc cao, tiêu tan trong ánh lửa xanh lam.

Sấm sét xa dần, tiếng gió thổi lại ngày càng sắc bén hơn. Gió núi từ lỗ hổng đối diện nhanh chóng thổi đến gần, khiến mọi người gần như không đứng vững, chỉ sợ sơ ý một chút là bị đưa ra khỏi pháp trận, không ai dám buông lỏng. Mọi người đồng thời niệm bùa chú, gia tăng tốc độ bắt chỉ quyết, những người khác cũng tự tĩnh tâm nín thở, đứng ở xung quanh pháp trận hộ pháp giúp họ, không dám thở mạnh tiếng nào.

Lại một trận cuồng phong bốc lên, xuyên qua miệng lỗ không trọn vẹn, mang đến tiếng rít quái dị. Hamburger không giữ chặt, bị gió thổi lăn khỏi người Chung Khôi, một cục lông màu xanh lục rơi xuống bùn, rất nhanh liền không thấy bóng dáng. Đán tiếc lúc này mọi người đều đặt sự chú ý vào pháp trận, không ai phát giác ra Hamburger biến mất.

Tiếng gió thổi ngày càng mạnh, gió dữ khiến mưa cũng bị thổi đi nơi khác, mây đen gần như áp xuống phía trên pháp trận. Một đường ánh sáng từ miệng lỗ không trọn vẹn chiếu ra, Nhiếp Hành Phong đứng ở đối diện thấy rõ, nhìn chằm chằm hào quang tỏa ra liên tiếp, thời cơ chính là lúc này, hai tay anh giơ Tê Nhận lên từ trên cao bổ xuống, quát: “Mở!”

Tê Nhận quét ra ánh sáng lấp lánh giữa không trung, giống như một kíp nổ, dẫn hào quang ở lỗ hổng không hoàn chỉnh vào trong pháp trận. Sự uy phong thuộc về thiên thần tản ra, lẫm liệt không giận tự uy, chợt nghe phía xa có một đường sét vang lên, bổ vào chỗ trống kia.

Theo lỗ hổng bị đánh ra, tiếng gió thổi tăng lên, ánh sáng từ lỗ hổng không ngừng bắn ra, làm lóa mắt mọi người. Ngọn lửa trong pháp trận bốc lên, chống chọi với nước mưa, phát ra tiếng lách tách kỳ dị, khiến thân trí Hàn Việt bắt đầu hoảng hốt, chỉ nhớ phải nắm chặt tay Sách Nhân Phong, trong lòng nghĩ: mình phải quay về, quay về cứu sư phụ!

Pháp trận nửa bên là lửa cháy, nửa bên là nước mưa, cương khí năm người gọi ra có phần không khống chế nổi, va chạm qua lại giữa các điểm nối của ngũ mang tinh trận. Đến giây phút nguy ngập, mọi người không dám phân tâm một chút nào. Vẻ mặt Nhiếp Hành Phong lại càng lạnh lùng, hai tay cầm đao hướng về lỗ hổng, cố gắng dung hòa thần lực thuộc về Tê Nhận vào giữa thời không của giây phút này. Liền thấy cỗ sức mạnh kia theo gió dẫn dắt, dần dần hòa làm một thể với chân khí đâm ngang đụng dọc trong pháp trận, bóng hình Hàn Việt và Sách Nhân Phong dần mờ đi, chỉ một chút nữa thôi là có thể biến mất hoàn toàn.

Ai ngờ đúng lúc này, thân thể Trương Lạc đột nhiên lảo đảo, ngay sau đó phun ra một búng máu. Thể chất của ông kém nhất, ở giữa khí tràng đầy cương khí, ông chống đỡ được đến giờ đã không tệ rồi. Mắt thấy ông nghiêng ngả, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, những người khác đều lo lắng trong lòng, nhưng không dám lộn xộn. Cuối cùng huynh đệ Ngân Bạch song song cùng lên, một người đỡ lấy Trương Lạc, một người tiếp tục dùng pháp thuật chống đỡ. Nhưng cách tu hành của bọn họ khác với đạo thuật chính thống, tuy có thể giữ được, nhưng không thể dung hòa nối liền cương khí.

Mắt thấy nỗ lực lại sắp thất bại trong gang tấc, một bóng người bay tới mắt trận Trương Lạc đang đứng, thì ra là Sơ Cửu biến mất đã lâu, hắn lệnh cho huynh đệ Ngân Bạch đỡ Trương Lạc ra, quát lên: “Để tôi!”

“Anh…”

Ngân Bạch liếc nhìn Sơ Cửu, rất muốn hỏi anh làm được không?

Tuy hắn không biết Sơ Cửu, nhưng tin rằng hắn không phải là người tu đạo chính thống. Nên mặc dù pháp thuật của hắn cao thâm, cũng chưa chắc đã thay đổi được tình hình hiện tại. Song sát khí tản ra từ người Sơ Cửu khiến Ngân Bạch thôi không hỏi nữa. Mắt thấy tiếng gió thổi gấp hơn, ánh sáng trắng gần như chiếu sáng không gian trong tấc vuông này, không cho họ có chút do dự nào nữa, hắn vội vàng cùng Ngân Mặc đỡ Trương Lạc tránh ra.

Họ vừa rời khỏi pháp trận, Sơ Cửu liền phát ra tiếng thét. Tiếng rít vang vọng bầu trời, hắn đứng đối diện với Trương Huyền, theo động tác của cậu làm ra động tác tay giống vậy. Lúc đầu còn giống mô phỏng, nhưng rất nhanh liền biến thành pháp quyết cương yếu của chính hắn. Một đường ánh sáng thanh u từ ngón tay hắn lóe lên, hóa thành hình rồng bay, quấn quanh mũi nhọn của Tê Nhận trong tay Nhiếp Hành Phong, gào thét cùng ánh hào quang cuốn cương khí pháp trận xuyên qua Hàn Việt và Sách Nhân Phong.

Áng sáng trắng chói lòa đôi mắt mọi người, chỉ thấy bóng dáng hai người ngày càng mờ nhạt. Cuồng phong cuốn theo ánh sáng trắng hòa vào trời cao, uốn lượn như rồng bay lên biển mây, chặn lại sấm sét mưu toan giáng xuống, khiến miệng lỗ không hoàn chỉnh kia hoàn toàn lộ ra. Hình rồng tựa như một lối đi, Hàn Việt và Sách Nhân Phong bị ánh sáng trắng cuốn vào lỗ hổng. Tiếng ầm ầm rung trời, ánh sáng trắng lướt qua, lỗ hổng vỡ to hơn, giống như trời sụp đất nứt, chấn động đến mức mọi người gần như đứng không vững, đều phải khom lưng bịt tai, cố chống đỡ tiếng rống đáng sợ.

Qua một lúc lâu, chấn động hơi dừng lại, Trương Huyền thả tay xuống thăm dò hai bên, thấy theo ánh sáng trắng biến mất, tiếng gió và tiếng sấm cũng ngừng, mưa tạnh mây tan, bầu trời sáng sủa phía tận cùng dãy núi như ẩn như hiện. Lỗ hổng trên ngọn núi phía xa cũng bị đánh nát hoàn toàn, núi đá hai bên ầm ầm đổ xuống, lập tức ánh sáng xanh lóe lên, thần vật hình rồng kia vẫy đuôi một cái trên không trung, vọt về phía Sơ Cửu.

Sơ Cửu không hề phản ứng với sự chấn động giống những người khác, vẻ mặt hắn bình tĩnh, vẫn bảo trì tư thế bắt quyết nhữ cũ. Thấy thần vật trở về, lúc này hắn mới đưa cánh tay ra, mọi người liền nhìn thấy luồng ánh sáng màu xanh xuyên qua ngực hắn, hào quang nháy mắt sáng lên quanh thân hắn, sau đó tan ra, không nhìn thấy nữa.

“… Không phải là nguyên thần của anh đấy chứ?” Hồi lâu, Trương Huyền nhỏ giọng hỏi.

Pháp khí bình thường hoàn toàn không thể gọi ra thần lực như vậy, chứ nói gì đến chuyện trợ giúp Tê Nhận đưa người rời khỏi thời không không nên có này. Vừa nghĩ thế, Trương Huyền cũng cảm thấy không thích hợp. Bất kể là Nhiếp Hành Phong hay là Sơ Cửu, họ đều không có năng lực mở ra thời không. Bởi vì đây là hành động nghịch thiên, dù là thần, cũng không có quyền lực và pháp thuật như thế.

Lúc này mưa tạnh trời trong, người của Thiên Sư môn đều thu pháp quyết lại. Ngọn lửa trên đường nối của ngũ mang tinh trận dần tan, cương khí giảm đi, không khí căng thẳng rốt cuộc dịu xuống, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Hai người vốn cuộn tròn trong pháp trận biến mất, chỉ chừa lại miếng bao tải trên mặt đất.

“Họ trở về chưa?” Không thấy Sơ Cửu trả lời, Trương Huyền lại hỏi.

“Về rồi.”

Mã Linh Xu đáp lại cậu, giọng nói bình tĩnh, không thương cảm như ban đầu nữa. Nhìn Mã Linh Xu, lại nhớ đến quá khứ từng nắm tay sư phụ đối địch, Trương Huyền dâng trào cảm xúc, lúc này mới chú ý thấy ngón tay mình run lên khe khẽ, tim đập gấp gáp, đó là kết quả sau khi chiến đấu kịch liệt. Cậu nhịn không được sải bước đi tới, rút kiếm đồng tiền cắm bên hông đưa đến trước mặt Mã Linh Xu. Mã Linh Xu nhất thời chưa kịp phản ứng, theo bản năng lấy ra thanh của mình.

Hai mũi kiếm chạm vào nhau, âm rung vấn vít lọt vào tai, sự tương hợp như từng quen biết, giống như cách ăn mừng sau mỗi lần đối địch trước kia. Mã Linh Xu khẽ nhếch mày kiếm, tức thì hiểu dụng ý của Trương Huyền.

Bị gài bẫy, Mã Linh Xu không vui nhìn sang, Trương Huyền cũng cười, trở tay rút kiếm về, như không có chuyện gì nói: “Hợp tác vui vẻ.”

Tiếng phịch vang lên, cắt ngang trao đổi giữa hai người, đầu tiên là Trương Lạc ngã xuống, theo sau là Trương Chính và Khúc Tinh Thần. Thần lực do Tê Nhận khai triển quá bá đạo, người bình thường căn bản không chịu nổi, sắc mặt ai cũng tái nhợt, ngồi dưới đất không muốn nhúc nhích.

Để không mất mặt như họ, Trương Huyền nhanh chóng đi ra khỏi trận pháp, gió lạnh tạt vào mặt, như bước một bước từ đám cháy vào hầm băng, khiến cậu rùng mình một cái.

Nhiếp Hành Phong đã thu hồi Tê Nhận, Trương Huyền đến gần anh, anh lại không để ý, đi lướt qua cậu, tới trước mặt Sơ Cửu, nhiều hứng thú đánh giá hắn, nói: “Không ngờ ngươi sẽ giúp ta.”

“Đừng hiểu lầm, ta không giúp ngươi.”

“Anh ta chỉ giúp bạn bè thôi.” Trương Huyền ở phía sau họ lạnh lùng trả lời: “Đương nhiên, kẻ không phải con người như ngươi sẽ không hiểu thứ tình cảm này.”

Đôi mày anh tuấn của Nhiếp Hành Phong nhếch lên, quay đầu lại, liền thấy Trương Huyền cười nhạt với anh: “Vụ vượt thời gian lần này đều do một tay ngươi làm ra đúng chứ, thiên thần đại nhân giả mạo?”

“Ta không giả mạo!”

Trong tiếng nói lộ ra cương khí sát phạt nồng nặc, ập về phía Trương Huyền, Trương Huyền lại không để ý chút nào, mỉm cười đến gần hắn.

“Gương mặt cosplay người khác còn không dám thừa nhận, đây không phải hàng giả thì là gì… Đợi chút, nhìn vẻ mặt của ngươi chắc đang muốn hỏi vì sao ta nhìn ra ngươi là giả chứ gì, ngươi không cần hỏi, ta đáp luôn là được. Việc này rất đơn giản, Tê Nhận ở trong tay ngươi mà. Hơn nữa Chủ tịch cũng không thể biết cách đưa đám người Hàn Việt về. Ngươi vội vã tự hiện thân giúp đưa họ đi như thế, là bởi vì tất cả sai lầm đều do ngươi tạo ra.”

Sau khi hơi trầm mặc một chút, gương mặt thuộc về Nhiếp Hành Phong trở nên sắc bén, Phó Yên Văn chế nhạo: “Hóa ra ngươi cũng có đầu óc.”

“Không nhiều, vừa vặn hơn ngươi một chút thôi.”

Ngữ điệu tràn ngập khiêu khích, nắm đấm của Phó Yên Văn không nhịn được siết chặt. Vấn đề đã được giải quyết, hắn không kiêng kỵ nữa, lạnh lùng nhìn người ngất, người bị thương của Thiên Sư môn, không ai có thể làm kẻ địch của mình, trong lòng hắn nhất thời dâng lên sát khí đối với Trương Huyền.

Có lẽ đây là cơ hội tốt để giết Trương Huyền, tuy rằng hắn rất hy vọng người giết là Nhiếp Hành Phong, nhưng trong thời điểm đặc biệt, hắn cũng không ngại tự mình ra tay.

Trương Huyền chết rồi, có lẽ Nhiếp Hành Phong sẽ tự tử theo cậu cũng nên…

“Tất cả đều là kết quả do hắn dùng Tê Nhận tu luyện bậy dẫn đến.” Cắt ngang suy nghĩ của Phó Yên Văn, Sơ Cửu lạnh lùng nói.

“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mã Linh Xu sau khi chăm sóc xong Chung Khôi và đám người Trương Lạc, đứng dậy đi tới, mỉm cười hỏi: “Ta rất hiếu kỳ mọi chuyện phát sinh thế nào.”

“Nếu ta là ngươi, sẽ không bỏ đá xuống giếng vào lúc này.” Thấy Mã Linh Xu rõ ràng đứng về phía Trương Huyền, Phó Yên Văn không vui quát lên.

“Thời điểm này, nói đánh rắn đánh giập đầu thì chuẩn xác hơn.”

Trương Huyền nhìn quần áo Phó Yên Văn, thiên thần thì sao? Cũng dầm mưa ướt sũng cả người, chật vật hệt như họ… Không, phải nói là chật vật hơn họ nhiều.

“Hắn dùng pháp lực của Tê Nhận để tu hành, nhưng không cẩn thận kích động lời nguyền của lôi thần, khiến đêm đó càn khôn nghịch chuyển, Hàn Việt và Sách Nhân Phong bị búp bê đưa đến thế giới không thuộc về họ.”

Nội tình cụ thể Sơ Cửu không nói, nhưng Trương Huyền có thể đoán được đại thể. Với sự cố chấp của Phó Yên Văn dành cho Tê Nhận, sau khi lấy được thần khí nhất định hắn sẽ lập tức tu hành, nói không chừng còn dùng vài cách không bình thường. Chắc chắn Sơ Cửu phát hiện không ổn, mới không từ mà biệt, đi ngăn cản Phó Yên Văn.

Sơ Cửu làm vậy tất nhiên không phải xuất phát từ ý nghĩ trách trời thương dân gì, mà đơn thuần là vì Tố Vấn. Giả như thời không nghịch chuyển, mọi chuyện thay đổi, không những người của Thiên Sư môn bị liên lụy, số phận của Khúc Tinh Thần và Tố Vấn cũng bị thay đổi. Trải qua sinh ly tử biệt với Tố Vấn, đó nhất định là kết quả Sơ Cửu không muốn thấy nhất, nên dù liều mạng hắn cũng phải đối địch với Phó Yên Văn.

Bởi vậy trên ngọn núi mới để lại vết đao của Tê Nhận, lỗ hổng kia chính là do họ chiến đấu kịch liệt tạo ra. Nhưng cuối cùng Sơ Cửu vẫn thua, thần lực Tê Nhận mở ra lời nguyền của lôi thần. Một khắc ấy, lôi thần đã nối liền thời không của vụ án giết người thôn Khúc gia hơn ba mươi năm trước với thời không hiện tại, khiến cho Hàn Việt và Sách Nhân Phong xuất hiện.

Phát hiện ra sự thực này, Phó Yên Văn nhất định rất hoảng sợ. Bất kể hắn có phải là thiên thần thật hay không, đều rất rõ ràng rằng hành động nghịch thiên này sẽ phải hứng chịu kết quả thế nào. Nên hắn mới phải tìm kiếm búp bê khắp nơi, muốn mau chóng bù đắp sai lầm. Bởi vậy trong nhà Vương Tứ Bình và cục cảnh sát mới có cương khí thuộc về chiến thần. Nhưng khi đó mọi người đều đang nóng vội đoạt búp bê về, không ai ngờ búp bê chỉ là vật dẫn, linh hồn thực sự của lôi thần là miếng da thú kia, cũng chính là quần áo của búp bê bị Trương Huyền tiện tay ném trong xe, sau đó chiếc xe kia bị Khúc Tinh Thần lái đi lúc bắt cóc Tố Vấn!

Vậy là mọi chuyện đều nối liền với nhau một cách rõ ràng.

Trương Huyền nhìn Khúc Tinh Thần co quắp dưới đất, không nhịn được nghĩ ông ta đột nhiên trở nên tàn nhẫn quái đản như thế, nói không chừng có một phần xuất phát từ sự mê hoặc của búp bê, xem ra, đầu sỏ cuối cùng thực ra là Phó Yên Văn.

“Người tu đạo muốn búp bê để tu hành, thần thì không cần, nên ngươi lấy thứ đó chỉ để che giấu bí mật, tránh người khác phát hiện ra việc làm sai của mình.” Sơ Cửu lạnh lùng nói: “Thân là thần, lại không làm việc của thần, loại thần như ngươi có khác gì ma không?”

Lời lẽ phẫn nộ, Trương Huyền nghĩ thời gian này Sơ Cửu vì ngăn cản Phó Yên Văn nhất định chịu không ít gian khổ. Bị chỉ trích, Phó Yên Văn liếc qua Sơ Cửu, hừ một tiếng khinh thường: “Xem ra cắt một chân của ngươi, cũng không khiến ngươi nhớ lâu hơn đâu nhỉ.”

Hắn vừa nói vậy, mọi người mới chú ý thấy chân phải của Sơ Cửu bị què, hắn không hề đứng vững, có lẽ cũng bị thương trong lúc chiến đấu với Phó Yên Văn. Bị mọi người nhìn chăm chú, nắm đấm của Sơ Cửu siết chặt, cảm nhận được lệ khí của hắn, Phó Yên Văn nói tiếp: “Ông trời có đức hiếu sinh, vốn niệm tình thân phận của ngươi, lần trước mới tha cho ngươi một mạng, xem ra ngươi chẳng hề cảm kích, còn cả các ngươi…”

Ánh nhìn sắc bén của hắn hướng đến Ngân Bạch, Ngân Mặc: “Thứ không biết sống chết, các ngươi quyết tâm đứng về bên kẻ thất bại?”

Ngũ mang tinh trận khơi dậy lệ khí của Ngân Mặc, bị khiêu khích, hắn trở tay rút kiếm, bị Ngân Bạch ngăn lại, mỉm cười nói với Phó Yên Văn: “Ngài nghĩ đi đâu vậy chủ nhân, huynh đệ chúng ta vẫn đang trung can nghĩa đảm dốc sức vì ngài đây, giờ ngài muốn ta giết ai, ta lập tức động thủ.”

Loại người tính cách ác độc thâm hiểm như Ngân Bạch là khó chơi nhất, Phó Yên Văn nhất thời không lần ra được tâm tư hắn, ánh mắt quét qua Mã Linh Xu, Mã Linh Xu lập tức giơ hai tay lên, cười nói: “Ta nhớ hình như chúng ta là đồng minh thì phải, ngươi sẽ không giết quân đồng minh đấy chứ?”

“Giết hắn, thì chúng ta vẫn là đồng minh, bằng không giao ước sẽ kết thúc ở đây.”

Phó Yên Văn chỉ vào Trương Huyền, Mã Linh Xu gật đầu nhìn sang, Phó Yên Văn cười lạnh nói: “Không phải ngươi vẫn luôn muốn giết hắn sao? Đến lúc phải ra tay rồi!”

“Hình như ngài nhầm một chuyện rồi Phó tiên sinh.” Mã Linh Xu nhàn nhạt nói: “Tôi chưa từng nói muốn giết cậu ta, tôi chỉ nói là muốn trả thù, mà cách trả thù thì có rất nhiều loại.”

“Ta có thể chứng minh.” Trương Huyền giơ tay: “Lần trước anh ta lừa ta ăn kẹo mù tạt, làm hại ta chảy nước mắt suốt, khiến cho ta cực kỳ mất mặt; lần trước nữa đêm khuya lạnh lẽo anh ta quẳng ta ở một nơi lạ hoắc, hại ta bị trúng gió lạnh nửa đêm, thiếu chút nữa cảm cúm; còn có lần trước trước nữa anh ta lừa tiền Chủ tịch nhà ta…”

“Đủ rồi!”

Phó Yên Văn bị lời cợt nhả của Trương Huyền chọc cho giận tái mặt, vung tay lên, Tê Nhận quét qua gió lạnh trước mặt hắn. Trương Huyền lắc mình né tránh, ánh sáng lạnh chém ra một vệt sâu trên cái cây đối diện, cậu quay đầu lại nhìn vết đao kia, khẽ cười: “Ngươi lợi dụng chúng ta để giải quyết rắc rối, giờ muốn giết người diệt khẩu sao hàng dỏm?”

“Muốn giết ngươi không cần kiếm cớ.” Phó Yên Văn hai tay cầm đao để ngang trước ngực, cười nhạt với Trương Huyền: “Loại tà thần như ngươi nên tru diệt từ sớm, ta giết ngươi là phụng mệnh trời đất!”

“Ta nhổ vào, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh ấy, thì đâu cần giấu đầu lòi đuôi suốt như thế, đừng cho rằng cứ cầm dao thì mình đã là thần, cũng có thể là đầu bếp…”

Phó Yên Văn bị cậu nói bốc hỏa trong lòng, lại bổ một đao xuống. Trương Huyền biết Tê Nhận lợi hại, đã lắc mình nhảy ra từ sớm, đao phong sượt qua cậu cắt một vết to trên đá núi. Cùng một binh khí nhưng người khác khống chế, đương nhiên khí tràng cũng khác, Tê Nhận trong tay Phó Yên Văn càng lộ vẻ bá đạo. Nghi thức pháp trận vừa kết thúc, linh lực của Trương Huyền có hạn, gắng gượng né tránh mấy chiêu, dần dần cảm thấy hao sức, rút ra một khoảng không kêu lên: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu không dừng tay, ta sẽ ra sát chiêu!”

Ánh mắt Phó Yên Văn quét về phía mọi người, trải qua một trận đại chiến, ngoại trừ Mã Linh Xu và huynh đệ Ngân Bạch, thần sắc những người khác đều mệt mỏi. Huynh đệ Ngân Bạch hắn hoàn toàn không để vào mắt, về phần Mã Linh Xu, dù liên thủ với Trương Huyền, hắn tin rằng cũng chưa chắc đã là đối thủ của mình, vừa nghĩ thế liền không kiềm được dâng sát khí, định giết chết những người này trước khi Nhiếp Hành Phong xuất hiện.

“Vậy hãy để ta xem sát chiêu của ngươi có bản lĩnh gì nào!”

Hắn cười gằn lần thứ hai nâng đao, Trương Huyền nhìn thấy rõ ràng, nhanh chóng trốn sang một bên, đồng thời gọi to: “Chủ tịch, đừng xem kịch nữa, còn không mau ra tay!”

Nghe Trương Huyền nhắc đến Nhiếp Hành Phong, Phó Yên Văn hơi sững sờ, đang cho rằng cậu chỉ tỏ ra nguy hiểm, chợt nghe tiếng cạch vang lên, có người ở phía sau hắn giơ súng, trầm giọng quát: “Nếu ngươi tiếp tục động thủ, ta sẽ giết ngươi!”

Khí sát phạt sắc bén bức tới, Phó Yên Văn nở nụ cười, không cần quay đầu lại, hắn cũng biết kia là khí tức của anh. Có điều cho đến hôm nay, sự tồn tại của Nhiếp Hành Phong đối với hắn chưa hề tạo thành uy hiếp. Hắn bỏ đao xuống quay đầu lại, chào hỏi Nhiếp Hành Phong: “Rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện, vở kịch hay vừa rồi ngươi không được xem, thật đáng tiếc.”

“Vậy phải khiến ngươi thất vọng rồi, vở kịch đó ta xem từ đầu đến cuối.” Đối mặt nhìn nhau với hắn, Nhiếp Hành Phong mỉm cười nói: “Ta cố ý không xuất hiện, bằng không ngươi làm sao ra tay hỗ trợ chứ?”

Bốp bốp bốp!

Đối diện truyền đến tiếng vỗ tay, Trương Huyền nói: “Ngươi cho rằng chúng ta đều bị ngươi lợi dụng, thực ra chúng ta đều biết ngươi là giả, nhưng để nghi thức có thể hoàn thành thuận lợi, đã không vạch trần ngươi, sau đó lợi dụng ngược. Chiêu này hay được dùng trong thương giới, có điều nhìn khí chất cũng biết ngươi sống không tốt, chưa từng nghe đến cũng không kỳ quái gì.”

Nếu như có câu tức chết người không đền mạng, thì Trương Huyền há miệng ra ngay cả thần cũng có thể tức chết. Xung quanh truyền đến mấy tiếng nín cười, gió núi quá lớn, Phó Yên Văn không nghe rõ là ai phát ra, nhưng quá nửa là đang cười hắn dốt nát. Hắn không khỏi tức sùi bọt mép, sát khí thôi thúc khí sát phạt, hắn siết chặt Tê Nhận trong tay, trông khí thế có vẻ như sẽ lập tức bổ xuống.

Nhiếp Hành Phong lại không cười, chỉ có anh biết Trương Huyền đang nói bậy nói bạ. Thật ra sau khi Khúc Tinh Thần đột nhiên nhảy khỏi xe vào núi, anh mới phát hiện bầu không khí ở ngọn núi không bình thường. Lờ mờ đoán được nội tình, anh liền cùng Trương Lạc chia nhau lên núi, ngay cả Trương Lạc cũng không biết chuyện gì, huống chi là những người khác?

“Thắng làm vua, thua làm giặc.” Đều là thần, Nhiếp Hành Phong càng cảm nhận được lệ khí quanh quẩn trên người Phó Yên Văn mãnh liệt hơn những người khác, anh giơ súng chĩa ngay vào tim Phó Yên Văn, quát: “Không muốn nếm đạn Bắc Đế Âm Quân làm phép thì cút ngay!”

“Đúng đấy, giờ ngươi đi thì còn là cướp, dài dòng thêm thì là thần chết – vị thần đã chết!”

Phó Yên Văn bị Trương Huyền đâm chọc tức giận đến choáng váng, ngược lại không muốn đi. Đánh một trận với Nhiếp Hành Phong là việc không sớm thì muộn, nếu giờ ông trời đã đưa Nhiếp Hành Phong đến trước mặt hắn, thì sao hắn không nhân cơ hội một lưới bắt hết những kẻ này? Hắn ngửa mặt lên trời cười dài, trả lời: “Ngươi cho rằng ta mắc lừa một lần, sẽ có lần thứ hai sao? Có bản lĩnh thì nổ súng đi, để ta nếm thử cái gọi là viên đạn của Âm Quân có mùi vị gì!”

Pằng!

Tiếng súng vang lên, cắt ngang lời Phó Yên Văn, thân thể hắn theo đó lung lay, chỉ cảm thấy ngực truyền đến đau đớn, vậy mà không chịu nổi, phun ra một ngụm máu.

Biến hóa ngoài ý muốn, so với những người khác, kinh hãi nhất lại chính là bản thân Phó Yên Văn. Hắn nhịn đau cúi đầu, phát hiện vị trí trái tim bị viên đạn bắn thành một lỗ, máu không ngừng chảy ra, vội vàng dùng thần lực ngăn máu lại, nhưng đổi lấy lại là đau đớn dữ dội hơn.

“Phát bắn này là vì chú Khánh.”

Tiếng nói từ đối diện truyền đến, Phó Yên Văn ngẩng đầu, thấy gương mặt Nhiếp Hành Phong lạnh lùng. Giờ khắc này hắn đột nhiên phát hiện người này kỳ thực rất giống hắn, đều có sự vô tình lạnh lẽo và tàn nhẫn của thần.

“Chuyện này… sao có thể?” Hắn thì thào nói, máu lần thứ từ trong miệng ộc ra, át đi nghi vấn của hắn.

“Tên này chắc chắn là hàng dỏm rồi.” Hamburger chẳng biết bị gió thổi từ chỗ nào về, nhìn thấy mọi chuyện, nó lắc đầu than thở: “Đã nói là viên đạn rất đáng sợ, còn cố thử, chỉ số thông minh này, ôi, ngay cả làm người cũng còn miễn cưỡng, huống gì là thiên thần?”

Nếu không phải ngực đang đau dữ dội, Phó Yên Văn nhất định sẽ một đao đánh bay con vẹt miệng đê tiện kia, căm hận trừng mắt nhìn Trương Huyền: “Thì ra các ngươi đã sớm gài bẫy!”

“Chủ tịch đã nói là đạn của Âm Quân, vì sao ngươi không tin chứ?” Trương Huyền chớp đôi mắt lam vô tội nhìn hắn: “Thiên sư nói láo, là bởi vì anh ta muốn kiếm tiền, nhưng chủ tịch thì tuyệt đối không nói dối, ngươi có biết nguyên tắc ‘uy tín của công ty là thứ tồn tại duy nhất’ không vậy?”

So với việc biết nguyên tắc ấy, Phó Yên Văn càng muốn lập tức giết chết tên thần côn này, nhưng toàn thân đau đớn không chịu nổi, đừng nói giết người, ngay cả bảo vệ bản thân cũng là vấn đề. Mắt thấy Nhiếp Hành Phong sắp nổ phát súng thứ hai, hắn cuống quýt lấy hơi, dùng linh lực còn lại biến thân chạy trốn.

“Chết đến nơi còn chạy nhanh thế!”

Tốc độ của Phó Yên Văn vượt xa tưởng tượng của Trương Huyền, đợi cậu phản ứng kịp, Phó Yên Văn đã biến mất. Cậu nhìn Nhiếp Hành Phong, đi tới chỗ anh, rất tiếc nuối nói: “Cơ hội tốt thế này không biết còn có lần sau không. Chủ tịch, anh nên bắn hai phát, để hắn đừng nghĩ đến chuyện cá chết cựa mình nữa.”

“Đây là viên đạn cuối cùng rồi.”

Nhiếp Hành Phong nhìn Mã Linh Xu, Mã Linh Xu chỉ có ba viên đạn, một viên cho Tiêu Lan Thảo, còn hai viên cho anh, vừa rồi anh cố ý nói như vậy, là để tạo ra giả tưởng nắm chắc phần thắng, khiến Phó Yên Văn không dám manh động.

“Anh mua đạn của Mã tiên sinh lúc nào vậy?”

Thấy Nhiếp Hành Phong nhìn Mã Linh Xu, Trương Huyền lập tức nghĩ tới xuất xứ của viên đạn, không đợi Nhiếp Hành Phong trả lời, Mã Linh Xu nói trước: “Chính là ở lần sự kiện Khánh Sinh, tôi thấy Hành Phong rất thích đồ sưu tầm của tôi, ra giá cũng hợp lý, nên tặng cả cho cậu ấy.”

“Bỏ tiền ra, thì gọi là mua, không gọi là tặng!” Mắt lam Trương Huyền hung hăng trừng Nhiếp Hành Phong: “Chủ tịch, không phải anh nói chỉ mua một viên thôi à? Đổi thành hai viên từ khi nào?”

Không phải đổi, mà ngay từ đầu đã là hai viên, chỉ là anh biết với tính tình của Trương Huyền, nếu biết từ sớm, nhất định cằn nhằn không thôi, nên mới không nói. Nhìn Mã Linh Xu ở bên cạnh cười mà không nói, Nhiếp Hành Phong cười khổ nghĩ, thế này cũng tính là một cách báo thù khác chăng?

Cũng may diễn biến tiếp theo khiến Nhiếp Hành Phong tránh được sự xấu hổ khi liên tục bị truy hỏi. Chung Khôi tỉnh lại, được Mã Linh Xu đỡ ngồi xuống, y hoảng hốt nói: “Sao tôi lại ở đây? Hình như tôi tới đây để làm chuyện lớn gì đó.”

Xung quanh nhiều người, để ý đến mặt mũi của Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền không hỏi nhiều nữa, chạy tới kiểm tra tình hình Chung Khôi, thấy hai mắt y mờ mịt, thần trí vẫn còn trong trạng thái hỗn loạn, liền tiện tay vỗ hai cái vào má y, nói: “Cậu tới làm chuyện lớn, nhưng mà trước khi làm chuyện lớn thì cậu đã bị ngất vì say máu rồi anh giai ạ.”

Bị vỗ, Chung Khôi tỉnh táo lại: “A a, tôi nhớ rồi, tôi tính đến chỗ Tố Vấn bị nhốt, tôi muốn đi cứu anh ta, sau đó phát hiện ở đây nguy hiểm hơn, nên chạy tới trước.”

“Tố Vấn ở đâu?”

Người hỏi câu này không phải Sơ Cửu, cũng không phải Khúc Tinh Thần, mà là Trương Huyền. Lúc cậu hỏi còn cố ý nhìn hai người kia một chút, ai ngờ Khúc Tinh Thần mặt không biểu cảm, còn Sơ Cửu thì quay đầu sang một bên, không nhìn thấy vẻ mặt, cậu đành phải nói với Chung Khôi: “Vấn đề bên này giải quyết xong rồi, cậu dẫn chúng tôi đi tìm Tố Vấn đi.”